Editor Okia
Dương thúc, Tiểu Hạnh hắn không có việc gì chứ? Rốt cuộc sao lại thế này?" Tô Mộ đi đến bên người Dương thúc hỏi.
Dương thúc một bên vuốt nước mắt một bên nói: "Đều là tại tiểu nữ nhi Tiểu Mai của ta một hai đòi ăn kẹo đường, những cái đó ngươi mang đến đã ăn hết rồi, nàng liền năn nỉ Tiểu Hạnh đi ra ngoài mua cho nàng. Tiểu Hạnh không lay chuyển được, liền mang nàng và Tạ Y cùng đi, ai ngờ trên đường tiểu nữ nhi kia nhảy nhót không an phận, xô đẩy Tiểu Hạnh té ngã đập đầu"
Tạ Y nghe tiếng khóc đi ra, Dương thúc vừa nhìn thấy hắn nước mắt nước mũi giàn giụa cảm kích nói: "May mắn, may mắn có Tạ Y ở đó, là hắn hỗ trợ đem Tiểu Hạnh đỡ trở về, lại chạy đi thỉnh đại phu."
Tạ Y?
Tô Mộ nhìn về phía hắn, trong mắt Tạ Y mang ánh sáng lập loè, tựa hồ cũng bị kinh hách.
Dương thúc lôi kéo Tạ Y cảm kích rơi nước mắt: "Ngươi đúng là hài tử tốt, đa tạ ngươi a, nếu không phải nhờ ngươi Tiểu Hạnh nhà ta còn không biết phải nằm trên mặt đất bao lâu, Tiểu Mai người nhỏ căn bản không đỡ Tiểu Hạnh dậy nổi."
Nói xong Dương thúc liền kéo Tiểu Mai bên cạnh đánh, Tiểu Mai oa oa khóc lớn.
Tô Mộ vội vàng khuyên, thật vất vả Dương thúc mới nguôi giân, xong lại đi theo Dương thúc vào phòng, cách rèm cửa thăm Lâm Tiểu Hạnh, rồi mới đưa Tạ Y về nhà.
"Thật không nghĩ tới lại gặp được chuyện như thế này." Tô Mộ cảm thán khép cửa lại, đem Tạ Y từ đầu đến chân đánh giá một lần.
Tạ Y bị nàng nhìn đến trong lòng mao mao, còn tưởng rằng chuyện mình làm bị nàng nhìn thấu, lộ ra dấu vết.
Hôm nay hắn ở trong nhà Lâm Tiểu Hạnh nghe hắn kể ra hắn ái mộ Tô Mộ như thế nào như thế nào, nào là từ nửa năm trước mới gặp liền nhất kiến chung tình.
Nhưng nhất kiến chung tình lại ngại Tô Mộ lúc ấy hai bàn tay trắng, không chịu gả. Thật vất vả nhìn Tô Mộ ở Nhan gia từ người hầu thấp kém lên làm quản sự ngoại phủ, mới động tâm tư. Cố tình lại bị Nhan Tễ Nguyệt đoạt trước.
Hiện giờ Tô Mộ hòa li, lại muốn thi khoa cử, tâm tư hai cha con lại linh hoạt lên, thậm chí đã quyết định chờ qua mấy ngày tìm cớ đưa ra hướng giải quyết chung.
Tạ Y ở bên cạnh bọn họ giả câm vờ điếc, ngoài mặt nghe không hiểu, kỳ thật nội tâm vừa phiền não vừa đố kỵ.
Hắn biết hắn không nên ghen ghét, cũng không có lý do ghen ghét.
Nhưng ghen ghét chính là ghen ghét, không có gì lý do, cũng không có gì nên hay không nên.
Vừa lúc Lâm Tiểu Mai năn nỉ Lâm Tiểu Hạnh đi ra ngoài mua kẹo, hắn liền đi theo bọn họ.
Mưa vừa tạnh, phiến đá xanh ẩm ướt, một viên đá tròn vo lăn đến bên chân Tạ Y, mang theo tâm lý tính trả thù, Tạ Y xem chuẩn thời cơ đá tới dưới chân Lâm Tiểu Hạnh.
Tiếp được hết thảy liền thuận lý thành chương.
Bởi vì hắn cách khá xa Lâm Tiểu Hạnh, chung quanh lại không có người, chỉ có Lâm Tiểu Mai bướng bỉnh không ngừng đùa giỡn cùng Lâm Tiểu Hạnh, cho nên mặc dù Lâm Tiểu Hạnh té ngã, Tạ Y cũng có thể đem chính mình không bị nghi ngờ.
Thuận tiện lại làm người tốt.
Hết thảy đều là nước chảy thành sông, so với lúc trước ở chỗ mẹ mìn trả thù những cái nam nhân muốn hãm hại hắn, thủ đoạn lúc này cuả Tạ Y đã xem như là trò chơi trẻ con. Hắn thậm chí đã thuần thục tới nỗi chết lặng.
Nhớ lại năm đó, khi một nhà Tạ Y còn ở Đại Mạc bình bình an an sinh hoạt, Tạ Y bởi vì bộ dáng xinh đẹp được rất nhiều nữ nhân thích, trong đó bao gồm một nữ nhân cực có quyền thế Đường Tháp.
Đường Tháp đã hơn 30 tuổi, nguyên phối phu lang vừa mới chết, liền đánh chủ ý lên người hắn.
Hắn vốn không có tình cảm với người này, nhưng bởi vì có tiền có thế, khi gả qua lại được làm chính thất phu lang, đối phương lại không có hài tử, cho nên cha mẹ rất là vừa lòng.
Hôn nhân đại sự đương nhiên là để cha mẹ định đoạt, cho dù Tạ Y không thích, cũng không quyền cự tuyệt.
Trùng hợp Tạ Y có một tiểu đệ đệ nhỏ hơn hắn 1 tuổi, tên là Tạ Diệu Dung, tuy rằng mỹ mạo không bằng Tạ Y, nhưng vẫn luôn ghen ghét Tạ Y bộ dáng đẹp, được nữ tử hoan nghênh.
Bởi vậy phàm là Tạ Y tỏ ra có ý đối với nữ nhân nào, Tạ Diệu Dung đều muốn tiến lên giảo hợp, âm thầm câu dẫn, muốn cho mọi người biết mị lực của bản thân không hề kém so với ca ca.
Tạ Y biết rõ Tạ Diệu Dung có bản tính tranh dành háo thắng, bởi vậy liền giở trò cũ, tỏ vẻ rất vừa lòng Đường Tháp tiền tài quyền thế, gả qua làm chính thất phu lang, về sau muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Quả nhiên, Tạ Diệu Dung đứng ngồi không yên, thi triển mị thuật câu dẫn Đường Tháp, vai chính của hôn lễ đương nhiên cũng từ Tạ Y biến thành Tạ Diệu Dung.
Tạ Y dùng chút mưu mẹo liền giải quyết xong đệ đệ thích tranh đoạt cho người ta, mà chính mình lại được tự do.
Chờ khi Tạ Diệu Dung tỉnh táo lại, hối hận thì đã muộn. Nhưng Tạ Y không đợi đến ngày chứng kiến hôn lễ đó, chiến loạn liền nổi lên, cũng không biết Tạ Diệu Dung hiện giờ đang ở nơi nào.
"May quá, ngươi không có việc gì thì tốt rồi." Tô Mộ cũng không biết này hết thảy đều là chuyện tốt Tạ Y làm, ngược lại lo lắng Tạ Y đã chịu kinh hách, hiện giờ không có việc gì nàng cũng an tâm rồi.
Trong lòng Tạ Y hơi kinh ngạc, nhưng thực mau lộ ra nụ cười vô hại tiêu chuẩn.
"Mộ tỷ tỷ quan tâm ta?" Hắn thanh âm nhẹ nếu hơi vũ.
Tô Mộ gật đầu: "Đương nhiên rồi, rốt cuộc_"
"Rốt cuộc cái gì?" Tạ Y tò mò truy vấn.
Tô Mộ lắc đầu, mặt có chút đỏ: "Không có gì."
Rốt cuộc đời trước ngoại trừ việc Tạ Y vì nàng tuẫn tình, còn cùng nàng ở bên nhau sinh sống mười năm, mười năm ngay cả một cái sủng vật cũng có cảm tình.
Huống chi trong mười năm kia chỉ có một mình Tạ Y chiếu cố thức ăn, cuộc sống hàng ngày của nàng, cũng không để người khác nhúng tay, cơ hồ cẩn thận tỉ mỉ tới nông nỗi.
Nhan Tễ Nguyệt từng làm trò trước mặt nàng châm chọc nói: ' bên cạnh ngươi có cái tiểu tiện nhân kia, đừng nói phu lang, ngay cả một cây châm cũng không chen lọt được, bên cạnh ngươi nơi nào còn có vị trí cho ta nhưng ngươi yên tâm, ta cũng khinh thường việc đứng bên cạnh ngươi. '
Lúc ấy nàng còn tưởng rằng Nhan Tễ Nguyệt này vẫn nói móc châm chọc như cũ, hiện giờ hồi tưởng, lại liên tưởng đến Tạ Y đời trước tuẫn tình, có lẽ đúng theo như lời Nhan Tễ Nguyệt nói.
Tạ Y dùng phương thức riêng của chính hắn, đem nàng cùng Nhan Tễ Nguyệt cách ly.
Phương thức này như tế phong hơi vũ, nhuận vật tế vô thanh*, không rõ hắn cất giấu tư tâm.
*Câu này được trích trong thơ Đỗ Phủ nghĩa là "tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng".
Nhưng cũng may hiện tại nàng trọng sinh, Tạ Y cũng không có yêu nàng, hết thảy đều tới kịp lúc.
"Ngươi hôm nay bị kinh hách, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi ra ngoài một chuyến." Tô Mộ nói sang chuyện khác.
"Mộ tỷ tỷ ta không có việc gì, ngươi muốn đi đâu?" Tạ Y túm tay áo nàng.
Tô Mộ cười cười: "Ngươi bị kinh hách, ta đi ra ngoài mua thịt gà, hầm chút canh gà cho ngươi uống."
Tạ Y trên mặt nổi lên chút rạn hồng, lại luyến tiếc buông tay, trong giọng nói mang theo làm nũng ngay cả trước mặt cha mẹ cũng không có: "Ta, ta muốn đi cùng Mộ tỷ tỷ, được không?"
Tô Mộ bất đắc dĩ: "Được thôi."
Tạ Y vui vẻ đi theo Tô Mộ đi chợ, chợ ồn ào ồn ào, trong lúc nhất thời làm cho gà bay chó sủa.
Tạ Y từ sau khi bị mẹ mìn bán tới Quyện Thành thì vẫn luôn bị nhốt ở hậu viện, trừ bỏ lục đục với nhau, chính là lục đục với nhau. Rốt cuộc chưa thấy qua khung cảnh náo nhiệt như thế này, so với trấn nhỏ Đại Mạc tiêu điều, Quyện Thành hiển nhiên càng thêm náo nhiệt có không khí phố phường.
Tạ Y nhìn thương phẩm rực rỡ muôn màu, trong mắt tràn ngập mới lạ.
"Chợ rất đông người, kéo chặt tay áo ta, đừng đi lạc." Tô Mộ thấp giọng nói.
Tạ Y thu hồi ánh mắt mới lạ, nhìn Tô Mộ đáy mắt nhàn nhạt lo lắng.
Khóe mắt hắn thoáng nhìn một vị nữ tử tuổi trẻ đi cùng tiểu phu lang của mình, hình như cũng tới dạo chợ, tiểu phu lang rúc vào bên người thê chủ, ánh mắt co rúm lại cảm thấy mới lạ, tay nắm chặt tay áo thê chủ nói nhỏ: "Thê chủ người ở đây thật nhiều."
Thê chủ mặt mày đắc ý lại thỏa mãn, bị một loại yêu cầu vinh dự này làm nàng đắc ý vô cùng, bàn tay to ôm tiểu phu lang: "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
Tạ Y nghĩ lại, bản thân có phải biểu hiện quá mức thích ứng hay không?
Tô Mộ là nữ tử Giang Nam, nàng hẳn là cũng là thích loại này uyển chuyển Giang Nam nam tử phương pháp.
Không đúng!
Tạ Y đột nhiên bừng tỉnh, chính mình đây là đang làm cái gì?
Bởi vì Tô Mộ mà âm thầm tính kế Lâm Tiểu Hạnh một phen cũng liền thôi, chính mình hiện tại bởi vì Tô Mộ tùy ý nói một câu, liền khắc chế không được muốn đón ý nói hùa nàng, lấy lòng nàng?
Hắn điên rồi sao?
Tạ Y nuốt yết hầu, ổn định tâm trí, gắt gao lôi kéo ống tay áo nàng, đạm thanh nói: "Đã biết."
Chỉ chốc lát sau, Tô Mộ liền lôi kéo hắn tới một chỗ bán đồ nguyên liệu.
"Tô nha đầu, ta nghe nói ngươi hòa li!" Quyện Thành không lớn, nơi nào đều có thể gặp phải người quen, nông phu liền nhận ra Tô Mộ.
Tô Mộ cười đáp: "Vâng."
Nông phu nhìn về phía Tạ Y, sảng khoái nhanh nhẹn: "Đây là tân phu lang của ngươi? Không tồi, không tồi, xinh đẹp! Nhưng mà nhìn quá gầy, sinh dưỡng không tốt lắm!"
Ngươi mới sinh dưỡng không tốt!
Cả nhà ngươi đều sinh dưỡng không tốt!
Tạ Y ở phía sau Tô Mộ hung hăng trừng mắt liếc nhìn nông phu một cái,
Tô Mộ sợ tới mức vội vàng thanh toán tiền rời khỏi, sợ ngoài miệng không giữ cửa nông phu khinh bạc Tạ Y.
"Vừa rồi vị đại ca kia nói, ngươi đừng để ở trong lòng." Tô Mộ cẩn thận đánh giá thần sắc Tạ Y.
Hắn cuối thấp mặt mày, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui: "Mộ tỷ tỷ."
"Ân?"
Tạ Y hàm răng cắn đạm môi, tựa hồ là khó có thể mở miệng: "Mộ tỷ tỷ, ta ta thực có thể sinh dưỡng."
Ở nữ tôn quốc, vấn đề sinh dưỡng của nam tử trừ bỏ trinh tiết ra, chính là cái quan trọng thứ hai.
Cái ngươi phu lưỡi dài kia, dựa vào cái gì vừa thấy hắn liền chửi bới hắn, còn là ở trước mặt Tô Mộ!
Hắn tuy rằng nhìn gầy, nhưng là cởi quần áo vẫn là rất có da thịt, không giống như Nhan Tễ Nguyệt, cách quần áo nhìn vào, liền biết hắn gầy chỉ còn mỗi bộ xương.
Hơn nữa a cha đã từng tìm người sờ qua cốt tính đoán mệnh cho hắn, nói hắn ngày sau nhiều nữ nhiều phúc.
Tô Mộ xấu hổ cười cười: "Ừ, ta biết. Vị đại ca kia ngày thường nói chuyện chính là bộ dáng này, ta thay hắn bồi tội với ngươi."
Tạ Y lắc đầu.
Phạm sai lầm lại không phải Tô Mộ, nàng bồi tội làm gì.
Huống chi, Tô Mộ vì hắn đã gần như đào rỗng chính mình, hắn tuy rằng trời sinh tâm tàn nhẫn, nhưng vẫn còn xót lại trong lòng một chút lương tâm, chút lương tâm bé nhỏ này không đáng kể, toàn bộ đều đặt trên người một mình nàng.
Tô Mộ là người duy nhất hắn không muốn dùng ác ý phỏng đoán, tính kế.
Sau khi về đến nhà sau, Tô Mộ nấu nước thêm củi, Tạ Y làm sạch lông gà, sau nửa canh giờ một nồi canh gà tinh khiết đậm đà,thơm mức mũi đã làm xong.
Tạ Y múc một chén, đầu tiên liền đưa cho Tô Mộ nếm: "Mộ tỷ tỷ, ngươi uống uống xem."
Hắn đối chính mình nấu cơm tay nghề vẫn là rất có tự tin.
Tô Mộ nhấp một muỗng, nước cốt nồng đậm tản ra ở trong miệng, thịt gà hầm mềm tan mà không bị bở, vào miệng là tan, nàng nhịn không được tán thưởng nói: "Canh rất ngon."
Nhìn Tô Mộ thỏa mãn thần sắc, Tạ Y dù không ăn canh, thân mình phảng phất cũng ấm lên theo.
"Trong nồi còn rất nhiều, ta lại đi múc cho Mộ tỷ tỷ một chén."
"Không cần, lát nữa ngươi múc một tô, để ta đưa qua cho Dương thúc, Lâm Tiểu Hạnh còn đang dưỡng thương cũng nên uống chút canh gà bổ bổ."
Tâm Tạ Y chợt lạnh xuống: "Vâng."
"Thiếu gia, ngài muốn nô tra đồ vật, nô đã tra được." Tiểu Bình quỳ gối dưới chân Nhan Tễ Nguyệt nói.
Từ sau khi tin tức hòa li truyền bá ra ngoài, một đám người thân thích không liên quan đến Nhan gia như một tổ ong chạy tới với ý đồ đòi phân chia tài sản.
May mắn trước đó Tô Mộ đã cho biết tin, để hắn cùng cha tìm được Nhan Phong mất trí nhớ, lúc này Nhan gia mới thoát khỏi hoàn cảnh bị chia cắt.
Tâm tư muốn phân gia sản của nhóm thân thích thất bại, mất hứng mà về, Nhan Tễ Nguyệt vẫn là Nhan gia đại công tử phong quang vô hạn như cũ.
Hắn nằm nghiêng trên trường kỷ, lạnh lùng đảo qua Tiểu Bình quỳ gối dưới chân: "Nói."
"Nô nghe được,Tạ Y kia trước đó bị mẹ mìn bán vào trong phủ Lý tú tài, Lý tú tài đối hắn vô cùng sủng ái."
Nhan Tễ Nguyệt cười lạnh: "Hồ ly đến chỗ nào cũng không đổi được bản tính, một thân thối nát, nhìn thấy nữ nhân liền câu dẫn. Tiếp tục nói."
Tiểu Bình vội nói: "Nguyên nhân chính là vì Lý tú tài sủng ái, cho nên Tạ Y mới bị Lý tú tài phu lang ghen ghét cùng ngược đãi, nghe các hạ nhân trong phủ nàng ta nói, Lý tú tài phu lang còn dùng biện pháp vũ nhục hắn."
Nhan Tễ Nguyệt đơn phượng nhãn tạo độ cung lạnh nhạt xa cách: "Biện pháp gì?". Ngôn Tình Sủng
"Khắc chữ."
"Khắc chữ gì?"
Tiểu Bình khẽ cắn môi: "Dâm."
Hắn thật không nghĩ tới, từ trước cho rằng thiếu gia nhà mình tùy hứng lên thủ đoạn đã đủ tàn nhẫn, không nghĩ tới Lý tú tài phu lang thủ đoạn còn ác độc hơn.
Thế mà hắn lại khắc lên người một nam tử trẻ tuổi loại ký hiệu này, may mắn Tạ Y không biết chữ, không hiểu cái chữ kia là có ý nghĩ gì.
Nếu hắn biết ý nghĩa của chữ kia sợ là sẽ điên đi.
"Dâm?" Từ ngữ mang tính vũ nhục ở đầu lưỡi Nhan Tễ Nguyệt thốt ra, tựa như từ âm lãnh huyệt động bò ra một cái màu đen, phun màu đỏ tươi mang độc tính chết người: "Có trò hay rồi đây."
- --------------
Trời má cái chương này hao 2 tuần của tui luôn r, edit chương này muốn chầm ckẽm=)))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...