Lam Hiên Vũ gàn như nhao ra khỏi mô phỏng khoang thuyền, giọng nói của Ngân Thiên Phàm truyền đến: "Buồng vệ sinh ở bên kia."
Lam Hiên Vũ nhanh chóng nhảy vào buồng vệ sinh, sau đó bên trong liền truyền đến âm thanh một hồi nôn mửa...
"Ha ha ha ha!" Ngân Thiên Phàm cười rất âm hiểm, nhưng không có chút nào không vui vì phản ứng này của Lam Hiên Vũ, hắn giờ ngón tay, "Năm đó, lần đầu tiên lão phu tự nghiệm thấy chiến cơ không gian, hình như là giữ vững được mười tám phút,à giờ hắn giữ vững được mười chín phút. Ta lúc ấy mười hai tuổi, mà hắn lại mới có tám tuổi a, cần tử dễ dạy. Ha ha ha ha, nhặt được bảo bối rồi. Không tệ, không tệ, cả tinh thần Lực lẫn thể chất đều tốt, còn có đủ vài phần muu trí của lão phu năm đó, quả thật có thể tạo thành tài."
Thực sự là lúc này Lam Hiên Vũ đã nôn tới thiên hôn địa ám. Cái cảm giác cưỡi chiến cơ không gian này thực sự không tốt chút nào, trừ lúc mới bắt đầu còn có cảm giác đắm chìm trong vũ trụ cũng coi như không tệ, còn lại thì kinh khủng rồi. Nhất là khi iến vào Vành Đai Thiên Thạch, quả thực là hắn phát điên luôn ở đó.
Lam Hiên Vũ vịn tường mà ra khỏi buồng vệ sinh, vẻ mặt ngốc trệ.
"Lão sư, ta..."
Ngân Thiên Phàm mỉm cười: "Không có việc gì, không có việc gì, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Ngày mai, sau khi tan học ngươi lại đến đây, ta sẽ nói cùng Mục Trọng Thiên."
"A,,a,vâng"
Lam Hiên Vũ cũng không biết mình đã quay về ký túc xá như thế nào, hắn vừa về tới ký túc xá liền bại liệt tại trên giường, thậm chí cả cơm tối cũng không ăn. Thực ra thì có ăn cũng không trôi a! Cái cảm giác buồn nôn kia gần như tràn ngập trong mỗi một tế bào của hắn, toàn thân cũng mệt rã cả rời.
Ngay cả Tiền Lỗi cùng Lưu Phong ân cần thăm hỏi hắn cũng không có nghe rõ, liền nặng nề mà tiến nhập giấc ngủ. Nhưng cho dù là trong giấc mộng, có vẻ như hắn cũng vẫn luôn cảm thấy xoay tròn, thật sự là quá khó tiếp thu rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tối qua Diệp Linh Đồng không ngủ được tốt. Tổng hợp điểm, cuối cùng bọn hắn cũng chỉ lấy được hạng thứ tư. Không hề nghi ngờ, cái thành tích này đã tạo thành đả kích khá lớn đối với Lữ Thiên Tầm cùng Diệp Linh Đồng, nhất là đối với người hiếu thắng như Diệp Linh Đồng.
Trong khảo hạch ngày hôm qua, Lam Hiên Vũ đột nhiên phát ra Long ngâm kia làm nàng lập tức mất đi sức chiến đấu. Sau đó nàng đã bị một thương của Lưu Phong đâm thủng, điều này đã để lại cho nàng một tâm lý oán hận rất lớn.
Nàng thật sự không rõ nổi, vì cái gì mỗi khi võ hồn của mình ở trước mặt Lam Hiên Vũ lại luôn xuất hiện vấn đề như vậy. Mà đây lại là người nàng không nguyện ý đối mặt nhất.
Liền Lữ Thiên Tầm cũng đánh không lại tên kia sao? Thế nhưng Lữ Thiên Tầm đã sắp đạt tới hai mươi cấp a!
Không thể nghi ngờ, việc ngày hôm qua đạt được quán quân đã biến tổ Lam Hiên Vũ thành cái tâm điểm cho mọi người bàn tán.
Nhanh đến nhà ăn rồi, Diệp Linh Đồng đột nhiên nghe thấy những âm thanh ồm ào trong phòng ăn, đẩy cửa vào, nàng lập tức bị cảnh tượng trong này dọa cho nhảy dựng.
Mười mấy người vây kín tại đó, không biết đang làm gì.
"Lam Hiên Vũ, ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo, ngươi cứ như vậy đấy sao?"
"Đúng đấy, ngươi ăn hết đồ ăn, mọi người làm sao bây giờ?"
"Lam Hiên Vũ, không phải ngươi cố ý giấu hết đồ ăn vào hồn đạo khí rồi cjứ? Một mình ngươi sao ăn được nhiều như vậy?"
Chuyện gì đây?
Diệp Linh Đồng có chút không rõ, nàng vội bước ra phía trước. Sau đó nàng liền thấy, những bàn ăn vẫn luôn đầy ắp thì lúc này đã rỗng tuếch, không còn một mảnh.
Lam Hiên Vũ lúc này đang bị vây quanh, chính hắn cũng làm một vẻ mặt xấu hổ, cũng không trở về, cứ như vậy mà đứng ở đó.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Linh Đồng thấy được Thường Kiếm Dật, nàng vô thức mà hỏi thăm.
Thường Kiếm Dật nhìn nàng một cái, nói: "Chúng ta tới sớm mà điểm tâm cũng không có. Lam Hiên Vũ nói, hắn đã không cẩn thận ăn hết rồi. Hắn nói buổi tối hôm qua chưa ăn cơm nên rất đói, vì vậy mới ăn nhiều."
"A?"
Đây chính là suất ăn của ba mươi người a! Một mình hắn? Ăn hết?
Lam Hiên Vũ cũng nhìn thấy Diệp Linh Đồng, khóe miệng khẽ động đậy một chút, chính hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
Trên thực tế thì từ nửa đêm qua hắn đã đói tới tỉnh ngủ. Mà sau khi tỉnh dậy thì tất cả buồn nôn cùng mê muội lúc trước đều biến mất, thay vào đó chính cảm giác đói tới mức bụng dán vào lưng.
Cho nên hắn đã tới chờ ở cửa nhà ăn từ sớm, nhà ăn vừa mở cửa hắn liền xông tới, bắt đầu ăn ngấu nghiến mà ăn. Có vẻ như đã cực kì đói bụng, cũng có thể là vì ngày hôm qua đã tiêu hao quá lớn, chính hắn cũng không có để ý gì nhiều, chỉ là một cái rồi lại một cái bàn ăn...
Bình thường hắn cũng ăn được nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng không tới mức quá khoa trương. Nhưng lúc này thì quả thực là khoa trương đến quá phận rồi.
Một người, ăn hết nữa sáng của ba mươi người! Mà nhà ăn đã chuẩn bị nhiều như vậy. Đến khi những học viên khác đến Lam Hiên Vũ mới phát hiện mình đã gây họa. Thế nhưng hắn đã đã ăn xong a!
Hắn đã phải gọi hồn đạo thông tin báo cho Mục Trọng Thiên, thật sự là bởi vì hắn chính hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Chẳng lẽ còn có thể bắt hắn nhổ ra? Hắn nhổ ra các ngươi có ăn không?" Diệp Linh Đồng nói.
Lam Hiên Vũ không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, hắn không nghĩ tới Diệp Linh Đồng lại nói đỡ giúp mình.
Đúng lúc này, Mục Trọng Thiên đi vào, vào cùng hắn còn có mấy vị đầu bếp đang bưng đồ ăn.
"Được rồi, trước hết mọi người cứ ăn điểm tâm đi, có khả năng thân thể Lam Hiên Vũ đã xảy ra một vài vấn đề, Hiên Vũ, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi phòng y vụ kiểm tra một lát."
"A, vâng."
Lam Hiên Vũ vội vàng đi theo Mục Trọng Thiên mà ra khỏi nhà ăn.
Thật sự là hôm nay hắn không để ý, vô luận nói như thế nào thì ăn hết phần của tất cả mọi người cũng là không đúng. Nhưng lúc ấy thật sự là hắn đã đói tới mức mắt nổi đom đóm, mà lúc ăn là hoàn toàn dừng không được a! Cho dù lúc này đã ăn nhiều như vậy nhưng hắn cũng không có bất kỳ cảm giác chướng bụng gì. Ra khỏi nhà ăn, Lam Hiên Vũ kinh ngạc phát hiện, Ngân Thiên Phàm đang đứng ở ngoài cửa nhà ăn.
"Lão sư." Thấy Ngân Thiên Phàm, Lam Hiên Vũ lập tức cảm thấy dạ dày có chút cuồn cuộn, thậm chí hết luôn cả đói, Cuộc tự nghiệm chiên cơ không gian ngày hôm qua đã mang cho hắn kích thích, nhưng ít nhiều gì cũng để lại cho hắn một ít bóng ma.
Ngân Thiên Phàm nói: "Tình huống của ngươi rất bình thường, không cần tự ti. Ngươi là do tiêu hao quá lớn, bản thân huyết mạch lại cần quá nhiều năng lượng nên mới quá độ đói khát như vậy. Về sau ngươi không nên ăn cơm ở nhà ăn nữa, đến phòng làm việc của ta mà ăn. Một ngày tới cả ba bữa."
"A, vâng." Lam Hiên Vũ vội vàng gật đầu.
Chính Lam Hiên Vũ không có phản ứng gì nhưng Mục Trọng Thiên bên cạnh lại là vẻ mặt hâm mộ. Hắn biết, mặc dù vị này chỉ là phó viện trưởng nhưng địa vị của hắn ở Thiên La học viện này là rất cao. Ít nhất cũng là loại người không ai dám gây sự. Coi như là Viện trưởng cũng phải cách hắn rất xa, nhưng lại không thể không cho hắn những đãi ngộ tốt nhất.
Quý Hồng Bân được vinh dự là người có thực lực đứng đầu Thiên La học viện, nhưng dù là Quý lão sư thì cũng là thái độ tốt hơn khi ở trước mặt vị khó viện trưởng mập này. Mà trên thực tế thì cũng chỉ có Quý Hồng Bân là có quan hệ tốt với hắn. Còn những lão sư khác đã biết qua một chút về vị phó viện trưởng này thì đều hận không thể đứng xa mà nhìn.
Hôm qua Ngân Thiên Phàm nói không cho Lam Hiên Vũ đi ra ngoài nói hắn là đệ tử của mình, đó cũng không phải sợ hắn dùng danh nghĩa của mình đi giả danh lừa bịp, mà hắn sợ tình huống của mình sẽ gây ảnh hưởng đến Lam Hiên Vũ...
"Buổi chiều, sau khi tan học thì đến chỗ ta mà ăn cơm trước, một giờ sau đi học." Ngân Thiên Phàm cười híp mắt mà nói với Lam Hiên Vũ. Nhưng như thế nào Lam Hiên Vũ cũng vẫn cảm thấy nụ cười này có chút đáng sợ.Nếu để so sánh với hành trình chiến cơ không gian ngày hôm qua thì khóa học của Quý lão sư nào có đáng sợ a! Chính khóa học của sư phụ mình mới thật là đáng sợ!
"Gặp khó khăn, phải nghênh đón mà lên, phải dũng cảm đối mặt mới là đại trượng phu!" Ngân Thiên Phàm cười híp mắt mà nói.
"Vâng" Lam Hiên Vũ còn có thể nói cái gì nữa đây...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...