Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Tần Tu nhìn Thẩm Triệt một lúc lâu, rồi hắng giọng: ” Vậy …. Sau khi tôi uống say, có làm chuyện gì kì quái không?”

Thẩm Triệt điềm nhiên lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này cũng biết chính mình sau khi say có làm chuyện gì đó sao?

Tần Tu nhìn cậu, nhìn lâu đến mức người ta phát run vẫn chưa chịu buông tha: “Cậu thề là không có gì chứ?”

Đệch. Thế mà phải thề à! Chịu đựng không nổi ánh mắt xuyên tâm của hoa khôi trường, Thẩm Triệt đành phải giơ tay lên: “Tôi thề là không có. Nếu không… nếu không tôi ra đường sẽ bị xe cán!”

“Đờ mờ. Mới sáng sớm mà đã thề thốt cái gì độc địa thế hả?” Hạ Lan Bá từ toilet đi ra, miệng ngậm bàn chải đánh răng, “Mấy đứa nhãi ranh đúng là anh hùng trẻ trâu không phải lối!”

Khải Mặc Lũng thắt cà-vạt đi xuống lầu, mỉm cười liếc Hạ Lan Bá một cái: “Tối qua ngủ có ngon không?”

“Ngủ ngon hay không liên quan cái mông gì đến nhà anh. Anh là thần ngủ đấy à!” Trạch nam xoay người đi ra ban công, bắt đầu bài tập thể dục buổi sáng.

Âu Triết Luân mặc một chiếc quần da màu đen, hàng thiết kế số lượng có hạn đi xuống lầu, trên quần còn treo một chùm lông đuôi cáo, thấy Tần Tu còn chưa đi liền vội vàng gọi giật đối phương lại: “Hoa khôi, cậu đứng yên đó, không được cử động!”

Tần Tu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhấc cái túi xách trên sô pha lên, không thèm để ý đến lời Âu Triết Luân.


“Được rồi, được rồi. Không phải hoa khôi trường, là hotboy trường, được chưa?” Âu Triết Luân túm chặt Tần Tu lại, “Mau mau giúp tôi. Cứ đứng yên chỗ này. Đứng đấy nhá!”

Thẩm Triệt rửa mặt mũi, thay xong quần áo từ nhà tắm bước ra, thấy Âu Triết Luân lại bắt đầu đứng trước gương tập điệu bộ, còn Tần Tu đứng ở tít xa, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn. Âu Triết Luân còn muốn làm trò trước gương thêm chút nữa, Thẩm Triệt có thể thấy rõ vẻ chán nản trong mắt Âu sư huynh, rồi sau đó Âu thiên vương ủ rũ dựa vào gương, quay đầu lại, làm bộ đáng thương nói: ” Tần Tu, cậu có thể làm cái mặt quỷ được không?”

Tần Tu chịu không nổi, lườm anh ta một cái, sau đó xách túi lên đi ra cửa.

Thẩm Triệt thu dọn sách vở xong cũng theo sau ra khỏi nhà, theo thói quen đi xuống lầu chờ thang máy.

Cửa thang máy “Kính coong” một tiếng rồi mở ra. Thẩm Triệt vừa định bước vào bỗng nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, vội dừng bước lại. Người trong thang máy kỳ quái nhìn về phía cậu sinh viên vẫn đứng chần chừ trước cửa. Thẩm Triệt thì lại nhìn Tần Tu đứng tận cùng bên trong thang máy đang đeo túi xách, giống như hạc đứng giữa bầy gà. Tần mỹ nhân lúc này đang lạnh lẽo nhìn cậu, bĩu môi.

“Có vào không vậy?” Một nữ sinh đứng sát cửa thang máy hết kiên nhẫn hỏi.

Thẩm Triệt rất muốn chỉ vào cái bản mặt dương dương đắc ý khó ai bì nổi kia của Tần Tu mà lớn tiếng tố cáo: “Người này không cho tôi vào kìa!” nhưng cuối cùng vẫn vô dụng mà đại bại, Người ta không muốn cùng cậu đi chung một thang máy, cậu cho dù muốn trêu ngươi, cứ cố tính mà đi vào cũng không được ích gì, mà rõ ràng lại còn khiến cho quan hệ giữa hai người càng căng thẳng hơn, hà tất phải thế chứ. Vì thế đành nhân nhượng lùi bước lại, giơ tay về phía nữ sinh kia làm dấu động tác ý là ”thật xin lỗi”: Ngại quá.

“Đúng là đồ thần kinh.” Cô nữ sinh phun ra một tiếng, ấn nút đóng cửa thang máy.

Thẩm Triệt trơ mắt nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, Tần Tu lúc cuối cùng còn giơ tay vẫy vẫy chào cậu. Cái gương mặt tươi cười xinh đẹp kia đúng là đáng ghét vô cùng!


“Tôi hôm qua lẽ ra nên dùng đầu mà đập anh, cùng lắm thì đồng quy vu tận.” Thẩm Triệt bực bội nói với cửa thang máy đã khép chặt lại.

Thang máy thứ hai tới rất nhanh, lúc Thẩm Triệt đi ra khỏi khu chung cư, tiện đường mua hai cái bánh bao ở quán ven đường, lúc này mới nhìn thấy chiếc siêu môtô từ trong gara ngầm phóng ra.

Tiếng động cơ đại mã lực gầm lên khiến người ta hăng hái hẳn lên. Thân xe dáng khí động* xoay một góc thật hoàn mỹ mà lướt ra, hòa vào dòng xe cộ nườm nợp, ngồi trên đó là tay lái thân cao một mét tám lăm, lãnh khốc tuấn mỹ. đúng là một khung cảnh rất hoàng tráng. Thẩm Triệt tay cầm bánh bao, nhìn Tần Tu tuyệt tình phóng vèo xe đi, còn nghe thấy tiếng huýt sao trêu đùa của hai người bảo vệ gara: “Siêu môtô BMW! Chủ nhân đẹp trai như vậy, có một mỹ nữ ôm eo ngồi sau nữa thì càng đẹp mắt, ha ha~~”

(dáng khí động là thiết kế thường thấy ở xe hơi, máy bay và các phương tiện di chuyển với tốc độ cao. Một đầu to tròn, một đầu nhọn, nhẵn, giống như hình giọt nước)

Thẩm Triệt nghe vậy thì không nhịn được bật cười. Cái gì mà cần mỹ nữ cơ chứ. Soái ca và mỹ nữ, một mình Tần Tu cũng có thể đóng hai vai này luôn rồi!

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Thầm lấy Tần Tu ra nói móc trong lòng, tâm tình đúng là khá lên không ít, Thẩm Triệt gặm bánh bao nghênh ngang băng qua đường phố. Băng sang bên kia đường đúng là rất nguy hiểm, tuy nhiên đám sinh viên và người đi làm sống trong tòa nhà Đan Mĩ mỗi buổi sáng đều làm vậy, bởi vì đi tới đường dành cho người đi bộ sang đường thực sự là rất xa, ước chừng phải tới năm mươi mét ==|||.

Thẩm Triệt như mọi ngày băng qua đường, cũng không nhớ lại lời ân cần giáo huấn của Hạ Lan Bá “Chú đúng là đồ não cá vàng”. Vừa gặm bánh bao vừa đi vào giữa bốn làn đường cho xe chạy, lúc mở miệng, thình lình khiến cái nhân bánh bao bé bằng đầu ngón tay út cắn rơi xuống đường. Thẩm Triệt cũng không phải Hạ Lan Bá, đương nhiên sẽ không trong lúc đi băng qua đường mà lại quay lại nhặt cái nhân bánh bao kia, tuy nhiên theo bản năng vẫn tiếc rẻ cúi xuống liếc một cái. Chỉ mấy giây xuất thần đó thôi, thế mà vận mệnh cẩu huyết lại tái diễn….


Chỉ là lúc này đây, đụng phải cậu không phải là chiếc siêu môtô thể thao hoành tráng mà lại là một chiếc xe điện phóng nhanh như ăn cướp.

Đậu xanh rau muống. Xe điện sao có thể phóng nhanh như chớp thế được chứ? Cái này thật phản khoa học!



Lần này Thẩm Triệt cũng không bị chấn động não. Toàn bộ hành trình được đưa tới bệnh viện, cậu đều rất tỉnh tảo, bởi vì chính xác ra, lần này cậu không bị đụng, mà là bị nghiền. Lúc bác sĩ ngoại khóa giúp cậu cởi giầy tất thì cậu mới cảm thấy được cơn đau buốt mãnh liệt, tuy nhiên Thẩm Triệt cũng rất đàn ông mà cố chịu đựng, đến thở cũng không thở mạnh, thế nhưng sau đó lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Bác sĩ và y tá đều giật nảy mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt. Thẩm Triệt thực vô tội xua xua tay. Cái tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết kia không thể là của cậu được.

Tiếng kêu thảm đó hóa ra xuất phát từ Hạ Lan Bá mới nghe được tin Thẩm Triệt gặp tai nạn mà chạy tới. Lúc Hạ Lan Bá nhìn thấy vết thương của Thẩm Triệt mà phát ra âm thanh như cá heo kia, Khải Mặc Lũng và Âu Triết Luân đang đi vào chỉ còn nước xấu hổ chần chừ đứng ngoài cửa, giả vờ như mình cũng với cái người kia không hề quen biết.

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Âu Triết Luân mắt đeo kính râm, miệng bịt khẩu trang mới vọt vào phòng nổi đóa lên với Hạ Lan Bá: “Thét cái em gái nhà anh ấy! Anh cho mình là Vitas* đấy à?! Ông đây là thần tượng đấy, anh có biết không. Chẳng may bị người ta phát hiện ra thì biết làm sao?! Ngày hôm sau trên mấy trang báo giải trí sẽ viết 《Tiểu thiên vương mới nổi kết giao với cực phẩm trạch nam》, 《Ngôi sao đang lên quyến rũ đạo diễn nhằm kiếm một vai diễn mới 》. Đệch! Ông đây biết giải thích thế nào!”

(Vitas là một ca sĩ người Latvia, được ghi vào sách kỉ lục Guiness là nam ca sĩ sở hữu giọng ca cao nhất, lên tới tận quãng tám)

Hạ Lan Bá đặc biệt khó chịu với cái kiểu tự sướng này của Âu Triết Luân… mới khoát tay đứng lên: “Ông đây đã gọi tiếng nào chưa?!” Nói xong liền quay ra cửa, giả bộ ngạc nhiên hô to lên: “Ây yô. Đây không phải Âu Triết Luân sao? Tui là fan cuồng của anh nè! Anh Âu, anh sao phải nằm viện vậy? Cái gì? Nứt hậu môn á?! Hậu môn tốt quá nhỉ! Sao cơ, sao cơ? Bị-rách-á?!”

Âu Triết Luân bổ nhào tới bịt miệng Hạ Lan Bá lại, hoảng hốt nhìn trước ngó sau: “Hix hix …. Anh định hại chết em à!”


Lúc cả đám ra khỏi bệnh viện, Âu Triết Luân lại co đầu rụt cổ kéo áo sơ mi che mặt, đi cách mấy người kia cả một quãng xa, nhưng chỉ lát sau đã vội vội vàng vàng đuổi theo, bộ dạng vô cùng hoảng hốt ngó đông ngó tây: “Nguy rồi, nguy rồi. Có phải bọn họ phát hiện ra em rồi không? Tại sao lại quay hết sang bên này nhìn thế chứ?!”

Hạ Lan Bá khinh bỉ liếc Âu Triết Luân một cái: “Cậu từ đầu đến chân đều đặc biệt tản ra khí chất như bệnh nhân tâm thần như thế thì ai chả nhìn?”

Thẩm Triệt được Hạ Lan Bá và Khải Mặc Lũng giúp nhảy lò cò ra ngoài, đột nhiên nhớ đến cái gì: “Đúng rồi. Anh sao lại biết em bị xe cán vậy?” Cậu còn không kịp gọi điện thoại cho ai mà. Mạng lưới tình báo của Hạ Lan Bá này cũng rộng quá đi.

“Em gái ở cửa tiệm bán rượu và thuốc lá dưới lầu gọi điện thoại cho anh.” Hạ Lan Bá nhìn lên xuống đánh giá Thẩm Triệt, “Anh nhớ rõ chú và Tần Tu cùng nhau ra khỏi cửa cơ mà. Sao chú lại bị đụng trúng thế này? Người kia đâu?”

Vấn đề này Thẩm Triệt thực sự không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói cho có lệ: “Lúc em ra thì thang máy đã xuống mất rồi. Em không đuổi kịp. Tần Tu chắc là tự đi trước rồi.”

Hạ Lan Bá nhíu mày: “Cái gì mà đi trước? Hai đứa học cùng khoa cùng trường, cho chú ngồi nhờ tới trường thì có làm sao?” Nói xong thì lắc đầu nhìn Khải Mặc Lũng trước mặt, “Người mới này rất không biết điều. Đạo diễn, về nhà phải ngầm dạy dỗ lại thật tốt mới được.”

Khải Mặc Lũng vẻ mặt không dám gật bừa: ” Tôi thừa nhận mình bại hoại nhưng tôi là một đạo diễn đứng đắn nha. Cái kiểu dùng luật rừng giải quyết này không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tôi không làm đâu.” Nói xong thì đặc biệt mặt người dạ thú chỉnh lại cổ tay áo bộ âu phục.

Âu Triết Luân nghe thế thì nổi hứng thú: “Làm thế nào thì có lúc vạn bất đắc dĩ đây?”

Hạ Lan Bá liếc xéo: “Tôi thấy bộ dạng cậu rất muốn bị hắn ngầm dạy dỗ một phen đấy nhỉ? Cậu muốn tìm người dạy dỗ thì sao không tới tìm tôi nhỉ? Bộ phim thần tượng tiếp theo của cậu còn nằm trong tay tôi đấy.”

“Em tình nguyện tìm cái chết!” Âu Triết Luân nhìn chằm chằm Hạ Lan Bá, bộ dáng vô cùng trinh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui