Chung Cư Bùng Binh




Anh Long:

Alo bé ơi.

Em có đó không?

Bé Dan:

Dạ có.

Em đây ạ ^^

Anh Long năm mới vui vẻ!

Em xin lỗi vì chúc hơi muộn ạ.

Anh Long:

Không sao bé ơi, anh biết bé nằm viện mà.

Bé Dan:

Dạ.

Tính ra em xui quá trời! Mới đầu năm đầu tháng mà nằm viện ngủ hết gần 2 ngày, không được đi coutdown đi coi pháo bông gì luôn.

Anh Long:

Thương thương, tội nghiệp bé ghê.
3

Thế giờ em sao rồi? Khỏe chưa?

Bé Dan: 

Em khỏe rồi ạ, mới xuất viện sáng nay đó anh.

Em đòi về từ chiều qua mà bác sĩ không cho. Em khỏe re rồi mà có làm sao nữa đâu cứ bắt nằm, ở bệnh viện chán bỏ xừ.

Khổ anh Mạnh phải chạy đi chạy lại chăm em nữa.

Anh Long:

Lúc Mạnh mới vào Sài Gòn, Mạnh bệnh em chăm mà, giờ Mạnh chăm em cũng đúng thôi.

Bé Dan:

Em vẫn áy náy lắm.

Anh Long:

Thực ra điều em nên áy náy không phải là chuyện đó.

Bé Dan:

Em biết.

Anh Long:


Ồ!

Bé Dan:

Số xui >< đành chịu vậy.

Anh Long:

Xui cả ba luôn he.

Mà không sao, Duy cũng vào Sài Gòn rồi. Anh nghe bảo bay từ tối qua.

Chắc cũng sắp tới gặp Mạnh rồi đó.

Bé Dan:

Anh Duy vô Sài Gòn rồi ạ?

Ồ! 

Vậy thì em phải theo hóng mới được.

Nghe anh Mạnh nhắc hoài rồi mà chưa được diện kiến người thật.

Anh Long:

Mạnh nhắc với bé luôn hả?

Bé Dan:

Thực ra ảnh kể cho em thì không nói tên anh Duy.

Cơ mà đợt ảnh bệnh á, em chăm ảnh suốt đêm, những lúc ngủ mơ ảnh cứ gọi tên ai Duy Duy không à, nên em đoán ra.

Bữa anh Duy gọi cho anh Mạnh, em cũng là người nghe máy.

Anh Long:

Ồ!

Vậy em thấy sao?

Bé Dan:

Thấy gì được anh? Em cũng chưa gặp anh Duy ngoài đời mà, đâu biết ảnh sao đâu.

Anh Long:

Thế qua lời kể của Mạnh thì em thấy sao?

Bé Dan:

Em không biết nữa, mà khiến anh Mạnh khổ sở vật vã vậy thì chắc phải có điểm gì đặc biệt lắm.

Em rất mong được gặp anh ấy một lần.

Anh Long:

Sắp rồi.


Chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Bé Dan:

Chắc là chưa ạ.

Em phải xem tình hình sao đã.

Hì ^^ 

Làm cái gì cũng phải chắc chắn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà anh.

Anh Long:

Danny đúng là Danny, anh thích em rồi á nha.

Bé Dan:

Nào nào đừng có thả thính em.

Lãnh địa này có chủ rồi, bất khả xâm phạm nha.

Anh Long:

Anh biết mà, anh sẽ luôn lặng im ở đằng xa nhìn em như kẻ si tình trót thương một vì sao trên trời thôi.
2

Biết là đẹp, nhưng không với được.

Biết không với được, nhưng vẫn cứ yêu.

Bé Dan:

Ôi anh!

Anh thả thính dữ dằn vầy ai mà chịu nổi.

Anh Long:

Bé vẫn chịu nổi đó, có đổ anh đâu nào.

Bé Dan:

Thì em nói rồi, do em đã có chủ.
1

Cơ mà nếu em đổ anh chắc thành đổ sông đổ biển quá.

Anh Long:

Bé này! Đáo để quá nha.

Bé Dan:

Em không bằng được anh.


Mà thôi, em nghe tiếng chuông cửa, nhà em có khách tới rồi, em phải ra tiếp đây.

Bye anh nha.

Anh Long:

Ố ồ!

Tới rồi hả?

Tới tận nhà luôn?

Bé Dan:

Chắc vậy, em ra mở cửa đây.

Anh Long:

Ok.

Mong mọi điều thuận lợi cho cả ba người nha.

Năm mới vui vẻ.

Bye em 💙




___




Tắt máy, Danny đứng dậy bước ra mở cửa.

Có vẻ người cậu (và Duy Mạnh) đang chờ tới rồi.

Và quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, ngoài cửa là Hồng Duy.

Tất nhiên Danny không biết mặt cậu, đến khi cậu tự giới thiệu thì mới nhận ra. Danny nghe tới tên cậu thì cũng không phản ứng gì quá lớn, chỉ tươi cười mời cậu vào nhà. Duy Mạnh tạm thời đang đi vắng, nên em nói Hồng Duy vào nhà chờ, em sẽ tiếp đón cậu trước.

Hồng Duy, nói thật lòng thì không muốn tiếp xúc riêng chỉ có hai người với Danny, trong lòng cậu khó chịu, dù chẳng phải có ác cảm gì với em nhưng cậu thực sự khó chịu. Có điều, hôm nay cậu chọn tìm tới nhà Duy Mạnh, một phần cũng là vì muốn gặp cả Danny, cho nên cuối cùng đã đồng ý vào nhà ngồi, với một vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ cho lắm. 

Danny đương nhiên nhận ra biểu cảm không có bao nhiêu phần thiện chí của cậu, song em chỉ xem như không thấy, mời cậu ngồi xuống sô pha rồi nhanh nhẹn đi lấy nước mời. Đoạn, em cũng ngồi đối diện cậu, bắt đầu bắt chuyện với cậu.

"Anh Duy." Danny gọi một tiếng rất nhẹ nhàng, với giọng nói êm tai kèm theo nụ cười mười phần ngọt ngào, gợi cho người ta cảm giác gần gũi như đã thân quen từ lâu. Nhưng đó là với người ta, còn với Hồng Duy thì không chắc... "Anh là bạn thân của anh Mạnh đúng không ạ? Em có nghe anh Mạnh kể về anh rồi, rất vui được gặp anh ạ. Em xin phép giới thiệu lại, em là Danny, bạn cùng nhà và là đồng nghiệp của anh Mạnh."

"Ừ." Hồng Duy ậm ừ đáp lại như thể cho có, ánh mắt nhìn về phía cậu, kín đáo quan sát mấy lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, trong lòng âm thầm cảm thấy như có gai cào, vừa ngứa vừa đau. Danny đúng như những gì Minh Long từng mô tả cho cậu nghe, chiều cao tương đương cậu, nhưng vóc người mảnh mai hơn, chân dài hơn, da cũng trắng hơn, nhìn có nét dễ thương lại cũng rất điển trai, cực kỳ hút mắt. Trong đầu cậu lập tức hiện lên dòng tin nhắn mà cậu không muốn nhớ đến nhất: "Em nói xem, một phiên bản khác tốt hơn của một món ăn yêu thích, có ai lại không ăn không." Chết tiệt thật! Cảm giác thất bại này là sao?

Thấy cậu không nói gì, có vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại đầy dò xét hướng về phía mình, Danny cũng không tỏ ra khó chịu hay bực bội gì, vẫn tươi cười tiếp tục gợi chuyện: "Vừa mới qua tết Tây, tuy hơi muộn nhưng mà em cũng chúc anh Duy năm mới vui vẻ nha."

"Ừm, cảm ơn. Cậu cũng vậy. " Lần này thì Hồng Duy đã đáp lại nhiều hơn.

"Dạ, hì hì. Mới đầu năm anh Duy đã bay từ Hà Nội vô đây, có công việc gì quan trọng hay sao vậy ạ?" Danny hỏi.

"Ờ. Chủ yếu cũng là vào tìm Mạnh." Hồng Duy trả lời, trong giọng điệu mơ hồ mang ý thăm dò.

"A vậy ạ?" Danny mở to đôi mắt ra chiều ngạc nhiên: "Anh cũng vô thăm anh Mạnh giống anh Long mấy bữa trước đúng không ạ?"

"Không." Hồng Duy nói đúng một chữ cụt lủn.

"Dạ?" Danny chớp chớp mắt, không hiểu lắm ý tứ của cậu nên muốn hỏi lại.

Nhưng Duy không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng cầm ly nước lên uống. Nước Danny mang ra cho cậu là nước cam, chua lét. Hồng Duy không khỏi nhăn mặt. Trong lòng đã chua, nước còn chua hơn nữa! Tuy nhiên cậu cũng không cằn nhằn gì, đặt ly nước xuống, quay sang hỏi chuyện Danny, chuyển chủ đề sang hướng khác: "Mạnh đi đâu rồi? Bao giờ mới về."

"Dạ, anh Mạnh nói là đi mua đồ ăn ạ." Danny đáp: "Đồ trong tủ cũng vẫn còn nhiều, em nói ảnh đừng mua nữa, mà ảnh nói á bác sĩ dặn em phải ăn cái này cái kia cho mau khỏe, cái ảnh liệt kê nguyên cái danh sách ra đi mua luôn. Anh cũng thấy đó, em mới bị té cầu thang, bể đầu luôn nè." Danny chỉ chỉ vào miếng gạc dán trên trán, nhún vai đầy bất lực.
2


Hồng Duy khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có điều gì đó vừa xẹt qua, rất khó phát hiện: "Ừm. Thế cậu... khỏe chưa?" 

"Cảm ơn anh Duy đã hỏi thăm, em khỏe rồi ạ." Danny cười híp mắt: "Lát nữa đợi anh Mạnh về em sẽ nấu ăn. Anh Duy ở lại ăn cơm tối với tụi em luôn nha. Anh thích ăn gì cứ nói em."

"Thôi khỏi, không phiền cậu, cảm ơn." Hồng Duy từ chối, giọng điệu lạnh tanh.

Danny thì vẫn rất nhiệt tình: "Không có sao đâu, anh cứ ở lại đi mà. Anh là bạn thân của anh Mạnh thì cũng như bạn thân của em, anh vô Sài Gòn em phải đón tiếp chu đáo chứ. Anh ở lại nha. Yên tâm, tay nghề nấu ăn của em cũng được lắm á, anh Mạnh anh Long đều nói ngon, em hứa sẽ làm anh hài lòng ạ."

Vấn đề không phải cậu nấu ăn ngon hay không, mà là ngồi cùng hai người, tôi sợ tôi nuốt không trôi. 

Những lời này, Hồng Duy chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Có điều cảm xúc của cậu cũng đã thể hiện gần hết qua nét mặt rồi.

Vốn đang định từ chối tiếp, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì ngoài cửa đã có tiếng người vang lên cắt ngang cậu: "Dan ơi! Tao về rồi đây! Mở cửa cái! Xách đồ nhiều quá không rảnh tay."

Là giọng của Duy Mạnh.

Hồng Duy nghe giọng anh, có chút giật mình, lập tức quay đầu nhìn ra.

Danny ngồi bên kia đã đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Em tới đây! Đợi em xíu nha!" 

Mấy giây sau, Hồng Duy đã có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau bên ngoài.

"Anh mua nhiều đồ thế! Có nặng không? Đưa em xách phụ cho." 

"Thôi thôi thôi! Mày vào nhà ngồi cho tao nhờ đi. Mới xuất viện mà xông pha xách đồ."

"Có sao đâu! Em chỉ bị trật tay trái thôi mà, cũng đỡ nhiều rồi nữa. Đưa em xách."

"Thôi cơ mà! Đi vào nhà đi. Xách mà rơi lại dập nát hết cả."

"Không có đâu!"

"Tóm lại là đi vào. Không nhì nhằng!"

"Nhưng mà..."

"Đi vào!"

"..."

Hồng Duy ở trong nhà nghe, cảm giác khó chịu càng lúc càng rõ. Cậu lại cầm ly nước lên, uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh. Không biết vì sao, giờ cậu lại thấy nước cam cũng không chua lắm. Hoặc là... trong lòng cậu hiện giờ đang chua hơn.

Duy Mạnh lúc này cũng đã xách đống đồ vào tới phòng khách, nhìn thấy Hồng Duy, anh có chút ngạc nhiên: "D... Duy?"

"Mạnh." Hồng Duy đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ khá kích động.

Danny đi phía sau Duy Mạnh lập tức tiến lên tươi cười nói: "A! Em quên không nói anh, anh Duy đến thăm anh á, vừa mới tới luôn. Anh đi vắng nên em mời ảnh vô nhà chờ anh."

Không biết những lời em nói có lọt vào tai Duy Mạnh được hay không mà chẳng thấy cậu có phản ứng gì, chỉ đứng ngẩn người ra nhìn Hồng Duy không chớp mắt. Cũng một thời gian rồi anh mới gặp lại cậu, cảm xúc trong lòng trào dâng lên như sóng không kìm chế được, nhất thời khiến anh không thể làm gì ngoài sững sờ ra đó. 

Hồng Duy bên này... có lẽ cũng không khác gì anh.

Hai người im lặng nhìn nhau, không nói một lời, chỉ có ánh mắt với những xao động như sóng đang thay lời bày tỏ suy nghĩ của họ lúc này. Chỉ tiếc là... họ không thể đọc ra được suy nghĩ của nhau.

Bầu không khí thoáng chốc rơi vào một khoảng cứng ngắc.

Cuối cùng vẫn là Danny lên tiếng hòa hoãn lại. 

Nhân lúc Duy Mạnh không để ý, em nhanh tay giành mấy túi đồ từ tay anh, xách luôn vào bếp. Trước khi đi còn nói: "Anh Mạnh ngồi nói chuyện với anh Duy đi, để em xếp đồ vô tủ cho nha."

Bấy giờ Duy Mạnh mới như bừng tỉnh, gọi với theo: "Ê! Chạy chậm thôi không ngã! Cẩn thận đấy!"

Danny đã đi khuất bóng, từ trong bếp nói vọng ra: "Em ổn em ổn! Hai anh cứ nói chuyện đi nha. Không cần lo cho em!"

Mặc dù cậu đã nói vậy, song Duy Mạnh chần chừ mấy giây rồi vẫn quyết định chạy theo vào.

"Duy... Mày chờ tao một tí nhé." 

Dứt lời anh đã quay lưng đi luôn, cũng không kịp nhìn sắc mặt Hồng Duy đang dần tối xuống. Một phần là anh lo cho Danny, chín phần còn lại là muốn tạm thời tránh mặt để bình ổn cảm xúc một chút, trước khi đối mặt trực tiếp với Hồng Duy. Dù sao thì cũng là anh lựa chọn trốn tránh cậu, bây giờ cậu tìm tới, không khỏi có chút bối rối. Tất nhiên cậu đã báo trước cho anh, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lại thêm gần đây có nhiều chuyện lu bu, anh chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để gặp cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận