Chung Cư Bùng Binh




Người yêu oppa Trường:

Trọng.

Rảnh không?

Lên đây tôi nói chuyện.

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Không rảnh...

Người yêu oppa Trường:

Tôi biết ông rảnh, đừng có trốn.

Hồ ly chín chục đuôi:

Người ta bận thật chứ có rảnh đâu!

Hải rảnh hả?

Thế sao không đi nói chuyện với oppa Trường đi.

Người yêu oppa Trường:

Anh Trường ngủ sáng mai lên Hà Nội sớm rồi. 

Giờ tôi muốn nói chuyện với ông.

Nghiêm túc.

Hồ ly chín chục đuôi:

Mới đầu năm mà làm gì nặng nề vậy?

Người yêu oppa Trường:

Ai mới là người khiến mọi chuyện trở nên nặng nề như bây giờ cơ?

Hồ ly chín chục đuôi:

Chả biết...

Ai ý.

Người yêu oppa Trường:

Trọng!

Hồ ly chín chục đuôi:

><

Đừng quát như vậy, tôi sợ.

Người yêu oppa Trường:

Ông sợ?

Ông mà biết sợ cái gì?

Hồ ly chín chục đuôi:

Sợ chứ, sợ nhiều thứ lắm.

Người yêu oppa Trường:

Trước ông nói ông sợ anh Dũng yêu ông rồi sẽ chịu tổn thương, tôi tin.

Mà giờ thì sao?

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Người yêu oppa Trường:

Ông nói ông sẽ cố để anh Dũng dứt được khỏi ông, ông nói ông sẽ không đò đưa anh ấy vì anh ấy quá tốt không nên dính vào ông.

Những điều này ông còn nhớ không?

Hay để tôi lội lại tin nhắn cap màn hình cho ông đọc?

Hồ ly chín chục đuôi:

Không cần đâu...

Tôi nhớ mà.

Người yêu oppa Trường:

Nhớ thế giờ ông đang làm cái quái gì vậy?

Hồ ly chín chục đuôi:

Có làm gì đâu...

Người yêu oppa Trường:

Đừng có giả vờ vô tội!

Tôi đánh ông thật đấy!

Hồ ly chín chục đuôi:

Sao Hải hung dữ quá vậy?

Người yêu oppa Trường:

Tôi nói với ông thế nào?

Quan điểm tôi với ông khác nhau nên tôi sẽ không can thiệp hay phản đối chuyện ông đong đưa yêu đương chơi bời gì hết, nhưng anh Dũng thì không được.

Chính ông cũng tự nói anh Dũng rất tội nghiệp và ông hối hận vì lỡ thả thính anh ấy cơ mà.

Ban đầu ông đã mong chờ anh ấy dứt được ra, tôi cũng thế, Chinh cũng thế và cả Đại với anh Mạnh gắt cũng thế.

Giờ anh ấy dứt rồi thì ông đong đưa lại từ đầu.

Rốt cuộc là sao hả Trọng?

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Người yêu oppa Trường:

Lương tâm của ông đâu?

Đừng có khiến tôi phải ác cảm với chính người bạn thân mấy năm trời của mình chứ.

Hồ ly chín chục đuôi:

Hải...

Người yêu oppa Trường:

Ông chưa từng yêu ai, nhất là chưa từng đơn phương, lại càng chưa từng đơn phương thất bại, nên ông không biết cảm giác đó đau khổ thế nào đâu.

Thà là một dao chặt đứt hi vọng, dần dần vết thương sẽ lành.

Đằng này ông cứ mập mờ à ơi như thế, khác nào cứa vào vết thương cũ rồi còn day day thêm hả?
2

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Người yêu oppa Trường:

Trọng, nghe tôi khuyên một lần được không?

Bỏ đi.

Ông muốn đong Tài hay đong ai mặc ông, miễn là người ta hiểu suy nghĩ của ông và không có ý định muốn thay đổi nó.

Còn với những người khác ông hoàn toàn như anh Dũng, thì thôi.

Không hợp nhau đâu, ông biết mà đúng không?

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Người yêu oppa Trường:

Trọng à, chúng ta có quyền yêu thương bất cứ ai, nhưng không được quyền làm tổn thương ai hết.

Hồ ly chín chục đuôi:

Tôi biết.

Những điều ông nói, tôi đều hiểu.

Người yêu oppa Trường:

Thế sao dạo này lại hành xử như vậy?

Hồ ly chín chục đuôi:

Tôi 

Tôi cũng không biết nữa.

Người yêu oppa Trường:


???

Sao lại không biết?

Hồ ly chín chục đuôi:

Vốn ban đầu sau cái vụ đêm đó ấy, tôi hối hận lắm, đến mức tôi chỉ muốn cho tôi với anh Dũng mỗi người liều thuốc mất trí nhớ như bồ Hoàng luôn thôi!

Thật sự khoảng thời gian đó tôi không mong gì hơn ngoài anh Dũng có thể từ bỏ việc theo đuổi tôi, để tôi thoải mái tự do như trước, không phải áy náy với ai hay vì chuyện gì.

Người yêu oppa Trường:

Bây giờ anh Dũng dứt rồi đó!

Ông còn muốn gì nữa?

Hồ ly chín chục đuôi:

Thì đấy...

Tôi mong anh ấy dứt, đến lúc anh ấy dứt thật rồi, thì tôi lại bứt rứt.

Người yêu oppa Trường:

...

Hồ ly chín chục đuôi:

Lúc anh ấy theo đuổi tôi lo lắng cho tôi thì tôi vừa thấy sợ vừa thấy phiền.

Giờ anh ấy ngó lơ tôi thì tôi lại khó chịu...

Tôi lại muốn được anh ấy quan tâm.

Ông cũng biết mà, xưa giờ tôi qua lại không ít người, nhưng chả bao giờ có ai nghiêm túc với tôi như anh ấy.

Cũng chẳng có ai dịu dàng chu đáo để ý tôi từng ly từng tí như thế.

Ở bên cạnh anh ấy an toàn ấm áp vl!!! 

Ông có hiểu cảm giác đó không?

Người yêu oppa Trường:

Hiểu.

Cũng giống cảm giác khi ở bên cạnh anh Híp.

Hồ ly chín chục đuôi:

Còn hơn thế nữa!

Vì anh Dũng kiểu cực kỳ đáng tin ấy!

Nhất là sau cái vụ Đình Quân... 

Tôi thề đời này tôi không thấy ai đáng tin như anh ấy!

Kiểu mà nếu có gặp nguy hiểm gì, người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ luôn là anh ấy á!

Người yêu oppa Trường:

Ừ. Rồi sao?

Hồ ly chín chục đuôi:

Thì là vậy đó...

Người yêu oppa Trường:

Anh ấy có thể đem lại cho ông cảm giác đó vì anh ấy yêu ông, sẵn sàng làm tất cả vì ông.

Hồ ly chín chục đuôi:

Ừ.

Anh ấy cũng nói vậy, không chỉ một lần.

Nhiều người từng nói y hệt thế với tôi, nhưng chỉ có anh ấy làm được.

Người yêu oppa Trường:

Ừ, đấy.

Để tìm được một người như vậy trong đời không phải dễ dàng.

Hồ ly chín chục đuôi:

Nên giờ tôi mới khó chịu thế này đây!

Tôi muốn có một người như vậy bên cạnh...

Người yêu oppa Trường:

Ờ, ông muốn thế không sai.

Nhưng ông có cho anh ấy được những thứ như anh ấy đã làm cho ông không?

Thậm chí chỉ một nửa thôi, có làm được không?

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Người yêu oppa Trường:

Ông có thể yêu anh ấy không?

Có thể quan tâm chăm sóc anh ấy không?

Có thể không lăng nhăng nữa, chỉ chung thủy với anh ấy không?

Có vui khi anh ấy hạnh phúc không?

Có buồn khi anh ấy đau khổ không?

Hồ ly chín chục đuôi:

...

Người yêu oppa Trường:

Hay ông chỉ đơn thuần là muốn nhận được mọi thứ từ anh ấy?

Ông muốn được yêu thương, quan tâm, nuông chiều, nhưng lại không thể cho anh ấy bất cứ thứ gì dù chỉ là một danh phận người yêu?
2

Hồ ly chín chục đuôi:

Thực ra

Người yêu oppa Trường:

Trọng ạ, trên đời này không có gì là miễn phí cả. Ông chỉ muốn nhận không muốn cho là ông quá ích kỷ rồi.

Một bàn tay không vỗ thành tiếng.

Cái gì đổ mãi rồi cũng phải cạn.

Không ai yêu mãi một người không yêu mình được, ông hiểu không?

Hồ ly chín chục đuôi:

Hiểu.

Cái gì cũng phải có qua có lại.

Người yêu oppa Trường:

Cảm giác của ông bây giờ có lẽ chỉ là hụt hẫng khi mất đi một sự chở che bao bọc đã thành quen thôi.

Hoặc cũng có thể vì xưa nay ông đều là người được chú ý, nên giờ bị ngó lơ thấy không quen.

Hồ ly chín chục đuôi:

Chắc vậy.

Khó chịu thật.

Bực bội bí bách không tả nổi.

Lần đầu chưa quen... ha ha.

Người yêu oppa Trường:

Cảm xúc của ông thì ông phải tự chịu trách nhiệm, đừng đổ nó lên người khác, biết không?

Hồ ly chín chục đuôi:

Biết rồi.

Người yêu oppa Trường:

Thế ông có thích Tài không?

Hồ ly chín chục đuôi:

Có chút chút.

Đẹp trai, tướng tá cũng ok, còn có bé mèo cute. 

Nhưng mà tôi không thấy hứng thú, nên chắc là thôi.

Người yêu oppa Trường:

Tài có biết không?

Hồ ly chín chục đuôi:

Chắc là có.


Cùng hệ anh Long mà, chả nhìn thấu mấy vấn đề này từ đầu rồi.

Tôi biết chắc Tài hiểu nên mới dám đong đưa.

Nói chứ từ sau vụ anh Dũng tôi rén thật, không đùa.

Người yêu oppa Trường:

Ừm, ok.

Chuyện của hai người thì thôi kệ hai người vậy, tôi hỏi vu vơ vậy thôi chứ tôi không theo được suy nghĩ của hai người.

Nhưng chuyện anh Dũng thì tôi lấy tư cách bạn thân của ông ra khuyên chân thành.

Mà không, cảnh cáo luôn.

Đừng lún sâu thêm, đừng kéo anh ấy quay lại đường cũ nữa. 

Bớt tạo nghiệp, biết chưa?

Hồ ly chín chục cái đuôi:

Biết rồi, sẽ cố gắng.

Nhưng mà giờ trong lòng khó chịu quá, phải làm sao giải tỏa cảm giác này hả Hải?

Người yêu oppa Trường:

Tôi cũng không rành.

Mà chắc ông bớt để ý anh Dũng lại, kiếm việc khác làm để bản thân bớt nghĩ ngợi đi thì tốt hơn.

Phải đi làm chưa? Lên Hà Nội đi, tôi với Chinh đưa ông đi chơi cho khuây khỏa.

Hồ ly chín chục cái đuôi: 

Mai lên.

Đi quẩy cho quên sầu vậy.

Cảm ơn đã khuyên tôi...

Người yêu oppa Trường:

Không cần cảm ơn, tôi không muốn thấy ông tạo nghiệp thôi.

Mà cũng muộn rồi, ngủ đi nhé.

Đừng có uống rượu bia gì nữa, say vào lại nói linh tinh.

Hồ ly chín chục cái đuôi:

Ừ.

Ông cũng ngủ đi.

Ngủ ngon.

Bye bye.

_____

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Phượng ơi.

Ngủ chưa?

Công Chúa:

Chưa.

Hồi chiều lên tới Hà Nội xong buồn ngủ quá nên ngủ một mạch tới tối, giờ tỉnh như sáo.

Đừng nói Thanh biết nhé.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Cũng biết sợ cơ?

Công Chúa:

Không phải sợ.

Chỉ không muốn nó lo thôi.

Mày nhắn tao làm gì giờ này thế?

Không ngủ à?

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Mấy nay tâm trạng tụt dốc quá không ngủ được.

Muốn tâm sự với mày.

Công Chúa:

Làm sao mà tụt dốc?

Về quê bị giục tìm người yêu à?

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Không.

Công Chúa:

Tiền lì xì ít quá?

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Không.

Hết xừ nó tuổi nhận lì xì rồi.

Công Chúa:

Công việc không thuận lợi?

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Sau Tết mấy đứa nhóc có tiền lì xì nó đặt hàng nổ đơn quá trời mà không thuận lợi gì?

Công Chúa:

Cái này không phải cái kia cũng không phải.

Thế chắc là chuyện liên quan đến Mạnh rồi đúng không?

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Ừ.

Haizzz...

Công Chúa:

Sao vậy?

Mạnh từ chối mày tiếp à?

Dạo này tao thấy bọn mày tiến triển hơn nhiều rồi mà.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Trông thế thôi.

Chứ từ sau khi Mạnh bảo sẽ tập quên Đức, bắt đầu chấp nhận tao với tư cách bạn bè ấy, đến giờ vẫn cứ dậm chân tại chỗ thôi à.

Công Chúa:

Cái gì cũng phải từ từ.

Tao nghe bảo Mạnh đơn phương Đức 10 năm cơ mà, đâu có dễ quên đến thế.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Tao biết.

Tao cũng sẵn sàng chờ mà, chờ bao lâu cũng được.

Chỉ là dạo này cuối năm, nhìn mọi người ai cũng có đôi có cặp tình cảm vậy tự nhiên thấy tủi thân, xong cái buồn ngang.

Công Chúa:

Thằng hâm này.

Ai tao không nói, chứ tầng 13 này thì quanh năm đều như vậy mà.

Nửa cuối năm nay mấy cặp đôi mới thành đôi nhiều nên có hơn một chút, nhưng rồi cũng quen thôi.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Ừ...

Haizzz...

Tự nhiên ngưỡng mộ mày ghê, gặp thằng Thanh như một định mệnh, không cần theo đuổi không cần tốn công đơn phương đau lòng.


Công Chúa:

Tao cũng cảm thấy tao may mắn.

Chắc là tao trả nghiệp kiếp trước xong rồi giờ được hưởng phúc chăng?

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Tao cũng mừng cho mày.

Còn tao, không biết đến bao giờ mới trả xong nghiệp để cua được bạn Mì đây.

Công Chúa:

Cứ bình tĩnh đi, chí ít thì hiện tại tao thấy hai bọn mày vẫn ổn.

Mạnh nó cũng không còn chỉ chăm chắm quan tâm Đức như trước nữa.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Ừ.

Nhưng mà tao vẫn thấy khoảng cách giữa bọn tao xa lắm.

Bạn thân còn chưa tới cơ... 

Công Chúa:

Tình cảm không đi theo trình tự xa lạ -> bạn -> bạn thân -> người yêu đâu ông tướng ạ.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Hi vọng nhảy phát từ bạn lên người yêu luôn nhỉ.

Công Chúa:

Rồi sẽ được thôi.

Cố gắng lên, đừng nản.

Tao tin mày chọn đúng người.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Tao cũng sẽ cố gắng tin.

Buồn một xíu xiu thôi! Chứ bảo bỏ Mì thì còn lâu mới bỏ được.

Hi hi.

Công Chúa:

Vậy mới đúng là bạn thân tao này.

Thôi đi ngủ đi, khuya rồi.

Tao đi kiếm cái gì ăn đã, bắt đầu thấy thế giới quay cuồng rồi.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Hạ đường huyết nữa hả?

Mày đó! Cứ hay thức khuya!

Ăn xong thì đi ngủ luôn đi.

Công Chúa:

Không sao, vẫn khỏe chán.

Tao đi kiếm ông Long hỏi chuyện Vương đã rồi ngủ.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

À ừ, mải buồn quên vụ hai ông Hoàng Vương.

Má đặt cái tên cạnh nhau cũng thấy cấn vl.

Công Chúa:

Cấn gì?

Mày với Nhô ấy, cứ gay gắt mãi.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Một lần bất tín vạn sự bất tin!

Tao không yên tâm giao Vương cho con người đó được.

Không ai yên tâm luôn!

Công Chúa:

...

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Quan trọng là ông Hoàng vẫn còn yêu mày ấy.

Vương theo ông ấy khác gì ông Dũng Tư theo thằng Trọng ngày trước, vô vọng vl.

Công Chúa:

Hoàng không yêu tao nữa đâu.

Thật đấy.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Mày làm sao biết được?

Chính ông ấy nói thế với Nhô, nói trước mặt Vương luôn mà.

Công Chúa:

Tao có thể không quá thông minh, nhưng ai dành tình cảm cho tao ở mức độ nào, tao vẫn cảm nhận được.

Tao tin ông Hoàng đối với tao không còn là tình yêu nữa.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Tao không tin.

Công Chúa:

Toàn...

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Mày khỏi nói, tao chỉ muốn nhìn không muốn nghe.

Nếu sau này ông ấy có thay đổi, có đối tốt với Vương hơn ấy thì cho vào diện suy xét.

Chứ còn như ngày trước á, tao lấy chổi quét ra khỏi nhà!

Miễn tiếp!

Công Chúa:

Được rồi.

Tùy bọn mày vậy, tao cũng chẳng nói gì được nữa.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Kiếm được đồ ăn chưa?

Công Chúa:

Rồi, bánh đậu xanh mẹ Thanh nhét cho lúc đi...

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Nhất mày!

Phần tao với nhé! Mùng 10 tao lên.

Ăn xong rồi hỏi gì ông Long thì hỏi đi xong mà đi ngủ, thức khuya nữa tao mách thằng Thanh đừng hỏi sao không nể tình bạn bè.

Công Chúa:

Rồi, mười lăm phút nữa ok?

Mày ngủ trước đi, đừng nghĩ nhiều nữa đấy.

Bye.

Vợ tương lai của chủ quán mì:

Ừa.

Bye.



_____

Thánh Sống:

Vưn ơi ~

Vưn cuti của tui ơi ~

Béo Cutie:

Làm ơn bớt sến súa đi hộ cái.

Đêm rồi, mất ngủ!

Thánh Sống:

Tui không sến thì Vưn cũng có ngủ được đâu nạ.

Béo Cutie:

...

Tôi tên Vương.

Thánh Sống:

Ò tui biết mà, nhưng gọi Vưn cute hơn á.

Béo Cutie:

Rồi nhắn có chuyện gì không?

Không thì để tôi đi ngủ?

Thánh Sống:

Có chuyện mới nhắn giờ này chớ!

Nay Hoàng xuất viện rồi, Vương đã gặp Hoàng chưa?

Béo Cutie:

...

Thánh Sống:


Hỏi nghiêm túc, hứa không trêu đùa gì đâu.

Béo Cutie:

Có gặp rồi.

Tôi đến bệnh viện đón Hoàng cùng anh Lâm mà.

Thánh Sống:

Vậy luôn hả?

Hoàng có phản ứng gì hong?

Béo Cutie:

Không biết nữa.

Hoàng không nói gì nhiều với tôi, có vẻ né tránh.

Mỗi lần tôi quay ra thì cứ như kiểu Hoàng đang nhìn tôi xong thấy tôi nhìn lại thì quay đi ấy.

Mà chắc là tôi gặp ảo giác thôi.

Thánh Sống:

Biết đâu được nà.

Béo Cutie:

Nói chung thì cũng buồn đó, hụt hẫng nữa.

Dù sao suốt thời gian qua cũng quen ở bên cạnh nhau, thân mật vui vẻ cứ như chung một nhà rồi ấy, giờ tự nhiên trở lại như cũ, hơi không quen...

Thánh Sống:

Trở lại như cũ?

I don't think so bae.

Béo Cutie:

Cơ mà Hoàng như vậy cũng đỡ hơn so với tôi tưởng tượng rồi.

Ít ra không cố đẩy tôi ra xa như đợt trước.

Lúc mới vào viện Hoàng cũng có cảm ơn với xin lỗi vì thời gian qua làm phiền tôi chăm sóc.

Ha, phiền gì đâu chứ? Tôi thấy vui mà.

Cũng ngót nghét 8, 9 năm rồi.

8, 9 năm chạy theo đằng sau, mãi mới được một lần đi bên cạnh, dù là giả dối thì cũng hạnh phúc lắm rồi.

Giá mà được hơn chút nữa thì tốt.

Nhưng mà thôi, Hoàng bình phục tôi cũng vui.

Thánh Sống:

Hồi chiều Phượng lên Hà Nội rồi đó, Vương biết không?

Béo Cutie:

Biết, Phượng có đem qua cho tôi hộp bánh đậu xanh mà.

Vẫn để đó chưa ăn. 

Theo thói quen định để cho Hoàng, xong nhớ ra...

Chắc phải bắt đầu sửa lại mấy thói quen gà mẹ này thôi.

Thánh Sống:

Thói quen hong dễ sửa đâu, cứ kệ nó đi, biết đâu mốt lại quen.

Phượng có qua hỏi thăm Hoàng đó, Vương biết không?

Béo Cutie:

Thế à...

Không biết.

Nhưng mà cũng bình thường thôi.

Ừm.

Thánh Sống:

Vương có muốn biết thái độ của hai người ra sao khi gặp lại nhau không?

Béo Cutie:

Cần biết sao?

Đoán được mà.

Tôi có thể không quá hiểu Phượng, nhưng tôi hiểu Hoàng.

Thánh Sống:

Chắc chưa?

Béo Cutie:

Chắc.

Ngay cả lúc mất trí nhớ, Hoàng vẫn còn giữ tình cảm với Phượng mà.

Ai cũng sợ, lại không sợ Phượng, thấy Phượng liền vui vẻ hơn nhiều.

Giờ nhớ lại rồi, khỏi cần nhìn cũng biết.

Thánh Sống:

Thế Vương thì sao?

Béo Cutie:

Sao đâu?

Bao năm qua như nào giờ vẫn thế.

Tôi đã nói tôi biết vị trí mình ở đâu mà.

Thánh Sống:

Không.

Ý tôi hỏi là, Hoàng mất trí nhớ không sợ Phượng, nhưng cũng có sợ Vương đâu, còn quấn Vương hơn quấn Phượng luôn kìa.

Cái này giải thích sao?

Béo Cutie:

Thì tại thằng Thanh thôi.

Ông thần ghen tuông giữ của đấy.

Nếu không thì chắc cũng chả tới lượt tôi.

Thánh Sống:

Chậc chậc chậc.

Mỡ có thể che lấp não là thật sao?

Tưởng Phạm Phạm là trường hợp cá biệt.
7

Béo Cutie:

Nói linh tinh cái gì đấy?

Thánh Sống:

Hông gì, hi hi ^^

Vương ơi, tôi bảo này.

Béo Cutie:

Bảo gì?

Thánh Sống:

Con người có một cái gọi là hành động vô thức ấy.

Hành động có ý thức có thể là giả, nhưng vô thức không thể giả.

Nó là biểu hiện chân thật nhất của nội tâm, mà đôi khi chính chủ cũng chưa chắc nhận ra.

Nhìn vào đó, ta sẽ biết một người thực sự nghĩ gì và cảm thấy thế nào.

Béo Cutie:

...

Rồi sao?

Ông đang giảng bài về tâm lý học cho tôi đấy à?

Tôi không có nhu cầu đâu, cảm ơn!

Thánh Sống:

Ý thức của Vương đang hong hiểu, nhưng rồi sẽ có lúc vô thức nhắc lại.

Đúng lúc đúng chỗ đúng người sẽ gợi được đúng điều cần biết.

Béo Cutie:

Nói tiếng người được không?
2

Thánh Sống:

Nói được vậy thui.

Rồi Vương sẽ hiểu, tin tui.

Giờ thì tui đi nhắn tin cho Công Chúa, Vương ngủ đi nhá.

Ngủ thật ngon chờ ban mai lên nha.

Béo Cutie:

Ờ...

Ông cũng ngủ đi, hi vọng khi tỉnh dậy bớt sảng đá và nói chuyện giống người bình thường hơn một tí.

Thánh Sống:

Hi hi ~

Vưn Vưn hong cần lo cho tui, tui nói hong có sai đâu mà.

Chúc Vưn Vưn luôn vui vẻ nhó. Mại iu <3
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận