Edit: Angelevil
"Cô thật sự là Nguyễn Vi?" Người đàn ông trong xe kinh hãi nói, trông thấy Nguyễn Vi, đặc biệt là bộ đồng phục cảnh sát trên người cô mà lắc đầu không dám tin.
"Thật không ngờ, chúng ta vậy mà lại gặp lại nhau, anh nói xem đây không phải là món quà ông trời ban ơn xuống cho tôi sao?"
"Ban ơn? Cô có ý gì?" Huống Nhất Thần cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Nguyễn Vi, sợ hãi hỏi.
Anh ta vẫn không thể nào tin được rằng người ở trước mặt mình đây chính là Nguyễn Vi trước kia.
"Anh không nên mau quên như vậy chứ, có điều cũng không sao.
Dù gì thì tôi cũng đã ghi nhớ biển số xe của anh, sau này có cơ hội sẽ tới tìm, ta cùng ôn lại chuyện xưa." Nói xong, Nguyễn Vi nở một nụ cười khiến da đầu người khác run lên.
Cô đặt còi báo động lên trên nóc xe, tiếng còi vang lên, các xe phía trước đều nhường đường.
Mãi đến khi xe đã đi được một quãng đường, Trương Ức An mới phá vỡ sự im lặng trong xe.
"Người đó tên là Huống Nhất Thần? Cô quen anh ta sao?"
Dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi của Nguyễn Vi đã biến mất, cô cười xin lỗi với Trương Ức An: "Anh ta là bạn học cũ của tôi, làm sao tôi có thể quên được."
Trương Ức An đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh cẩn thận hỏi: "Anh ta cũng là một trong những người đó?"
Nguyễn Vi đưa mắt nhìn đi nhìn lại Trương Ức An mấy lần, cô liền nhìn thấu được suy nghĩ của Trương Ức An: "Anh sợ rằng tôi sẽ thực sự đi tìm anh ta "ôn lại chuyện cũ" sao?"
Trương Ức An không nói gì, nhưng đây chính là câu trả lời của anh.
"Yên tâm đi, tôi không làm chuyện vô lý vậy đâu.
Trương Tiểu Minh từng nói với tôi, rằng nếu đặt cả cuộc đời của mình vào những thứ như thế thì sẽ rất vô nghĩa.
Chỉ là tôi không thể quên được chuyện này, cho nên tôi phải dọa cho anh ta sợ khiếp." Nguyễn Vi nói xong, liền nở nụ cười sáng lạn với Trương Ức An.
Trương Ức An đột nhiên có hơi xấu hổ.
Anh phát hiện khi còn nhỏ, mình đúng là trưởng thành kinh khủng, cứ luôn một câu rồi một câu đạo lý.
May mà đối với Nguyễn Vi cái này thật sự có ích, Nguyễn Vi vẫn luôn tin lời của anh.
Đây có phải là một trò đùa của số phận? Trương Ức An bất đắc dĩ nghĩ, hiện tại trong lòng Nguyễn Vi chỉ có một người là Trương Tiểu Minh, e là anh sẽ trở thành người duy nhất trên thế giới bị chính bản thân đánh bại.
Lúc Trương Ức An đang thở phào nhẹ nhõm, anh không để ý rằng, Nguyễn Vi chăm chú nhìn thẳng về phía trước, bởi vì gặp lại Huống Nhất Thần mà những chuyện trước đây cô đã trải qua lại tái hiện trước mắt, rất chân thực, rất đáng sợ.
Điều mà Trương Ức An không biết là lúc còn bị mù, Nguyễn Vi đã bí mật giấu một bức ảnh chụp chung của lớp, vì vậy Nguyễn Vi mới có thể biết được Huống Nhất Thần trông như thế nào.
Tất nhiên cho đến khi chết đi, cô cũng sẽ không thể quên được những con người ở trong bức ảnh đó.
Nguyễn Vi đã từng nghĩ đến việc tự sát; cô cũng từng nghĩ, một ngày nào, khi cô chết đi, những người trong bức ảnh này đều sẽ không còn tồn tại nữa.
Thế nên, nếu không gặp được Trương Tiểu Minh, Nguyễn Vi nhất định sẽ không sống được đến bây giờ.
Vì đến bây giờ, cô vẫn không thể nào quên.
————
"Không cần phải cảm ơn đâu, tay cậu còn đau không?" Huống Nhất Thần quan tâm hỏi han, anh ta thấy cổ tay của Nguyễn Vi có vết sưng đỏ vì bị cô giáo kéo mạnh.
"Không sao nữa rồi, ban nãy cảm ơn cậu đã đứng ra giúp tớ làm sáng tỏ hiểu lầm."
Nguyễn Vi xoa cổ tay, cười nói; cô có thể cảm thấy được Huống Nhất Thần đang bước tới trước mặt mình.
"Để tớ xoa giúp cậu."
Đột nhiên, Huống Nhất Thần nắm lấy cổ tay Nguyễn Vi, Nguyễn Vi sửng sốt, không dám cử động, chỉ cảm giác rằng Huống Nhất Thần đang xoa nắn cổ tay mình.
Không hiểu sao Nguyễn Vi lại thấy buồn nôn.
Khi đó, Nguyễn Vi không biết có một từ gọi là dậy thì sớm; nên cô hoàn toàn không hiểu tại sao Huống Nhất Thần lại hôn cô, cô hoảng sợ đẩy Huống Nhất Thần ra, bản thân cũng ngã sấp xuống vì phản lực, chỉ nghe Huống Nhất Thần không ngừng lăn lộn trên mặt đất, kêu rên.
"Chết tiệt! Đồ khốn kiếp, không phải chỉ là một tên trộm thôi sao, còn giả bộ thanh cao cái gì!"
Sau khi Huống Nhất Thần bình tĩnh lại, anh ta đi đến trước mặt Nguyễn Vi một lần nữa.
Nguyễn Vi nhỏ giọng muốn phản bác anh ta rằng cô không phải là kẻ trộm, nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị Huống Nhất Thần đá vào bụng một cái.
Huống Nhất Thần lại liên tục đá tiếp vài lần mới dừng lại, anh ta nhổ nước bọt vào mặt Nguyễn Vi rồi bỏ đi.
Nguyễn Vi vừa khóc vừa lấy quần áo lau lau mặt, lưng và đùi của cô đều rất đau; nhưng đây không phải là lý do cô khóc.
Sở dĩ Nguyễn Vi khóc là bởi cô không hiểu nổi, chẳng phải Huống Nhất Thần đã giúp cô sao? Tại sao cậu ấy lại đối xử với mình như vậy? Cái ví tiền đó không phải là hiểu lầm sao? Vì sao cậu ấy lại gọi mình là kẻ trộm?
Nguyễn Vi không hiểu gì cả, thế giới của cô chỉ có bóng tối, ngay cả lối thoát cô cũng không thể tìm ra, cho nên cô mới khóc.
"Vi Vi, sao quần áo của con lại bẩn thế?" Sau khi mẹ Nguyễn Vi tới đón liền phủi quần áo cho cô, rồi khó hiểu hỏi.
Nguyễn Vi biết rằng mình có thể nhờ mẹ giúp đỡ, nhưng mẹ nghe xong nhất định sẽ khóc, ba mẹ sẽ lại cãi nhau.
Cô biết ba cô đã chuẩn bị sẵn giấy tờ thủ tục ly hôn để tronh nhà từ mấy ngày trước.
Lúc đó, họ đều nghĩ Nguyễn Vi đang ngủ, nhưng không biết rằng Nguyễn Vi đã nghe lén mọi cuộc cãi vã của họ.
"Con vẫn còn hơi chưa quen với việc không nhìn thấy gì nên đã ngã xuống.
Cũng may có mọi người giúp đỡ, nhưng mà làm quần áo bị bẩn hết rồi.
Con xin lỗi mẹ."
Nguyễn Vi nghe thấy mẹ mình khóc nức nở, cô vội vàng vươn tay ôm lấy mặt mẹ.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải bác sĩ đã nói hai năm nữa con có thể tiến hành ca phẫu thuật sao, đến lúc đó con liền có thể nhìn thấy được mà."
"Đúng vậy, hai năm sau Vi Vi sẽ có thể nhìn thấy, vì thế hai năm này Vi Vi phải ngoan, không thể nghịch ngợm nữa."
Mũi Nguyễn Vi bỗng nhiên đỏ lên, nhưng cô cắn răng không cho nước mắt rơi xuống: "Con sẽ ngoan, con nhất định sẽ ngoan, mẹ, chúng ta về nhà đi, về nhà thôi!"
Nguyễn Vi còn nhớ rõ kể từ ngày hôm đó, trường học đã trở thành cơn ác mộng của cô.
Hôm sau, tan học, Từ Lị Lị kêu cô đi vệ sinh cùng, Nguyễn Vi liền đi với cô ta.
Sau đó, Nguyễn Vi giống như cái xác không hồn, ướt sũng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy tiếng vòi phun nước bên ngoài nhà vệ sinh nên không hề do dự nhảy vào, đằng sau liền vang lên tiếng cười của Từ Lị Lị, Triệu Hồng Mai và những người khác.
Mẹ cô thắc mắc tại sao cả người Nguyễn Vi lại ướt đẫm.
Nguyễn Vi cười nói: "Bởi vì bọn con chơi đấu tạt nước, tiếc là con không nhìn thấy, nên mới thảm nhất."
"Rõ là đứa ngốc mà, đã không nhìn thấy thì đừng có nghịch nước, mau về nhà tắm rửa đi."
Nguyễn Vi dùng sức gật đầu.
Phải rất lâu sau, Nguyễn Vi mới hiểu được, cô đúng thật là rất ngốc!
Đáng tiếc là lúc đó Nguyễn Vi không hiểu, cô không hiểu cái gì cả, không hiểu vì sao những người đó lại bắt nạt mình, không hiểu vì sao về sau mọi người cũng bắt đầu bắt nạt cô, Nguyễn Vi không hiểu gì.
Cô bị giam cầm trong bóng tối, cô chỉ đơn giản hy vọng rằng, mình có thể trở về nhà.
————
"Đứa bé đã mất tích ở đây.
Các thành viên trong đoàn xiếc đến từ nước Nga và đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn kéo dài hai tuần ở Dung Thành*.
Theo như lời cha mẹ của đứa bé, lúc đó có rất nhiều người ở đây, đứa bé không cẩn thận đi tách khỏi họ, sau đó quay lại cũng tìm thấy nó nữa."
*Phúc Châu là tỉnh lỵ và là thành phố cấp địa lớn nhất của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc, còn được gọi là Dung Thành/Dong Thành.
Nguyễn Vi và Trương Ức An đang đứng trên một bãi cỏ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy rất nhiều rác thải và một vài quầy hàng xung quanh ở đó.
Thế nên, có thể tưởng tượng được tình cảnh hỗn loạn lúc ấy, phía trước mặt hai người bây giờ là một lều trại rất lớn được tạm thời dựng lên.
"Vấn đề lớn nhất vẫn là, vì đây là vùng ngoại ô nên ngay cả lực lượng chức năng giám sát cũng không có.
Giống với những vụ án mất tích mấy tháng trước, hung thủ quả thật như một bóng ma, không hề để lại dấu vết."
Nguyễn Vi nói xong mới phát hiện ra, Trương Ức An hình như đang chăm chú nhìn vào thứ gì đó đến xuất thần.
Cô nhìn theo ánh mắt của Trương Ức An thì tìm ra thứ khiến anh ngẩn người vậy mà lại chỉ là một quả bóng màu đỏ bị mắc trên cây.
"Quả bóng bay đó có gì đặc biệt sao?" Nguyễn Vi nhìn quả bóng bay màu đỏ kia, nghi hoặc hỏi.
Trương Ức An đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vi, trong nháy mắt một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cả cơ thể.
Ký ức ập tới, hiện về trong tâm trí Trương Ức An.
Anh còn nhớ rõ khi đó Dung Thành không sầm uất như bây giờ, vì vậy việc mở công viên giải trí Bắc Băng Dương đã thu hút gần như tất cả trẻ em trong thành phố.
Trương Ức An đã thấy Nguyễn Vi trong đám đông ấy.
Lúc đó, Nguyễn Vi đang nhận lấy một quả bóng bay màu đỏ từ một chú hề khổng lồ.
Nguyễn Vi nở một nụ cười ngọt ngào trên môi.
Chú hề cũng mỉm cười với cô.
Nhưng Trương Ức An vẫn luôn nhớ rằng ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Vi của gã hề đó đã khiến anh sởn gai ốc.
Phải rất lâu sau đó, Trương Ức An mới nghĩ ra được từ ngữ để miêu tả ánh mắt đó.
Thèm muốn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...