Chuế Thê Muốn Hoà Ly

editor Okia

tui trở lại rùi đâyy

- -------------------------

Tô Mộ rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tễ Nguyệt, lúc này hắn không giống như mười năm trước mãn nhãn u oán cùng ngạo mạn, cụp mi rũ mắt cười, không hề có tính công kích.

Nàng vốn tưởng rằng Nhan Tễ Nguyệt trọng sinh trở về, sẽ gây bất lợi cho Tạ Y, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng sẽ chủ động giúp nàng một lần, xem ra trọng sinh một chuyến, bọn họ đều biến thành con người khác.

"Không mời ta đi vào trong ngồi sao?" Thấy Tô Mộ vẫn luôn trầm mặc không nói, Nhan Tễ Nguyệt sợ hãi nàng vẫn như cũ không muốn nhìn thấy mình, đuổi mình ra ngoài, liền chủ động đưa ra đề nghị.

"Mời vào." Rốt cuộc người ta đã giúp mình, Tô Mộ nghiêng người mời Nhan Tễ Nguyệt tiến vào: "Hàn xá đơn sơ, đừng ghét bỏ."

"Không! Sao ta có thể ghét bỏ được." Nhan Tễ Nguyệt thụ sủng nhược kinh, kích động không kiềm chế được.

Tuy rằng lời đồn đãi bị lan truyền ra ngoài là việc hắn không nghĩ tới, nhưng hắn không ngờ chính mình thế nhưng nhờ họa được phúc, ngược lại bởi vì chủ động giúp Tạ Y giải vây, mà thu hoạch được một chút hảo cảm rất nhỏ từ Tô Mộ.

Bước chân Nhan Tễ Nguyệt có chút không xong, đi vào trong phòng, nhìn bên trong bày biện đơn giản mộc mạc, ngay cả trang trí thi họa cũng không có, chỉ có một bộ bàn ăn vô cùng đơn giản, từ sảnh chính có thể trông thấy phòng ngủ bên cạnh, trong phòng ngủ có một xấp án thư, trên bàn chỉ có vài quyển thư tịch, bút mực mở ra ít ỏi viết mấy chữ. Hết thảy đều là tùy ý đơn giản như thế này.

Nhan Tễ Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế, tay chân khép lại, ngồi nghiêm chỉnh giống học sinh lần đầu nhìn thấy lão sư.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào phòng Tô Mộ, cảm giác mới lạ ở lồng ngực hắn lan tràn, chỉ ngồi thôi cũng đã làm cảm xúc hắn mênh mông, giống như như vậy có thể càng lại gần Tô Mộ một ít, nàng không phải là mong muốn không thể với tới.


Tô Mộ rót cho hắn một ly trà: "Chỗ ta không có trà hoa Long Tỉnh ngươi thích uống, chỉ có lá trà bình thường, hơi đắng và chát, ngươi uống tạm."

"Ngươi ngươi biết ta thích uống trà hoa Long Tỉnh?" Nhan Tễ Nguyệt ngẩn ra một chút, một lát hoảng hốt qua đi, trong lòng hắn mừng như điên.

Nàng thế mà vẫn nhớ rõ hắn thích uống lá trà gì, ý cười trên khóe môi Nhan Tễ Nguyệt ngăn cũng ngăn không được.

Hắn không khỏi nghĩ đến kiếp trước, mặc dù có Tạ Y thường thường tới ghê tởm hắn, nhưng ngày lễ ngày tết, Tô Mộ đều phải trở về, cả gia đình bọn họ ăn một hồi bữa cơm đoàn viên.

Ở trước mặt mọi người cho dù Tô Mộ không thích hắn, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, ôn nhu săn sóc gắp đồ ăn cho hắn, đám anh em bà con đã từng trào phúng hắn gả thấp đều vô cùng hâm mộ.

Buổi tối Tô Mộ cũng sẽ ngủ lại trong phòng hắn, tuy rằng vẫn như cũ là nàng ngủ trường kỷ, hắn ngủ giường.

Nhưng có một lần, hắn ban đêm phát sốt, lúc lạnh lúc nóng, là Tô Mộ chiếu cố hắn một suốt đêm, ôm hắn một suốt đêm. Hình như trong lúc mơ mơ màng màng, hắn còn khóc, Tô Mộ còn ca hát dỗ dành hắn.

Ngày hôm sau khỏi bệnh, hắn vui vẻ cực kỳ, cho rằng đây là bọn họ phu thê quan hệ thân cận lên cơ hội, hắn cố tình thay bộ xiêm y đẹp nhất, cài cây trâm nàng đưa tới, còn tự mình làm một chén canh cá đi Lạc Phong Uyển tìm nàng.

Nhưng hắnvui mừng không bao lâu thì bị tạt một chậu nước lạnh, Tạ Y quần áo bất chỉnh từ Lạc Phong Uyển đi ra, đầy mặt thẹn thùng, ai nhìn đều biết bọn họ vừa mới làm cái gì.

Chén canh cá vỡ tan trên mặt đất.

Tạ Y cúi đầu nhìn thoáng qua chén canh trên mặt đất, lại nhìn nhìn cây trâm bạch ngọc trên đầu hắn.


Tạ Y không nói chuyện cũng không hành lễ với hắn, lại còn ngay trước mặt hắn, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo, lại dường như khoe ra vòng tay huyết ngọc lộ ra trên cổ tay hắn, nhẹ nhàng trào phúng: "ngọc trâm tử trên đầu ca ca, cũng thật đẹp."

vòng tay huyết ngọc của Tạ Y phẩm chất thắng cây trâm trên đầu hắn ngàn lần vạn lần, Nhan Tễ Nguyệt cắn chặt hàm răng, hắn chỉ cảm thấy việc mình cúi đầu cùng lấy lòng giống như một trò cười, trên mặt giống bị người ta tát một cái, nóng rát đau.

Nếu không phải vì Tô Mộ, hắn ước gì đám người kia đem tiện nhân Tạ Y đang sống sờ sờ này bức tử, hoặc là bán cho nhà thổ, làm tiểu quan hạ tiện nhất ngàn người cưỡi vạn người áp.

Tô Mộ kiếp trước vì có thể cùng chung sống hòa bình với Nhan Tễ Nguyệt, đâu chỉ là loại trà mà Nhan Tễ Nguyệt thích, ngay cả bút mực nghiên mực hắn thích dùng, thích vải dệt tơ lụa, thích làm đẹp, thích hoa gì, thích điểm tâm nào, nàng mỗi loại đều nhớ rõ.

Sau khi trọng sinh, những ký ức này vẫn còn đó.

Nàng nhàn nhạt nói: "Trước kia từng là người làm của Nhan gia, sở thích của nhóm chủ tử khắp các viện, ta đều nhớ rõ."

Nụ cười trên mặt Nhan Tễ Nguyệt đột nhiên cứng đờ, mất mát không thể tả: "Như vậy sao."

Hắn cầm lấy chén trà đem nước trà uống tiến, quả nhiên như lời nàng nói, vừa đắng vừa chát.

Tô Mộ của mười năm sau, nhà giàu số một ở Quyện Thành sống trong nhung lụa, vô số nam hầu tranh nhau muốn hầu hạ thân cận nàng, lúc này lại dùng nước trà khó có thể nuốt xuống như vậy.

Hắn có chút đau lòng, trong mười năm gả cho Tô Mộ, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất, Tô Mộ cũng chưa từng ủy khuất hắn. Nhưng hiện tại nàng lại sống khổ cực như vậy.

"Trong viện ta còn có một ít trà Long Tỉnh, trong chốc lát ta sai Tiểu Bình đưa tới cho ngươi."


"Không cần, ta vốn chính là xuất thân bần hàn, không quen uống trà đắt tiền." Tô Mộ uyển chuyển cự tuyệt.

"Vậy sao?" trong lòng Nhan Tễ Nguyệt phiền muộn khó nhịn, kiếp trước nàng có thể phân biệt được trà Long Tỉnh được hái trước hay sau cơn mưa, sao có thể uống không quen trà ngon, bất quá là ghét bỏ hắn, không muốn uống trà hắn đưa thôi.

"Tiểu Y, ngươi cũng uống ly trà đi, hôm nay ngươi chịu khổ rồi." Tô Mộ rót cho hắn một ly.

"Cảm ơn Mộ tỷ tỷ." Tạ Y tiếp nhận trà, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh nàng, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ nhấp trà.

Nhan Tễ Nguyệt nhìn đến gương mặt kia của Tạ Y trong lòng liền tức giận, hận không thể xé nát hắn.

Tạ Y cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác niệm của Nhan Tễ Nguyệt, rũ mắt trong nháy mắt tâm tư đã bách chuyển thiên hồi, thực mau hiểu rõ nguyên nhân thực sự vì sao hôm nay Nhan Tễ Nguyệt giúp hắn giải vây chân —— lấy lòng Tô Mộ.

Hơn nữa Tạ Y vẫn luôn không rõ, cả Lý chủ quân và Tô Mộ đã nói rõ ràng không có đem chuyện hắn bị đóng dấu lan truyền ra ngoài, vậy mấy tin tức này là từ đâu mà đến?

Trước kia Tạ Y không hiểu rõ, hiện giờ nhìn đến Nhan Tễ Nguyệt, trong lòng hắn đã có đáp án.

Đối ai có lợi nhất, chính là người khởi xướng.

Nhan Tễ Nguyệt trước thả ra tin tức, mặc kệ lời đồn đãi lan xa, cuối cùng khi dẫn tới nhiều người tức giận, hắn liền ra mặt giúp Mộ tỷ tỷ giải vây, như vậy cho dù Mộ tỷ tỷ không có hảo cảm với hắn cũng sẽ dần thay đổi, toàn bộ mưu kế liền mạch lưu loát.

Trước kia Mộ tỷ tỷ đến nói chuyện cũng không cho Nhan Tễ Nguyệt cái sắc mặt tốt, thế nhưng bây giờ lại cho phép hắn vào cửa.

Thủ đoạn cũng ghê gớm thật.

Tạ Y ghê tởm nheo đôi mắt lại, giây lát, hắn ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười: "Hôm nay thật là cảm ơn ca ca, nếu không có Mộ tỷ tỷ cùng ca ca trợ giúp, có lẽ ta đã bị những người đó đuổi đi."

Nhan Tễ Nguyệt khinh miệt cười cười; "Không cần khách khí, bất quá tục ngữ nói rất đúng, không có lửa làm sao có khói, về sau Tạ Y đệ đệ vẫn nên xem lại lời nói việc làm của chính mình, để tránh người khác mượn cớ làm khó dễ, nếu ngươi tuân thủ nghiêm ngặt nam đức, mấy lời đồn đãi vớ vẩn tự nhiên sẽ không tìm tới cửa."


Xem lại lời nói việc làm? Chính là nói hắn không biết kiềm chế hành vi?

Tạ Y trong lòng lạnh lùng bật cười, đúng thật là đang chụp mũ cho hắn, vẫn là làm trò Mộ tỷ tỷ mặt, làm Mộ tỷ tỷ cho rằng hắn là nam nhân cái lả lơi ong bướm.

Hắn dịu ngoan khiêm tốn cúi đầu: "Ca ca nói đúng, chính là sau khi ta được Mộ tỷ tỷ mua về, chưa từng tiếp xúc cùng nữ tử bên ngoài trừ Mộ tỷ tỷ, nhưng ta không biết vì sao ta lại bị như vậy, những người đó lại vẫn như cũ hùng hổ doạ người."

" Không có lửa làm sao có khói, ngươi hẳn là nên tìm nguyên nhân trên người mình, sao ngươi không nghĩ tới, Lạc Nhạn hẻm nhiều nam tử chưa lập gia đình như vậy, vì cái gì bọn họ không nhằm vào những người khác, lại cố tình nhằm vào ngươi?"

Tạ Y á khẩu không trả lời được, ăn mệt cắn cắn môi.

Nhan Tễ Nguyệt nâng khóe môi đắc ý cười lạnh.

Tạ Y càng thêm kính cẩn nghe theo: "Ca ca nói có lý, ta về sau nhất định sẽ càng thêm tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chỉ vì Mộ tỷ tỷ một người, chỉ cấp Mộ tỷ tỷ một người xem, chỉ là những người đó hất bát nước bẩn lên người ta, nói trên người ta bị đánh dấu, còn là chữ ' dâm ' gì đó, thật không thể hiểu được, ngay cả chữ kia là cái gì ta cũng không biết."

Nhan Tễ Nguyệt cười ến khinh miệt: "Rõ ràng đã bị đóng dấu, giả vờ giả vịt ở trước mặt người khác cũng liền thôi, ở trước mặt ta giả vờ làm gì?"

Tạ Y ngẩng đầu, đôi mắt xanh lục giống như đá quý u trầm thẳng lẳng lặng nhìn chằm chằm Nhan Tễ Nguyệt: "Ca ca giống như khẳng định trên người ta bị đóng dấu? Trước đó không phải ca ca vẫn luôn bênh vực ta trong sạch mà? Chẳng lẽ ca ca cũng không tin tưởng ta, biết rõ ta trên người bị đóng dấu, lại còn đứng ra giải thích cho ta, vì sao chứ?"

Đệt! Nhan Tễ Nguyệt nắm chặt tay vịn, theo bản năng nhìn về phía Tô Mộ.

Tô Mộ dừng uống trà, chậm rì rì nhìn về phía hắn, thần sắc sở hữu sở tư.

"Ta, ta đương nhiên là tin ngươi" Nhan Tễ Nguyệt cả người máu khẩn trương mà cơ hồ sắp đọng lại: "Ta cũng là nghe những hàng xóm láng giềng bên ngoài đó nghị luận, bọn họ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ta cũng liền tin."

"À ——" Tạ Y cười không đạt đáy mắt: "Thì ra là như vậy ạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui