Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Tần Tu cưỡi trên chiếc BMW, thi thoảng có vài chiếc xe cùng khách đi ra đi vào từ cửa lớn khách sạn. Buổi thử vai đã kết thúc được một lúc mà vẫn chưa thấy Thẩm Triệt đi ra. Jessica có việc nên đã đi trước, Tần Tu vì phải đợi Thẩm Triệt, lại không muốn đụng mặt Jason nên chỉ có thể chờ bên ngoài. Anh lấy di động ra nhìn nhìn. Làm cái trò gì thế, mười phút rồi đấy, cho dù là muốn cằn nhằn thần tượng đại nhân nhà cậu thì cũng xong rồi chứ.

Lẽ nào…. cậu ta không biết mình ở ngoài này chờ. Bỗng nhiên lại nhớ lại bộ dáng giật thót mình của Thẩm Triệt lúc An Gia Miện cúi người buộc lại giày cho mình, băng sơn Đại ma vương lập tức thấy cả người khó chịu.

Lai có người đi ra từ khách sạn. Không phải đầu quắn. Tần Tu lạnh mặt liếc nhìn di dộng, tâm nói tôi cho cậu một phút đồng hồ nữa, còn chưa ra thì chờ chết đi.

***

Nghe La tiểu thư dặn dò một lượt xong, Thẩm Triệt quay về phòng thay đồ, đổi lại quần áo, lúc đi ra khỏi khách sạn cũng không biết mình đã bị phán đi chết vô số lần. Bước ra khỏi cửa xoay, trước cổng khách sạn cũng không thấy bóng dáng Tần Tu đâu, cũng không thấy chiếc môtô bắt mắt nào đó. Vốn Tần Tu cũng đâu có nói sẽ chờ cậu, có việc đi trước cũng không thèm thông báo chính là phong cách của Đại ma vương khốc suất cuồng bá duệ* này. Nghĩ là thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút thất vọng, biết thế thì vào toilet tè một cái rồi mới ra cho rồi. Lúc này đột nhiên lại nghe thấy tiếng động cơ phân khối lớn quen thuộc cách đó không xa.

(khốc: lạnh lùng, suất: đẹp trai, cuồng: ngông cuồng, bá: bá đạo)

Nhìn theo hướng tiếng động cơ vọng lại, a, ra là đợi ở đằng kia suốt sao. Siêu môtô BMW! Màu đặc trưng của BMW không thể đẹp hơn!

Mỹ nhân ngồi trên chiếc môtô bộ dạng sốt ruột khởi động xe, Thẩm Triệt biết cái chuyện bỏ rơi người lại phút chót thế này băng sơn Đại ma vương sao có thể làm được, vậy là hấp tập chạy ào qua bên kia đường, đang định nói hai câu thể hiện, tự mình tranh công thì lại thấy Tần Tu tắt máy, nhìn cậu nói: “Đưa di động cho tôi.”

Thẩm Triệt chỉ cảm thấy lúc này nhìn người trước mặt vui vẻ hay xụ mặt thế nào cậu cũng thấy đẹp hết, thế là không chút suy nghĩ lôi điện thoại ra, cười nói: “Di động anh hết pin?”

Tần Tu không thèm nói gì, cúi đầu hết chạm chạm lại gảy gảy trên màn hình cảm ứng. Thẩm Triệt nhìn nửa ngày cũng không thấy Tần Tu nhập dãy số nào, buồn bực đi ra ngó thử, vừa nhìn thì —- Đậu má! Tần Tu sao lại đăng nhập tài khoản weibo của mình, còn đem xóa luôn bức ảnh mãnh nam trên bãi biển đi nữa chứ!

Băng sơn Đại ma vương đạt được mục đích liền trả lại điện thoại cho Thẩm Triệt, mặt cười đầy kiêu ngạo. Thẩm Triệt buột miệng định tranh cãi với anh ta, nhưng nhìn gương mặt rõ ràng là đầy kiêu ngạo nhưng lại tươi cười đến lóa mắt thế kia, mấy lời vừa nghĩ ra lại héo, chỉ có thể nhỏ giọng oán giận: “Anh có thể nói lý lẽ một lần được không?”

“Lý lẽ tôi còn nhiều mà, mà tôi lười nói với cậu.” Băng sơn Đại ma vương một lần nữa khởi động xe, tâm nói ngay cả xe của tôi cậu còn không thấy, phải để tôi nổ máy hai tiếng mới nghe được, đần đến chết lại còn muốn nói lý lẽ với tôi? Ném nón bảo hiểm cho người bên cạnh, Tần Tu nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thẩm Triệt đội nón bảo hiểm xong rồi xoải chân ngồi lên sau xe, lại thoáng nhướn mi: “Lần này đội nhanh gớm nhỉ.”

“Cái gì đội nhanh?”

Tần Tu không đáp lời, xe chạy thẳng một lèo, phút chốc đã ra đường lớn.


***

Thử vai cuối cùng cũng xong, Thẩm Triệt chỉ muốn thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Qua hay không qua đã không còn quan trọng nữa, cậu đã dốc toàn lực, bản thân cũng hài lòng với màn thể hiện của chính mình. Xe môtô đi lên cây cầu dây văng bắc qua biển, dọc đườn đi Tần Tu chỉ im lặng, kể cả lúc đi vào đoạn đường hạn chế tốc độ, Thẩm Triệt cũng nói chuyện vài câu thế nhưng người ngồi trước cũng không phản ứng lại, lúc này chạy xe lên cầu rồi, cũng không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy dáng người đang cong lưng ngồi phía trước lại càng thêm trầm mặc.

Cầu dây văng dài toàn bộ ba cây số, đúng lúc đi được nửa cây cầu, chiếc môtô đột nhiên dừng lại bên đường.

Thẩm Triệt nhấc kính chắn gió: “Làm sao vậy? Xe hỏng à?”

Tần Tu tắt động cơ, rút chìa khóa ra, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Xuống xe.”

Thẩm Triệt thật không nghĩ rằng đến cái xe cũng có thói xấu thích hỏng là hỏng như vậy, đúng là chủ nào xe nấy. Tần Tu cũng xuống xe nhưng không có vẻ sẽ kiểm tra trục trặc hay gọi điện thoại mà đi thẳng tới thành cầu, quay đầu nhìn về phía Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt bị ánh mắt sâu thẳm khuất sau mấy lọn tóc đang bay bay trước gió, trong lòng lại lộp bộp một chút: “…Làm sao vậy?”

“Đêm qua cậu uống rượu say, là tôi đưa cậu về.” Tần Tu nói.

Thẩm Triệt sợ run một hồi, Tần Tu chở mình về sao? Nhưng sao không nhớ gì thế nhỉ? Bảo sao mình tỉnh lại lại nằm trên giường. Nghĩ vậy, Thẩm Triệt không khỏi có chút chột dạ: “Cám ơn nha. Tôi có gây phiền phức gì cho anh không?”

“Tại sao lại uống rượu?”

Thẩm Triệt bị hỏi thì hơi đơ một chút, chỉ tẻ ngắt cười: “Cũng không có gì, chỉ là nghĩ đến ngày hôm sau phải thử vai, nên có chút khẩn trương, vậy là uống có hơi quá chén.”

Tần Tu liếc nhìn đầu quắn khi trả lời ánh mắt lóe lên chút tình cảm khó hiểu, nhưng cũng không vạch trần: “Tại sao gọi điện thoại cho tôi?”

Thế là mình lại chủ động gọi điện thoại cho Tần Tu sao? Thẩm Triệt xấu hổ muốn chết: “Tôi, lúc ấy uống rượu, chắc là ấn tùy tiện…”

“Ở trong điện thoại, cậu nói rất nhớ tôi.”


Thẩm Triệt trắng xanh mặt mày, khó tin mà nhìn vẻ bình tĩnh của Tần Tu, một lúc lâu sau mới rụt rè nói: “Tôi lúc ấy thực sự uống đến…”

“Vậy nên có đẩy tôi xuống đất cường hôn cũng là không cố ý, đúng không.”

Đầu óc Thẩm Triệt bị chấn động đến mức nhất thời trống rỗng.

Xe cộ chạy qua lại trên cầu khiến mặt cầu có hơi chấn động, giống như đang run run, hệt như tay chân Thẩm Triệt lúc này cũng đang luống cuống. Cậu không biết mình có thể nói gì bây giờ, vẻ mặt Tần Tu rất rất nghiêm túc, không hề có chút dấu hiệu đang đùa giỡn nào. Cường hôn người ta như thế sao có thể dùng một câu “Tôi uống say” để mà qua loa chối bỏ trách nhiệm, thế thì có khác gì loại lưu manh đâu?!

Bên tai chỉ có tiếng sóng biển cùng tiếng xe cộ qua lại thét gào, giống như bị phóng đại thêm mấy lần. Chột dạ ư, xấu hổ ư, lý trí ư, trấn định ư, cái gì cũng bị nhấn chìm hết.

“Thẩm Triệt, tôi không thể cứ chờ cậu như vậy được.”

Giọng nói Tần Tu không nghe ra được là phẫn nộ hay khinh thường, Thẩm Triệt cổ họng khó khăn lắm mới thốt ra được một tiếng “Thật xin lỗi.”

“Ngoài xin lỗi, còn gì nữa không?”

Chàng trai tóc xoăn đang ủ rũ gục đầu lại giống như bị sấm sét giật cho choáng váng, hoàn toàn không có phản ứng gì. Thủy triều từng đợt từng đợt xô vào chân cầu, tuyến xe bus 601 trạm dừng ở đầu cầu đã đi qua hai lượt xe, Tần Tu cảm thấy sự nhẫn nại cũng mình cũng sắp hết. Anh bị cái gì đả kích vậy? Bị một tên con trai cường hôn nửa ngày, xong chuyện rồi thì ngay cả nửa câu giải thích cũng không có, lúc tỉnh lại còn đem anh ném tít ra khỏi bộ nhớ, không còn một mảnh. Người chịu đả kích phải là tôi đây mới đúng!

Đợi hồi lâu cũng không thấy nói nốt vế cuối, băng sơn Đại ma vương rốt cuộc thất vọng ánh mắt xuyên thấu quét qua người đầu quắn đang ngẩn ngơ, phủi vai tiếp đó đi thẳng về phía xe máy đang đỗ ở bên cầu.

“Tôi thích anh.”

Ba chữ này vang lên đúng lúc một chiếc xe container chở hàng phóng qua cầu, tiếng gió rít lên nhưng Tần Tu cũng nghe không sót một từ.

“Tôi thích anh!” Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đang đứng trước chiếc môtô, ngón tay nắm chặt, lại lớn tiếng nói tiếp, “Tôi không biết vì sao lại biến thành như vậy, cũng không hiểu thích anh từ cái gì, tôi từng cố gắng kìm nén bản thân, thế nhưng….thật khó.”


Hai chữ cuối cùng đột nhiên đè hẳn giọng xuống. Bóng lưng Tần Tu vẫn im lặng như cũ.

“Tôi uống rượu không phải vì buổi thử vai, là vì tôi thấy anh cùng cô đạo diễn kia ở cùng nhau…. Nếu tôi nói thực ra tôi rất ghen tị, anh nhất định sẽ thấy ghê tởm.” Nói ra rồi nhưng đối phương cũng không hề đáp lại, Thẩm Triệt yếu ớt nhìn, vậy là sau khi nói xong những lời này, mình và người trước mắt kia sẽ vĩnh viễn mỗi người một ngả, mà điều tuyệt vọng nhất là dù sau này có không còn gặp lại, thế nhưng mình vẫn như vậy, không cách nào không thích anh ta được nữa.

“Tôi biết anh rất ghét đồng tính luyến ái, bị một tên con trai cường hôn, chỉ nói để lại bóng ma tâm lý là chưa đủ. Tôi không nghĩ đến điều xa xỉ là cầu xin anh tha thứ, chỉ hy vọng anh có thể hiểu, tôi chỉ là thích anh, từ trước tới nay chưa hề muốn gây tổn hại cho anh.”

Tôi thích đến… biết thích anh sẽ làm anh không vui như vậy nhưng lại hận chính mình không thể không thích anh. Thanh âm đến đây từ từ khàn xuống, “Cám ơn anh vẫn luôn giúp tôi, tôi nghĩ cách duy nhất mình có thể hồi báo chính là từ nay về sau không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa.”

Tần Tu bất ngờ thấy sự việc quay ngoặt đến…

Thẩm Triệt nhìn cặp mắt buốt lạnh kia, đường kẻ mắt tự nhiên xinh đẹp nhíu chặt lại, trong lòng càng thêm chua xót. Mọi chuyện bại lộ chỉ là sớm hay muộn, cậu lẽ ra không nên mang tư tưởng sẽ có vận may mỉm cười: “Chúng ta ngay tại nơi này chia…”

“Im miệng!” Tần Tu đột nhiên tức giận không sao kiềm chế được, trừng mắt nhìn thanh niên tóc xoăn bị mình quát cho hoảng sợ, “Đây là giải thích của cậu đấy à? Sao cậu không đi chết đi?! Thích một người mà còn không tự mình cố gắng thể hiện, chỉ biết co chân rụt tay làm một con rùa đen rụt đầu. Cậu cảm thấy như vậy rất bi tình, rất vĩ đại sao?”

Thẩm Triệt không biết cơn giận của Tần Tu xuất phát từ chỗ nào, đầu óc hoàn toàn rối loạn: “Phải thể hiện như thế nào? Anh ghét đồng tính luyến ái như vậy.”

Tần Tu vẫn còn giận đùng đùng, đạp lên vỉa hè: “Tôi ghét đồng tính luyến ái, nhưng tôi càng ghét người nhu nhược!” Lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn người trước mặt: “Thái đạo không phải bạn gái tôi, nếu cậu để ý đến vậy, tại sao còn không hỏi tôi?!”

Thẩm Triệt mê mang nhìn Tần Tu: “Tôi có tư cách gì hỏi anh?”

“Cậu đương nhiên có tư cách.” Tần Tu bí ẩn vuốt vuốt cằm, “Thẩm Triệt, tôi đồng ý để cậu thích tôi.”

Bảy chữ thật bất ngờ.

Thẩm Triệt khiếp sợ ngước lên nhìn, thấy Tần Tu đứng trước mặt, vẻ mặt trịnh trọng, trang nghiêm như thể vừa mới ký hiệp định ngừng chiến Chiến tranh thế giới lần thứ ba. Thẩm Triệt không biết nên tin vào hai mắt mình hay tin vào hai lỗ tai, không biết nên tin tưởng trực giác hay vẫn là đề cao lý trí.

Tần Tu sắc mặt không đổi liếc đầu quắn đang đờ người ra một cái, xoay người đi về phía chiếc môtô BMW đỗ ven đường.

Chiếc nón bảo hiểm màu đen bay lại chỗ Thẩm Triệt, cậu vội vàng bắt lấy, tâm kinh hoảng nhìn Tần Tu đang cưỡi lên xe: “….đồng ý để tôi thích anh….là có ý gì?”

Tần Tu đội nón bảo hiểm màu than, lão Đại không kiên nhẫn nói: “Chính là ý cho phép cậu tiếp tục thích!”


Thẩm Triệt gắt gao nắm chặt nón bảo hiểm. Đây là đang mơ sao? Sao lại không thật vậy nè?! Ngực bị cái nón bảo hiểm cứng đập vào phát đau, trên mặt thì treo một nụ cười ngớ ngẩn từ lúc nào không biết, trong đầu Thẩm Triệt lúc này toàn là “Tôi đồng ý để cậu thích tôi.”, “Cho phép cậu tiếp tục thích.” Tuy rằng hai câu này nghe có chút kì cục, rõ ràng người ta cũng chưa nói “Tôi cũng thích cậu.”, nhưng mà làm sao bây giờ, Thẩm Triệt không thể kiềm chế được tâm trạng mừng như điên như thể “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễn ám hoa minh hựu nhất thôn” này lại được!

(“Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Đây là hai câu thơ lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành, ý là ắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Hay đơn giản hơn là thấy được ánh sáng cuối con đường/cuối đời gặp lan)

Tần Tu mắt nhìn cậu chàng tóc xoắn vẻ mặt vui vẻ muốn chết lại không dám thể hiện ra, bất giác lại cong khóe miệng. Vừa nãy còn bộ dạng như thể trời vừa sụp, chỉ nói đồng ý để cậu thích là lại vui vẻ đến như vậy, đúng là y hệt con Golden retriever lông vàng dương quang xán lạn, chỉ còn thiếu mỗi điều tru lên nữa thôi.

Thẩm Triệt sung sướng hồi lâu mới bình ổn lại, nhìn người đang ngồi trên xe: “Nhưng mà, không phải anh rất ghét tôi sao?”

Tần Tu quay đầu liếc cậu một cái: “Tôi từng nói rất ghét cậu sao?”

“Có mà.” Hôm đó ở trong nhà bếp anh mặt không đổi sắc mà nói như vậy, thiếu chút nữa làm tôi buồn đến chết.

“Thật là tôi từng nói vậy sao?”

“Thật mà.” Còn thực sự gật đầu.

“Cậu chắc chắn?”

Thẩm Triệt ngẩn người, này…. Chẳng lẽ là nhịp điệu lật lọng đây sao? Đậu má, đang thử thách tình yêu đấy à: “Cái đấy,,, đại khái… hình như tôi nhớ lầm?”

Đại ma vương vừa lòng nở nụ cười.

Xe chở hai người tiến vào giữa dòng xe cộ trên cầu, Tần Tu để ý người sau lưng kia có vẻ đang bứt rứt gì đó, cuối cùng kéo kính chắn gió lên nói: “Đi, tôi mời anh đi ăn gì nha!”

Ăn ăn. Tần Tu bĩu môi trong lòng, thích người khác chỉ biết mỗi việc mời đi ăn thôi sao. “Cậu không hành hạ đủ cái dạ dày của tôi là còn chưa cam lòng đúng không?”

“Lần này không ăn cơm rang, đảm bảo vệ sinh!” Thẩm Triệt thấy đối phương không có phản đối, lại càng thêm vui vẻ, đúng lúc xe máy đi đến cuối cầu, cậu vội vàng chỉ đường: “Đi bên kia đi bên kia!…. Á, đi bên kia mà!”

“Đó là đường một chiều, tôi phải lên kia mới vòng lại được, Cậu đầu đất vừa thôi!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui