Suốt hơn hai tháng ròng rã quay phim cuối cùng cũng có thể suôn sẻ kết thúc. Cả đoàn phim đã đặt một bữa tiệc ở khách sạn Giả Nhật để kỉ niệm ngày đóng máy.
Tham gia bữa tiệc ngoài toàn bộ thành viên trong đoàn làm phim còn có một số chop bu từ phía sản xuất phim là Quan Triều Quốc Tế, Đài truyền hình TPS cùng với Cục Văn hóa. Thẩm Triệt cũng nhìn thấy một số gương mặt xa lạ, theo như cách mà Jessica và Ngu Tiêu lão đại đang trò chuyện cùng bọn họ thì có thể đoán đối phương cũng là những người rất có địa vị.
Nữu Nữu đi tới gần giới thiệu cho cậu một lượt: “Người đàn ông râu quai nón, mặc bộ veston màu xám tro nhìn rất có phong thái latin kia là Cục trưởng cục truyền thông văn hóa. Người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen đứng cạnh ông ta kia, nghe nói là đại cổ đông của TIDE. Lần này trong số các chóp bu thì chỉ có giám đốc đài truyền hình TPS là không tới. Cái người cao gầy, đeo kính kia chính là phó giám đốc TPS đấy.”
Thẩm Triệt đánh giá ba người kia một chút, liền không hẹn mà gặp ngay tầm mắt đối phương cũng đang hướng về phía các cậu. Ngoài người đeo kính biểu tình có chút cứng nhắc, còn lại ngài Cục trưởng và nữ đổng sự của TIDE, gương mặt đều mỉm cười dường như rất thân thiết. Ngu Tiêu quay về phía năm người các cậu, nâng nâng ly rượu cười, ý bảo bọn họ qua đấy. Năm người đành phải vâng theo, đi tới bàn tiệc ở chính giữa kia.
Jessica giới thiệu đơn giản một chút. Cục trưởng họ Hàn, quý bà thành viên hội đồng quản trị của TIDE họ Tiền, còn vị phó Giám đốc đài truyền hình họ Mã. Cục trưởng Hàn phóng khoáng vẫy vẫy tay với năm người: “Ngồi đi. Mọi người không cần e dè như thế!”
Cả nhóm đều tự tìm chỗ ngồi xuống. Thẩm Triệt thuận thế đang muốn ngồi xuống cạnh Tần Tu thì Jessica bèn đưa mắt về phía cậu: “Thẩm Triệt, sang bên này ngồi đi.”
Jessica chỉ chỗ ngồi bên cạnh Tiền đổng sự. Thẩm Triệt có chút nghi hoặc nhìn nhìn nữ đại diện của mình, Jessica chỉ hướng về cậu gật gật đầu. Thẩm Triệt nhất thời như hóc xương. Đây không phải là tiết mục bồi rượu đó chứ? Tiền đổng còn khá trẻ, còn chưa đến bốn mươi tuổi, vẻ mặt cũng khá ôn hòa, lúc này không nói chuyện mà đang cúi đầu dùng khăn mặt ấm lau tay. Thẩm Triệt chần chừ một lát nhưng Jessica đã lên tiếng, cậu cũng nên nể mặt mũi người đại diện của mình một chút.
Chỉ là ăn một bữa cơm, ăn một bữa cơm thôi mà. Jessica sẽ không hãm hại mình đâu. Trong đầu tự nhủ với mình như thế xong, Thẩm Triệt bỗng nhiên nhớ lại cảnh Tần Tu đứng ở trước đường hầm dẫn ra sân vận động, lúc quay đầu lại bộ dáng kiêu hãnh, cả người như phát sáng. Thực sự người mà đối phương nhìn trúng chính là cậu mà không phải Tần Tu, cậu nên phải cảm tạ con mắt vụng về của Tiền đổng sự mới đúng. Thế là Thẩm Triệt tự bày ra một khuôn mặt tươi cười mà chính mình còn cảm thấy khó coi, bước qua.
Tần Tu nhìn không chớp mắt Thẩm Triệt đi tới ghế đối diện ngồi xuống, sau đó tầm mắt bị cản lại một chút. Cục trưởng Hàn vừa gọi phục vụ mở rượu, vừa bước tới ghế trống mà Thẩm Triệt vừa bỏ lại, ngồi xuống.
Thẩm Triệt ngồi xuống, vừa nhấc đầu lên đã thấy cục trưởng Hàn lập tức ngồi xuống cạnh Tần Tu thì sửng sốt. Các người đang giương đông kích tây đấy à?!
Tần Tu không nhìn người vừa ngồi xuống bên cạnh mình, vẫn chỉ nhìn Thẩm Triệt ở bên này khiến cho Thẩm Triệt tâm hồn vẫn cứ lơ lửng trên cành cây, ngay cả khi Tiền đổng sự hỏi cậu cái gì đó, cậu cũng chỉ đáp qua loa, như ông nói gà bà nói vịt.
Cục trưởng Hàn liên tục tỏ vẻ săn đón, hỏi han ân cần, còn giúp Tần Tu gắp đồ ăn. Sắc mặt Tần Tu rất khó coi, lúc Hàn cục trưởng gắp thức ăn cho mình, Tần Tu một mực nói không. Nữu Nữu bên cạnh lo lắng nhìn Tần Tu như vậy, Thẩm Triệt cũng cảm thấy Tần Tu sắp vào trạng thái bùng nổ rồi. Tiếp đó phần khiến cậu lo lắng nhất đã tới, cục trưởng Hàn phóng khoáng kêu phục vụ rót rượu.
“Tôi không uống rượu.”
Rượu đang chuẩn bị đổ xuống ly, Tần Tu liền giơ tay ra chặn lại.
Cục trưởng Hàn lấy chai rượu từ tay nữ phục vụ, đích thân rót: “Đây là rượu vang, uống không say đâu. Coi như nể mặt Hàn mỗ đi!”
Bàn tay chắn ngang miệng ly của Tần Tu không hề có dự định dời đi.
Cục trưởng đại nhân nâng chai rượu, bộ dáng đã bắt đầu gượng gạo. Phương Viên ở bên cạnh lo lắng nhìn Tần Tu. Đúng lúc này một giọng nói bỗng dưng chen ngang:
“Để tôi uống thay cậu ấy.”
Thẩm Triệt ở phía bên kia bàn tiệc đứng lên, nâng ly rượu trên tay lên, cười nói: “Cậu ấy thực sự không thể uống rượu. Rượu vang tác dụng chậm cũng mệt lắm đấy.”
Cục trưởng Hàn nhìn tên nhãi tóc quăn dương quang nâng ly hết sức cung kính, Ngu Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy vậy bất giác cũng bật cười. Có ai lại đi uống rượu vang như thế bao giờ cơ chứ, nhưng trẻ tuổi mà thẳng thắn như vậy quả thực rất đáng yêu, thật khó mà trách mắng cho được … Nói xong ánh mắt lại hướng về phía quý bà bên cạnh Thẩm Triệt, chớp chớp mắt. Tiền đổng lúc này cũng tươi cười, nâng ly hướng về phía cục trưởng Hàn: “Xem như nể mặt tôi, anh bỏ qua cho cậu ta đi.”
Cục trưởng Hàn mắt thấy có chút sức ép, cũng hạ mình cười cười hạ tay xuống, sau đó cũng không còn những hành động thể hiện sự vồn vã quá mức nữa. Phương Viên ngồi cách cục trưởng vẫn nhìn Tần Tu chăm chú còn người kia thì vẫn nhìn cậu thanh niên tóc xoăn ngồi đối diện với mình không chớp mắt, đũa cũng chưa động mấy lần, giống như đã đánh mất hồn ở đâu rồi.
Đổng sự Tiền cười nói chuyện với Thẩm Triệt: “Vừa nãy tôi mới giúp cậu kính cục trưởng một ly. Bây giờ cậu cũng phải kính tôi một ly. Chuyện này cũng không có gì quá đáng chứ?”
Thẩm Triệt thật sự cảm tạ Tiền đổng vửa rồi đã giúp các cậu giải vây, cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng chỉ là rượu vang, liền sảng khoái uống ừng ực một hơi giống như uống Sprite.
Doãn Long Nhất vừa uống rượu vừa liếc nhìn Thẩm Triệt, cười nhạt. Ta đâu có nhìn lầm đâu, tên tiểu tử kia bề ngoài thì nhìn có vẻ không có tâm địa gì nhưng còn am hiểu quy tắc ngầm hơn cả tên bạn mỹ nhân kia của nó nữa. Còn người đại diện quyền uy cái gì, Ngu tổng cái gì chứ, cũng rặt một đám khom lưng cúi gối cả thôi. Cứ để nghệ sĩ nhà mình cười cười nói nói tiếp rượu như thế mà cũng được à. Nghệ sĩ cái cóc khô gì chứ, có mà Ngưu Lang cả lũ!
Một bữa cơm thôi mà có người thì cao hứng, lại có người thì mất hứng. Phương Viên uống rất nhiều. A Tường hôm nay xin phép vắng mặt nên Nữu Nữu phải dìu cậu ta. Phương Viên cứ quẩn quanh Tần Tu, nước mắt lưng tròng than thở “Học trưởng, em không phải cố ý đâu. Anh đừng ghét em”. Tần Tu vốn định chờ Thẩm Triệt ở đằng sau, thế nhưng Phương Viên cứ như vậy khiến một mình Nữu Nữu không thể đỡ nổi, vậy là đành phải giúp một tay, rất không ôn nhu mà kéo người kia giống như tha một cái giẻ lau đi về phía thang máy.
Mặt khác, người còn lại rất cao hứng đó chính là Tiền đổng, dường như uống có hơi quá chén, lúc đi ra khỏi nhà hàng bước chân có vẻ loạng choạng, cứ lôi kéo Thẩm Triệt nói huyên thuyên không dứt. Dù sao Tiền đổng cũng là phụ nữ, lại còn uống rượu nên Thẩm Triệt đành phải nhẫn nại đỡ cô ta. Lúc đi ra ngoài hành lang, giày cao gót dưới chân Tiền đổng bỗng nhiên bị trẹo, Thẩm Triệt vội đỡ lấy, đang định gọi mấy người Nữu Nữu tới trợ giúp, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã bị bỏ lại đằng sau khá xa. Đám người phía trước đã vào thang máy trước rồi.
Có người ấn nút đóng cửa thang máy. Nữu Nữu lúc này hình như mới phát hiện Thẩm Triệt bị rớt lại phía sau, đang định ra giúp nhưng đã chậm. Thẩm Triệt há hốc miệng nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, màn cuối cùng cậu nhìn thấy đó là Tần Tu đứng ở tít tận sâu trong góc thang máy vội vươn tay ra ấn nút mở cửa, vẻ mặt đầy nôn nóng.
Tiếc là thang máy vẫn cứ đi xuống.
Thẩm Triệt đỡ người phụ nữ đang say rượu, không có cách nào đành hỏi một tiếng: “Tiền đổng, cô thế nào rồi? Đằng kia có sô pha, tôi đỡ cô tới đó ngồi một lát nha.”
Người phụ nữ đang say khướt mở chiếc túi xách nhỏ nạm ngọc trai màu đen, lấy chìa khóa phòng ra quơ quơ: “Tôi có phòng ở khách sạn … Cậu đưa tôi lên phòng là được rồi…”
Thẩm Triệt vừa nghe câu nói đầy ám muội này thì cả người thấy không ổn, vội vội vàng vàng nghĩ cớ để có thể cự tuyệt. Đúng lúc này, cánh cửa một bao phòng trước mặt hành lang bỗng nhiên mở ra, tiếng người ồn ào cùng tiếng bước chân truyền đến. Thẩm Triệt nghe tiếng liền quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc mà trợn tròn mắt.
Người phía trước kia, mặt vuông chữ điền cộng thêm cặp kính râm màu đỏ sậm, chẳng phải chính là Jason sao?
Bởi vì người từ phòng đi ra khá đông, Jason đang bắt chuyện với mấy người đứng bên cạnh nên cũng không để ý đến Thẩm Triệt trước tiên. Thế nhưng Thẩm Triệt lại bắt đầu hoảng hốt. Jason ở đấy, vậy thì cái vị kia…
“Gia Miện, lần này anh vất vả rồi!”
Hai chữ kia giống như địa lôi. Thẩm Triệt vẫn đứng đờ ra đó, lặng im bất động ngoảnh đầu lại nhìn đám đông người phía sau. Ngay cả Tiền đổng đang giả bộ say xỉn nghe thấy hai chữ kia cũng có chút giật mình.
Người kia mái tóc màu trà, bộ âu phục thoải mái màu trắng, T-shirt màu xám nhạt, khẽ mỉm cười vừa phải, lúc bắt tay với người khác thì chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út lóe lên ánh sáng. Thẩm Triệt lúc này mới sực bừng tỉnh, đang định đỡ Tiền đổng đi đến thang máy bên kia thì bị Jason nhìn đến.
“Thẩm Triệt?” Người đại diện quyền uy đi tới, đánh giá xuôi ngược tư thế ám muội của hai người: “Đây không phải là Tiền đổng sao?”
Người phụ nữ lúc này mới hơi đứng thẳng người lên chút, yếu ớt mỉm cười chào lại.
Jason lướt nhìn qua Thẩm Triệt không nói lời nào, tình cảnh lúc này trong lòng anh đã hiểu rõ quá nửa, liền quay đầu lại chào tạm biệt từng người, từng người một. Không lâu sau, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại bốn ngoời.
Thẩm Triệt liếc nhìn qua vai Jason thấy An Gia Miện đang rảo bước đi tới. Ánh mắt nhin đối phương khinh phiêu phiêu xen lẫn sự khinh thường quái dị. Biết đối phương chắc chắn đã hiểu lầm, điều này khiến cho da đầu Thẩm Triệt run lên, mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Triệt bối rối buông ánh mắt xuống, chỉ nhìn thấy vạt áo sạch sẽ không dính một hạt bụi của An Gia Miện. Ảnh đế bắt chuyện với Tiền đổng, trong giọng nói mang theo âm điệu tao nhã như đang nói lời thoại trong kịch bản:
“Lần trước Tiền đổng mời tôi tới dự tiệc sinh nhật, tiếc là lúc đó tôi đang ở New York. Thật tiếc quá. Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đền bù cho cô.”
“An tiên sinh khách khí quá rồi. Nếu là anh mời thì không có chuyện tôi lại từ chối cho được.” Tiền đổng cười nói, nghe không ra giọng nói có chút men say nào, chỉ thấy tâm tình có vẻ cực kỳ vui sướng.
An Gia Miện nhìn người đàn bà có vẻ như say rượu, sáng tỏ cười cười: “Cô vừa uống vài ly sao?”
“Uống có hơi quá chén một chút…” Tiền đổng có chút thẹn thùng day day thái dương.
An Gia Miện ngẩng đầu nói: “Jason, hay là anh đưa Tiền đổng trở về phòng đi.”
Tiền đổng định từ chối nhưng An Gia Miện đã bước lên, xoay bả vai cô ta lại, đem người giao cho Jason, tuy rằng sức lực có chút bá đạo nhưng động tác lại rất lịch thiệp và săn sóc. Ngay một giây khi bàn tay ảnh đế An đặt trên bờ vai mình, Tiền đổng lập tức đã cam tâm tình nguyện chịu thua, để cho Jason dìu mình đi vào thang máy.
Thẩm Triệt nghe tiếng cửa thang máy khép lại sau lưng, rồi sau đó ngữ khí của An Gia Miện trong hành lang yên ắng bỗng nhiên thay đổi, biến thành một cái hừ lạnh:
“Bị dọa cho chết khiếp rồi đúng không.”
Thẩm Triệt không thốt lên lời, Cậu quả thực là khẩn trương muốn chết. Mấy cái quy tắc ngầm thế này cậu mới chỉ thấy trong kịch bản của Hạ Lan Bá và nghe Âu Triết Luân ngớ ngẩn nói linh tinh chơi thôi, ấy vậy mà suýt chút nữa đã thực sự xảy ra với cậu.
An Gia Miện xoay người, nói với chàng thanh niên vừa chịu đả kích: “Đi theo ta.”
Thẩm Triệt không thể không thừa nhận mình thiếu nợ An Gia Miện lần này, tuy biết rõ An Gia Miện làm như vậy chỉ là vì muốn tìm cơ hội nói móc cậu nhưng Thẩm Triệt vẫn kiên trì đuổi kịp.
An Gia Miện dẫn cậu đến trước cửa một bao phòng đang quét dọn, quay đầu lại nói: “Đi tìm quản lý ở đại sảnh, lấy về đây hai điếu thuốc.”
“Cái gì?” Thẩm Triệt không rõ ý định của An Gia Miện, mãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, kinh ngạc nói: “….Anh hút thuốc?”
“Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy. Bảo cậu đi thì đi đi.”
Thẩm Triệt rất bực bội cái thái độ vênh váo hất hàm sai bảo này của An Gia Miện, nhưng biết làm sao được, ai bảo cậu nợ người ta cơ chứ. Vậy là đành phải xụ mặt đi tìm quản lý xin về hai điếu thuốc Trung Hoa, tiện thể xin mồi lửa châm một cây rồi quay trở lại.
Thẩm Triệt cùng An Gia Miện đi vào trong toilet. Ảnh đế An thành thục tìm một gian đi vào, đặt mông ngồi lên bồn cầu, nhếch chân bắt chéo, hài lòng rít một hơi, ngón tay kẹp điếu thuốc nhìn nhìn Thẩm Triệt: “Canh ở bên ngoài, không cho ai vào.”
Thẩm Triệt chưa từng trông thấy An Gia Miện hút thuốc bao giờ, đứng ở bên ngoài canh giữ mà tâm tình có chút phức tạp.
Lúc này cũng đã khá muộn, mọi người đến ăn uống tiệc tùng cũng không nhiều lắm, vậy nên thật lâu cũng chưa thấy ai đi vào toilet.
“Điếu trên tay kia là cho cậu.” An Gia Miện chợt nói: “Lại đây ta giúp cậu châm lửa.”
Thẩm Triệt không quen An Gia Miện như thế này, bèn rất khí phách mà cự tuyệt: “Tôi không hút thuốc.”
An Gia Miện miệng ngậm thuốc, cười nhạt: “Cậu nhìn cái mặt nhăn nhó của mình kìa. Cậu hút thuốc lúc này rất có tác dụng đấy. Tôi trước kia, chuyện này…” Nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại.
Thẩm Triệt nghe ra ý tại ngôn ngoại, kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm AN Gia Miện đang hút thuốc, không có ý định nói tiếp nữa, giọng khàn khàn: “Chuyện như vậy… Anh cũng từng gặp phải sao?”
An Gia Miện ngẩng đầu liếc Thẩm Triệt một cái: “Chút chuyện cỏn con này có khỉ gì mà ngạc nhiên?”
Thẩm Triệt trợn trừng mắt. Chuyện như thế sao có thể nói là chuyện cỏn con cơ chứ?! An Gia Miện mà cũng bị dính quy tắc ngầm, cái này gọi là gì nhỉ, đất bằng dậy sóng phải không?!
An Gia Miện nhìn Thẩm Triệt vẻ mặt kinh sợ, bỗng nhiên không thể nhịn được liền phá ra cười, mắt bị khói thuốc xộc vào, khiến nước mắt chảy tèm lem: “Cậu nghĩ rằng ta và cậu đều bị dính quy tắc ngầm?”
Thẩm Triệt chớp chớp mắt mấy cái, nghe cái ngữ khí này thì hẳn là không có tình tiết khẩu vị nặng như vậy, lúc này mới dần lấy lại được tinh thần.
“Thẩm Triệt, cái thứ quy tắc ngầm này không có đáng sợ như cậu nghĩ đâu. Dù thế nào cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu không thì khác gì cường bạo. Người đàn bà kia có ý với cậu, cậu không có ý chỉ cần cự tuyệt là được. Cậu nghĩ cậu cự tuyệt, cô ta thẹn quá hóa giận sẽ tìm cách hủy hoại cậu?” An Gia Miện sặc khói thuốc, lại cười một tiếng: “Cô ta chỉ là một trong số những cổ đông của TIDE. TIDE cũng đâu phải do cô ta sáng lập. Các phân lớp quản lý của TIDE và Quan Triều Quốc Tế cũng không giống nhau. Cái kiểu kim chủ một tay che trời này chì có trong mấy tiểu thuyết ba xu thôi. Nhưng nếu cậu thực lòng muốn theo cô ta thì với trong phạm vi năng lực của cô ta thôi, cậu chắn chắn sẽ đạt được thành công nhanh chóng mà người khác phải cố gắng hai, ba năm.” Nói xong liền ngẩng đầu thích thú dò xét người đang đứng trước mặt.
“Chẹp chẹp. Sao có thể nhìn trúng cậu được nhỉ. Xem ra người đàn bà kia cũng đói khát lắm rồi.”
Thẩm Triệt vừa xấu hổ, vừa tức giận đến đỏ bừng mặt, ôm cả bụng tức mà không cách nào xả ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...