Chứng Cứ Không Tiếng Động


Chẳng lẽ Nguyễn Vi đã nhận ra thân phận của mình? Trương Ức An nhanh chóng suy nghĩ kỹ lại về cuộc đối thoại giữa anh và Nguyễn Vi, xác định không nói gì sơ suất thì mới yên lòng.
"Sao vậy?" Trương Ức An ra vẻ bình tĩnh, hỏi.
"Hóa ra Trương Tiểu Minh thật sự đã cứu tôi! Từ mười bảy năm trước, lúc tôi gặp tên hề đó! Chính Trương Tiểu Minh đã cầm lấy tay tôi!" Nguyễn Vi không dám tin nói.

Đột nhiên cô bắt đầu che mặt và khóc nức nở, đôi vai cô cũng vì thế mà run lên, cả người đều thu mình lại trên ghế, nhỏ bé, trông y như một đứa trẻ đang đau buồn.
"Tôi thật là ngu ngốc! Vậy mà đến bây giờ mới biết!"
Nguyễn Vi nghẹn ngào oán trách bản thân, cô không ngừng tìm kiếm mọi chi tiết về Trương Tiểu Minh trong ký ức của mình.

Như thể đó là một trò chơi ghép hình, chỉ còn sót lại một mảnh ghép cuối cùng là Nguyễn Vi có thể nhìn rõ Trương Tiểu Minh, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào thì vẫn luôn không thể tìm thấy mảnh ghép cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng Trương Tiểu Minh hóa thành bụi tan đi theo làn gió.
Cô thậm chí không thể giữ lại một hạt cát, bởi vì đến ngay cả dáng dấp của Trương Tiểu Minh cô cũng không biết.
"Cô có chắc là khi còn bé cô đã gặp tên hề đó không?" Trương Ức An yên lặng chăm chú nhìn Nguyễn Vi, anh khó chịu tựa như linh hồn bị ai đó xé nát, nhưng anh cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Anh sám hối, Trương Ức An biết rằng anh nhất định sẽ phải xuống địa ngục nhưng anh phải làm như vậy.
Không, anh thậm chí vẫn còn làm chưa đủ! Sức nặng của Trương Tiểu Minh trong lòng Nguyễn Vi đã vượt xa tưởng tượng của Trương Ức An, sợ rằng đây chính là một tai họa, Trương Ức An chắc chắn phải ngăn cản toàn bộ chuyện này lại.

Nguyễn Vi cần phải quên đi Trương Tiểu Minh, cô nhất định phải quên đi Trương Tiểu Minh!
Bước đầu tiên của Trương Ức An là chuyển hướng lực chú ý của Nguyễn Vi.
Nguyễn Vi dần nín khóc, đôi mắt trở nên sắc bén trở lại, cô gật đầu xác nhận địa điểm.
Lúc trước, Trương Tiểu Minh đã cứu cô, hiện tại cô cũng phải giải cứu cho được bọn trẻ.
"Pháp y Trương, chắc hẳn anh cũng biết thị giác mù là gì."
Trương Ức An hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Nguyễn Vi.

Anh nghiêm túc nói: "Ngoại trừ đôi mắt, con người còn có nhiều giác quan và tiềm thức khác.

Khi một người mất đi thị giác, loại ý thức này sẽ tự nhiên được phóng đại, thường được gọi là thị giác mù."

"Đúng vậy, lúc đó tôi đã cảm nhận được, tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng tôi lại có thể cảm nhận được rằng người đã cho tôi quả bóng bay rất cao lớn, cao hơn cả bố tôi, giống như người khổng lồ trong truyện cổ tích.

Tôi vẫn còn nhớ như in mùi hương kỳ quái trên người anh ta."
"Ý cô là mùi thuốc màu hóa trang?" Trương Ức An kinh ngạc và thán phục nhìn Nguyễn Vi.
Nguyễn Vi ngầm thừa nhận câu hỏi của Trương Ức An, trong mắt chợt lóe lên tia sợ hãi: "Pháp y Trương, anh nói lúc đó tôi nhận được quả bóng bay là bởi vì gã hề coi tôi như con mồi ư?"
Trương Ức An không lên tiếng, vì anh biết Nguyễn Vi sớm đã có câu trả lời.
"Nếu thế thì đã nhiều năm như vậy, gã hề này..." Nguyễn Vi thậm chí còn không đành lòng nói hết câu, cô thấy được trong mắt Trương Ức An cũng chất chứa sự đau lòng giống mình.
"Chúng ta nhất định sẽ bắt được anh ta, anh ta sẽ không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được nữa."
————
Khi Nguyễn Vi và Trương Ức An đến đồn cảnh sát, cha mẹ của đứa trẻ mất tích đã chờ đợi rất lâu.

Trong lúc thẩm vấn, người phụ nữ cứ luôn lén lau nước mắt, còn người đàn ông thì vẫn nắm chặt tay cô ấy.
"Có thể kể lại cho chúng tôi một chút về tình hình lúc ấy được không?"
"Lúc đó là giữa trưa, chúng tôi đang đợi vở kịch xiếc diễn ra lúc mười hai giờ rưỡi, vì mọi người đều hơi đói nên tôi đến quầy cơm hộp xếp hàng." Người đàn ông nói ra địa điểm của mình khi vụ án xảy án, người phụ nữ nghe vậy sụp đổ và bắt đầu gào khóc: "Tất cả là do tôi! Tất cả là do tôi! Tôi không nên để Tiểu Phong ở lại đó một mình, tôi thực sự không thể ngờ rằng mình chỉ đi vệ sinh một lát rồi quay trở lại là Tiểu Phong đã biến mất không thấy tăm hơi."
Nguyễn Vi rốt cuộc hiểu được tại sao người mẹ này lại thương tâm đến vậy, cô chỉ có thể gắng sức nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Đây không phải là lỗi của cô.

Chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp cô nhưng cô cũng cần phải tự chăm sóc tốt bản thân."
"Cảnh sát, Tiểu Phong sẽ không gặp phải chuyện gì đâu! Mọi người nhất định sẽ cứu được con bé!" Có lẽ là lời nói của Nguyễn Vi đã cho người phụ nữ hy vọng, cô ấy đột nhiên nhào tới quỳ xuống và nắm lấy tay của Nguyễn Vi.
Trương Ức An phản ứng lại, giúp Nguyễn Vi nâng người mẹ này đứng dậy, cũng khuyên giải an ủi nói: "Trước tiên, cô đừng kích động, chúng tôi vẫn cần phải tiếp tục tìm hiểu thêm về hoàn cảnh vụ án."
Người đàn ông đỡ người phụ nữ quay lại ngồi xuống ghế, sau đó thấy anh ấy ngẩng đầu kiên quyết nói: "Anh cảnh sát, anh còn muốn biết thêm gì nữa, tôi mà biết nhất định sẽ nói ra không sót một chữ!"
"Lúc ấy, hai người có trông thấy một chú hề ở bên ngoài rạp xiếc không?"
Nghe thấy hai chữ "chú hề", họ không khỏi liếc nhìn nhau, sau đó người đàn ông kích động đứng lên: "Tên hề đó chính là hung thủ sao?"
Nguyễn Vi im lặng cúi đầu ghi chép, bởi vì những gì người đàn ông nói vừa rồi tương đương với việc trả lời cho câu hỏi của Trương Ức An.

Đồng thời cô cũng hơi sửng sốt trước sát khí nồng đậm trong mắt người đàn ông.

"Anh ngồi xuống trước đi, đừng kích động như vậy.

Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, xin hai người cứ yên tâm." Nguyễn Vi thực sự sợ rằng người cha này sẽ vì căm phẫn mà làm chuyện ngu ngốc, cho nên cô đã tiêm một liều thuốc dự phòng sớm cho anh ấy.
Sau đó, Trương Ức An lại hỏi về vẻ ngoài của gã hề, mỗi một câu mô tả của người đàn ông đều chứng thực cho cơn ác mộng trong ký ức của anh.
Bỗng nhiên, người phụ nữ sợ hãi hét lên một tiếng, Nguyễn Vi và Trương Ức An thấy cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra, ngón trỏ lướt nhanh trên màn hình điện thoại, cuối cùng, thân thể dừng lại rồi run lên.
"Đúng, là anh ta! Chính là anh ta!"
Người phụ nữ run rẩy đưa điện thoại qua, khi đấy Nguyễn Vi và Trương Ức An mới phát hiện hóa ra cô ấy đã mở một bức ảnh trong album điện thoại.
Từ trong bức ảnh, Nguyễn Vi và Trương Ức An hiểu được sự sôi động lúc đó.

Những người đứng chờ xem diễn xiếc đông đúc tập trung trên bãi cỏ.

Mà giữa chi chít những bóng người, cả Nguyễn Vi và Trương Ức An đều nhìn thấy dáng hình của gã hề ngay tại rìa bức ảnh.
Tay trái anh ta đang cầm chặt một chùm bóng bay màu đỏ, một đám trẻ con thì ao ước có bóng bay nên vui vẻ vây quanh anh ta.
Nguyễn Vi không kiềm chế được mà rùng mình, cô quay đầu lại trông thấy Trương Ức An đang lặng lẽ mở miệng ra.
Cô nhận ra hai chữ từ khẩu hình miệng của Trương Ức An.
"Chạy mau."
————
Vào buổi chiều, khi Nguyễn Vi và Lí Bình Uy đến thăm hiện trường xung quanh vụ án mất tích, Trương Ức An ở trong văn phòng sử dụng cả máy tính và điện thoại di động quét danh sách bạn bè trên Weibo.
"Anh Trương, tôi tưởng anh đã đi điều tra về những đứa trẻ mất tích rồi chứ, thì ra anh vẫn ở đây." Bạch Phàm trở lại từ phòng giải phẫu thấy Trương Ức An nên ngạc nhiên thốt lên.

Trương Ức An nghe vậy, quay người lại, nhìn Bạch Phàm, nở một nụ cười sâu xa.
Bạch Phàm không hiểu gì, có hơi bối rối, anh ấy sợ hãi ôm lấy chính mình: "Anh Trương, tôi không có hứng thú với triết học đâu."
Trương Ức An đột nhiên đứng dậy tiến về phía Bạch Phàm, bước tới hai bước.


Bạch Phàm cũng vô thức lùi lại hai bước, cho đến khi Trương Ức An dùng ánh mắt ngăn lại, anh ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Ức An đến gần mình.
"Tôi còn cảm thấy bình thường cậu rất yêu mến quan tâm đến tôi đấy? Thì ra trong mắt cậu, tôi giống như một thiên thần."
Bạch Phàm đột nhiên thấy khó thở, anh ấy biết là mình không nên lắm chuyện với Nguyễn Vi mà, quả nhiên bàn tán sau lưng người khác là sẽ bị báo ứng.
Trương Ức An vốn dĩ còn muốn giả vờ tức giận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Bạch Phàm anh đã bật cười.

Sau cùng anh chỉ vỗ đầu Bạch Phàm: "Về sau nhớ kỹ đừng có tám chuyện về anh.

Coi như là một hình phạt, hôm nay cậu phải ở lại tăng ca giúp tôi điều tra vụ án."
"Điều tra vụ án?" Bạch Phàm cất cao giọng vì phấn khích: "Là vụ án mất tích của những đứa trẻ đó sao? Vậy chúng ta đi đâu đây?"
"Đi đâu chứ?" Trương Ức An bỗng nhiên cười nhạt: "Cậu muốn đi đâu? Đương nhiên là ở đây tra xét rồi." Nói xong Trương Ức An còn bày ra máy tính của mình, trên màn hình đang hiển thị kết quả anh vừa tìm ra.
"Mấy cái này có thể tra ra cái gì?" Bạch Phàm hoài nghi nhìn máy tính của Trương Ức An.
"Hiện giờ, rất nhiều người thích chia sẻ trải nghiệm vui chơi của bản thân, vì vậy nhiệm vụ kế tiếp của cậu là kiểm tra tất cả các tin tức về Rạp xiếc Dung Thành trên Internet.

Bây giờ nghi phạm mà chúng ta đang nhắm đến là một gã hề chưa rõ danh tính.

Tôi muốn cậu phải tìm ra mọi thứ có liên quan đến anh ta.

Miễn là có ảnh chụp hoặc đoạn video có thể ghi lại rõ ràng gã hề đó, chúng ta sẽ có thể xác định ngoại hình của nghi phạm thông qua kỹ thuật phân tích."
Bạch Phàm chợt nhận ra mình đã ngồi xuống ghế tự lúc nào dưới sự thúc đẩy của Trương Ức An.
Khi Bạch Phàm đang cầm chuột, Bạch Phàm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: "Vậy anh Trương, nếu tôi dùng máy tính của anh thì anh làm cái gì?"
Trương Ức An nở một nụ cười gian xảo: "Đương nhiên là tôi phải cố mà đến điều tra tư liệu trong phòng lưu trữ hồ sơ rồi."
"Điều tra tư liệu?"
"Bây giờ đội trưởng Nguyễn và tôi vẫn đang nghi ngờ nghi phạm là kẻ giết người hàng loạt đã ẩn núp nhiều năm nay, cho nên tôi phải nhanh chóng xem xét những hồ sơ vụ án trước đây ở Dung Thành.

Có lẽ nhân việc lần này, chúng ta có thể giải quyết luôn một số vụ án cũ năm xưa."
Bạch Phàm nghe vậy thì nhất thời nghiêm mặt, anh ấy bắt đầu lăn chuột, gần như mỗi khi gặp được chi tiết có liên quan là anh ấy sẽ cẩn thận xem đi xem lại vài lần, sau khi xác định chắc chắn rằng không có manh mối nào mới tiếp tục lướt sang chi tiết tiếp theo.
Trương Ức An đứng phía sau, lặng lẽ quan sát một lúc, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ yên tâm.

Nhiệm vụ của Bạch Phàm tất nhiên là sẽ rất nhàm chán, bởi thế nên Trương Ức An mới có thể coi như là hình phạt đẩy qua anh ấy.

Nhưng biểu hiện của Bạch Phàm thật sự ngoài sự mong đợi của anh, khiến anh bỗng dưng thật mong đợi một ngày Bạch Phàm cũng có thể tự mình phụ trách công việc.
Chín giờ tối, Trương Ức An vẫn như cũ ngồi ngay ngắn trong phòng lưu trữ, anh đã kiểm tra qua những vụ mất tích trẻ em ở Dung Thành trong gần mười năm qua.

Quả nhiên, anh đã tìm ra tổng cộng tám trường hợp đáng nghi, mà điều khiến anh cảm thấy nghiêm trọng chính là anh hiểu rằng con số này sẽ còn vượt xa hơn nữa.
"Alô?" Trương Ức An nhận cuộc gọi của Nguyễn Vi, nghe qua điện thoại là Nguyễn Vi đã cảm nhận được tâm trạng sa sút của anh.
"Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Vi quan tâm hỏi han.
"Tôi đang xem tư liệu của những năm trước trong phòng lưu trữ."
Sau khi Trương Ức An nói xong lời này, Nguyễn Vi thình lình im lặng một lúc lâu, vì cô đã đoán được câu trả lời.
"Còn cô thì sao?" Thấy Nguyễn Vi không lên tiếng, Trương Ức An chủ động hỏi: "Chuyến đi của cô có kết quả gì không?
Trương Ức An nghe thấy tiếng Nguyễn Vi thở dài qua điện thoại.
"Hiện tại tôi có điểm hoài nghi rằng kẻ sát nhân phải chăng là còn có đồng phạm tiếp ứng; bằng không tôi thật sự không thể hiểu nổi, một người cao hai mét mang theo một đứa bé, sao lại có thể không bị phát hiện?"
"Cô chắc chứ?" Trương Ức An cũng ngạc nhiên nói.

Với chiều cao đó của hung thủ, cộng thêm một đứa trẻ thì cho dù mỗi lần gây án anh ta đều chọn một nơi hẻo lánh nhưng một tổ hợp đáng chú ý như vậy cũng chẳng thể nào hoàn toàn không bị ai phát hiện, Trương Ức An cảm giác hơi khó hiểu.
Bỗng nhiên ngay lúc này, Bạch Phàm đẩy cửa phòng lưu trữ ra.
Chỉ thấy vẻ mặt Bạch Phàm đầy kích động mà bước vào, ôm một chiếc laptop trong tay.
"Cậu đã tìm thấy ảnh chụp gã hề rồi sao?" Trương Ức An thậm chí đã đứng bật dậy vì kinh ngạc và mừng rỡ, nhưng câu trả lời của Bạch Phàm lại khiến anh bất ngờ.
"Không, không phải!"
"Vậy thì có chuyện gì?"
Bạch Phàm đặt máy tính xách tay lên bàn, anh ấy nuốt nước bọt: "Anh tự mình xem đi."
Trương Ức An đặt điện thoại lên bàn nhưng không cúp máy, anh bấm mở bức ảnh đầu tiên mà Bạch Phàm tìm thấy.
Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Vi vẫn đang lo lắng chờ đợi, đợi gần một phút, Nguyễn Vi rốt cuộc không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Hai người đã tìm được cái gì thế?"
Lúc này, Trương Ức An mới nhớ tới cuộc gọi với Nguyễn Vi, anh đưa điện thoại lên bên tai một lần nữa nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính.
"Nguyễn Vi, tôi nghĩ rằng có lẽ chúng ta đã tìm kiếm sai nghi phạm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui