Lúc lượn xe về đến chung cư thì đã là mười hai rưỡi khuya. Trong phòng khách im ắng tối đen như mực, Tần Tu không bật đèn, từ xa liếc mắt nhìn cái ghế sô pha không có chút động tĩnh nọ, sau đó bĩu môi đi lên lầu hai. Khi đi đến lan can lầu hai thì rốt cuộc vẫn nhịn không được, xoay đầu thăm dò dưới sô pha, sau đó chợt sửng sốt.
Có đang nhìn lầm không vậy? Sô pha trống không?
Tần Tu nhoài người qua lan can cúi xuống dưới ngó nghiêng, nhìn mãi, nhìn mãi vẫn thấy trên sô pha trống không.
Tần Tu cau mày lấy di động ra nhìn giờ. Mười hai giờ bốn mươi.
Mười hai giờ bốn mươi! Cậu ta còn chưa chịu về nhà? !
Đại ma vương ở trên lầu hai tức giận không nói nổi, trong lòng mắng, tôi đã ngoan ngoãn về nhà vậy mà cậu còn dám lang thang bên ngoài? Cuối cùng Ma vương hung hăng trừng mắt lườm sô pha một cái, quay đầu đi thẳng vào phòng ngủ, bực bội đóng sập cửa lại.
Chung cư rộng lớn yên tĩnh lại được hai phút, sau đó cánh cửa lại “Rầm!” một tiếng mở ra.
Tần Tu lửa giận bừng bừng đẩy mạnh cửa, bước hai bước đã xuống dưới lầu, bật đèn trong toilet, thấy bên trong không có ai, lại đi vào phòng bếp, vẫn không thấy người, mở cửa tủ lạnh, ngay cả một cọng lông xù cũng không thấy.
Đèn tủ lạnh phản chiếu trên gương mặt lạnh băng của bạn học Tần. Cũng may mà biên kịch Hạ Lan không có thấy được cảnh như trong phim kinh dị Thái Lan hiện giờ, nếu không thể nào cũng sởn hết cả da gà da vịt. Tần Tu nén cơn giận lấy điện thoại ra, lại nhìn nhìn, mười hai giờ năm mươi sáu.
Mười hai giờ năm mươi sáu! Thẩm Triệt!!! Cậu hôm nay đã hạ quyết tâm muốn chơi tới cùng có phải không! Ngoài đồng tính luyến ái, cuồng rình trộm, thái độ độc chiếm, dám làm không dám nhận, cậu còn thích sống về đêm cực! độ! thối! nát!!!
Dùng hết sức đóng ầm cửa tủ lạnh lại, Tần Tu đang giận dữ thế mà lại cười một cái. Thôi quên đi. Loại người bất trị như tên này tốt nhất cứ để mặc cho tự sinh tự diệt đi. Sau đó ra khỏi phòng bếp, xoay lưng đi lên lầu.
Mười phút sau
Tần Tu đứng sau lan can lầu hai, trừng mắt nhìn cái sô pha trống không. Làm cái trò gì vậy, Thẩm Triệt suốt đêm không về mà Hạ Lan Bá cũng không quản sao? Không có ai quản cậu ta sao?
Xuống lầu đi đến trước cửa phòng Hạ Lan Bá, Tần Tu vươn tay muốn gõ cửa, cuối cùng lại thôi. Anh đi ra ngoài ban công mở di động, giữa một đống số máy xa lạ rối mắt trong mục cuộc gọi nhỡ, anh tìm một dãy số đầu 134. Tần Tu nhìn chằm chằm dãy số hồi lâu, nhướn mày, việc quái gì mình phải chủ động gọi cho cậu ta nhỉ? Đôi lông mày lại lạnh lùng giãn ra, bạn học Tần cầm di động lãnh khốc nhét vào túi. Mơ đi,đừng hòng tôi gọi cho cậu.
Từ ban công đi vào, Tần Tu lẽ ra phải đi thẳng vào phòng ngủ, thế nhưng lại dừng lại trước cửa phòng bếp, nghiêng đầu xem xét góc tủ lạnh, nghĩ nghĩ, mình hơi khát.
Uống hết hai lon coca, lại tiếp tục lấy di động ra xem giờ, đã gần hai giờ sáng. Tần Tu quăng lon coca vào thùng rác, lấy di động bấm dãy số 134 kia, mặt mày cạu quọ bấm nút gọi.
.
Nhậm Hải đang xem phim khuya, bỗng thấy di động sạc trên sô pha đột ngột reo lên, là di động của Thẩm Triệt. Cậu quay đầu đưa mắt nhìn Thẩm Triệt đã ngủ trong phòng từ lâu, cầm di động lên xem, hóa ra lại là “Hoa khôi trường” gọi tới.
Bạn học Nhậm nghĩ một chút, sau đó vẫn bấm nút nghe: “Hello!”
Tần Tu nhíu mày, tưởng mình gọi lộn số rồi, nhìn màn hình, đâu có, đúng rồi mà.
Thấy đầu bên kia di động không nói gì, Nhậm Hải vội nói: “À, tôi là bạn thân của Thẩm Triệt, bạn trai anh đã đi ngủ rồi, anh có việc gì không, nếu không để ngày mai gọi lại đi.”
Bạn trai gì chứ?! Tần Tu lại nổi giận, trong đầu hiện ra cảnh Thẩm Triệt cầm tấm ảnh của cậu đi khắp nơi khoe khoang “Bạn gái tôi xinh đẹp chưa, gâu gâu gâu “, suýt chút nữa đã rống lên “Nghe cho rõ đây, tôi mới bạn trai của cậu ta!” Lời suýt vọt ra khỏi miệng bỗng thấy sửng sốt, người đang tiếp điện thoại này rõ ràng là cậu chàng buổi chiều nãy, nói như vậy. . . . . .
Hai người bọn họ đang ngủ với nhau hả?!
“A lô? A lô? Anh sao không nói gì thế? . . . . . . Ê? Tín hiệu không tốt à?”
Tần Tu nghe đầu bên kia di động cứ “a lô, a lô” mãi, lạnh mặt cúp máy.
Hai giờ mười lăm phút.
Tần Tu vốn nghĩ nếu anh gọi điện thì tên kia tốt xấu gì cũng sẽ về trước ba giờ, có thối nát hay sống về đêm thế nào anh cũng không so đo, thế nhưng đối phương rõ ràng không nghĩ đến chuyện trở về.
Lúc Khải Mặc Lũng trở về thì thấy Tần Tu vừa tắm rửa xong khoác áo choàng tắm đi ra ngoài, thuận miệng hỏi thăm một câu: “Khuya như vậy còn chưa đi ngủ?”
Băng sơn ma vương quay đầu liếc một cái, ánh mắt có vẻ mất tinh thần hiếm thấy, bộ dạng không muốn tiếp chuyện.
Khải Mặc Lũng thấy hứng thú liền nháy mắt: “Buổi chiều mới thành người của cậu mà đến tối đã dọn đi rồi, cậu đang có cảm giác thất bại, đúng không?”
Tần Tu đi đến giữa cầu thang, nghe nói thế thì lập tức dừng lại, quay đầu hoảng hốt nhìn Khải Mặc Lũng đang đứng dưới lầu, lười nhác khoanh cánh tay.
Khải Mặc Lũng chậm rãi bước lên, khi đi ngang qua Tần Tu còn đang ngẩn ngơ thì ảm đạm cười: “Dạy dỗ không nổi, cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.”
.
Hạ Lan Bá sáng sớm vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, bỗng dưng nhìn thấy Tần Tu thân chỉ khoác áo choàng tắm ngồi chồm hổm trước tủ TV mà hoảng hồn. Thứ dọa anh không phải là Tần Tu áo tắm xộc xệch lộ hàng, mà là một đống hỗn độn đằng kia.
“Cậu làm trò gì vậy?” Hạ Lan Bá đi qua nhìn thì thấy Tần Tu đang lục lọi giữa một đống đĩa, gần trăm cái DVD bày lung tung dưới sàn khiến Hạ Lan Bá không còn chỗ mà đặt chân nữa. Tần Tu lựa từ trong đống lộn xộn đó ra một ít đĩa quẳng riêng một bên, chúi đầu tuyển lựa rất chăm chú, đến nỗi cổ áo choàng trễ xuống làm lộ hết ra cũng không thèm để ý. Hạ Lan Bá lau lau mắt kính, mới nhận ra trên mặt đất đều là DVD của Thẩm Triệt chưa dọn đi, tâm nói chưa đến mức đó chứ, Thẩm Triệt còn chưa có chết, cậu chưa chi đã vội phân chia di sản thế à?
Âu Triết Luân ngáp dài từ lầu hai bước xuống, đang định bước lên thì bị Tần Tu quay đầu lại hung ác chỉ tay xuống dưới chân: “Nhìn cho rõ mà bước!”
Tiểu thiên vương giật mình rụt chân lại, lúc này mới nhìn thấy đống đĩa lộn xộn nọ, trong lòng rất không phục, cái miệng xấu xa lại bắt đầu hoạt động: “Hoa khôi trường, cậu mới sáng ra đã biến phòng khách thành như này, định không để cho ai đi sao?!”
Tần Tu lựa được thêm một cái đĩa, không thèm quay đầu lại: “Đi đường vòng.”
“Tôi đếch thích đi đường vòng, cứ giẫm đấy!”
Tần Tu bỏ DVD trong tay xuống, đen mặt quay đầu lại: “Giẫm đi. Giẫm rồi cả đời đừng mong nhấc chân lên được nữa.”
Âu thiên vương bại trận, Hạ Lan Bá trợn tròn mắt. Hai người chưa từng nghĩ đến chuyện Tần Tu có thể nói ra lời tàn bạo như vậy. Cho dù da mặt Âu Triết Luân cũng rất dày nhưng nói thế cũng quá ác độc. Xem ra hoa khôi trường lúc này tâm tình đang rất khó chịu đây.
Âu Triết Luân chỉ có thể vừa oán hận, lầm bẩm nói thật nhanh một câu: “Chym to thì ăn được ai, nghĩ là chỉ cậu mới tài giỏi thôi sao, có giỏi thì ra album đi!” vừa nghẹn khuất lách chân đi vào giữa đống đĩa, sau đó thừa dịp Tần Tu không chú ý, xoay người chộp lấy một cái DVD bỏ chạy, “Lựa chọn được cái gì cho anh đây xem chút coi ~~”
Hạ Lan Bá cũng hiếu kì tiến tới gần, thấy DVD bộ phim bị coi là tệ nhất《Chú ý! Tiết tháo không còn》anh lại lật lật mấy DVD trong số đĩa được Tần Tu chọn riêng ra, trong đó có cả phim truyền hình lẫn phim điện ảnh, có phim từng đạt giải thưởng lớn, cũng có mấy phim dở tệ lừa người. Rốt cuộc kẻ đang bốc hỏa này lựa chọn phim theo tiêu chuẩn gì vậy. Âu Triết Luân ở đâu lại xuất hiện bên cạnh, nói trúng ngay trọng điểm: “Đây đều là phim của An Gia Miện mà!”
Hạ Lan Bá bừng tỉnh thông suốt, lại nhìn qua một lượt DVD. Đúng thật, từ phim thần tượng vào nghề của An Gia Miện 《Ước hẹn tường vi 》, phim lịch sử nổi tiếng 《 Thủy hoàng 》, đến phim điện ảnh đầu tay 《 Chú ý! Tiết tháo không còn 》, còn cả tác phẩm mà sau đó được phong là ảnh đế《Chứng bệnh quáng gà 》
“An Gia Miện còn đóng phim nào nữa?” Tần Tu đột nhiên hỏi.
Hạ Lan Bá suy nghĩ: “Phim được nhận giải diễn viên mới nhé? 《 Stockholm 》?”
Tần Tu khụy gối trên mặt đất, nhanh tay lẹ mắt lấy ra một DVD giữa đống lộn xộn quẳng sang một bên: “Còn gì nữa?”
“Diễn cùng với Tiểu Bá 《 Phi thiên độn địa 》!” Âu Triết Luân nói.
Tần Tu gật gật đầu, từ trong một đống DVD đào ra 《Phi thiên độn địa 》: “Tiếp tục.”
Hạ Lan Bá: “《 Đùa với đối thủ 》!”
Âu Triết Luân: “《 Quy tắc hậu trường 》!”
Hạ Lan Bá: “《 Thực xin lỗi, anh chưa từng nhớ gương mặt em 》!”
Âu Triết Luân: “Làm khách mời có tính không, 《 Lệnh điều tra phố mười bốn 》?”
Cho đến khi ba người vắt hết óc cũng không nghĩ ra được nữa, Tần Tu mới đứng dậy, quay đầu lại nhìn mới nhận ra nãy giờ chọn được rất nhiều phim. Hễ có An Gia Miện tham gia diễn xuất, từ phim truyền hình đến điện ảnh, cho dù là khách mời cũng không buông tha, tổng cộng có hơn mười một bộ, ngay cả Âu Triết Luân cũng kinh ngạc: “Hóa ra bấy lâu nay bên cạnh chúng ta lại có một fan cuồng An Gia Miện ẩn náu nha!”
Hạ Lan Bá có phần không rõ mục đích của Tần Tu: “Cậu lôi chừng này phim ra làm gì vậy?”
Tần Tu đứng lên, chỉnh sửa lại áo choàng tắm đã tuột đến tận đầu vai: “Toàn bộ mấy DVD này tôi mượn, nếu tên kia muốn lấy lại thì bảo cậu ta đến tìm tôi.” Nói xong ôm lấy chồng DVD dày cộm trên bàn trà xoay người đi lên lầu.
Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân hai mặt nhìn nhau.
Âu Triết Luân: “Đống này ai dọn?”
.
Bộ sưu tập phim An Gia Miện bị người nào đó càn quét không sót cái nào, cậu chàng Thẩm Triệt cực độ thối nát sống về đêm mới từ bệnh viện đổi thuốc đi ra, cậu nhờ Nhậm Hải xin nghỉ giúp lớp học sáng. Buổi sáng nay cũng chỉ học hai tiết học, bây giờ nếu về trường thì cũng chỉ có nước ngồi chờ đến chiều học tiết tự chọn của viện trưởng Lưu. Thẩm Triệt nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định trở về chung cư dọn nốt đồ đạc. Lúc này Tần Tu hẳn là đang ở trường, hai người cũng không phải khó xử khi giáp mặt nhau.
Lúc đi cậu đã trả chìa khóa lại cho Hạ Lan Bá, nên giờ phải đứng ở ngoài cửa nhấn chuông. Nhấn vài cái chợt nghe tthấy sau cánh cửa, Hạ Lan Bá vừa loẹt quẹt dép lê vừa ồn ào: “Nhà chúng tôi không đặt 《 Thời báo 》! Không đặt 《 Nhiệt báo 》! Không đặt 《 Nữ báo 》!”
Thẩm Triệt sợ Hạ Lan Bá lại dùng dép lê chọi mình, bèn lập tức giơ hộp Pizza lên trước mắt mèo: “Tôi là người giao hàng của Pizza Hutt! Có người đặt cho anh một suất ngoại cỡ!”
Cửa chống trộm “Tạch” một tiếng mở ra, Hạ Lan Bá đầu tổ chim đứng trong nhà, nhìn cậu thanh niên tóc xoăn đang cầm hộp Pizza chắn trước mặt: “Chắn cái *beep* mà chắn, mớ tóc xoăn đều lộ ra hết rồi!”
Thẩm Triệt lúc này mới hạ cái hộp xuống cười hì hì lấy lòng.
“Cậu còn mặt mũi trở về đây hả?” Nào ngờ Hạ Lan Bá nhanh như chớp xoay người tháo dép lê ném veo một cái.
Thẩm Triệt hoảng hồn giơ hộp Pizza ra né , chiếc dép lê bay vèo qua vai của cậu, lao về phía thang máy, Khải Mặc Lũng từ trong thang máy bước ra vừa kịp khoát tay chụp lấy chiếc dép, cười nhìn nhìn: “Rất có tình thú.”
Hạ Lan Bá cuối cùng tránh khỏi cửa, thanh niên tóc xoăn cười ha ha nghiêng người đi vào nhà, Khải Mặc Lũng đi theo đến trước cửa, xoay người đặt chiếc dép lê kia ở trên mặt đất, Hạ Lan Bá không chút khách khí mà xỏ chân phải vào dép lê, xoay người đi vào phòng khách.
Mười phút sau.
Hạ Lan Bá vừa ăn Pizza vừa nhìn Thẩm Triệt ở trước tủ TV xoay qua xoay lại kiếm đồ, quả thật có chút không nhịn được: “Toàn bộ phim của ảnh đế An đều ở chỗ Tần Tu cả rồi.”
Thẩm Triệt quay đầu lại, ngạc nhiên há hốc miệng.
.
“Hoa khôi trường!”
Trong nhà ăn sinh viên thình lình vang tiếng gọi thật lớn, Tần Tu coi như không nghe thấy, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
“Hi! Hoa khôi trường, là tôi nè!” Nhậm Hải đặt mông ngồi đối diện Tần Tu, vồn vã chào hỏi xong mới chợt nhận ra liền vỗ trán, “Ai da, ngại quá, ha ha, bạn học Tần, sao lại ngồi một mình thế này, không ngồi cùng thầy Uông Tuấn hả?”
Mấy tiếng “bạn học Tần” đặc biệt nhấn mạnh nên có phần đặc biệt buồn nôn, Tần Tu mắt vẫn không rời đĩa rau, đem thịt mỡ trong bát gắp hết ra ngoài, thờ ơ hỏi: “Có việc?”
“Hơ, thịt kho tàu thì phần mỡ mới là ngon nhất, nếu là Thẩm Triệt, đảm bảo nó có thể một hơi ăn hết ba chén cơm!”
Tần Tu hừ lạnh một tiếng: “Người làm sao so với heo được.”
Nhậm Hải méo miệng, đành phải pha trò: “Công nhận tên kia nhiều lúc rất giống heo. Nhất là lúc ngủ cái mũi cứ “phò, phò” liên lục, mẹ nó,nằm ngủ cùng cậu ta cứ như đang ngủ với heo trong chuồng vậy!”
Tần Tu không nhịn được nữa buông đũa xuống: “Cậu có ý gì?”
“Hở…?” Nhậm Hải thấy đối phương tự nhiên mặt mày xám xịt thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Tôi đang ăn cơm, cậu mở miệng ra là heo với chuồng heo, cậu cố tình muốn làm tôi ăn mất ngon phải không?” Tần Tu không khách khí lườm Nhậm Hải, cuối cùng ngó xung quanh, “Con heo kia đâu? Không phải rất thích ăn thịt kho tàu sao, mau gọi cậu ta lại đây, anh trai này sẽ cho cậu ta ăn chán thì thôi!”
Nhâm Hải thầm nghĩ, uầy uầy, người này rốt cuộc là núi băng hay là núi trên Băng Đảo thế, nói phun cái là phun ngay, không thèm bốc tro bụi lên báo hiệu gì luôn vậy?
(Băng Đảo là tên gọi khác của Iceland, nằm giáp cực Bắc nên khí hậu rất lạnh giá nhưng lại nằm trên vành đai lửa Thái Bình Dương nên có rất nhiều núi lửa)
Tần Tu đảo mắt một vòng quanh nhà ăn, có phần kỳ quái, không phát hiện tên Thẩm Triệt lắm lời mặc quần đũng rộng đâu, sắc mặt trầm xuống: “Thẩm Triệt, cậu ta đâu rồi?”
“À, cậu ta nói phải về chung cư Đan Mĩ dọn dẹp đồ gì đó.” Nhậm Hải vừa ăn vừa đáp, cảm giác cậu bạn đối diện không có chút động tĩnh nào, vừa nhấc mắt lên liền thấy Tần Tu cau mày cầm di động nhìn nhìn, sau đó đẩy bàn ra, cơm cũng không ăn nữa, đứng dậy đi ngược dòng người đang đi vào biến mất ở ngoài cửa lớn.
~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...