Chứng Bệnh FULL


Edit: Khang Vy
Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, dường như thời gian đã bị tạm dừng.

Nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của cô, Dụ Lạc Ngâm khẽ cười một tiếng, chủ động phá vỡ sự yên tĩnh như ảo cảnh này, “Sao em lại ở đây?”
Bạch Tầm Âm dụi mắt, lười biếng đứng dậy nhìn anh, “Chờ anh đấy.


Câu này làm Dụ Lạc Ngâm sửng sốt một chút, khuôn mặt lộ ra ý cười, “Chờ tôi?”
“Ừm.

” Bạch Tầm Âm mở bàn tay nhỏ, bên trong là chiếc chìa khoá xe quen thuộc của Dụ Lạc Ngâm, đã để lại vệt đỏ trong tay cô, giọng nói mơ màng mới tỉnh ngủ, “Đưa anh về nhà.



Đồ ngốc này, thật ra vừa rồi anh chỉ toàn uống ‘rượu giả’ mà thôi.

Bác sĩ phẫu thuật lúc nào cũng có thể gặp điện thoại khẩn cấp, anh nào dám uống rượu thật? Chẳng qua chỉ là ‘cấu kết với nhau làm chuyện xấu’ cùng Lê Uyên, muốn tìm một cơ hội tới gần cô thôi.

Trong lòng Dụ Lạc Ngâm có chút chua xót, dở khóc dở cười nói, “Không phải đặt chìa khoá ở đây là được rồi sao.



Vừa rồi cuộc phẫu thuật kia mất bốn tiếng đồng hồ, bảo sao Bạch Tầm Âm chờ tới mức ngủ thiếp đi luôn.

“Tuy anh không say, nhưng sau khi uống rượu mười tiếng mới được lái xe.

” Bạch Tầm Âm giải thích lý do mình ở lại, “Cho nên vẫn là để tôi đưa anh về.


Ai bảo cô đã đồng ý với chuyện này rồi cơ chứ.

Dụ Lạc Ngâm bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới cười nói được.

Anh không nói mình có thể tự gọi xe về, cũng không chọc phá lý do duy nhất mà Bạch Tầm Âm chờ đợi mình tận bốn tiếng đồng hồ, bởi vì, Dụ Lạc Ngâm nguyện ý phối hợp với cô.

Anh nguyện ý chờ Bạch Tầm Âm thoát ra khỏi vòng tròn an toàn của mình, chờ tới khi cảm giác bất an trong cô hoàn toàn biến mất.

Sau đó chậm rãi ‘gương vỡ lại lành’, vội vàng là điều không thể.

*
Ngày qua ngày không mặn không nhạt, bên bệnh viện bận rộn túi bụi, Bạch Tầm Âm cũng lao đầu vào làm luận văn, hai người chỉ giới hạn ở chuyện liên lạc qua wechat.


Cảm giác này còn rất xa lạ, một tuần cũng không trò chuyện với nhau được bao câu.

Đều đã là người trưởng thành quen sống độc lập, huống chi còn chia tay đã sáu năm trời, trong lúc nhất thời cũng không rõ nên tiếp xúc với đối phương như thế nào.

A Mạc còn từng hỏi Bạch Tầm Âm – rốt cuộc bây giờ quan hệ giữa cô và Dụ Lạc Ngâm như thế nào? Có tiến triển gì không?
Bạch Tầm Âm yên lặng một lát, chỉ bảo thủ trả lời: Không có quan hệ gì, đi bước nào hay bước đấy.

Đây là trạng thái chân thực nhất giữa cô và Dụ Lạc Ngâm.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đã bước vào tháng sáu khô nóng nhất của Lâm Lan, tiết Mang chủng, nhóm người đã ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa tháng trời cuối cùng đã hoàn thành luận văn thực tiễn, sau khi xuất bản khiến giới học thuật tranh nhảu thảo luận không thôi, tính lý luận này còn đạt được sự tán thưởng của Lý Thừa Phong.

Cả nhóm có được mấy ngày nghỉ và tiền thưởng xa xỉ, còn có may mắn được lãnh đạo cấp cao của viện khoa học tự mình tới khen thưởng.

Mà người có công nhất trong bài nghiên cứu này, Bạch Tầm Âm, trước khi tan làm đã bị chủ nhiệm gọi ra khỏi phòng thí nghiệm, ân cần dặn dò vài câu, “Tiểu Bạch này, ngày mai đi làm đừng ăn mặc thoải mái vậy nhé, trang điểm cho trang trọng một chút.


Trang trọng? Bạch Tầm Âm sửng sốt, nghi hoặc nhìn chủ nhiệm.

“Cái đó, ngày mai cấp trên muốn đích thân tới khen thưởng.

” Khuôn mặt tròn trịa phúc hậu của chủ nhiệm cười tủm tỉm, “Nhóm các em cũng tới chụp ảnh chung.

”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui