Đạo diễn vung tay lên: “ACTION!”
Thẩm Triệt dắt ngựa đi dọc theo đường chạy máy quay phim, chà chà quả đào lần cuối lên quần áo, sau đó theo như yêu cầu của đạo diễn, dũng cảm đưa lên miệng cắn một miếng to.
“Rồm rộp!” Một tiếng to giòn vang lên. Nhân viên trong đoàn kể cả Jason đứng ngoài nghe thế cũng phải đưa tay lên che miệng.
Thẩm Triệt mặt méo xệch. Đậu má, vừa cứng vừa chua loét, tí nữa thì đi luôn hàm răng tui rồi!
Cậu cũng chẳng biết làm cách nào mà mình lại giữ được gương mặt tươi cười, vui vẻ ngâm nga một bài đồng dao, hoàn thành cảnh quay này. Ấy vậy nhưng đạo diện lại rất thích cảnh này, luôn miệng khen ngợi đề nghị ngẫu hứng này của An ảnh đế rất hay, khiến cho một cảnh chỉ đơn giản là dắt ngựa đi thôi cũng thêm vài phần hài hước …
Jason đứng đằng sau máy quay đạo diễn, hai máy quay, một xa một gần quay lại cảnh đối diễn của hai người.
Thẩm Triệt vác An Gia Miện lên, vắt lên lưng ngựa, rút dây thừng ra trói chặt tay chân đối phương lại. Jason thấy thế liền nhíu chặt mày. Tiểu tử này không nhẹ tay môt chút được à! Không sợ buộc chết luôn ảnh đế hay sao?
An Gia Miện yếu ớt mở mắt: “Không ngờ Trường Phong ta cả đời lên trời xuống bể, cũng có ngày hổ lạc đồng bằng như thế này. Ngươi là kẻ thù của ta sao?”
Thẩm Triệt vừa buộc vừa đắc ý nói: “Xem ra kẻ thù của ngươi rất nhiều nhỉ.”
“Nếu người cùng ta không thù không oán, chi bằng hãy thả ta đi. Ngày nào đó ta ắt sẽ trả ơn ngươi đã không giết.”
Thẩm Triệt chính nghĩa nói: “Báo đáp của ngươi đơn giản chỉ là giúp ta giết người. Thật xin lỗi, ta lại chẳng muốn giết …” Tròng mắt bỗng nhiên đảo một cái: “Có hạn chế số người không vậy?”
“Ngươi muốn giết bao nhiêu, ta sẽ giúp ngươi giết bấy nhiêu. Ngươi muốn giết kiểu gì, ta sẽ giết theo kiểu ấy.”
Thẩm Triệt lúc này mới vội cho mình một cái tát, căm tức nhìn tên sát thủ đang cố mê hoặc mình trên lưng ngựa: “Ta không thèm nghe tên ma đầu nhà ngươi đâu!”
“Nếu không ta sẽ truyền cho ngươi yếu quyết của Thiên Cương kiếm pháp, đến lúc đó, ngươi không cần đem ta bán cho chính đạo cũng có thể hiệu triệu thiên hạ.”
Đỗ thiếu hiệp cười nhạo: “Thiên Cương kiếm của ngươi lợi hại như vậy, sao lại để người ta đánh cho rơi xuống vách núi?”
“Sửa lại cho đúng một chút. Thứ nhất, là do ta trượt chân rơi xuống vách núi, điểm này ngươi có thể nhìn dấu chân dưới vạt áo ta, đi hỏi thăm một chút cũng không khó để biết, đây không phải là lần đầu tiên ta trượt chân ngã xuống vách núi. Thứ hai, không phải Thiên Cương kiếm không lợi hại mà là Thiên Cương kiếm của ta còn chưa tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhưng nếu là ngươi thì hoàn toàn không có vấn đề.”
Vẻ mặt Thẩm Triệt có chút thích thích nhưng ngay lập tức lại nghiêm túc trở về, tiếp tục trói chặt: “Vuốt mông ngựa vô dụng.”
“Ngươi lầm rồi. Muốn tu luyện Thiên Cương kiếm đến cảnh giới cao nhất thì người tu luyện phải là xử nam. Đáng tiếc ta trời sinh đã là số phong lưu đào hoa, mười tám tuổi đã duyệt tẫn thiên phàm…”
Thẩm Triệt xấu hổ nhảy dựng lên: “Làm sao ngươi kết luận được ta là xử nam?!”
“Trường Phong ta cả đời duyệt tẫn thiên phàm,” Nói xong lại đánh giá đối phương từ đầu tới chân, “Ngươi có phải xử nam hay không ta chỉ liếc một cái là biết.”
“Tên *** tặc nhà ngươi, ngươi nói cái gì cũng vô dụng!” Thẩm Triệt quay đầu dắt ngựa tiến về phía trước, đi một lát lại đột ngột dừng lại, thiếu hiệp lưng đeo đại đao vẹo đầu suy nghĩ, “Rốt cuộc làm sao thấy được nhỉ?”
An Gia Miện vẫy vẫy tay với cậu, Thẩm Triệt quay người bước tới gần, An Gia Miện ghé sát vào tai cậu nói câu gì đó.
Xem đến đây, Jason cũng cảm thấy khá ổn, nhưng Thẩm Triệt vừa nghe An Gia Miện nói xong lại giật nảy mình. Anh không biết rõ nội dung kịch bản lắm cũng không biết diễn như vậy có đạt yêu cầu của đạo diễn không, chỉ là cảm thấy vẻ mặt vừa sợ sệt lại mang theo oán giận kia có phần không hợp với kịch bản cho lắm.
Quả nhiên đạo diễn cũng hô CUT: “Thẩm Triệt, biểu cảm của cậu không đúng. Nghiêm túc quá!”
Thẩm Triệt vội quay đầu lại nói xin lỗi đạo diễn, cố hết sức che giấu vẻ bối rối trên gương mặt.
Cảnh phim này quay xong xuôi, Jason mới ra hỏi An Gia Miện: “Cậu vừa nói gì với cậu ta vậy?”
An Gia Miện tựa lưng vào ghế, nhấc chân lên bắt chéo đưa mắt nhìn Thẩm Triệt đang ngồi ngẩn ngơ dưới bóng cây xa xa, nhếch miệng cười: “Tôi nói nó diễn quá tệ.”
Jason sửng sốt: “Sao tôi thấy cậu ta diễn cũng ổn mà.”
An Gia Miện ngẩng đầu liếc anh một cái: “Vậy nên anh là người đại diện, còn tôi mới là ảnh đế.”
***
Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Triệt có chút bồn chồn, ngay cả chị Lữ cũng thấy là lạ: “Thẩm Triệt, sức ăn như heo của cậu đâu rồi?”
Thẩm Triệt cúi đầu ăn một miếng cơm to, quơ đũa hai ba cái đã xong bát cơm, cậu vội chạy đi tìm đạo diễn. Nghiêm đạo đang ngồi trong đình nghỉ mát nói chuyện gì đó với An Gia Miện ngồi bên. Thẩm Triệt chạy tới gần liền dừng bước, mau chóng quay đầu.
“Ô? Thẩm Triệt à, tìm tôi có việc gì sao?” Nghiêm đạo đã trông thấy cậu, nhiệt tình gọi to.
Thẩm Triệt cũng cảm thấy lúc này đây biểu tình của mình nhất định đang rất xoắn xuýt: “Không có gì, tôi chỉ muốn tìm ngài… xin chỉ bảo. Không có gì, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi ạ!”
Nghiêm đạo có vẻ như đang rất vui vẻ, còn đừng hẳn lên ngoắc ngoắc tay tỏ ý bảo cậu đi lại gần: “Tìm tôi xin chỉ bảo à, được thôi. Tiện đây cậu cũng có thể xin ảnh đế chỉ giáo thêm kìa!”
Thẩm Triệt vội khước từ: “Không cần! Không cần đâu ạ!”
Nghiêm đạo phá ra cười: “Còn xấu hổ hả? An tiên sinh cũng đâu có ăn thịt cậu!”
Đạo diễn đã nói đến nước này, Thẩm Triệt đâm lao đành phải theo lao, vậy là đành phải đi vào đình ngắm cảnh.
Nghiêm đạo thân thiết vỗ vỗ xuống bên cạnh ý bảo cậu ngồi xuống: “Tuổi trẻ ham học hỏi là rất tốt. Nhân dịp có sư huynh tiền bối của cậu ở đây, có muốn hỏi gì cứ việc hỏi.”
Thẩm Triệt ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, đối mặt với An Gia Miện, quả thực là đứng ngồi không yên: “Tôi chỉ là muốn hỏi…” Thẩm Triệt nhíu nhíu mày ngẩng đầu, “Nghiêm đạo, ngài cảm thấy so với phần một đã chiếu, biểu hiện của tôi mấy ngày nay như thế nào?”
Nghiêm đạo khá kinh ngạc: “Sao cậu lại hỏi chuyện này? Phần hai này đã quay được bao nhiêu cảnh đâu chứ?” Lại dừng một chút, mới “à”một tiếng có vẻ sáng tỏ, sau đó cười phá lên. “Lúc về có học thêm lớp diễn xuất hình thể sao? Muốn tôi nhìn xem cậu có tiến bộ thêm chút nào không chứ gì?”
Nghiêm đạo vừa nói xong, Thẩm Triệt tức khắc ngượng chín mặt. Sau khi quay xong phần thứ nhất, bản thân cậu cũng chẳng học thêm lớp diễn xuất đặc biệt nào, chỉ vội vàng làm cho kịp luận văn mà thôi. Nhưng mà cho dù là luận văn hay bài tập cũng phải cố gấp rút mà hoàn thành, cũng chẳng có thời gian mà luyện tập gì thêm.
Đạo diễn nghĩ một lát rồi nói: “Nâng cao khả năng diễn xuất là cả một quá trình lâu dài, không thể một lần là xong được.”
Đây rõ ràng là lời an ủi. Thẩm Triệt nghe xong trong bụng lại càng thêm khó chịu. Kỳ thật, tìm đạo diễn hỏi câu này đúng là hơi vô nghĩa, bởi sâu trong lòng cậu chính là người hiểu rõ hơn ai hết. An Gia Miện nói cũng có phần đúng, mình đúng là “Diễn lâu như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có”.
Đạo diễn cũng nhìn ra chàng thanh niên tóc xoăn đang mất tinh thần, bèn ai ủi vỗ vai cậu: “Cho dù là ảnh đế cũng không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành công được, đúng không?” Nói xong lại nhìn về phía An Gia Miện vẫn chưa nói câu nào.
“Nghiêm đạo nói đúng đấy.” An Gia Miện đạm đạm nói.
Thẩm Triệt cũng nghe ra An Gia Miện nói một đằng, nghĩ một nẻo.
“Buổi sáng hai người mới diễn với nhau, hay là Gia Miện, cậu đứng ở góc độ diễn xuất mà cho cậu ta chút lời khuyên đi.” Nghiêm đạo nói,
An Gia Miện liếc về phía cậu thanh niên tóc xoăn đang cố ý tránh né ánh mắt của mình: “Diễn xuất như vậy, tôi cũng không biết đề xuất gì.” Nói xong liền thấy mi mắt Thẩm Triệt run lên một chút, trong lòng không khỏi cười lạnh. Muốn nghe ảnh đế ta cho nhận xét, nhưng lại không muốn nghe người anh trai phản bội kia cho cậu lời khuyên đúng không.
“Nghiêm đạo!” Cách đó không xa có người lớn tiếng gọi, sốt ruột ra hiệu với đạo diễn.
Nghiêm đạo đứng dậy, bỏ lại một câu “Hai người từ từ nói chuyện nhé” rồi đi khỏi đình nghỉ mát trước.
Thẩm Triệt sao còn ngồi tiếp được, cũng vội đứng lên theo.
“Ngồi xuống.” Nghiêm đạo vừa rời khỏi, ngữ khí An Gia Miện lập tức chuyển lạnh lùng, khinh thường ngạo mạn giống như biến thành người khác.
Anh bắt tôi ngồi thì tôi phải ngồi à? Thẩm Triệt khinh bỉ trong lòng, không thèm để ý mà đi thẳng.
“Không muốn ta cho cậu lời khuyên sao.” An Gia Miện ở sau lưng lười nhác khoanh tay lại.
Cậu thanh niên tóc đuôi ngựa quả nhiên đứng lại một chút, buồn bực nói: “Anh có hảo tâm cho tôi lời khuyên sao?”
“Ta không có hảo tâm, ta đây là bố thí.” An Gia Miện lạnh lùng cười nhạt. “Tiện đây ta bố thí cho cậu một chút, đủ cho cậu hưởng thụ cả đời.”
Thẩm Triệt quay đầu lại, cố gắng kìm nén, nói: “Cám ơn, tôi không cần!” Dứt lời bèn cất bước bỏ đi ngay lập tức.
“Thẩm Triệt, cậu có biết vì sao ta nói cậu không có tiến bộ không?” An Gia Miện thờ ơ hướng về phía bóng người đang bỏ đi, cất giọng nói. “Từ 《 Cú ném quyết định》cho đến bây giờ, cậu vẫn chỉ lặp lại chính mình, nếu cười nhất định sẽ lộ ra tám cái răng, cho dù khác nhau cũng chỉ là lộ nhiều hay lộ ít, cậu chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là hàm xúc; nếu tức giận, nhất định sẽ dẩu cái miệng ra. Chiêu này cậu học của Tần Tu phải không, nhưng Tần Tu khi diễn xuất chưa bao giờ có hành động tức cười như vậy. Cậu không học theo diễn xuất của cậu ta trong phim mà lại học theo mấy động tác nhỏ nhặt như vậy, có thể nói năng lực học tập của cậu kém cỏi đến mức nào. Còn nếu như lo lắng, ánh mắt sẽ trợn tròn, nói năng thì gấp gáp; nếu đau lòng nhất định sẽ bày ra bản mặt y như quả mướp đắng, đừng nói khán giả nhìn cậu mà thấy phiền; ngay cả con mèo con chó nhìn cái bản mặt như thế mãi cũng không thể chịu nổi.”
Thẩm Triệt đã đứng như trời trồng ngay tại chỗ. Lời của An Gia Miện tuy độc ác nhưng vô cùng sắc bén. Thẩm Triệt giật mình, An Gia Miện đã đi tới sát cậu tự lúc nào: “Nếu muốn nâng cao diễn xuất của mình, muốn xem người khác tốt nhất là xem lại chính mình nhiều hơn đi.” Nói xong bèn đưa tay sửa lại vạt áo Đỗ thiếu hiệp có chút nhăn nhúm, “Không cần cảm ơn ta. Đây đều là ta bố thí cho ngươi.”
Ở bên hông đình nghỉ mát, Phương Viên nhìn theo bóng An Gia Miện vừa bỏ đi, kìm không được phải đưa tay lên ấn ngực, chỉ sợ trái tim chịu không nổi một trận đả kích lớn như vậy. Do cậu ta đứng ở đằng sau chòi nghỉ mát nên Thẩm Triệt và An Gia Miện đều không trông thấy, mãi đến khi Thẩm Triệt cũng rời khỏi đình ngắm cảnh, Phương Viên mới hồi phục tinh thần, nhưng vẫn không thể tin những điều mình vừa nghe ban nãy.
Kia có đúng thật là An ảnh đế tao nhã ôn hòa không có thể chê trách gì không?
Còn Thẩm Triệt nữa, rốt cuộc anh ta và An Gia Miện là có quan hệ gì?
***
Thật buồn cười, nói cho cùng tôi cũng chỉ như một cái máy! Tôi sao có thể có bộ dáng kia như anh nói được chứ! Buổi tối, Thẩm Triệt lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, liền đứng dậy lên mạng xem lại những phim mình từng đóng trước đây.
Trong phòng yên ắng. Ở cùng phòng với Thẩm Triệt là một anh giai quay phim. Nửa đêm tỉnh giấc, anh chợt thấy Thẩm Triệt đang ngồi chồm hổm trên ghế trước bàn máy tính. Ánh sáng hắt ra từ màn hình tinh thể lỏng khiến gương mặt cậu thanh niên tóc xoăn trắng bệch, anh giai quay phim lưng hùm vai gấu nhìn thấy cũng sợ đến mức dựng bắn cả người.
“Đệch,Thẩm Triệt! Cậu muốn hù chết người ta đấy à!”
Cậu thanh niên tóc xoăn ngồi chồm hổm trên ghế, đang đeo tai nghe nên cũng không đáp lại, chỉ ngồi nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt, cứ như xuất hồn bay đi đâu mất tiêu rồi.
“Khuya khoắt thế này còn xem cái gì mà mê mẩn vậy?” Anh quay phim xách quần đứng lên đi vào WC, lúc ngang qua laptop của Thẩm Triệt cũng tò mò liếc một cái. A, đây không phải là video fanmade sao?
Trong video này tất cả đều là những vai diễn mà Thẩm Triệt từng đóng trước đây. Thoáng một cái là Hoàng Chân tươi cười xán lạn, tám cái răng trắng tinh lộ ra vô cùng hoạt bát, một lát lại chuyển sang hình Rex đang nhìn về phía chú mèo của mình hạnh phúc cười ngây ngô, một lát sau lại chuyển qua Hạ Thiên Nghiêu dẩu mỏ không hài lòng, lại chuyển tiếp tới Đỗ Phi bĩu môi xí một cái, phun ra cọng cỏ trong miệng.
Anh quay phim lắc lắc đầu đi vào toilet. Thanh niên mà, lại còn xuất thân là thần tượng, nhiều hay ít đều có chút tự luyến thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...