Lam Hiên Vũ cũng không biết mình đã quay về kí túc xá như thế nào nữa, vừa về đến phòng liền ngã xuống ngã xuống giường nằm ngáy o..o....
Một giấc ngủ này của hắn thật sự là quá thơm ngọt rồi, rạng sáng ngày thứ hai, vẫn là bị Tiền Lỗi đánh thức mới dậy được.
"Đi thôi, hôm nay bắt đầu tuyển chọn sơ bộ rồi, cũng không biết sẽ phải kiểm tra thế nào a." Lam Hiên Vũ dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng cũng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút hoảng hốt, mấy ngày nay thật sự là quá mệt mỏi. Cường độ huấn luyện của các sư phụ dành cho hắn chỉ sợ còn hơn cả gấp đôi so với các đệ tử lớp thiếu niên năng động. Thực sự là chính Lam Hiên Vũ cũng không rõ vì sao Quý lão sư cùng Ngân lão sư lại coi trọng mình như vậy, nhất là Quý lão sư. Rõ ràng hồn lực của mỗi người trong lớp thiếu niên năng động đều mạnh hơn hẳn mình a! Mình chiếm ưu thế cũng chỉ có song sinh võ hồn mà thôi.
Chẳng qua là lúc này hắn cũng không có tinh lực đi suy nghĩ những thứ này, phải đi theo Lưu Phong cùng Tiền Lỗi tới sân huấn luyện. Hai mươi một học viên lớp thiếu niên năng động xếp thành một hàng. Đứng ở ngay đầu tiên bên trái chính là lớp trưởng Lữ Thiên Tầm.
Lữ Thiên Tầm là người lớn tuổi nhất trong lớp, năm nay hắn đã mười ba tuổi, thân cao hơn một mét bảy, hai con ngươi sáng ngời có thần, đã có vài phần bộ dáng của người trưởng thành.
Lam Hiên Vũ đứng ở ngay đầu bên phải, không có biện pháp, ai bảo hắn có đẳng cấp hồn lực thấp nhất đây? Cái thứ hạng này là được xếp dựa theo đẳng cấp hồn lực, nó cũng có tác dụng xúc tiến việc tu luyện của các học viên.
Mục Trọng Thiên đứng ở phía trước, Quý Hồng Bân, Ngân Thiên Phàm cùng những lão sư của lớp thiếu niên năng động đều đã ở đây. Cùng các học viên đều có chút mờ mịt thì các sư phụ lại lộ vẻ rất hưng phấn. Bởi vì bọn họ đều rõ ý nghĩa của đợt tuyển chọn tiếp theo.
Lớp thiếu niên năng động của Thiên La học viện được mở ra chính là vì cái mục tiêu kia a! Mặc dù hôm nay chỉ là đo đạc ban đầu nhưng cũng đã là một cái bắt đầu chính thức.
Đúng lúc này, ở lối vào sân huấn luyện có hai người sóng vai mà đi tới. Người bên trái có thân hình cao lớn, một đầu tóc bạc, tướng mạo đường đường. Chính là Viện trưởng Trương Trạch Khải của Thiên La học viện.
Bình thường vị viện trưởng này rất ít khi lộ diện, nhưng lại có địa vị rất cao ở Thiên La tinh, có thể nói là hắn đã có một chỗ cắm dùi cho riêng mình. Ở bên cạnh hắn là một gã thanh niên nhìn qua chừng hai lăm hai sáu tuổi, mày cao mắt sáng, dáng người thon dài mà cao ngất, trên mặt luôn mang vẻ mỉm cười ấm áp.
Các vị lão sư bước tới trước theo sự dẫn dắt của Ngân Thiên Phàm.
"Viện trưởng." Ngân Thiên Phàm mặt không đổi sắc mà kêu lên.
Có vẻ Trương Trạch Khải cũng đã quen với bộ dạng như vậy của hắn, mỉm cười nói: "Các vị khổ cực rồi, kiểm tra ban đầu ngày hôm nay, ta cầu chúc bọn nhỏ lớp thiếu niên năng động này có thể lấy được thành tích tốt. Ta giới thiệu cho các vị một lát, vị này chính là Trần Nghệ Lỗi, đệ tử nội viện đến từ bên kia. Nghe được mấy chữ "đệ tử nội viện" này, đồng tử mắt Quý Hồng Bân đột nhiên co rút lại một lát, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một vòng sắc tươi đẹp.
Trần Nghệ Lỗi khẽ gật đầu: "Các vị lão sư tốt chứ. Hai vị này là Ngân Thiên Phàm học trưởng cùng Quý Hồng Bân học trưởng a, hai vị học trưởng tốt chứ."
Đối với các lão sư khác, hắn đều là khẽ gật đầu thăm hỏi, nhưng đối với Ngân Thiên Phàm cùng Quý Hồng Bân hắn lại khom người mà hành lễ.
Ngân Thiên Phàm lóe thân mà tránh, hắn cũng không có nhận cái lễ này: "Ta là bị khai trừ đấy, không có chính thức tốt nghiệp, không chịu nổi hai chữ học trưởng này."
"Niên đệ khách khí." Quý Hồng Bân thì gật đầu hoàn lễ.
Trần Nghệ Lỗi chuyển hướng Trương Trạch Khải, nói: "Trương viện trưởng, chúng ta bắt đầu thôi."
"Tốt, mời." Trương Trạch Khải rất khách khí mà làm ra một cái thủ thế "mời".
Hiển nhiên mấy chữ "Nội Viện đệ tử" này đã mang đến cho các sư phụ của Thiên La học viện một rung động thật lớn, các vị lão sư đều như chúng tinh phủng nguyệt* mà bước tới trước mặt đám đệ tử lớp thiếu niên năng động cùng Trần Nghệ Lỗi.
Trương Trạch Khải nói: "Lớp thiếu niên năng động là một lần gửi nghiệm của học viện chúng ta, coi như là lớp thí nghiệm. Lần tuyển chọn này cũng là cơ hội kiểm nghiệm thành quả của bọn hắn. Nếu như có hiệu quả, tương lai học viện chúng ta sẽ tiếp tục duy trì lớp thiếu niên năng động này"
Trần Nghệ Lỗi mỉm cười: "Cầu chúc những hài tử này đều có thể khảo thí ra thành tích tốt. Ta đây sẽ bắt đầu."
"Mời!"
Trần Nghệ Lỗi tiến lên vài bước, đi tới trước mặt hai mươi mốt học viên, mỉm cười nói: "Các ngươi tốt chứ, ta là Trần Nghệ Lỗi. Khảo sát ban đầu ngày hôm nay rất đơn giản, chủ yếu là kiểm tra đo lường thân thể, hồn lực cùng tinh thần lực của các ngươi.
Được rồi, mời các ngươi ra khỏi hàng, theo thứ tự tiến hành kiểm tra. Căn cứ theo tiêu chuẩn đã định ra thì dưới mười hai tuổi, hồn lực trên hai mươi cấp sẽ coi như là thỏa mãn điều kiện. Hồn lực đạt trên ba mươi cấp có thể nới lỏng đến mười ba tuổi. Phía dưới bắt đầu đi, từ trái qua phải."
Lữ Thiên Tầm chính là người đầu tiên bên phía tay trái, hắn nghe vậy thì bước nhanh đến phía trước, bình thường, trong đám đệ tử của lớp thiếu niên năng động thì hắn cũng được xem như lão luyện, nhưng lúc này cũng lộ ra chút kích động.
Lữ Thiên Tầm đi tới trước mặt Trần Nghệ Lỗi, cung kính nói: "Ngài khỏe chứ, ta là Lữ Thiên Tầm."
"Ừm, buông lỏng là tốt rồi." Trần Nghệ Lỗi mỉm cười, cổ tay hắn run lên, một kim chúc cầu bay lên rồi lơ lửng trên đỉnh đầu Lữ Thiên Tầm. Sau đó, một tầng hào quang phóng xuống từ đỉnh đầu hắn, mãi cho đến dưới chân.
Kim chúc cầu trở về, nó khớp lên hồn đạo thông tin của Trần Nghệ Lỗi một lát, sau đó Trần Nghệ Lỗi thì thầm: "Cốt linh: mười ba tuổi, hồn lực: ba mươi ba cấp, Tinh Thần Lực: hai trăm bốn mươi mốt điểm. Đo đạc ban đầu, thông qua." Nghe được mấy chữ "Đo đạc ban đầu thông qua" này, Lữ Thiên Tầm khó nén được vẻ kích động, hắn chặn lại nói: "Cảm ơn lão sư, tạ ơn sư phụ."
Trần Nghệ Lỗi mỉm cười nói: "Hải tuyển phía sau ngươi phải cố gắng lên. Người kế tiếp."
So với tưởng tượng thì khảo thí này còn đơn giản hơn nhiều, chính là đệ tử tiến lên, bị kim chúc cầu quét một lát, sau đó Trần Nghệ Lỗi sẽ cho ra số liệu là có hay không thông qua. Bên cạnh tất nhiên sẽ có lão sư của Thiên La học viện chịu trách nhiệm ghi chép.
Các học viên đứng ở chỗ này đều đã được học viện khảo thí quá nhiều lần rồi, nên thông qua tất cả là điều chắc chắn. Khảo thí sơ bộ nay tất cả đều vượt qua vô cùng thuận lợi, kể cả Lưu Phong cùng Tiền Lỗi cũng đều thỏa mãn các hạng điều kiện.
Rút cuộc cũng đến phiên Lam Hiên Vũ.
Đêm qua Lam Hiên Vũ ngủ được thật sự là quá tốt rồi, nhưng những mỏi mệt quá mức lúc trước thật sự là quá nhiều, không phải chỉ một giấc ngủ là có thể giải trừ, thế nên khi những người trước còn đang khảo thí, hắn liền mơ mơ màng màng mà khép mắt ngủ gật tại đó, rồi... ngáy.
Rốt cuộc cũng tới phiên mình, hắn vội vàng bước tới trước mặt Trần Nghệ Lỗi. Trần Nghệ Lỗi nhìn cái bộ dáng còn đang buồn ngủ kia của Lam Hiên Vũ thì không khỏi có chút tò mò. Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử như vậy vào ngày kiểm tra ban đầu. Học viên khác thì sẽ không có người nào tự đi kéo căng thần kinh a, mà đứa nhỏ trước mắt này lại không có hành lễ, cũng không nói mình là ai.
"Ngươi tên là gì?" Trần Nghệ Lỗi hỏi.
Lam Hiên Vũ sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng kịp, nói: "Ngài khỏe chứ, ta là Lam Hiên Vũ."
Trần Nghệ Lỗi nhắc nhở hắn một câu: "Giữ vững tinh thần, nếu không sẽ ảnh hưởng tới đánh giá tinh thần lực của ngươi."
"A, a, vâng." Lam Hiên Vũ vội vàng vận chuyển hồn lực, làm cho mình tập trung tinh thần.
Kim chúc cầu lơ lửng đến đỉnh đầu Lam Hiên Vũ, hào quang chiếu xuống mà bao phủ thân thể của hắn. Sau đó kim chúc cầu trở về, số liệu xuất hiện.
"Ồ!" Vừa nhìn thấy số liệu, Trần Nghệ Lỗi liền không khỏi có chút kinh ngạc mà đứng lên.
"Cốt linh, mười tuổi? Ngươi vẫn chưa tới mười một tuổi sao?" Trần Nghệ Lỗi kinh ngạc mà hỏi. Hắn còn nhớ, trong số liệu Thiên La học viện đưa cho hắn lúc trước thì tất cả hài tử đều là mười một tuổi trở lên a.Lam Hiên Vũ rùng mình một cái, lúc trước hắn cũng không có chú ý tới việc đánh giá cốt linh kia, nhưng khảo thí lúc này, số tuổi thật của hắn liền baị lộ lập tức.
"Ta, ta còn có vài ngày nữa là tới mười một tuổi." Hắn đúng sắp tới mười một tuổi.
Trần Nghệ Lỗi cau mày lại nói: "Thế nhưng, ngươi báo danh ghi là sắp mười hai tuổi. Làm sao lại kém một tuổi?" Lam Hiên Vũ gãi gãi đầu, nói: "Có lẽ do lúc trước ta mới đi học, ba mẹ báo sai cho ta rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...