Dịch: Đức Thành
"Định mức mỗi lần kiểm nghiệm là bao nhiêu?" Nàng Viện trưởng quay sang hỏi Trương Thần Vũ.
Trương Thần Vũ nói: "Vẫn dựa theo học viện yêu cầu, mỗi lần một ml, ba lần kiểm nghiệm đều bảo đảm định mức chuẩn xác. Lần thứ nhất liền hư mất một bàn thiết bị, lần thứ hai lại hư mất một bàn. Số liệu hỗn loạn, cái gì cũng nhìn không được."
"Chỗ máu còn lại đâu? Lấy ra ta xem một chút." Nàng Viện trưởng nói.
Trương Thần Vũ vội vàng lấy ra một ống máu từ bên cạnh, đưa cho Viện trưởng.
Viện trưởng cầm lấy ống máu mà nhìn nhìn, trên đó viết một cái tên: "Thiên La học viện, Lam Hiên Vũ."
Trương Thần Vũ nói: "Nhóc học viên này đến từ Thiên La Tinh, thành tích đứng đầu hải tuyển tại Thiên La Tinh. Hồn lực không mạnh, chỉ có chừng hai mươi cấp. Hẳn là do Võ Hồn cùng huyết mạch đặc thù nên hắn mới có thể đến được đây."
Mỹ nữ Viện trưởng khẽ gật đầu, nàng mở ống máu mà nhỏ ra một giọt huyết dịch.
Nhắc tới cũng kỳ quái, giọt huyết dịch vừa ra lại tự động lơ lửng trước mặt nàng. Nàng đưa lại ống máu cho Trương Thần Vũ, chính mình thì đưa tay phải ra, dùng ngón trỏ mà tiếp lấy giọt huyết dịch này. Huyết dịch nhìn qua rất bình thường, so với máu tươi bình thường thì cũng không có gì khác nhau. Nhưng ngay một nháy mắt sau đó, toàn thân vị mỹ nữ Viện trưởng này đột nhiên run lên như bị chạm điện, lập tức thả giọt huyết dịch bay lên trời. Trên mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc mà bật thốt lên: "Huyết mạch áp chế?"
"A?" Trương Thần Vũ giật mình mà nhìn Viện trưởng.
Lúc này, nụ cười vốn có trên mặt nàng Viện trưởng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là kinh ngạc cực độ. Đã bao lâu rồi nàng không còn giật mình như thế? Ngay cả chính nàng cũng không nhớ rõ nữa rồi. Nhưng một giọt huyết dịch trước mắt này lại làm nàng kinh ngạc không hiểu. Sao lại có thể như thế? Tại sao lại có tình huống huyết mạch áp chế xuất hiện?
Đây quả thực là tình huống khó có thể tưởng tượng a! Mình đã là cái tu vi gì rồi chứ, đã sớm vượt khỏi phạm trù của huyết mạch áp chế. Thế nhưng vừa mới tiếp xúc một giọt huyết dịch này được một chút, vậy mà trong cơ thể lại xuất hiện khí huyết chấn động, tuy rất nhỏ nhưng cảm giác này là không thể sai.
Trên mặt vị mỹ nữ Viện trưởng hiện lên một nét tâm tình bất định, nàng vẽ tay phải ở trước ngực mình một vòng, một đoàn hào quang màu ngọc lục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Đó là một quang cầu đường kính chỉ có hơn một tấc, toàn thân tản ra một tầng quang mang ánh kim nhàn nhạt cực đẹp.
Nàng lại tiếp tục vung trái lên, một tầng hào quang màu trắng lập tức bao phủ nàng cùng Trương Thần Vũ lại trong đó.
Khỏa quang cầu màu xanh lá kia lặng yên không một tiếng động mà bay tới hướng giọt huyết dịch trên không trung, giọt huyết dịch rõ ràng rung động một lát, sau đó lại mãnh liệt bay tới hướng quang cầu. "Vèo" một tiếng liền chui vào.
Ngay sau đó, một màn làm Trương Thần Vũ trợn mắt há hốc mồm đột nhiên xuất hiện.
Sau khi giọt huyết dịch chui vào quang cầu lại bắt đầu run rẩy lên, mà quang cầu màu xanh lá của nàng lại lập tức tức trở nên ảm đạm, dường như nó đang bị giọt huyết dịch thôn phệ đi vậy.
Ngay sau đó, giọt huyết dịch kia đột nhiên kịch liệt mà rung động một lát, quang cầu biến mất hoàn toàn, sau đó là hai tiếng Long ngâm liền vang lên. Một tiếng trầm thấp hùng hậu, một tiếng du dương thanh thúy.
Huyết dịch biến mất, hóa thành hai luồng sương mù một vàng một bạc giữa không trung, mơ hồ có hình rồng hiện ra.
Sau khi bọn chúng chuyển hóa hoàn tất liền lập tức hướng ra ngoài mà bay, đâm vào tầng hào quang màu trắng của Viện Trưởng lại bị bắn trở về. Nhưng bọn chúng lại không biết mệt, cứ một lần rồi lại một lần khởi xướng trùng kích.
Hai mắt vị Viện trưởng khép kín, không biết đang cảm thụ cái gì, sắc mặt của nàng vẫn luôn có chút ngưng trọng, thậm chí ngẫu nhiên lại lộ ra vài phần biểu lộ quái dị.
Sau một hồi lâu nàng mới vung tay lên, tầng hào quang màu trắng biến mất, hai luồng sương mù lập tức bay vọt đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thần Vũ nhìn thấy huyết dịch có thể xuất hiện biến hóa kỳ dị như vậy. Đó chỉ là huyết dịch của một đứa nhỏ mười một tuổi a! Có thể biến hóa tới mức này, quả thực có chút kinh người.
Nàng Viện trưởng mở ra hai mắt, trầm giọng nói: "Đem tất cả tư liệu và hình ảnh có liên quan tới Lam Hiên Vũ cho ta. Điểm quan trọng là tùy thời báo những kiểm tra tiếp theo của hắn. Ai hướng dẫn bọn hắn?"
Trương Thần Vũ nói: "Là Lăng Y Y học muội."
Mỹ nữ Viện trưởng nói: "Thông báo với Lăng Y Y, nói nàng báo cáo liên tục cho ta. Đứa bé này rất thú vị." Nói xong câu đó, nàng quay người rời đi.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc này trên mặt vị mỹ nữ Viện trưởng đã khôi phục lại vẻ tươi cười, chỉ là ánh mắt trở nên có chút kỳ quái, nàng tự nhủ: "Chẳng lẽ thật sự là huyết mạch Thần cấp? Thế nhưng điều này làm sao có thể đây? Cuối cùng cũng có chút chuyện thú vị rồi."
Lam Hiên Vũ cũng không biết huyết dịch của mình xuất hiện tình huống như vậy rong lúc kiểm tra, lúc này hắn đang tiến hành kiểm tra sức chịu cùng Lưu Phong, Tiền Lỗi. Vòng kiểm tra sức chịu đựng rất đơn giản.
Trong một gian phòng chuyên môn, có một cái bánh xích dốc tự chạy chừng năm mươi mét, góc chếch cũng chừng ba mươi độ. Mỗi người bọn hắn đều phải tiếp tục hướng về phía trước mà leo lên, bánh xích dưới chân sẽ chuyển động, chỉ cần bị kéo xuống mặt đất thì coi như là khảo thí đã xong. Trong lúc kiểm tra thì hồn lực sẽ bị phong ấn, chỉ có thể nhờ vào lực lượng bản thân. Đương nhiên có thể trợ giúp lẫn nhau. Không thể nghi ngờ, thành tích tốt xấu sẽ liên quan trực tiếp tới sự kiên trì của mỗi người.
Tốc độ chuyển động của bánh xích dưới chân sẽ không ngừng gia tăng, đồng thời, trên lưng mỗi người bọn hắn còn phải cõng vật nặng hai mươi cân. Lam Hiên Vũ suy đoán, việc này chính là vì muốn rút ngắn thời gian khảo thí.
Hồn lực càng cao thì tố chất thân thể lại càng tốt. Điểm này đã được giới hồn sư giới công nhận. Không thể nghi ngờ, ba người Lam Hiên Vũ thì hồn lực cũng không tính là cao. Nhất là Tiền Lỗi, bởi vì bình thường hắn cũng không rèn luyện thân thể, cho nên tố chất thân thể của hắn cũng tuyệt đối là kém nhất. Nhưng hắn lại có một đồng đội rất đáng tin cậy.
Lam Hiên Vũ một tay kéo Lưu Phong, một tay kéo Tiền Lỗi, cùng nhau mà leo bánh xích. Nếu chỉ đơn thuần là kiểm tra tố chất thân thể, coi như là thêm Băng Thiên Lương ở chỗ này thì Lam Hiên Vũ cũng có thể liều mạng. Hắn ăn nhiều thứ quý như vậy cũng không phải là ăn không. Tuy hắn cũng không biết huyết mạch chi lực của mình là thế nào mà đến, nhưng huyết mạch cường đại, không thể nghi ngờ đã giúp tố chất thân thể của hắn vượt xa người thường.
Nhất là lần huyết mạch biến dị vừa rồi đã mang tới rất nhiều điểm tốt, lúc này đã hoàn toàn thể hiện trong lúc kiểm tra sức chịu đựng. Dù mỗi tay lôi kéo một người nhưng Lam Hiên Vũ cũng có thể thoải mái mà mang bọn hắn leo lên tới đỉnh bánh xích.
Hai mươi cân phụ trọng với hắn căn bản cũng không tính là cái gì. Hơn nữa, huyết mạch chi lực của hắn còn có thể tạo ảnh hưởng trực tiếp đối với Lưu Phong cùng Tiền Lỗi. Dưới tình huống thân thể tiếp xúc, không cần Võ Hồn hắn cũng có thể tiến hành tăng phúc đối với bọn họ.
Hiệu quả Lưu Phong nhận được rõ ràng nhiều hơn một ít, có lẽ là do Võ Hồn của hắn cũng thuộc về loài Long. Hơn nữa bản thân hắn lại rất có ưu thế về phương diện tốc độ, hắn chỉ cần Lam Hiên Vũ cầm lấy cánh tay, giúp hắn kích phát huyết mạch chi lực, không cần Lam Hiên Vũ phải dùng sức hắn cũng có thể đuổi kịp.
Tiền Lỗi dĩ nhiên là chênh lệch nhiều, nhưng cánh tay Lam Hiên Vũ lại rất cứng cỏi hữu lực, kéo theo tay hắn mà leo một cách ổn định về phía trước.
Nhưng theo bánh xích chuyển động càng ngày càng nhanh, mọi người hầu như đều cố gắng mà chạy ở lưng chừng, sức chạy của Tiền Lỗi cũng trở nên càng ngày càng yếu rồi. Hắn vẫn nhìn Lam Hiên Vũ, trong nội tâm hối hận muốn chết, sớm biết như vậy thì mình nên rèn luyện thân thể nhiều hơn nữa mới phải!
Lam Hiên Vũ vẫn luôn mang một bộ dạng nhàn nhã, vô luận bánh xích dưới chân có chuyển động như thế nào hắn cũng rất tỉnh táo, dù sao cũng chỉ là gia tốc mà thôi.
"Hiên Vũ, đôi khi ta thật sự hoài nghi ngươi không phải người! Cái mức thể lực này cũng thật quá đáng rồi. Ta thấy nếu chạy nhanh một đoạn đường dài thì ngay cả Phong tử cũng không bằng ngươi. Ngươi thế này chúng ta còn biết sống thế nào đây?" Tiền Lỗi cười khổ một tiếng. Lam Hiên Vũ tức giận mà nhìn hắn một cái: "Ngươi có sức nói thì không bằng dùng sức dưới chân thêm chút nữa đi. Sau lần khảo hạch này ngươi cũng nên rèn luyện thân thể cho tốt vào, sau đó học một chút chiến kỹ chỉ cần tiêu tốn ít hồn lực. Nếu không, tương lai coi như năng lực triệu hoán của ngươi có cường thịnh hơn nữa, nhưng một khi bị người ta công kích tới thân thể cũng vẫn rất phiền toái. Hơn nữa, điều khiển Cơ Giáp cũng tốt, sử dụng Đấu Khải cũng được, cái nào cũng đều cần phải một sức khỏe cường tráng, thật sự ngươi cần phải tăng cường ở phương diện này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...