Chuế Tế ( Ở Rể )


- Trên lý thuyết, với lượng người của tửu lâu thì sẽ xuất hiện tình trạng thiếu hàng trong ba, bốn ngày tới. Trước mắt chưa cần mướn thêm người, nhưng nếu tính theo tiền công thì dự tính mỗi tiểu lâu mất nhiều nhất là hai quan. Hiện giờ có bốn tửu lâu, mỗi ngày bán ra sáu mươi đến tám mươi quả là vô cùng dễ dàng. Dựa theo lợi nhuận mà nói, vốn một quả trứng chỉ tám văn, vậy trên nửa tháng liền có thể thu hồi vốn rồi…
Tiếng bàn phím trong phòng vang lên lách cách, Ninh Nghị miệng không ngừng phân tích:
- Ngược lại, nếu thị trường mở rộng quá nhanh, muối không kịp thì sợ cung không đủ cầu. Theo ta, trước mắt tạm chưa nên lo đến việc làm sao để phát triển, vì bất kể thế nào, một thứ đồ vật mới muốn mở rộng thị trường tiêu thụ chắc hẳn không thành vấn đề.
Khang Hiền bên cạnh nhấp ngụm trà, cau mày:
- Mấy ngày nay ta cũng nhìn ra được, vốn tưởng tiểu tử ngươi có diệu pháp gì ghê gớm, không ngờ lại vẫn là cái chiêu nhờ mọi người phụ giúp, thủ đoạn quá đơn giản.
- Ha ha, binh có kỳ có chính(1), không dùng được chính thì dùng đến kỳ. Đây vốn là chuyện rất bình thường. Chỉ cần giải quyết được vấn đề, không cần thiết suy xét quá nhiều.
Ninh Nghị cười.
- Điều này đúng.
Khang Hiền gật gù,
- Thế nhưng thủ đoạn này của Lập Hằng, thực vẫn tính là kỳ ư?
Tần lão ngồi kia cười, nói:
- Vừa chính, vừa kỳ. Nếu nói về thủ pháp thì nhìn chung có thể coi là kỳ, được cái việc này không có gì lạ lẫm nên cũng xem như là chính.
Lão suy nghĩ một chút rồi tiếp:
- Lúc trước Lập Hằng bảo bán một quả trứng năm mươi văn tiền, làm sao mà được?
- À, từ năm mươi văn trở lên thì phải phối hợp thêm, chứ không thể chỉ bán mỗi trứng muối.

Ninh Nghị cười nói.
- Trứng phú quý, trứng phỉ thúy...Nếu ta có một tửu lâu của mình, sẽ sơn son thếp vàng lộng lẫy, sau đó mạnh dạn tô vẽ biểu tượng quả trứng này lên tường. Trong các cuộc tiệc hội dọn ra một chén, ngụ ý là mang lại may mắn, thuận miệng thêm thắt vài câu chuyện liên quan. Về sau, mọi người không hẳn là muốn ăn trứng, nhưng vẫn bày ra, xem như là biểu tượng của phú quý vậy. Năm mươi văn, một trăm văn, thậm chí là một hai quan tiền cũng mới chỉ là tự định giá thôi. Nếu có người cao quý như Khang lão đây trong bữa tiệc, tự mình mang ra mấy chén thì giá trị lại càng cao nữa. Người có tiền chạy theo như vịt cũng không lạ.
- Hôm đó, nghe Lập Hằng nói bán một quả năm mươi văn, những tưởng có kế hoạch kinh người thế nào, ai dè lại vẫn là thuyết pháp bình thường không có gì mới mẻ này.
Khang Hiền cười, lắc lắc đầu, sau đó ngẫm lại.
- Chỉ là, nghĩ đến thấy cũng đúng.
Ninh Nghị cười nói:
- Trên đời làm gì có kế sách kinh người nào, chẳng qua chỉ là xác định mục tiêu, sau đó giải quyết vấn đề. Ví như trên chiến trường, đạo điều binh trọng lấy yếu thắng mạnh, nhưng trên thực tế, làm gì có thứ gọi là lấy yếu thắng mạnh, nói trắng ra đều là lấy mạnh thắng yếu.
- Thuyết pháp thế này, ngược lại là chưa từng nghe qua.
Tần Lão nhíu nhíu mày.
- Binh thư cho rằng dùng kỳ không bằng dùng chính, đề xướng các cách trực diện nhằm hướng tới việc lấy yếu thắng mạnh, vì nếu địch mạnh mà ta yếu, binh pháp này dù đúng dù sai cũng chẳng có ý nghĩa. Thuyết pháp này của Lập Hằng, lão phu không thể tùy tiện đồng ý được.
- Gì, không có thuyết pháp này sao?
Ninh Nghị hơi bất ngờ.
- Xác thực không có.
Khang Hiền nở nụ cười.
- Theo như lời Lập Hằng, mọi kế sách là dùng để giải quyết vấn đề, mà dĩ nhiên, dưới tình huống địch mạnh ta yếu mới xuất hiện vấn đề, còn ta mạnh địch yếu thì cần gì tới binh pháp. Ngoại trừ những trận đánh quá đơn giản, hầu như mọi lúc bàn bạc đều thảo luận tình huống lấy yếu chống mạnh.

- Thật vậy sao.
Ninh Nghị gật gật, cười.
- Tư tưởng khác nhau, ta cũng chỉ tiện miệng lý luận suông thôi, ha ha, đáng chê cười.
- Thì đều là nói suông mà, lão phu đối với binh pháp thật ra cũng không quen...
Tần lão nhấp ngụm trà, vẻ như nhớ tới vài chuyện đã qua, ẩn trong nụ cười có chút phức tạp, sau đó nói.
- Cũng chẳng sao, mà thứ lý luận kia của Lập Hằng rốt cuộc từ đâu mà có, nếu không ngại có thể nói rõ ra.
Ninh Nghị suy nghĩ trong chốc lát, lấy bàn cờ đặt lên bàn.
- Nguyên do là cách nhìn khác nhau, nhưng cách thực hiện thì lại giống. Binh pháp đề cao việc lấy yếu đánh mạnh, thực ra, đó chỉ là sự thay đổi tương quan mạnh yếu của hai bên mà thôi.
Gã bốc ra mười quân trắng từ hũ cờ phía đối diện, sau đó lấy thêm năm quân đen ở chỗ mình đặt lên, phân cách đám cờ trắng ra.
- Nói một cách đơn giản, địch nhân có mười người, ta chỉ có năm, thế nhưng vẫn quyết đánh, dùng kế sách tính toán làm sao tách đối phương làm bốn nhóm: một, hai, ba, bốn. Bên ta năm người đánh bốn người bên họ, vì chiếm ưu thế nên chỉ tổn hại một phần, sau đó dùng bốn đánh ba, ba đánh hai, hai đánh một...chiến cuộc đã định. Vậy, lấy yếu thắng mạnh chẳng qua là phân rẽ đối phương, mỗi một phương diện nhỏ đều là dùng mạnh thắng yếu.
Tần lão cười nói:
- Theo như lời Lập Hằng, chuyện này quá mức lý...
Lời còn chưa nói xong lão bỗng ngây người ra, sau đó nhìn đám quân cờ, nhíu mày suy ngẫm. Khang lão định bảo thứ thuyết pháp này quá mức lý tưởng, hoàn toàn là nói suông, nhưng trông thấy biểu hiện của Tần lão, bất giác cũng rơi vào trầm tư.
Ninh Nghị cười cười:
- Quá mức lý tưởng? đúng thật là vậy.

Gã đưa tay sắp xếp lại quân cờ.
- Thật ra, chiến tranh thực sự vô cùng phức tạp, tình huống lý tưởng như thế thật không có khả năng gặp thấy, thế nhưng, đây là phương cách để lý luận, cũng không phải vừa sử dụng liền có thể tính toán chuẩn xác được. Qua các bài học có thể rút ra, trong chiến trận, mỗi khi lấy yếu chống mạnh hoặc lấy mạnh đánh yếu, khi chia nhỏ ra xem xét từng bộ phận, sẽ thấy đều có cục diện như trên, chứ không chính thức tồn tại thứ trạng thái lấy yếu thắng mạnh kia.
- Bởi vì, mạnh hay yếu đều do việc bọn hắn có thể đánh bại, tiêu diệt được đối phương hay không quyết định. Ở đây dùng thành bại luận anh hùng, địch mạnh ta yếu thì phải tìm cách ngăn chặn, phân cách, khống chế, cố gắng đưa từng khu vực nhỏ về thế lấy mạnh đánh yếu, chia nhỏ tình huống thậm chí là đến từng quân lính một. Đương nhiên, dù tướng lãnh không thể khống chế toàn cục đến mức độ này, nhưng từng phân đội thực hiện khi chống lại một phân đội khác, góp phần hướng tới chiến thắng cuối cùng.
- Thương trường, chiến trường, đối nhân xử thế, đảm trách công việc..v..v.. Ta không tin có thuyết pháp chân chính về việc lấy yếu thắng mạnh. Rất nhiều nhân tố không nhìn thấy cũng góp phần mạnh yếu vào bên trong. Tình báo, lòng người, yêu ghét, thậm chí là cả may mắn nữa. Mục tiêu đưa ra nhìn có vẻ quá xa vời, nhưng thực tế tồn tại rất nhiều con đường để đạt tới.Vậy, làm sao để thành công? Quay ngược lại vấn đề, chia con đường thành từng đoạn ngắn, bước từng bước, từng bước một..., rồi bạn sẽ phát hiện mỗi bước đều rất dễ dàng. Vậy nên, nếu chỉ để giải quyết vấn đề, ta không tin cái thứ gọi là kỳ mưu.
Gã trầm ngâm, đặt bàn cờ về chỗ cũ, cười trừ.
- Tất nhiên đó chỉ là lý luận suông, những ông tướng lãnh binh đánh giặc kia dù không biết điều này vẫn rất lợi hại. Tóm lại cách nhìn nhận thế nào thôi, không thực sự giải quyết được vấn đề.
- Đúng là nhìn kỹ từng bộ phận mới thấy là lấy mạnh thắng yếu, chứ không phải lấy yếu thắng mạnh.
Tần lão thở dài.
- Kiến giải của Lập Hằng quả rất dễ hiểu, lại có phần hợp lẽ. Binh pháp chính là biến yếu thành mạnh, chứ không phải là lấy yếu thắng mạnh, nếu như phân rõ hai vấn đề này ra, thế thì...
Vấn đề được đưa ra, quy luật bên trong đối với người bình thường e không có nhiều tác dụng, nhưng với những người như Khang Hiền, Tần Tự Nguyên. Tầm quan trong không hề giống nhau. Tần lão đăm chiêu suy nghĩ, Khang Hiền thì khẽ lắc đầu.
- Cách nói này quá thực tế. Lập Hằng biết truy tìm tận gốc rễ của sự việc, thật không giống với người thường. Có thể lĩnh ngộ những điều này khiến ta hiểu ra. Đôi khi cũng từng nghĩ tới, từng khắc khoải, con người từ đâu mà có? Rồi nhân tâm, rồi tình yêu, rồi nhiều thứ khác nữa...
Con người Tần Tự Nguyên vốn rất chân thành, đạo đối nhân xử thế cũng rõ ràng, nhưng có lẽ bị vài chuyện đã qua quấy nhiễu, khi nghe kiến giải của Ninh Nghị bỗng có chút cảm khái. Khang Hiền thì còn coi trọng đạo lý đối nhân xử thế hơn, khi hiểu ra những lời này, lão hết nhìn Ninh Nghị rồi nhìn bàn cờ, cười lắc lắc đầu, không biết nói gì.
Cách làm việc của gã trước kia chính là hệ thống các phân tích thời hiện đại, mọi thứ trên đời đều có thể lượng định theo quân cờ, vận may hay việc ngoài ý muốn cũng giống như một loại xác suất. Đến trình độ nhất định, những thứ gọi là kỳ mưu không còn tồn tại, giống như thích thú bình thường với cực kỳ ham muốn là hoàn toàn khác nhau.
Nhưng thời đại này thì không như vậy. “Thiên hành kiện”: quân tử phải không ngừng tự vươn lên.
Nho học là một thứ học vấn cực kỳ bảo thủ và nghiêm cẩn, nhưng trong đó tạo cho người ta khát vọng vươn lên lớn lao, yêu cầu chính bản thân phải tự tu dưỡng và nỗ lực, khẳng định giá trị bản thân, tư tưởng của chính mình trước ngàn vạn người khác. Nguyên cớ trong đó rất phức tạp, nhưng tới một mức độ nhất định, nho học vô hình chung ngăn cản sự tìm tòi về gốc rễ của sự việc. Những thứ như “nhân quả, đúng sai” đang lạnh lùng đưa dân chúng rời xa các hệ thống quy luật khách quan tây phương.
- Biết là Lập Hằng có hứng thú với hiệp khách cao thủ, thế nhưng, dù cho lợi hại cũng không thể chống lại mười người hay trăm người. Chi bằng dùng thuyết pháp vừa rồi, mặc dù hơi có vấn đề, nhưng đem phát triển dần có thể làm tướng một phương, đó mới đúng là “vạn nhân địch”... Đúng rồi, A Quý lại đây.
Tuy nói vậy nhưng lão vẫn gọi tùy tùng A Quý vào. Danh xưng người này mặc dù nghe khá tầm thường, nhưng địa vị e rằng không thấp, chỉ là cung kính trước mặt Khang Hiền. Ninh Nghị biết tên đầy đủ của hắn là Lục A Quý. Sau đó, Khang Hiền hỏi chuyện Tống Hiến bị đâm, hắn suy nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Người tên Tống Hiến này tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ là nếu Ninh công tử hứng thú với võ công, thì cũng có người đồn y mang một thân công phu cao cường, ngày thường luôn có hơn mười cận vệ bên người. Trong Vũ Liệt quân y khá được coi trọng, hiện tại chính đang thống soái Cận Vệ doanh tinh nhuệ nhất. Chỉ là nghe phong thanh, bình luận về nhân phẩm người này không được tốt, ngang ngược độc đoán, có thù tất báo, trước khi tòng quân, vì cầu công danh đã giết chết không ít đồng bạn ngày xưa. Ninh công tử có hứng thú với võ học, nhưng nếu không quen biết hắn thì tốt nhất đừng nên tiếp cận, dù là nghề nghiệp của chính mình, nhưng trên giang hồ luôn có những điều kiêng kỵ riêng.

- Vậy... theo Lục huynh, trên giang hồ còn nhiều người võ công cao cường thế không?
- Võ nghệ cao thâm, theo ý công tử là thứ nội công có thể chặt cây đập đá ư, người bậc này thật sự rất hiếm. Cả quân đoàn chỉ có một vài người, mấy đám loạn quân thổ phỉ cũng chỉ xuất hiện vài cường nhân như thế. Ví như thích khách ám sát Tống Hiến hôm ấy, tuy tại hạ không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đã nghe nói qua. Người này một kích bất thành, đại khai sát giới trong Phi Yến các một phen, sau đó bị thương liền từ trong mười cận vệ của Tống Hiến hoát ra, trúng thương vẫn chưa nặng. Bản thân Tống Hiến đã là cao thủ, vậy người này trên giang hồ phải thuộc dạng siêu nhất lưu cao thủ rồi. Dù vậy, nàng cuối cùng là ai thì tại hạ vẫn không đoán ra.
Hắn dừng một chút, kỳ thật thì số lần gặp gỡ Ninh Nghị cũng không nhiều, đôi lúc chỉ qua loa đôi câu nhưng luôn có hảo cảm, ôm quyền nói tiếp:
- Thật ra... thứ cho tại hạ nói thẳng, muốn nội công thượng thừa hầu hết phải luyện từ nhỏ luyện lên mới có tác dụng. Trước tiên, chưa nói đến việc Ninh công tử có thể kiếm được người như vậy, hiện tại vốn đã vô dụng rồi, hơn nữa... dù có hữu dụng, sự thần diệu của võ học cũng không hoàn toàn nằm ở nội công. Một bộ quyền thuật lợi hại, dù có rèn luyện thế nào, gò công mấy chục năm, lại thêm thiên phú kinh người nhưng đi ra vẫn là vô dụng.
- Loại kỹ năng này cần không ngừng tôi luyện trong đối chiến sát phạt, đối phương công tới một chiêu, liền phải biết đáp trả ngay mà không cần suy nghĩ. Sau đó mới quan trọng tới nhanh, dứt khoát, chuẩn xác, các thứ sát khí, huyết khí... Nội công chỉ là một phương pháp xuất lực, nếu luyện mỗi nó thì còn đánh không lại một lính già đã trải qua chém giết trên chiến trường. Ninh công tử là người có tài, tương lai làm quan chính thị“vạn nhân địch”, không nên vì việc này mà bỏ gốc lấy ngọn.
Bất luận trên tiểu thuyết võ hiệp viển vông mơ mộng cỡ nào, nhưng với tình hình thực tế hiện nay, ai mà biết ngoảnh qua ngoảnh lại có còn thấy được tương lai không. Đa số người tập võ đều mang ý nghĩ muốn phò tá cho các bậc quyền thế. Lục A Quý theo Khang Hiền lâu nay, có lẽ cũng thấy Ninh Nghị bất phàm, cảm thấy đáng tiếc khi gã tốn thời gian vào mấy trò võ vẽ, ý tứ đơn giản là:
“Bạn là một thư sinh, cơ hội đánh nhau còn không có, nếu không hiểu được điều đó, có luyện cũng như không.”
Ninh Nghị biết hắn thành tâm nói ra những lời này, vội vàng cảm tạ một phen.
Sau một hồi trò chuyện, Ninh Nghị cáo từ rời đi. Ánh nắng ban chiều ôn hòa, người người hoan vui bên dòng Tần Hoài. Gã tản bộ dọc theo bờ sông, trong lòng nghĩ về chuyện võ công. Lúc này đang đi gần tới tửu lâu Nhiếp Vân Trúc ở, vừa qua đoạn sông gấp khúc liền thấy một cột khói màu đen bên kia bốc lên, giống như xảy ra hỏa hoạn.
Gã một đường chạy qua, lúc tới trước tiểu lâu, chỉ thấy khói từ nhà bếp bốc lên cuồn cuộn. Một đạo nhân ảnh đang chìm ngập trong làn khói, cầm món đồ gì đó đập lung tung, quạt gió, ho khan, thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó rốt cuộc đành phải chạy ra khỏi phòng.
Người đó chính là Nhiếp Vân Trúc, lúc này mặt mày bị hun đen thành một cục, trời xuân se lạnh mà trên người toát đầy mồ hôi, tay cầm một cây quạt hương bồ lớn(2). Nàng chạy tới trước thềm, buồn bực nhìn đám khói mù mịt bao trùm nhà bếp, vẻ như đang suy nghĩ xem làm sao quay trở vào, quay đầu sang bất chợt thấy Ninh Nghị đang đứng bên đường, hơi chút ngẩn ngơ.
Ninh nghị không nhịn nổi bật cười, liền đó Nhiếp Vân Trúc cũng cười theo...mắc cỡ đưa mu bàn tay xoa xoa đôi gò má, hòa với mồ hôi thành một lớp đen thui lui.
Bên trong nụ cười là chút gì đó thẹn thùng ngại ngùng, nhưng không hiểu sao, khi phối hợp với mấy vệt nhám đen trên khuôn mặt, chỉ khiến người ta cảm thấy càng thuần khiết và xinh đẹp hơn...
------------------------------------
(1) Chính và kỳ ở đây có mang nghĩa trực tiếp và gián tiếp, đi đường thằng hay đường vòng, chính đạo hay sử dụng mưu kế...
(2) Quạt làm bằng lá cây hương bồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui