Sau một đêm nằm trong phòng ICU, bệnh tình của Diệp Thiệu đã dần ổn định, không phát sinh vấn đề gì.
Khi Ngụy Bách Ngôn về nhà, mặt trời đã nhô lên, vầng mây phía chân trời lộ ra một màu sắc trắng như bụng cá.
Ngôi nhà vẫn như thường lệ, thoạt nhìn chẳng thể biết được rằng đêm qua đã xảy ra chuyện huyên náo đến mức suýt chết người.
Giống như Diệp Thiệu, cậu ở đây bị bệnh tật hành hạ đến sống dở chết dở mà vẫn cắn răng chịu đựng, im lặng không một tiếng động, trừ hai cuộc gọi cho Ngụy Bách Ngôn vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Ngụy Bách Ngôn đi tới góc nhà, nơi Diệp Thiệu từng cuộn mình nằm đó, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ lăn lóc dưới đất lên.
Di động giờ chỉ là một cục kim loại lạnh lẽo, đã không còn hơi ấm của Diệp Thiệu nữa rồi.
Ngụy Bách Ngôn nhét chiếc điện thoại kia vào túi áo, màn hình vỡ xém chút cắt trúng tay hắn.
Ngụy Bách Ngôn không biết Diệp Thiệu để thẻ căn cước công dân với hồ sơ bệnh án ở chỗ nào, hắn đành dựa vào thói quen của Diệp Thiệu tìm tới tìm lui.
Một lúc sau, hắn tìm thấy thẻ căn cước trong cái túi cũ rích của cậu, bệnh án cùng thẻ bảo hiểm y tế đều để ở ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường.
Túi hồ sơ bệnh án màu trắng, bốn góc đều có vết nhàu nát.
Hắn cầm lấy túi hồ sơ, ngay khi bóng của tập hồ sơ rút khỏi mặt bàn, hai vòng tròn nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh hiện ra trước mắt hắn.
一là một đôi nhẫn nam màu bạc kiểu dáng đơn giản.
Cơ thể Ngụy Bách Ngôn lập tức cứng đờ.
Hắn nhặt một cái lên, ngay khi quan sát kĩ càng chiếc nhẫn, máu nóng trong người hắn xông thẳng lên não, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, Ngụy Bách Ngôn bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Chiếc nhẫn kia có một dòng chữ khắc bên trong, đó là tên phiên âm của Diệp Thiệu - SHAO.
Đó chính là chiếc nhẫn mấy ngày trước hắn ném xuống trước mặt Diệp Thiệu.
Ngụy Bách Ngôn thở dồn dập nhìn chiếc nhẫn kia.
Đầu hắn trống rỗng trong nháy mắt, hắn không hiểu nổi vì sao chiếc nhẫn hắn đã ném đi lại xuất hiện ở chỗ này.
Thật lâu sau, hắn mới tiếp thu được một sự thật: chính là người kia nhân lúc hắn chẳng hay biết gì đã lén lút tìm chiếc nhẫn mang về đây.
Trời lạnh như vậy, thân cậu còn mang bệnh lại lặn lội tìm một vật nhỏ như vậy, lại còn chẳng phải vật gì quan trọng.
Cậu đã tìm trong bao lâu?
Ngụy Bách Ngôn không dám tưởng tượng trời lạnh như vậy, Diệp Thiệu ở bên dưới tìm đi tìm lại, tìm từng chút một, cố chấp tìm cho bằng được một vật nhỏ như vậy mang về.
Diệp Thiệu tìm được nhẫn trở lại rồi cậu ấy đã nghĩ đến điều gì, đã dùng tâm trạng gì để cất đôi nhẫn vào ngăn tủ đựng mấy đồ quan trọng trên đầu giường.
Càng làm hắn sợ hãi hơn là khi liên hệ với điểm kì lạ mấy ngày nay, trong đầu có một giọng nói nói cho hắn biết: bệnh của Diệp Thiệu đột nhiên trở nặng không phải ngẫu nhiên mà chính là do chiếc nhẫn này.
Cái nhẫn này suýt nữa đã gi.ết ch.ết người ấy.
Vành mắt Ngụy Bách Ngôn đỏ ửng.
Hắn nhìn chiếc nhẫn, siết chặt bàn tay, hệt như đang nắm trái tim của chính mình.
Nhẫn kim loại lạnh lẽo lạ thường cọ vào lòng bàn tay nóng rẫy của hắn phát đau.
Lồng ngực hắn phập phồng mãnh liệt, hắn hít sâu từng hơi nhưng vẫn không thể làm cho tâm trạng ổn định lại.
- Nhưng điều khiến hắn quan tâm hơn cả là nếu hôm đó Diệp Thiệu lén hắn tìm nhẫn về, vậy vì sao hai năm trước cậu không hề do dự mà bỏ hắn?
Rốt cuộc là vì sao?
Còn phần ngày tháng trên bệnh án này....!Sau cùng Diệp Thiệu đã giấu hắn những gì?
Những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm Ngụy Bách Ngôn muốn phát điên.
Hắn cầm tất cả đống giấy tờ trên bàn, nóng lòng chạy tới bệnh viện.
Khi hắn tới nơi, phòng ICU đã không một bóng người.
Ngụy Bách Ngôn sững sờ nhìn căn phòng trống rỗng.
Hắn đi như bay tới sảnh trước, hỏi y tá Diệp Thiệu đang ở đâu.
Y tá chỉ cho hắn đường tới chỗ cậu, hắn liền theo đó chạy dọc hành lang trong khu bệnh xá, cuối cùng cũng tới được một phòng đơn, mở cửa bước vào.
Phòng bệnh sáng trưng, ánh mặt trời buổi sớm chiếu thẳng vào phòng, từng chùm sáng soi rõ cả đám bụi trôi nổi trong không khí.
Đây thuộc khoa Phong thấp và Miễn dịch, bởi vậy phòng bệnh cực kỳ sạch sẽ và đơn giản, đầy đủ tiện nghi, còn có cả phòng tắm riêng.
Diệp Thiệu nửa nằm nửa ngồi trên giường, đeo máy theo dõi nhịp tim, đầu giường treo vào chai nước truyền.
Cậu nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn về phía Ngụy Bách Ngôn.
Trong nháy mắt, không gian thời gian dường như đã thay đổi.
Khoảnh khắc này như bị kéo dài vô hạn, thời gian trôi chậm đến nỗi Ngụy Bách Ngôn có thể nhìn thấy rõ từng cử động khi người kia chậm rãi quay đầu lại, sợi tóc bay trong không khí vẽ ra một độ cong nhẹ nhàng.
Trong lòng hắn vốn quay cuồng rất nhiều lời nói, rất nhiều câu hỏi, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn rối rắm, những lo lắng kìm nén, những bi thương cùng hối hận, phẫn nộ đan xen.
Tất cả dồn ép hắn đến máu thịt lẫn lộn, như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn, bóp nát trái tim đang rướm máu của hắn.
Nhưng ngay khi ánh mắt người kia chạm đến hắn, tất cả cảm xúc cuộn trào đó đều biến mất.
Lòng hắn nhẹ bẫng như bọt biển.
Thật là một sự thần kỳ đến đáng sợ.
Ngụy Bách Ngôn đờ đẫn tại chỗ, hắn bước nhanh về phía trước, vứt cái túi đựng đồ lên ghế rồi với tay về phía người còn đang ngồi trên giường kia, ôm thật chặt vào trong lồng ngực.
Diệp Thiệu hoảng sợ, ngay lúc Ngụy Bách Ngôn ôm chầm lấy cậu, cả người cậu liền chấn động.
Cậu khẽ vùng vẫy một chút rồi quyết định để mặc.
Ngụy Bách Ngôn ghì chặt lấy cậu, Diệp Thiệu cảm thấy toàn thân Ngụy Bách Ngôn run lẩy bẩy, siết chặt đến mức hệt như muốn đem cơ thể yếu ớt của cậu buộc vào khuỷu tay.
Diệp Thiệu chưa hồi phục hoàn toàn.
Cậu mặc kệ cái ôm của Ngụy Bách Ngôn, nhưng chịu đựng ít lâu cậu đã cúi đầu ho khan dữ dội.
Ngụy Bách Ngôn như vừa tỉnh mộng, vội vàng buông Diệp Thiệu ra.
Hắn lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu, trầm mặc một lúc, hắn đứng dậy bước ra ngoài, lát sau liền mang vào một cốc nước.
Diệp Thiệu vẫn ho khan liên tục.
Cậu nhận lấy cốc nước, nhấp vài ngụm, nước vừa đủ ấm, dần dần cơn ho của cậu đã dịu lại.
Qua một lúc sau, Ngụy Bách Ngôn nói: "Em còn đau ở đâu không?"
"Tôi không sao, truyền xong thuốc kích thích hormone là đỡ hơn rất nhiều rồi."
"Không đau thật chứ?"
"Không hề đau một chút nào." Giọng nói của Diệp Thiệu có chút yếu ớt.
Thực ra cậu vẫn còn đau, nhất là hai bên đầu gối, nhưng nãy giờ cậu vẫn cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng.
"Nếu không đau, em che đầu gối làm gì vậy?"
Hai mắt Ngụy Bách Ngôn vằn đỏ nhìn thẳng về phía Diệp Thiệu.
Cậu giật mình chột dạ, vô thức rụt tay vốn đang đặt trên đầu gối, đưa sang chỗ khác.
Ngụy Bách Ngôn nhìn rõ từng động tác của cậu, hắn lắc lắc đầu, khàn giọng nói:"Diệp Thiệu, trước kia tôi thật sự không phát hiện em lại nói dối tôi như thế."
Lồng ngực Ngụy Bách Ngôn phập phồng mãnh liệt, hắn rút ra một chiếc nhẫn từ trong ví.
Không khí như đình trệ trong nháy mắt.
Ngay thời khắc Diệp Thiệu nhìn rõ vật trong tay Ngụy Bách Ngôn, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch.
Diệp Thiệu mấp máy môi, thử cất lời thanh minh:"Bách Ngôn, anh nghe tôi nói..."
Ngụy Bách Ngôn đem tất cả biểu cảm của Diệp Thiệu thu vào trong mắt, trong đầu hắn trào ra mọi loại cảm xúc lẫn lộn, hỗn loạn đến mức không nhận ra được cảm giác gì.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, run rẩy cắt ngang lời nói của cậu:"Diệp Thiệu, em chán sống rồi hả? Chỉ vì vật này mà em muốn bỏ mạng luôn sao?"
Diệp Thiệu há miệng thở dốc.
Cậu không biết mình phải nói những gì.
Mắt Ngụy Bách Ngôn đỏ bừng, giọng nói của hắn càng ngày càng khản đặc:"Em từng nói em chưa bao giờ thích tôi.
Nhưng em lại giữ chiếc nhẫn trước kia tôi tặng em, tôi ném nhẫn trước mặt em thì em cũng dùng mọi cách tìm về.
Hai năm trước em đối với tôi hoàn toàn không phải thứ tình cảm qua đường!"
Diệp Thiệu chưa kịp phản bác, Ngụy Bách Ngôn đã mở hồ sơ bệnh án trong điện thoại di động ra, chỉ vào màn hình, gặng hỏi Diệp Thiệu:"Hai năm trước, ngày 22 tháng 5, rốt cuộc em đã ở nơi nào?"
"Cuối cùng vì sao em lại bỏ đi?"
"Diệp Thiệu, em còn điều gì chưa nói với tôi nữa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...