Chung Cư Bùng Binh




Đồ nhi:

Sư phụ ơi!

Sư phụ!

Bớ sư phụ ơi!

2

Sư phụ:

Việt Anh à.

Tuy sư phụ thực sự đã quyết định cả đời độc thân.

Nhưng nếu em cứ cute như vậy nữa, sư phụ không chắc mình có muốn thay đổi quyết định hay không đâu. 
12

Đồ nhi: 

Sư phụ:

Biết em dễ thương thế này thì anh đã cua từ mấy năm trước rồi.

Đâu để đến bây giờ em đã thuộc về một bé mầm non dễ thương khác cơ chứ...

Haizzz... nhân sinh đúng là nhiều tiếc nuối, luôn khiến ta bỏ lỡ lương duyên.

Đồ nhi:

Anh nói khùng nói điên cái gì thế?

Mà anh nói em sao thì nói, không có tà lưa sang bé Mầm của em nghe chưa!

Sư phụ:

Anh trêu một tí mày đã hỗn xược với anh thế hả?

Đồ với chả đệ!

Đồ nhi:

Ai bảo anh nhây!

Em nhắn tin để nói chuyện quan trọng đó!

Chuyện của anh Quyết anh Dũng đó! 

Anh có muốn nghe không?

Sư phụ:

Không.

Đồ nhi:

Ủa?

Sư phụ:

Ngoài chuyện này ra không còn gì khác nữa đúng không?

Anh đi chơi.

Bye.

Đồ nhi:


Eeeeeeeeeeeeeeeee!

Anh phải nghe chứ!

Sao lại không nghe?

Anh quan tâm hai anh ấy lắm cơ mà! Chịu trách nhiệm chính trong công tác tư tưởng hàn gắn cho hai anh ấy cơ mà!

Anh phải nghe!

Không nghe em nhiều chuyện với ai bây giờ...

Mọi người trong chung cư đều biết hết rồi...

Sư phụ:

Nhưng anh không cần nghe.

Đồ nhi:

Sao lại không cần?

Lúc anh Đức nhà anh Linh mới lên báo tin anh còn hốt hoảng lắm cơ mà, sao bây giờ chưa biết chuyện gì xảy ra mà lại bình chân như vại thế?

Sư phụ:

Mày là đồ đệ của anh mà còn cần phải hỏi câu đó à? 

Anh là thánh sống đấy, mọi chuyện xảy ra anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đồ nhi:

Nói hay cái miệng lắm!

Anh không chứng kiến làm sao anh biết được?

Rõ ràng lúc đó anh còn nhắn thôi chết rồi.

Hay có ai tình báo cho anh trước em rồi phải không?

Sư phụ:

Không, anh đoán thôi.

Đồ nhi:

Đoán sao?

Sư phụ:

Từ lúc Đức cún lên báo tin đến giờ đã hai tiếng rồi.

Nếu có chuyện gì nghiêm trọng, người đầu tiên nhắn cho anh sẽ là anh Quyết chứ không phải mày.

Mà nếu là mày liên lạc với anh trước, thì sẽ là gọi điện cầu cứu chứ không rảnh rang thừa thời gian nhắn tin như này.

Nếu mày đã nhắn tin tức là mọi chuyện đều ổn, và mày chỉ lên tìm anh để tám chuyện với thăm dò thêm phán đoán của anh về diễn biến tiếp theo thôi.

Đồ nhi:

Đỉnh dữ zậy xao?

Sư phụ:

10 điểm cute, xứng đáng được anh cua.

Nhưng 1 điểm chính tả nhé.

Em mà nhắn với Hoàng nhà Béo Béo là có khi ổng block em luôn rồi đó.

Đồ nhi:

Xàm!

Em chỉ sợ bé Mầm block thôi, còn lại em méo quan tâm.

Sư phụ:

Ghê!

Có bồ cái là không thèm để ý đến ai nữa luôn.

Đồ nhi:

Bé Mầm lại vừa cằn nhằn vì chuyện em bệnh mãi không khỏi.

Hí hí!

Nhìn cái bộ dạng lo lắng mà hông làm gì được, cau có lầm bầm nhưng cũng không nỡ mắng em nặng lời sao mà đáng iu thế nhợ!

Yêu không để đâu cho hết.

Sư phụ:

Biết người yêu cute rồi không phải khoe nữa.

Quay lại chính sự, kể anh nghe tình hình cụ thể lúc đó ra sao đi.

Đồ nhi:

Tưởng anh không muốn nghe, không cần nghe.

Sư phụ:

Nghe thêm chi tiết cho vui.

Mày có muốn biết tiếp theo sẽ ra sao không?

Muốn thì kể đi, không thì thôi.

Dù sao anh không ép.

Đồ nhi:

Muốn chứ!

Để em kể.

Sư phụ:

Ngoan.
1

Ông Đức Duy kia lại quậy cái gì nữa vậy?

Đồ nhi:


Ông này cầm tinh con đỉa hay gì ấy, dai vch!

Nay ổng đến đâm chọt tiếp, ổng mặc cái áo giống y hệt cái áo anh Dũng mua cho anh Quyết để đền giùm thằng Bánh Bao.

Xong ổng bảo là áo anh Dũng mua cho ổng làm quà sinh nhật. 

Mua cho ổng cái tiện mua cho anh Quyết luôn.

Dù sao anh Dũng cũng chỉ nói là mua để đền giúp Toản mà.

Sư phụ:

Nói dối kiểu này đâu có giống những gì Đức Duy sẽ làm nhỉ.

Lời nói dối này quá dễ vạch trần, cơ bản không có cơ sở gì để tin.

Đồ nhi:

Em cũng thấy lạ.

Đã nói dối còn ngay trước mặt anh Dũng như thế, bị ngáo hay gì trời?

Sư phụ:

Cơ mà với tính nóng nảy của anh Quyết thì dù biết 100% là nói dối, anh ấy cũng sẽ ném mẹ cái áo mà lao vào đấm cha nội kia.

Vậy là đủ để dí thêm vài nhát dao vào vết thương của anh Dũng rồi.

Không cần thiết anh Quyết phải tin.

Đồ nhi:

Èo!

Sư phụ:

Đấy là trước kia thôi, chứ giờ anh Quyết biết kiềm chế hơn rồi.

Hôm trước ổng còn để bị đánh đến trật khớp tay luôn mà, nên anh tin ổng cũng sẽ kiềm chế được.

Đồ nhi:

Yep!

Anh ấy tuy có tức, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin anh Dũng, nghe lời anh Dũng, không nói gì nhiều, chỉ đuổi Đức Duy đi thôi.

Cha nội đó còn mặt dày bảo nhà Dũng, Dũng không đuổi thì thôi, anh có quyền gì.

Tới lúc anh Dũng đuổi thì lại dài giọng đừng phũ phàng với em vậy mà, em thực sự nghiêm túc theo đuổi anh, anh xua đuổi em như vậy em tổn thương đó.

Ọe! Gớm ói!

May lúc sau Quýt đi ra, ổng tưởng là con Strawberry lần trước cào ổng á, ổng sợ nên mới đi về luôn.
6

Sư phụ:

Quýt giống Strawberry thôi chứ hiền hơn nhiều, còn hơi rụt rè sợ người lạ nữa. 

Phải Strawberry là bị cào rách mặt rồi chứ ở đó mà có thời gian chạy.

Đồ nhi:

Con mèo đấy dữ thật! 

Em còn sợ.

Vừa dữ còn vừa háo sắc nữa chứ. 

Ghét thật!

Sư phụ:

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cha nội Đức Duy làm vậy thì khác gì tự hủy?

Dù anh Dũng có không quay về với anh Quyết nữa thì hẳn cũng không chấp nhận một kẻ xấu xa lại còn dở hơi như Đức Duy.

Rốt cuộc cha nội này muốn làm gì nhỉ?

Đồ nhi:

Em cũng không biết.

Anh không đoán được à?

Sư phụ:

Tên này hành sự không theo quy tắc nào cả.


Anh thật sự không nhìn thấu được.

Đồ nhi:

Khó vậy sao?

Em cứ tưởng trên đời này không người nào anh không hiểu được.

Sư phụ:

Nếu là người thì đúng.

Nhưng đây là con đỉa mà.
1

Đồ nhi:

Ờ ha!

Hợp lý!

Sư phụ:

Anh Quyết sao rồi?

Đồ nhi:

Tạm ổn.

Ổng tức cha nội kia lắm, nhưng đang high với cái áo mới hơn.

Dù áo giống của ông Duy nhưng vì là anh Dũng mua cho nên ổng vẫn thích.

Nghe Xuân bảo anh Dũng hơi áy náy, tính bảo anh Quyết vứt đi, anh ấy sẽ mua cái khác, nhưng anh Quyết không vứt, còn ôm khư khư bảo về sẽ cất thật cẩn thận nữa cơ.

Sư phụ:

Tiến bộ hơn nhiều rồi.

Nếu là anh ấy ngày trước chắc đã xé nát cái áo thành tám chục mảnh.

Đồ nhi:

Công nhận.

Anh ấy còn không chịu thay đổi nữa chắc phải FA trọn đời giống anh quá.

Sư phụ:

FA như anh không phải ai cũng làm được đâu nhé.

Cơ bản là không hề giống nhau!

Đồ nhi:

Ok thì không giống nhau.

Mà thằng bạn Bánh Bao của em vẫn không thoát nạn anh ạ.

Chậc chậc.

Sư phụ:

Hửm?

Bánh Bao làm sao?

Đồ nhi:

Anh Quyết đúng là có high thật, nhưng vì bị Đức Duy chọc phá giữa chừng nên vẫn ôm một cục tức không nhỏ đâu.

Ổng quát nó sợ muốn đái ra máu, bắt nó khâu lại cái áo rách đó, còn cấm nó cầu cứu anh Dũng, để ổng phát hiện ra là ổng cho nó ra bã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui