Tháng ba giữa xuân, trong không khí vẫn mang theo hơi lạnh, An Á bước chậm trên sân trường ở thành phố T, con đường hai bên trồng đầy cây Ngọc Lan, tỏa sáng cùng đóa hoa màu tím, mưa còn vương trên những bông hoa lờ mờ ánh nước, ngẩng đầu nhìn lại giống như các loại mây ngũ sắc.
Bây giờ là thời gian lên lớp, trên đường không nhiều người lắm, An Á có thể ung dung vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Đi dọc theo hồ Minh Châu quanh co khúc khuỷu, bờ hồ cây liễu rũ buông xuống, giữa hồ bằng phẳng trong như gương, ngói màu xanh của phòng học thấp thoáng với màu sắc đỏ tươi của cây hoa phía sau, dưới mặt nước là hình ảnh phản chiếu đẹp đẽ mà yên tĩnh, giống như một bưu thiếp phong cảnh ở trên thiên đàng thất lạc giữa phong ba vậy.
An Á rất thích khu vực trường đại học T, không chỉ bởi vì nơi này có cảnh sắc tuyệt đẹp mà nó còn là nơi mẹ cô đã từng học, nhưng hôm nay cô đến trường đại học T không phải vì nhớ mẹ mà là đến tòa soạn tạp chí để phỏng vấn. Trước đây cô đã từng đến tạp chí “Dây Cung Lượng Tử” phỏng vấn làm trợ lý biên tập, ngày hôm qua tòa soạn gọi điện thoại cho cô nói cô đã qua vòng sơ khảo, hẹn cô hôm nay tiến hành phỏng vấn vòng 2. Văn phòng tòa soạn nằm ở vườn đại học T, bên cạnh khu công viên, sau khi phỏng vấn xong, cô tiện đường vào trường đại học T tản bộ.
Tâm tình An Á bây giờ rất tốt, hôm nay thi vòng hai thuận lợi đến bất ngờ, người phỏng vấn đưa ra vấn đề nào cô cũng đều có thể đối đáp trôi trảy, hơn nữa trước khi đi chủ nhiệm ban biên tập Ngụy Khải Minh còn nói với cô: “Cô Viên, tôi đã xem tác phẩm của cô rồi, không tồi, nhất là ‘Tinh cầu thực vật’ được đăng nhiều kỳ trên Tùng quả, rất sáng tạo, tôi chờ mong nhiều tác phẩm của cô.”
Nghe được chủ nhiệm Ngụy cổ vũ, trong lòng An Á kích động vô cùng, nên nhớ rằng “Dây Cung Lượng Tử” có lực ảnh hưởng lớn nhất trong nước, là cơ quan chuyên xuất bản về khía cạnh khoa học viễn tưởng, mà chủ nhiệm Ngụy đã nổi danh trong giới khoa học viễn tưởng rồi, có thể được anh ta chấp nhận, An Á cảm thấy mình như trúng số độc đắc vậy.
Để ăn mừng thắng lợi nho nhỏ lần này, An Á điện thoại cho Nguyệt Nga hẹn cô ấy đi ăn cơm, nhưng Nguyệt Nga nói đã ăn chán đồ ăn ở bên ngoài, muốn ăn đồ ăn ở nhà, vì thế hai người hẹn buổi tối nấu cơm ở chung cư số 5, An Á tự mình làm đầu bếp. Gọi xong, có mấy cô gái đi qua bên cạnh An Á, bọn họ nói chuyện sôi nổi với nhau, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc luồn vào tai cô, bỗng nhiên cô nghe được một cái tên quen thuộc.
“Chờ lát nữa giáo sư Cố Ninh Viễn tọa đàm, chúng ta đi sớm một chút, chiếm chỗ ngồi phía trước, mỗi lần thầy ấy tọa đàm toàn trường đều chật ních, đi chậm ngay cả vị trí cuối cùng cũng không chiếm được đâu.”
“Lần này nhất định phải lấy được chữ kí của thầy ấy, còn tốt hơn là ảnh chụp, thầy ấy là nam thần trong lòng tớ đấy.”
“Mấy cậu đừng háo sắc như vậy được không? hôm nay giáo sư Cố giảng “Thảo luận toán học và cơ học lượng tử liên quan đến không gian Hilbert”, các cậu thuộc khoa vật lí cơ mà? Đi có thể nghe hiểu được ư?”
“Không hiểu thì có xá gì? Chỉ cần có thể nhìn thấy thầy ấy là được. Ôi chao, nghe nói mấy ngày trước thầy ấy gãy xương, thật khiến cho người ta đau lòng quá.”
………………………………
Cố Ninh Viễn? Gãy xương? Các cô ấy đang nói đến giáo sư Cố, chính là người mà cô quen biết, Cố Ninh Viễn đó ư? An Á kinh ngạc không thôi, bước chân cũng bất giác theo bọn họ… Mấy nữ sinh kia đi vào phòng học phía trước, chỉ thấy dưới lầu dán giấy thông báo, trên giấy in rõ ràng “Thảo luận toán và cơ học Lượng Tử liên quan đến không gian Hilbet”, người giảng chính – Phó giáo sư Cố Ninh Viễn”. mấy cô gái đi vào một phòng học ở tầng một, An Á trông qua, chỉ thấy phòng học đã đầy ắp người, trông rất ồn ào.
Cố Ninh Viễn là Phó giáo sư đại học T ư, lời nói ác độc và tính cách của anh ta thích hợp làm thầy ư? Anh ta có mắng học trò đến nỗi khóc luôn không nhỉ? An Á nghi ngờ không thôi, nhưng trong phòng học trò nghe giảng rất nhiều, có vẻ anh ta rất được học trò hoan nghênh nhỉ? Đang nghĩ ngợi, một nam sinh đi tới từ phòng học bên cạnh, cậu ta nhìn An Á một chút, sau đó dừng bước: “Bạn học này cũng đến nghe tọa đàm à? Mau vào đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”
“Hở, tôi vào được à?” An Á hỏi, cô hơi tò mò không biết Cố Ninh Viễn giảng bài sẽ là như thế nào? Có khiến người ta ghét bỏ như bình thường không nhỉ?
“Đương nhiên, đây là tọa đàm công khai mà, chỉ cần có hứng thú thì mọi người đều có thể vào nghe.” Nam sinh cười cười.
Vì thế An Á đi vào phòng học từ cửa sau, chọn một ví trí đứng sau ngồi xuống không chớp mắt. Nhìn chung quanh bốn phía, cô phát hiện một hiện tượng rất thú vị, số lượng nữ sinh trong phòng học nhiều hơn so với nam sinh một chút, nữ sinh đều ngồi ở phía trước, nam sinh đều chen chúc ở phía sau, tương xứng phân biệt rõ ràng. Trước bàn các nữ sinh đều cầm di động, thậm chí còn có cả máy chụp ảnh, một số người đang khe khẽ thì thầm, có một số người lấy gương tô son và sửa sang lại tóc; mà trước bàn nam sinh đều đặt sách vở và laptop, có người đọc sách, có người chỉ vào nữ sinh phía trước cười trộm. An Á cũng từng là học trò, cô đương nhiên hiểu được nguyên nhân của hiện tượng thú vị này là vì cái gì. Nếu nhất định trong trường học có một thầy giáo anh tuấn trẻ tuổi giảng bài công khai, trong phòng học tất nhiên sẽ xuất hiện hiện tượng này – nam sinh đến nghe giảng bài, nữ sinh là đến xem trai đẹp.
Xem ra Cố Ninh Viễn rất được nhóm nữ sinh yêu mến. An Á âm thầm cười trộm, nhưng điều này cũng khó trách, tuy rằng lời nói của Cố Ninh Viễn có ác độc nhưng ngoại hình quả thật là có lực sát thương, nhất là đối với những cô gái thì ma lực này còn trực tiếp mãnh liệt hơn ngôi sao điện ảnh truyền hình. Đang trộm vui sướng, các nữ sinh phía trước đột nhiên xôn xao: “Giáo sư Cố tới rồi!”, “Giáo sư đẹp trai quá!”, “Giáo sư mặc tây trang thật đẹp mắt, tớ muốn chụp ảnh….”
Trong tiếng xì xào ánh mắt thương mến, Cố Ninh Viễn đi vào phòng học. Hôm nay anh mặc âu phục màu xám đậm, áo sơ mi màu đen, thân hình càng lộ vẻ phóng khoáng cao ngất, trên mũi cao gầy có một cái gọng kính, đôi mắt sau thấu kính lấp lánh bình tĩnh và sáng suốt. Nếu không phải trên cánh tay anh còn quấn băng, chắc hẳn An Á còn nghĩ rằng cảnh anh chật vật không chịu nổi ở trong phòng tắm chỉ là một ảo giác, anh trước mắt thần thái tuấn tú, phong độ xuất sắc, cô bắt đầu hơi hiểu được vì sao các nữ sinh lại yêu thích anh như vậy rồi.
Cố Ninh Viễn đứng trên bục giảng, mắt quét qua máy chụp ảnh trên tay nữ sinh, sau đó mở laptop ra nói: “Ngày hôm qua tôi nhìn thấy một bài thơ rất ý nghĩa, nó viết như thế này: ‘Em xuyên qua khúc xạ trên mắt anh, khảm trên võng mạc đại biểu cho tình yêu, vì thế anh biết, sự việc đã trải qua không thể đi ngược với quá trình.” bạn học nào có thể giúp tôi giải thích một chút câu này ý nghĩa như thế nào không?”
Bên dưới các nữ sinh lập tức hăng hái giơ tay, Cố Ninh Viễn mời một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói, nữ sinh đỏ mặt đứng lên trả lời: “Đây là một bài thơ về vật lý học, nói đúng hơn là anh đứng trước mặt em, em yên lặng nhìn chăm chú vào anh, hình ảnh của anh khắc thật sâu vào trong mắt và trong lòng em, vĩnh viễn không thể quên. Trong đó từ yêu có hai ý nghĩa, vừa đại biểu cho hiện tượng vậy lý vừa chỉ ’em yêu anh’ ạ.”
Nói đến đây, nữ sinh ngẩng đầu đưa tình nhìn Cố Ninh Viễn, khiến cho mấy nam sinh phía sau không ngừng ồn ào huýt sáo.
“Cảm ơn, mời ngồi.” Cố Ninh Viễn mỉm cười với nữ sinh, đôi mắt trầm tĩnh, khóe mắt đuôi lạnh lẽo với chuyện tình cảm.
An Á thấy thế không khỏi lắc đầu, không ngờ Cố Ninh Viễn ngày thường luôn trưng mặt lạnh với cô mà ở trên lớp học lại là nét mặt vui cười như hoa phóng điện loạn xạ với nữ sinh. Trong đầu cô, phòng học nháy mắt biến thành bãi cỏ, các nữ sinh đằng trước biến thành con cừu nhỏ đơn độc, Cố Ninh Viễn thì biến thành một con sói háo sắc nhìn chằm chằm các con cừu nhỏ với đôi mắt tỏa sáng.
“Các bạn học, tôi rất vinh hạnh rằng trong võng mạc các em hình thành vô số yêu thương, kích thích tế bào cảm quang trong mắt các em, lưu lại hình ảnh trong đầu óc quý giá của các em. Nhưng tôi không hi vọng mình hình thành tình yêu trên thiết bị cảm quang điện tử của các em, biến thành hình ảnh lưu trữ, sau đó trở thành đề tài tám nhảm của các em, thế nên mời mọi người thu dọn máy ảnh, bỏ vào trong túi sách, chúng ta bắt đầu giảng bài.” Cố Ninh Viễn nói xong lại nhìn chăm chú vào tay cầm máy ảnh của các nữ sinh.
Các nữ sinh đành phải ngượng ngùng cất máy ảnh và di động trong tay.
Ối chà, xem kìa, tâm hồn thiếu nữ bị thương tổn rồi. Giáo sư Cố của các cô thuộc về kiểu người nói lời ác độc đó, sớm nhận rõ bộ mặt thật của anh ta đi, mấy em gái à. An Á gật đầu, tiếc hận trong lòng thay các nữ sinh.
Kế tiếp đó là nội dung bài giảng, An Á nhìn từng hình chiếu xoay thành luồng xoáy như công thức hàm số và hình vẽ trên tấm màn chiếu, nghe Cố Ninh Viễn nói gì đó về “véc-tơ không gian 3D”, “mặt phẳng hàm số” bằng giọng trầm thấp từ tính, suy nghĩ như bị thôi miên bắt đầu trở nên hỗn loạn, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu. Hôm nay thức dậy quá sớm, mệt mỏi quá…
Đang mông lung, cô đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người đẩy khuỷu tay mình, cô bỗng bừng tỉnh, thấy nam sinh bên cạnh chỉ về phía trước, hạ giọng nói: “Giáo sư đưa ra câu hỏi cho bạn đấy, đừng ngủ.” Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Ninh Viễn đã đứng phía trước cô tự bao giờ, nhìn cô từ trên xuống.
“Vị bạn học này, em đi học mà ngủ tôi không có ý kiến, nhưng em gia tăng nghiêm trọng làm lượng công việc cho mấy bác gái dọn vệ sinh, các bác ấy không chỉ dọn dẹp phòng học mà còn phải dọn dẹp nước miếng của em trên bàn học nữa đấy, tôi đại biểu cho các bác ấy kháng nghị với em.” Cố Ninh Viễn vừa nói xong, phòng học lập tức ngập tiếng cười.
An Á sờ khóe miệng của mình, không có nước miếng mà nhỉ? Sau đó cô thấy khóe miệng Cố Ninh Viễn cong cong, ánh mắt có ý cười như thể thực hiện được trò đùa dai.
“Anh…”An Á ý thức được anh ta trêu cợt mình, vừa định đáp lại anh ta vài câu, anh ta lại nói: “Vừa rồi hỏi em mà em chưa trả lời đấy.”
“Hỏi gì cơ?”
“Không lẽ giáo viên dạy trẻ không dạy em phải đứng dậy trả lời câu hỏi mới là phép lịch sự cơ bản sao?”
An Á bất đắc dĩ đành phải đứng lên, dù sao nơi này cũng là lớp học, cô cũng không thể tranh chấp với anh ta trước mặt nhiều học trò như vậy, nhưng vừa đứng lên, cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Sao lại thế này nhỉ? Vì không ngủ đủ giấc ư?
“Tôi vừa rồi hỏi em véc-tơ X trong không gian M có trọng lượng vĩnh viễn không vượt qua chiều dài X, đây gọi là gì?” Cố Ninh Viễn hỏi.
An Á ngơ ngác nhìn anh, chỉ cảm thấy giọng anh như truyền tới từ phương xa, cô không nghe được rõ ràng lắm, không chỉ như thế, tầm mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ, dưới chân mềm nhũn khiến cô ngã ngồi trên ghế. Trong phút chốc, cô cảm thấy trời đất quay cuồng.
Giữa lúc mơ hồ, cô giống như nghe được Cố Ninh Viễn la lên: “Cô ấy ngất xỉu rồi, ai tới nâng cô ấy dậy đi? Mau lên!” Sau đó cô liền mất ý thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...