Buổi sáng yên tĩnh tại chung cư 20-3 tòa nhà Đan Mĩ A.
Thẩm Triệt theo Tần Tu rón rén bước vào cửa, sợ đánh thức Hạ Lan Bá vừa mới đi ngủ. Áo choàng tắm của Tần Tu treo ngay tại phòng tắm dưới lầu. Vừa vào nhà, Tần Tu liền đi thẳng vào toilet, bỏ lại một câu: “Quần áo tôi trong ngăn tủ, cậu tự tìm một bộ thay ra đi.”
Thẩm Triệt cảm thấy bản thân không thể hưởng thụ nổi đãi ngộ này: “Không có tiện lắm….”
“Quần lót của tôi cậu cũng lấy ra nghịch rồi, còn không tiện cái gì nữa!” Cửa toilet “rầm” một tiếng đóng lại.
Thẩm Triệt nuốt một ngụm nước bọt.
***
Năm phút sau, Hạ Lan Bá he hé cửa phòng, vẻ khiếp sợ trên gương mặt mãi mà chưa xua đi được. Trong phòng khách đã không còn ai. Mắt kính Hạ Lan Bá chợt lóe sáng. Hai người nguyên đêm không về nhà + vừa về liền đi tắm rửa thay quần áo + quần lót cũng bị đem ra nghịch = Đệch! Ông đây viết kịch bản nhất định phải cẩu huyết hơn nữa!!!
Yên lặng đóng cửa phòng, trạch nam áo ba lỗ lăn ra nằm ngửa trên giường, trí tưởng tượng bắt đầu bay cao bay xa, linh cảm cứ đùng đùng bắn ra như tia lửa.
Nếu Thẩm Nhị 1, Tần Tu 0?
Cái đuệch! Nhất định phải phát điện mừng rồi! Thẩm Nhị chú đạt được giấc mộng cuối cùng của toàn thể quần chúng Canh Ảnh rồi! Hoa khôi trường là của chú, cả thế giới là của chú!
Vậy nếu Tần Tu 1, Thẩm nhị 0 ?
Bên tai Hạ Lan Bá bỗng nhiên vang lên âm thanh “đinh đinh đinh chúc mừng” của máy đánh bạc, cả người tự dưng lạnh run lên, Cái cảm giác như nghe thấy “Xin chúc mừng, bạn đã trả lời chính xác!” này là thế quái nào nhỉ. . . . . .
***
Tám rưỡi sáng, chiếc môtô thể thao đúng giờ dừng lại dưới lầu Dật Phu, Thẩm Triệt nhìn đồng hồ thấy sắp muộn rồi, vội cởi nón bảo hiểm nhảy xuống xe, xoay người định gọi Tần Tu nhưng đối phương lại không xuống xe: “Tôi đi đỗ xe, cậu lên trước đi.”
“Vậy anh nhanh lên nha, đừng đến muộn đấy!” Nói xong liền chạy lên lầu.
“Thẩm Triệt.” Tần Tu ở sau lưng gọi cậu lại, có chút ngập ngừng, “Tôi lúc trước có bỏ vào trong ba lô cậu một ổ cứng di động.”
Thanh niên tóc xoăn đứng trên bậc thang: “Ổ cứng di động? Chi vậy?”
Tần Tu mặt không chút thay đổi: “Sắp muộn rồi cậu không mau lên?”
Trong khuôn viên trường truyền đến tiếng chuông không nhanh không chậm, cậu chàng đầu quắn quả nhiên cắm đầu ba bước chạy hai bước nhảy lên bậc thang, cùng mọi người đi vào hành lang, vừa lên đến nơi còn vung tay lên hướng phía Tần Tay cười: “Buổi tối không gặp không về nhé!”
Tần Tu ngồi trên xe máy thoáng nhướn mi. Lúc chân còn cà nhắc thì như con đà điểu lắc lư, vừa khỏi một cái là lại bắt đầu vui sướng bán manh các loại. Cậu thuộc giống Golden Ritriever* đó à?
(xem ảnh cuối chương)
Dựng xong xe trong lán, phía sau bất chợt truyền đến âm thanh tấm tắc cảm khái: “Đúng là khiến cho người ta phải hâm mộ nha, có thể ngồi ở sau xe cậu cơ đấy.”
Tần Tu nhìn qua kính chiếu hậu thấy vị MC Vương bài giải trí đang mặc một bộ đồ hip-hop rộng thùng thình, liền nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?”
Hai người quen biết cũng gần được hai năm nhưng mỗi khi thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai, lại có chút dương quang vô lại này, Tần Tu vẫn cảm thấy thật khó có thể hình dung cái tên thường xuyên đem giọng õng ẹo làm nũng với anh trong điện thoại và cái người đang đứng trước mặt này thực ra chỉ là một người. Một vị Đại lão gia rất tiêu chuẩn ở cuộc sống thực, chẳng hiểu tại sao vừa vào mạng internet hay trong điện thoại là lại biến thành một kẻ ngây thơ hồn nhiên. Đương nhiên, những người khi trong thế giới ảo và cuộc sống thực là hai kẻ khác nhau hoàn toàn cũng không phải ít, chẳng qua Vương Tử Quỳnh này chỉ là kẻ bệnh nặng nhất trong số cái đám người kia thôi.
“Chương trình của chúng tôi đổi biên đạo mới, một mỹ nhân hải ngoại, đến trường các cậu chụp hình tư liệu thôi, để sử dụng cho số nói về An Gia Miện.” Vương tử Quỳnh hai tay đút túi quần, “Chương trình kỳ này có để cho cậu hai chỗ trên hàng ghế khán giả rồi.. Nhưng mà, cậu mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với An Gia Miện từ khi nào vậy?”
“Tôi không có hứng thú gì với An Gia Miện.” Tần Tu vừa nói vừa thong thả đi về hướng thư viện, buổi sáng hôm nay Tần Tu không có tiết, anh định đến thư viện giết thời gian đến buổi chiều luôn, “Anh đã từng tiếp xúc với An Gia Miện chưa, anh ta rất quyến rũ à ?”
Vương tử Quỳnh hết nói gì nổi “Logic của cậu chết hết rồi à?”, tay khoác lên vai mỹ nam cao một mét tám lăm, vùi mặt vào giả bộ như đang rớt mắt.” Cậu thật sự chưa một lần xem tiết mục của tôi sao? T_T Đây là lần thứ hai An Gia Miện xuất hiện trong 《 Đối diện với Vương bài 》rồi !”
“À, vậy người kia thế nào? Rất hấp dẫn?”
“Đàn ông tao nhã dịu dàng như vậy trong mắt ai cũng đều thấy quyến rũ mười phần thôi. Nói thật, là đàn ông tôi nhìn vào cũng có chút ghen tị, nhưng mà thái độ đối nhân xử thế của An Gia Miện quả thật không chê vào đâu được, quay xong chương trình còn mời cả tổ chuyên mục đi ăn cơm…..” Vương Tử Quỳnh còn đang nói dang dở thì chuông di động đột ngột vang lên.
Tần Tu dừng lại, nhìn Vương Tử Quỳnh đi sang một bên nói chuyện điện thoại, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Tao nhã dịu dàng cái gì gì đó, đại khái là hoàn toàn khác xa mình.
“Tần Tu. . . . . .” Bên kia, Vương Tử Quỳnh cúp điện thoại quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười như “có việc cầu người giúp đỡ”.
***
Thẩm Triệt vào phòng học, mông còn chưa chạm xuống ghế liền nghe thấy Nhậm Hải bên cạnh đang rướn cổ sang ngắm mông mình quát: “Nhấc –“
Thẩm Triệt bị dọa cho nhảy dựng, xoay người nhìn thấy ghế dựa bóng loáng, không thấy có chuyện gì mà phải đứng dậy cả.
Anh bạn họ Nhậm nhìn chòng chọc cái mông của cậu, ánh mắt lại leo lên trên ngắm nghía người cậu : “Uầy uầy, Thẩm Triệt hôm nay hơi bị thời trang đó nha! Cậu từ trước tới giờ đều mặc đồ bình dân, vét sạch tiền chơi sang một lần sao, lúc nào mà cũng diện toàn hàng hiệu thế này hả hả hả?”
Thẩm Triệt cũng có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn từ đầu tới chân mình đều là quần áo mượn của Tần Tu: “Hàng hiệu gì?” Cậu vốn mù tịt về mấy nhãn hiệu thời trang. Hàng hiệu duy nhất mà cậu biết đó là Armani và LV của Khải đại thủ. Đây cũng chỉ là tùy tiện chọn bộ mà bình thường không thấy Tần Tu mặc, Tần Tu cũng chỉ nhìn thoáng qua, đâu có nói gì đâu.
“Áo khoác này là D-SQUARE, quần bò là Levi’s nhá. Chẹp chẹp! Cậu đừng có bảo đây là hàng nhái, anh đây chỉ cần liếc một cái cũng biết đây không phải hàng vỉa hè rồi!” Nói xong còn bí ẩn câu vai Thẩm Triệt, “Nói mau, tối hôm qua đi cả đêm không về, có phải có diễm ngộ gì hả?Được ai đó có tiền bao dưỡng rồi phải không?”
Thẩm Triệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu đừng nói bậy!” Nhìn vẻ mặt hóng hớt Nhậm Hải kia, Thẩm Triệt dám chắc càng nói nhiều thì càng sai nhiều, cậu cũng lười cùng tên kia tán dóc, tháo ba lô ngồi xuống, xoa xoa cái lưng nhức mỏi đến không ngồi thẳng được. Tập nhảy đúng là hao tổn thể lực ghê gớm.
Nhậm Hải bị động tác chà xát thắt lưng kia làm cho kinh hồn, khi ngồi xuống bên cạnh liền vẻ mặt “Sa đọa quá, sa đọa quá” biểu tình vô cùng đau đớn. Ngay cả Thẩm Triệt ngốc như vậy cũng biết tìm bao dưỡng rồi, học viện Canh Ảnh này đúng là một thùng thuốc nhuộm đặc biệt khổng lồ!!!
Vừa vào học chưa được bao lâu, di động Thẩm Triệt liền rung lên, vừa cúi đầu liền thấy hóa ra là “Hoa khôi trường” nhắn tin tới. Cậu bất giác mỉm cười, chỉ thấy tin nhắn viết:
Lúc ngủ không được chảy dãi vào quần áo, khi ăn cơm không cho phép dính dầu mỡ vào quần áo, khi đi tè phải vẩy sạch sẽ rồi mới được kéo khóa quần.
Vẻ mặt tươi cười của Thẩm Triệt đột nhiên tắt lịm, đại ca à, quần áo này của anh rốt cuộc là quý giá bao nhiêu thế? Động tác đi tiểu mà anh cũng phải điều khiển tôi nữa? Cúi đầu nhìn chiếc áo khoác màu kaki cùng quần bò. Cái gì mà D-SQUARE, cái gì mà Levi’s chứ, đây rõ ràng là hàng hiệu mang nhãn SCHOOLFLOWER còn gì!
Giờ giải lao thứ nhất, Thẩm Triệt ở trong toilet cẩn thận rung rung vài lần sạch sẽ mới kéo khóa quần, xong mới dám thở phào nhẹ nhõm, vừa xắn tay áo rửa tay vừa nhìn gương làu bàu: “Sớm biết mặc quần áo của anh khó khăn như vậy, tôi thà rằng *** đi học cho rồi…”
Khi trở về phòng học bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có không ít người vây quanh, cũng không biết đang nhìn cái gì dưới lầu mà hăng say như vậy. Giữa đám đông nghe thấy có nữ sinh hỏi: “Cô gái kia là ai vậy? Không giống người trong trường chúng ta nha.” Có tiếng nam sinh đáp lại: “Ai mà biết, nhưng nhìn dáng người cũng ngon đấy.”
Nhậm Hải chen chúc ở tít đằng trước quay đầu lại hét với Thẩm Triệt: “Mau lên mau lên! Bạn gái của hoa khôi trường nè!”
Thẩm Triệt sửng sốt một chút, sau đó bỗng ngẩn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...