Chung Cư Bùng Binh


"Ngẩng đầu lên, nhìn Lâm, nghe Lâm nói này."

Văn Lâm ôm vai Ngọc Hải, nói một câu như vậy.

Ngọc Hải có nghe thấy, cũng có sửng sốt đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn chọn không ngẩng đầu lên. Anh sợ, anh không dám đối diện.

Văn Lâm nói hoài không được, đành phải vòng ra trước mặt anh, ngồi xổm xuống, áp hai tay nâng đầu anh lên, thành công khiến người kia phải đối mặt với mình. Trước mắt Văn Lâm lúc này là Koala với đôi mày nhíu lại, đôi mắt rưng rưng cụp xuống, hàng mi khẽ run, môi mím lại như đang cố kìm tiếng khóc.

Chậc! Làm vẻ mặt đáng thương như vậy, ai mà còn nỡ trêu nữa?

"Hải, nghe Lâm nói, Lâm chỉ hỏi Hải có muốn làm người yêu Lâm không thôi mà. Hải nói gì nhiều vậy?" Văn Lâm hỏi, giọng nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt dường như cũng đã thay đổi, chỉ là Ngọc Hải không nhận ra.

"Không... không phải..." Ngọc Hải trả lời, ngữ điệu vẫn nghèn nghẹn đầy tủi thân.

"Không phải cái gì?" Văn Lâm nghiêng đầu hỏi.

"Không phải... làm người yêu." Ngọc Hải hít mũi một cái: "Hải biết... Hải biết, Lâm chỉ... chỉ muốn chế giễu Hải thôi. Dù Hải có đồng ý hay không, thì cuối... cuối... cuối cùng Lâm vẫn sẽ không... không bao giờ là người yêu của Hải được."

"Tại sao lại nghĩ thế?" Gấu Nga lại hỏi tiếp.

"Thì... thì tại... tại Hải đã... Hải... có lỗi với Lâm. Không ai, không một ai có thể tha thứ cho lỗi lầm lớn như thế được cả. Cho nên..." Koala bắt đầu nhăn nhó hơn, giọng cũng ngắt quãng nhiều hơn, thậm chí đến cuối còn không nói được tròn câu. Thực sự là sắp khóc mất rồi! Anh muốn gục mặt xuống tiếp...

"Vậy à? Vậy là Hải nghĩ việc Hải bắt nạt Lâm, phũ phàng chối bỏ tình cảm của Lâm là lỗi rất lớn sao?" Gấu Nga biết ý định của anh, đã nhanh tay giữ anh lại, không cho anh trốn tránh.

"Ừm... Lỗi rất lớn." Koala gật đầu khẳng định.

"Ừ, đúng là lớn thật." Gấu Nga cũng gật đầu theo, vẻ mặt còn ra chiều rất đăm chiêu.

"Hic..."

Tới đây, Koala thật sự không kìm được nữa, một tiếng nấc bật ra không nén nổi.

Thế nhưng, anh còn chưa kịp khóc, nước mắt chưa kịp rơi, Gấu Nga đối diện đã lại nói tiếp: "Nhưng còn một lỗi lớn hơn nữa đó."

Koala lập tức chột dạ, ánh mắt hoang mang đầy sợ sệt: "Còn... còn lỗi gì nữa..." Còn chuyện gì mà anh chưa nhớ ra sao? Ngọc Hải bắt đầu huy động toàn bộ trí nhớ, cố gắng lục lại những chuyện ngày xưa, khốn nỗi chẳng thể nhớ ra chuyện gì. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự là một Koala đúng như biệt danh bạn bè đặt cho, não không ổn lắm. Anh không phải người ngu dốt, chỉ là khoản trí nhớ thì quả thực khá kém. Như chuyện anh chẳng hề nhớ mình từng bắt nạt Văn Lâm cho đến khi Minh Long kể ra đó thôi...

Văn Lâm nhìn Koala đầy vẻ ngơ ngác, sau đó lại nhíu mày suy tư, liền cảm thấy có chút buồn cười. Anh giơ tay búng một cái póc lên giữa trán Koala, nói: "Lỗi lớn hơn là đã phạm lỗi, nhưng lại khiến người ta không giận được."

Một câu nói, thành công khiến Koala đã ngơ lại càng ngơ hơn, đứng hình mất vài chục giây: "H...hả?"

Gấu Nga mỉm cười, nụ cười ấm áp dịu dàng quen thuộc. Anh áp tay lên má Koala, ngón cái nhẹ xoa xoa đầy cưng chiều.

"Lâm hỏi Hải có muốn làm người yêu Lâm không là hỏi thật lòng đó, vì Lâm thích Hải, từ trước đến giờ vẫn vậy."


"Th... thích... Là... là sao cơ?" Ai kia load không kịp rồi.

"Thích, thì là thích thôi." Gấu Nga bật cười ra tiếng, sao tự nhiên lại ngốc thế này? Bình thường có đến nỗi vậy đâu: "Lâm muốn ở bên Hải, với danh nghĩa người yêu. Vậy là hiểu chưa?"

"Hơ..."

"Hiểu chưa nào?"

"Thì... thì hiểu... nhưng... nhưng mà..."

"Nhưng sao?"

"Nhưng... Hải... Hải làm như vậy với Lâm. Sao... sao Lâm không..."

"Sao Lâm không ghét Hải hả?"

"Ừm..."

"Thực ra là có ghét đó."

"Ơ..."

"Khoảng thời gian lúc mới chuyển trường, Lâm thực sự đã rất tức giận, có một phần cảm thấy ghét Hải, ghét việc tại sao Lâm chân thành như thế mà Hải lại coi như trò hề."

"..."

"Nhưng sau này, Lâm dần dần quên mất mình đã từng giận như thế nào, chỉ còn nhớ duy nhất một điều, là Hải."

"H... hả?"

"Lâm chỉ nhớ Hải, nhớ người Lâm đã yêu mà vẫn chưa thể tỏ tình. Hơn mười năm không gặp, Lâm vẫn luôn muốn quay trở lại tìm Hải, để nói những lời năm đó chưa kịp nói, xem mình có còn cơ hội hay không."

"..."

"Lâm đã quay trở lại Vinh vào dịp kỷ niệm thành lập trường, nhưng không thấy Hải trong số học sinh cũ. Lâm có dò hỏi một vài người bạn, thì biết Hải đã ra Hà Nội rồi, nhưng không biết cụ thể ở đâu. Lâm tưởng như không còn hi vọng gì nữa, thì lại thấy Hải trong một bài đăng của Long."

"..."

"Lúc đó hình như là ba hay bốn năm trước gì đó. Lâm đã định về Việt Nam ngay rồi, mà vướng công việc nên phải hoãn lại tới giờ. Có điều Lâm vẫn hay theo dõi và thả tim các bài viết của Hải. Không biết Hải có để ý không."

"..." Chắc chắn là không rồi...

"Cơ mà mọi thứ đều không quan trọng nữa, quan trọng là Lâm tìm được Hải rồi."


"Lâm..."

"Giờ Lâm hỏi lại một lần nữa nhé, nghiêm túc đó. Lâm thích Hải, Hải có muốn làm người yêu Lâm không?"

"..."

"Hải?"

"..."

Văn Lâm đã nói rất nhiều, vừa để thể hiện sự chân thành của mình, vừa để cho Ngọc Hải thời gian bình tĩnh lại và suy nghĩ những điều anh nói. Nhưng có vẻ vẫn là chưa đủ... Vì anh đã hỏi lại lần hai rồi mà Ngọc Hải vẫn cứ yên lặng, vẻ hoang mang trong mắt chưa tan, dường như cú sốc này là quá lớn với anh.

Văn Lâm sau khi gọi anh mấy câu không được, chỉ đành mỉm cười bất lực, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Không sao, đã đợi hơn mười năm rồi, thêm vài phút nữa cũng được. Dù gì thì bộ dạng Koala lúc này trông cũng rất đáng yêu.

Hai người cứ như vậy giữ im lặng. Một lúc lâu sau, Ngọc Hải mới mấp máy môi trả lời: "Lâm ơi..."

Văn Lâm nghe thấy liền đáp: "Ơi, Lâm nghe." Tay còn dịu dàng đưa lên vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán người kia.

Ngọc Hải hít mũi một cái rồi mới nói tiếp: "Lâm... nói thật hả?"
5

Chậc!

Câu hỏi này thực sự khiến Văn Lâm có phần cạn lời. Người ta vất vả tìm kiếm mười mấy năm, không thật thì là giả hay sao?

"Hải không tin Lâm ư?" Văn Lâm hỏi ngược.

Ngọc Hải theo bản năng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: "Không! Không phải. Chỉ là... chỉ là... Hải cứ thấy nó... nó kiểu... kiểu như là... không thật ấy. Kiểu không phải là Lâm nói dối, nhưng mà nó... nó như mơ ấy. Kiểu kiểu vậy..."

Văn Lâm hơi nhíu mày. Ở đâu ra mà nhiều kiểu thế hả?

"Thôi được rồi." Anh thở ra một hơi, quyết định sẽ dùng hành động chứng minh thay vì tiếp tục giải thích. Chiếc Koala này hình như đang mông lung, anh có nói bao nhiêu cũng không lọt tai được.

Văn Lâm đứng lên, hơi cúi khom người xuống, đưa tay nâng cằm người kia lên. Koala còn chưa kịp hiểu anh định làm gì thì một cái hôn mạnh bạo từ anh đã áp tới, thành công khiến Koala trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Nụ hôn sâu dây dưa triền miên kéo dài cả phút. Cảm giác ấm áp ngọt ngào trên môi nhanh chóng đánh tan lý trí của cả hai.

Ngọc Hải dần ngả người xuống, cho đến lúc nằm hẳn ra sô pha. Văn Lâm cũng thuận thế đè lên trên, trong khi môi vẫn không rời môi anh. Bàn tay vốn nâng cằm anh lúc này đã luồn ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa xoa, đồng thời cũng kéo anh lại khiến cho hai người càng thêm gần nhau hơn.

Đến khi buông ra, hơi thở hai người đều đã có phần gấp gáp. Koala thì ánh mắt còn mê man, gò má đỏ bừng.


"Lâm..." Tiếng gọi bật ra trong vô thức.

Song Văn Lâm vẫn đáp lại: "Lâm đây. Sao nào? Bây giờ thì Hải tin Lâm chưa?"

"Hưm..." Người bên dưới không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

Tin rồi. Tin chứ! Sao có thể không tin được?

Không yêu nhau, không ai có thể trao nhau một nụ hôn như vậy cả. Anh không muốn tin cũng phải tin. Huống hồ anh vốn đâu phải không muốn...

"Lâm ơi... Lâm thật sự yêu Hải sao? Không phải muốn trả thù?" Dù đã tin, đã hiểu, Ngọc Hải vẫn mơ hồ có chút lo sợ, ngập ngừng hỏi lại.

Văn Lâm mỉm cười, bàn tay to rộng ấm áp ôm lấy má anh, ngón cái đặt lên môi, dịu dàng miết nhẹ: "Không biết Lâm từng nói hay chưa, nhưng với Lâm, tình yêu là một thứ tình cảm rất đẹp, và lời tỏ tình là một lời nói thiêng liêng. Lâm yêu Hải, nên mới tỏ tình với Hải. Tình yêu vốn chỉ nên đơn thuần là tình yêu, không nên mang bất cứ lí do hay mục đích gì không xuất phát từ tình yêu. Và tình yêu... tuyệt đối không phải thứ đem ra để chế giễu hay trả thù."

"..."

Văn Lâm nói rất chậm. Ngọc Hải cũng nghe được từng câu từng chữ rõ ràng, và điều đó khiến tim anh loạn nhịp.

Gấu Nga của anh thật là một người đàn ông hoàn hảo! Thế này rồi anh còn từ chối làm sao được nữa?

Lúc này, lý trí đã hoàn toàn sáng rõ, không còn mù mờ sợ hãi, cũng không còn sửng sốt ngỡ ngàng. Ngọc Hải đã hiểu tình cảm của Văn Lâm dành cho mình, và càng hiểu rõ tình cảm của bản thân mình dành cho Văn Lâm.

Không nói một lời, anh vòng tay lên ôm cổ Văn Lâm, kéo xuống, trả lời cho câu tỏ tình kia bằng một cái hôn đáp lễ.

Cuối cùng anh đã được ở bên người anh yêu, không phải lỡ làng trong tiếc nuối như anh vẫn nghĩ.

Cảm ơn vì sau tất cả những lỗi lầm anh đã gây ra, hoàng tử của anh vẫn chấp nhận bao dung tha thứ, dang rộng vòng tay ôm anh vào lòng.

Từ hôm nay, hoàng tử hoàn hảo này là của anh, hai người là của nhau rồi.

___




Người tạo nghiệp thì phải lãnh nghiệp, nhưng có tâm hối cải thì quả ngọt vẫn luôn chờ.

Điều này chính xác với trường hợp của Ngọc Hải, nhưng với người nào đó thì... có vẻ không được như vậy.

Sân bay Tân Sơn Nhất, thành phố Hồ Chí Minh, đêm khuya.

Minh Long rảo bước đi ra, một tay kéo va li, một tay đưa lên kéo cổ áo. Sài Gòn không lạnh như Hà Nội, nhưng về đêm cũng không hẳn là quá nóng, vẫn có cảm giác mơ hồ se se. Chậc chậc, chắc phải nhanh đến khách sạn đắp chăn ngủ thôi, mệt quá rồi. Lẩm bẩm tự nói như thế, Minh Long đẩy nhanh bước chân lên hơn một chút.

Nhưng bất chợt có tiếng ai đó gọi tên anh vang lên sau lưng: "Anh Long!"

Hửm?

Minh Long theo bản năng quay đầu lại nhìn, có điều trong đầu thì lại nghĩ chắc là mình nghe nhầm thôi. Anh đâu có hẹn ai ra đón đâu.

Có điều, anh đã phải bất ngờ khi nhận ra mình không hề nghe nhầm, đúng là có người đến đón anh và vừa gọi anh thật. Hơn nữa, còn không chỉ có một người.


"Anh Long."

Duy Mạnh giơ tay vẫy anh, sau đó bước nhanh đi về phía anh. Bên cạnh cậu còn có một người nữa, mà khi họ tới gần thì Minh Long đã xác định ngay được người kia là Danny - giáo viên lớp sexy dance ở phòng gym mà Duy Mạnh đang quản lý, người anh đã nhắc tới lúc nhắn tin với Hồng Duy.

"Ô Mạnh à!" Minh Long tỏ ra khá bất ngờ khi thấy cậu em hàng xóm: "Ui lâu rồi mới gặp! Anh nhớ em quá Kitty ơi!" Anh cười tít mắt, còn định dang tay ra ôm lấy Duy Mạnh.

Nhưng cậu nhanh chóng giơ tay cản lại, hơi lùi về phía sau một chút, đồng thời che miệng ho mấy cái: "Thôi đừng, đừng ôm. Em đang ốm, lây đấy."

Minh Long có chút chưng hửng: "Ò... vậy hả?" Tuy nhiên, anh nhanh chóng gạt đi, lại tươi cười như cũ: "Ốm mà cũng ra đón anh à? Sao không ở nhà nghỉ ngơi? Anh cũng có bảo phải ra đâu?"

Duy Mạnh vẫn ho chưa dừng, không trả lời được, chỉ khẽ lắc đầu.

Danny đứng bên cạnh thấy thế liền lên tiếng thay: "Anh Mạnh kêu là á hả nhất định phải đi đón anh cho bằng được, tại có chuyện muốn nói. Em cản hoài ảnh hổng nghe, cái em phải đi theo ảnh nè. Cứng đầu ghê á." Chất giọng miền Nam thanh thanh êm tai, pha một chút khẩu âm lơ lớ như người nước ngoài, nghe rất đáng yêu: "À quên nữa, em chưa giới thiệu. Em là Danny, đồng nghiệp và đang là bạn cùng nhà của anh Mạnh ạ. Rất vui được gặp anh." Dứt câu, Danny còn giơ tay ra.
2

Minh Long bắt tay cậu, gật gù tỏ vẻ rất có thiện cảm với cậu: "Danny đúng không? Anh thấy em trên Facebook của Mạnh rồi. Trên ảnh đẹp mà ngoài đời còn đẹp hơn nữa, nói chuyện dễ thương quá chừng."

"Dạ. Anh quá khen." Danny cười rộ lên, hai bên má lúm hiện rõ, đôi mắt cong lại như trăng non.

Duy Mạnh bấy giờ đã ngừng ho, thấy hai người cười cười nói nói vậy chẳng lấy gì làm hứng thú, chỉ lạnh lùng bổ cho một câu: "Đừng có khen, khen hoài nó tưởng nó đẹp thật đó."

"Cái anh này!" Danny nhíu mày: "Suốt ngày chê em là sao? Bộ em xấu lắm hả?"

"Ờ." Duy Mạnh tàn nhẫn không chút nương tình.

"..." Danny cạn lời.

"Ha ha!" Minh Long thì bật cười phá lên: "Mạnh vẫn chưa bỏ tật khẩu nghiệp hả em? Người ta vừa đẹp vừa dễ thương thế này mà chê."

"Nhờ ảnh mà giờ em hoài nghi nhan sắc bản thân luôn á. Chứ trước đây em tự tin lắm." Danny đệm thêm một câu mang vài phần trách cứ.

"Tin vào cái mình có mới là tự tin, tin vào cái mình không có là ảo tưởng đấy." Duy Mạnh liếc Danny, phán một câu xanh rờn, càng chọc cho cậu tức đến tím người.

Ngay sau đó, Duy Mạnh lại quay sang Minh Long, nói: "Cũng muộn rồi, khụ, anh tìm được khách sạn chưa?"

"Anh hả? Chưa. Đang tính đi tìm đây." Minh Long rút điện thoại ra mở lên xem: "Hay em có biết chỗ nào ok thì giới thiệu anh."

Duy Mạnh phất tay đáp: "Vậy thì khỏi tìm, về nhà em đi. Khụ khụ... Nhà cũng rộng, nếu thấy không ổn thì mai tìm khách sạn sau. Giờ đi ăn cái gì đã rồi về, ok không?"

Minh Long vốn định từ chối, nhưng nhớ tới vừa rồi Danny bảo Duy Mạnh đòi ra đón anh là vì có chuyện muốn nói, cho nên liền gật đầu: "Ok luôn! Đi ăn với Kitty và bạn Danny cute này là vinh hạnh của anh."

"Ừm, khụ khụ... xe Dan... khụ... xe Dan ở đằng kia." Duy Mạnh chỉ tay ra phía chiếc xe BMW đang đậu cách ba người chừng vài chục bước chân.
7

Danny thấy Duy Mạnh ho nhiều, có vẻ hơi lo lắng, lấy từ trong túi xách mang theo ra một chiếc khăn, quàng lên cổ cho cậu rồi mỉm cười nói: "Đi thôi anh. Em làm tài xế."

Đoạn, Danny nhanh nhẹn đi lên trước nhất, mở cửa xe cho hai người. Cả ba nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Suốt đường đi, dù phải lái xe nhưng cậu vẫn để ý nhìn gương chiếu hậu quan sát Duy Mạnh ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng hỏi han mấy câu đại ý như có mệt không, có lạnh không, có thấy khó chịu quá không,... Vẻ quan tâm săn sóc vô cùng.

Minh Long ngồi bên cạnh Duy Mạnh cũng thấy được tất cả, ánh mắt mơ hồ lóe lên một điều gì không rõ, khóe môi cong cong nở một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. Ây dà, lần này đi Sài Gòn chắc là được xem kịch miễn phí rồi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui