Xe chạy một tiếng đồng hồ thì tới được đại học Canh Lâm tọa lạc ở cạnh biển. Đoàn làm phim được bố trí ở trong nhà khách của trường, hai người một phòng. Thẩm Triệt cầm hành lý đi vào một phòng đôi, kéo rèm ra có chút không dám tin: “Phòng nhìn ra biển cơ đấy!”. Tần Tu ở sau lưng đóng cửa, Thẩm Triệt quay lại, mắt nhìn mĩ nam cao một mét tám lăm gỡ kính râm, tháo ba lô, cởi áo khoác, lại nghĩ đến chuyện hai người sắp sửa cùng ở chung, lại còn ngủ cả đêm trong một phòng, tự nhiên lại cảm thấy như có hương vị của một cặp uyên ương đang đi nghỉ tuần trăng mật ….
Tần Tu ngồi trên giường cúi người sắp xếp hành lý dưới sàn nhà, mấy lọn tóc dài vốn được vén ra sau tai nhưng vì không đủ dài cho nên vừa cúi đầu liền rủ xuống. Thẩm Triệt nhìn Tần Tu thuận tay đem tóc vén lại ra sau, gương mặt nghiêng nghiêng lập tức lộ ra dưới ánh mặt trời. Một mạt tóc mai như được nhuộm sang màu mực tàu, khiến Thẩm Triệt không kìm lòng được mà hai má nóng bừng.
Tần Tu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lấy quần áo từ trong vali ra, thản nhiên nói: “Ngắm đủ chưa?”
Thẩm Triệt bị hỏi thế thì chột dạ: “….. Anh sao lại biết tôi đang nhìn anh?”
Tần Tu lấy khăn tắm trong vali ra, vắt lên vai, hừ lạnh một tiếng: “Cậu tự nhiên lại im bặt không lải nhải câu nào thì còn có thể làm gì nữa chứ? Không phải đang nhìn tôi thì cũng đang ngắm tôi.”
Thẩm Triệt nghẹn lời, mắt nhìn Tần Tu mặc chiếc áo thun màu đen dài tay cổ khoét rộng theo phong cách “cuồng show hàng”, tâm nói cái cổ áo của anh cũng khoa trương quá đấy, chỉ cần cầm vai kéo một phát là tuột xuống ngay, mà cũng không thèm mặc áo ba lỗ bên trong sao?
Băng sơn Đại Ma Vương đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Thẩm Triệt đặt mông ngồi xuống thành giường thở phù một hơi dài. Được rồi, dù sao tôi cũng là cuồng rình trộm, còn anh là cuồng khoe hàng. Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Thẩm Triệt nhìn cảnh biển bên ngoài cửa sổ. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao Tần Tu vừa đến nơi đã chạy ngay vào phòng tắm tắm rửa, thế nhưng, với tư cách là một tân binh, lúc bắt đầu bấm máy bộ phim đầu tay của cậu mới phát hiện ra mình còn rất nhiều điểm mơ hồ. Mọi thứ đều không thể đoán trước được.
Ngửa đầu ngã xuống giường, nhìn trần nhà xa lạ, cậu đột nhiên lại nghĩ đến An Gia Miện. Không biết anh ta lần đầu tiên gia nhập vào đoàn làm phim có phải cũng có tâm trạng thế này không? Không có phòng khách sạn xa hoa, không có trợ lý phía trước, vệ sĩ theo sau phô trương, không có phòng hóa trang dành cho riêng mình, không có hộp cơm đặc biệt … Thứ mà An Gia Miện nhìn thấy khi đó có lẽ cũng chỉ là trần nhà của khách sạn nhỏ xíu hoặc nhà khách tầm thường thế này. Nhưng mà, chàng trai tóc xoăn liếc mắt về phía phòng tắm, ánh mắt ẩn giấu ý cười, mình khác anh ta, bên cạnh mình còn có Tần Tu.
Buổi chiều ngay ngày hôm đó là nghi thức bấm máy. Cả đoàn làm phim ngồi xe đến chùa Mục Vân Sơn bái thần thắp hương. Buổi tối mọi người lại cùng nhau ăn cơm, ngày hôm sau chính thức vào quay phim luôn.
Dự tính ban đầu là sẽ quay bốn mươi tập phim《 Cú ném quyết định 》. Thời gian quay phim là hai tháng rưỡi. Thẩm Triệt tuy không có nhiều kinh nghiệm lắm nhưng cũng biết bốn mươi tập phim mà chỉ quay trong hai tháng rưỡi thì đúng là rất miễn cưỡng. Tất cả thành viên trong đoàn làm phim đã được đánh tiếng ngay từ đầu, vất vả là chắc chắn rồi, hơn nữa cả năm diễn viên chính trong bộ phim này đều là người mới.
Ngày thứ hai, sau màn tuyên bố bấm máy chiêng trống rùm beng, buổi tối ngày hôm trước trợ lý trường quay đã thông báo cho các diễn viên cả rồi, chưa đến bảy giờ Thẩm Triệt đã đi vào phòng hóa trang bắt đầu làm tạo hình. Cả cái đầu xoăn mềm mại bị xịt keo cứng như lò xo, tạo hình xong còn chụp ảnh để lưu lại, sau đó mới lên đường tới địa điểm quay cùng với Tần Tu và một diễn viên đàn anh thường hay xuất hiện trên TV hợp thành tổ A tới chỗ đạo diễn. Doãn Long Nhất, Hạ Chinh và Phương Viên thì theo tổ B của phó đạo diễn tới nơi khác đồng thời quay phim.
Cảnh quay hôm nay là một cảnh trong nhà, địa điểm là trong ký túc xá sinh viên. Cả ngày hôm nay sẽ quay phim ở đây, dự định là đem tất cả những cảnh quay trong phòng ngủ quay xong một loạt. Đạo diễn là người Đài Loan, nói chuyện rất từ tốn, lại rất biết kiềm chế, cũng không hề hất mặt sai bảo chỉ vì bọn họ là người mới mà còn tỉ mỉ giải thích phân vai. Thẩm Triệt cúi đầu nhìn đám chữ nghuệch ngoạc như mấy con gà mái trên bản phân vai kia, lại nhìn xuống đường băng dính màu chóe dán dưới nền nhà đánh dấu khu vực di chuyển, lại cảm thấy có chút giống như đang đổ bộ xuống sao Hỏa. Rõ ràng mới sáng sớm nhiệt độ còn chưa cao, ấy vậy mà cậu vẫn mướt mát mồ hôi, bất giác tay lại đưa lên kéo kéo cổ áo thun ra cho mát.
“Giờ đang là mùa thu rồi, còn hè nữa đâu mà cậu đổ nhiều mồ hôi dữ vậy.” Tần Tu có chút khó chịu.
“Anh không khẩn trương sao?” Anh chàng đầu quắn đứng ở cửa phòng ngủ, chờ camera vào vị trí, vẻ mặt “Giời ạ, tôi đang hồi hộp muốn chết đây”
Tần Tu liếc cậu ta một cái, bỗng nhiên vươn tay kéo cổ áo Thẩm Triệt rồi ngó đầu dòm vào bên trong: “Để tôi nhìn xem cậu khẩn trương đến mức nào nào.”
Thẩm Triệt bị hù cho sợ, thế nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đầy vẻ tinh quái của Tần Tu thì bao nhiêu sự hồi hộp, căng thẳng ban nãy đều chạy đi đâu hết.
Cảnh đầu tiên là lần chạm mặt đầu tiên của Hoàng Chân và Lãnh Liệt trong phòng kí túc xá. Lúc Hoàng Chân đẩy cửa vào phòng, không để ý đã đập phải lưng Lãnh Liệt đang đứng phía sau cánh cửa. Hoàng Chân bước vào, vừa rối rít xin lỗi, vừa chào hỏi Lãnh Liệt. Kịch bản là như vậy, thế nhưng, khi thực tế vào quay, không biết Thẩm Triệt quá mức hăng hái hay là như thế nào mà lúc đẩy cửa đi vào thì đẩy hơi quá tay, cánh cửa đập một cái “bịch” lên người Tần Tu sau đó lại “phành” môt tiếng bật trở lại, Thẩm Triệt thế là bị nhốt lại bên ngoài cửa.
Cả trường quay bỗng dưng im bặt, thế nhưng đạo diễn vẫn chưa hô cắt, Thẩm Triệt không nghe thấy bên trong cánh cửa kia có động tĩnh gì, bụng dạ đổ mồ hôi hột nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt kia, thế nhưng chỉ hai giây sau, cánh cửa bật mở, Tần Tu cau mày nhìn cậu. Thẩm Triệt cuống quít đang định nói “Xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi đập vào người anh rồi”, thế nhưng Tần Tu đang đưa lưng lại phía camera tự nhiên lại nháy mắt với cậu một cái. Thẩm Triệt chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngầm hiểu, vội vươn tay: “Đúng là không đánh không quen, tớ là Hoàng Chân, sinh viên khoa Quản trị!”
Tần Tu cúi đầu, nhìn lướt qua bàn tay đang vươn ra của Thẩm Triệt, lãnh đạm nắm lấy. Bắt đầu từ đoạn này, Thẩm Triệt đã nắm được lời thoại và tình huống trong kịch bản nên có thể suôn sẻ tiếp tục diễn.
Quay hết đoạn này xong, đạo diễn mỡi phất tay hô “cắt!”. Thẩm Triệt thở phào một hơi, nhìn về phía đạo diễn. Vị đạo diễn râu quai nón người Đài Loan cười gật gật đầu tỏ vẻ đã qua.
Nhưng còn một điều đó là, mặc dù giữa lúc quay có xảy ra chút sự cố, mặc dù đây cũng chưa tính là cảnh quay thử thách khả năng diễn xuất gì nhưng không thể không nói một khởi đầu tốt là dấu hiệu của may mắn. Thẩm Triệt quay lại nhìn Tần Tu. Người kia đang ngồi trên ghế, không ngừng xoa xoa gáy, Thẩm Triệt lúc này mới nhớ ban nãy cánh cửa đập vào đầu Tần Tu “bịch” một cái. Chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là mạnh đến cỡ nào, quan trọng là đằng sau cánh cửa còn gắn một loạt móc để treo khăn mặt, tuy chỉ là móc nhựa nhưng đập vào đầu cũng đau vô cùng, không đập xỉu người ta thì cũng phải đập tóe ra sao bay khắp nơi. Chính mình là người gây ra sự cố nhưng Tần Tu vẫn chịu đựng đau đớn và hoa mắt để tiếp tục diễn cho trọn vẹn cảnh quay.
Thẩm Triệt ngồi xuống cạnh Tần Tu, nhìn anh thực sự quan tâm: “Để tôi xem xem bị đập vào có bị tím không.”
Tần Tu cũng thoải mái quay đầu, chỉ chỉ chỗ bị đau.
Thẩm Triệt trong lòng tràn ngập áy náy cởi dây cột tóc của Tần Tu. Tóc Tần Tu thật mềm, tuy bên ngoài đã được xịt keo định hình nhưng bên trong vẫn rất mềm mượt, thật giống như tóc con gái. Thẩm Triệt cào cào tóc Tần Tu, còn nhấn giọng nói: “Oa, tóc trắng nhiều đến dọa người à nha.”
Tần Tu giở mặt khinh thường, Cậu nhạt nhẽo quá đấy.
Thẩm Triệt tỉ mỉ kiểm tra phần gáy của Tần Tu, cảm thấy có chút vi diệu. Cái đầu xinh đẹp như vậy mà bị cậu đập cho sưng lên một cái u, nhìn thấy mà thật đau lòng. Ngón tay cậu bất giác lại ấn nhè nhẹ lên cái u nhỏ gồ gồ lên sau đám tóc. Tần Tu bị đau liền quay lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đầy ăn năn hối hận của đầu quắn.
“Cậu ấn cái gì? Thấy cái u nổi lên trên đầu tôi cũng rất hấp dẫn sao?” Tần Tu hơi khó chịu, cuối cùng lại trầm giọng nói, “Thẩm Triệt, tôi thì quen với cậu như vậy rồi, nhưng là người khác chưa chắc đã quen. Sau này chú ý một chút, OK?”
Thẩm Triệt vô cùng xúc động, cam đoan rằng sẽ tuyệt đối không có lần thứ hai. Rõ ràng đều là lần đầu tiên được quay phim, thế nhưng tư thái của mình và Tần Tu lại khác nhau hoàn toàn, đúng là sự chênh lệch như giữa ông chủ và người hầu vậy. Cậu có đôi lúc lại muốn hoài nghi, Tần Tu có khi nào nói dối tuổi hay không.
Nữu Nữu cầm Vân Nam bạch dược lại, xịt lên hai lần mới giúp Tần Tu buộc mớ tóc dài lại như cũ. Cả buổi sáng hôm đó, các cảnh quay đều vô cùng thuận lợi nếu không tính đến việc Thẩm Triệt có NG hai lần vì quên lời thoại. Ngay cả nhân viên của đoàn làm phim cũng đều khen ngợi hai người quả nhiên là được đào tạo diễn xuất chính quy. Lần đầu tiên, Thẩm Triệt cảm thấy quyết định ghi danh vào Canh Ảnh của mình trước đây thực sự là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời.
Vất vả đến tận giữa trưa, mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Người trong đoàn làm phim được sắp xếp ăn cơm chung trong nhà ăn sinh viên của trường. Nhưng để tránh cho nhà ăn trở nên lộn xộn nên cả đoàn chỉ ngồi ở đó trong một tiếng đồng hồ, chờ cho đợt cao điểm sinh viên dồn tới nhà ăn qua đi mới bắt đầu tới nhà ăn. Tuy vậy nhưng trong nhà ăn vẫn có không ít sinh viên, khi nhìn thấy một nhóm đông người của đoàn làm phim đi vào thì cả đám đều ngạc nhiên quay ra nhìn.
Thẩm Triệt rất nhanh đã nghe thấy những tiếng bàn tán không hề kiêng dè của các nhóm sinh viên, xem ra chuyện trường mình được chọn cảnh cho《 Cú ném quyết định 》 đã lan ra khắp đại học Canh Lâm.
“Ơ đệch, thật là đang quay phim 《 Cú ném quyết định 》 sao? Ai là ai vậy?”
“Vừa nhìn cũng biết người cao nhất kia là Lãnh Liệt a, nổi bần bật luôn ý! Mấy người khác tạm thời chưa rõ lắm.”
“Là diễn viên mới sao? Anh chàng kia chắc cmn chắn phải ở trong CLB trai đẹp rồi! Lãnh Liệt rất tuấn tú nha!”
“Nhưng mà không giống với Lãnh gia trong tưởng tượng của tôi. Người kia vừa nhìn là biết chỉ khiến đám con gái vừa lòng thôi!”
“Trong nguyên tác miêu tả như vậy mà, Lãnh Liệt chính là kiểu này. Ít nhất Lãnh Liệt này nếu xét bề ngoài thì tôi không còn gì để chê cả, nhưng mà diễn xuất mới là quan trọng. Đẹp thế kia nhưng không biết diễn xuất ra gì không…”
Lãnh Liệt đã trở thành đề tài chính của hội buôn dưa lê liên lục địa trong nhà ăn. Sau đó, trong đám sinh viên mới có người bắt đầu tò mò về những người khác. Thẩm Triệt cắm cúi ăn thịt kho tàu, lòng hư vinh thì ai mà chả có, cậu không khỏi cũng có chút đắc chí. Nữu Nữu cùng ngồi ăn chung bàn với Thẩm Triệt và Tần Tu, nghe thấy tiếng bàn tán như vậy cũng rất kích động: “Tần Tu, Lãnh Liệt của anh được khen nhiều quá nha!”
Tần Tu miệng ngậm đũa, ngẩng đầu nhìn lướt qua ba cô gái ngồi ở bàn chếch góc đối diện đang nhìn mình, ba cô nàng giống như bị ánh mắt kia khiến cho bừng tỉnh, vội vã cúi đầu quay trở về, khúc khích cười thì thầm:
“Anh ý đang nhìn chúng ta phải hông?”
“Eo ơi, được Lãnh gia nhìn kìa, xấu hổ chết mất!”
Tần Tu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thực ra ánh mắt kinh diễm kia chỉ là dành lời khen cho chuyên gia tạo hình thôi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Có thể cho em gia nhập được không ạ?” Một giọng nói bất ngờ xen vào. Ba người nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Phương Viên bê khay đồ ăn đến.
Thẩm Triệt tất nhiên rất vui vẻ khi có thêm người gia nhập bữa ăn, liền nhiệt tình chào hỏi: “Ngồi đi, ngồi đi!” Nữu Nữu cũng ngồi dịch ra nhường lại một chỗ, Phương Viên bước tới ngồi xuống cạnh Tần Tu, đang định chào Tần Tu một câu thì thấy đối phương đem một miếng thịt kho tàu béo ngậy đặt vào trong chén của Thẩm Triệt.
Nữu Nữu thấy Thẩm Triệt chẳng những nhận luôn mà còn ăn rất tự nhiên, vừa thấy buồn cười lại có chút ghen tị, chống má nói: “Tình cảm của hai người thật tốt.”
Thẩm Triệt đang ăn một miếng thịt kho tàu suýt chút nữa thì nghẹn, vội bưng bát canh lên uống liền hai ngụm. Phương Viên thì nhìn chằm chằm Tần Tu đang ngồi bên cạnh vẫn bình thản cúi đầu ăn cơm không nói gì, nhưng vừa nãy rõ ràng đã thoáng trông thấy khóe miệng đối phương khẽ nhếch lên một chút.
Phương Viên buồn bực cúi đầu ăn cơm không nói một lời, Nữu Nữu nhìn cậu một cái, chú ý thấy sắc mặt đối phương không tốt bèn rất có trách nhiệm công việc mà hỏi thăm: “Cậu làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Mỹ thiếu niên yếu ớt cười một cái: “Không sao ạ. Có lẽ tại tối qua em ngủ không ngon…”
Nữu Nữu đang định hỏi sao lại thế thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng loảng xoảng.
Bốn người nghe thấy tiếng đều quay lại, chỉ thấy khay đồ ăn nằm chỏng chơ trên mặt đất, thức ăn và canh văng tứ tung, cái bát nhỏ bằng inox vẫn còn lăn lăn trên nền nhà. Trợ lý A Tường đứng ở bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt vô cùng lúng túng, mà người lật nhào khay đồ ăn ra đất không ai khác chính là Doãn Long Nhất đang đứng quay lưng về phía bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...