Sớm mai, lúc ánh mặt trời vừa le lói chiếu trên khu chợ đông, xe đẩy nhỏ cũng đã sớm ổn định tại ngã tư. Nhiếp Vân Trúc cùng Hồ Đào thu thập vài thứ, sau đó mang theo giỏ xách chuẩn bị đi giao hàng. Nàng vận đồ giản đơn, đầu trùm một cái khăn mỏng, ăn mặc tựa như phần lớn các cô gái nông thôn khác. Tuy vậy nhưng tư thái đơn thuần đó vẫn không dấu được khí chất hơn người sẵn có. Nếu trò chuyện mặt đối mặt, hẳn người ta sẽ cảm thấy nét nho nhã ẩn sau dung mạo thanh lệ ấy.
Ngày hôm qua, trứng muối đã được nàng đưa đến tửu lâu Xuân Ý lần thứ nhất, xem như là bước khởi đầu, hôm nay lại tiếp tục đưa qua. Nàng dựa theo sắp xếp của Ninh Nghị, lấy một số loại tương liệu khác nhau chứa trong mấy bình nhỏ, chuẩn bị sẵn đĩa sứ, sau đó cắt quả trứng muối làm bốn phần để vào bốn đĩa, mỗi đĩa san một ít nước tương, bày trí theo nhiều phong cách khác nhau. Vẻ ngoài trứng muối sau khi cắt vốn đã không tệ, phối hợp các loại đồ chấm đỏ, đen, trắng chắc chắn sẽ đánh mạnh vào thị giác người nhìn. Mặc dù trong tửu lâu, trang trí thế này chưa phải là quá bắt mắt, thế nhưng hôm qua chỉ bán lẻ cũng được tổng cộng hơn mười quả.
Tiến triển thế này làm Nhiếp Vân Trúc có chút trở tay không kịp, nếu như có thêm một nhà nữa, kế hoạch mỗi ngày bán ba mươi quả trứng muối liền cơ bản hoàn thành.
Ánh nắng ban mai chiếu tỏa, thời điểm nàng xách rổ qua Xuân Ý lâu, Lý Tần cũng đang cất bước ra khỏi ngõ, hắn băn khoăn một chút, sau đó hướng về phía tửu lâu Tứ Hải đi tới. Thấy một bằng hữu đã đến trước đang đợi sẵn.
- Tạ huynh đến sớm vậy...Tử Sơn đâu.
- Sáng nay Tử Sơn không đi với ta, hắn nói hôm qua vừa gặp lại một người bạn, tý nữa sẽ đi cùng y tới đây.
- Vậy thì tốt quá.
Mọi thứ tiến triển như bình thường, lời hiệu triệu của Lý Tần tương đối có sức nặng, cứ ba bốn ngày thì mọi người lại tụ tập dùng bữa ở một tửu lâu đâu đó. Những lúc náo nhiệt, thuận tiện bảo bọn hắn nhờ tiểu nhị đi mua trứng muối. Bởi ngày đó Ninh Nghị đã dặn chỉ cần vài người là đủ nên y cũng không thông báo nhiều, những bằng hữu này khá là đáng tin cậy, tùy tiện làm bộ một chút hẳn không có vấn đề gì. Hôm qua nghe thấy Xuân Ý lâu đặt mua trứng muối kia về, coi như là thành quả đạt được ban đầu.
Lý Tần rất hiếu kỳ đối với tài học của Ninh Nghị, còn trứng muối thì ngược lại không có quan tâm lắm. Lúc này gặp hảo bằng hữu Tạ Giáng, vừa trò chuyện vừa đi lên lầu, đợi lát sau lại có thêm một bằng hữu đã hẹn trước xuất hiện. Người này tên Thẩm Mạc, tự Tử Sơn, cũng là một tài tử có chút danh khí ở Giang Ninh. Đi cùng hắn còn có một người, ngũ quan đoan chính, dáng vẻ đường hoàng, mới khoảng hai mươi nhưng trên người đã phần nào toát ra khí chất ổn trọng, vừa vào cửa liền làm lễ với Lý Tần, Tạ Giáng.
- Đức Tân, mong quá, đã lâu không gặp.
- Yến Trinh!
Lý Tần vui mừng đứng dậy, người này thực ra là một người quen cũ, vốn từng là nhân vật tề danh Giang Ninh cùng Tào Quan, Lý Tần: Cố Hồng Cố Yến Trinh. Ba năm trước hắn tiến kinh, nghe nói là đậu cuộc thi cao trung, từ đó về sau sống tại Biện Lương(1), kiếm tìm con đường thăng quan tiến chức, ai ngờ lại có ngày quay về hội mặt nơi đây.
Mọi người nhất thời vui mừng khôn tả.
- Đến đây đáng lẽ phải báo trước cho bọn ta một tiếng chứ, nhớ đấy.
- Hôm nay mở tiệc thiết yến tại Kim Phong lâu, mời khách phương xa tới tẩy trần(2).
- Phạt rượu!
- Không biết đi Đông Kinh đã ba năm, có kiến thức thêm gì mới không, kể ra một lượt xem nào.
Bốn người vừa cười nói vừa ngồi xuống bàn, Cố Yên Trinh kể lại vài câu chuyện ở kinh thành.
- Bây giờ tại Đông Kinh, chuyện mọi người bàn luận nhiều nhất chính là việc hai nước Liêu Kim trở mặt gần đây, từ khi bệ hạ bổ nhiệm Lý tướng quân thì quân vụ chấn chỉnh, quân kỷ(3) nghiêm minh, hiện tại triều đình đang rất phấn khởi. Nếu như dự đoán không sai, chậm thì ba năm bảy tháng, nhanh thì một năm, nửa năm sau, triều đình sẽ lợi dụng cơ hội để kết minh cùng Kim quốc. Dư chấn từ hiệp ước Thiền Uyên tới nay làm cả quốc gia sa sút tinh thần, nhưng sắp tới có thể thu phục lại U Vân rồi!
Sáu tháng cuối năm trước, dưới sự lãnh đạo của Hoàng Nhan A Cốt Đả, Kim quốc bộc phát xung đột cùng Liêu quốc trên diện rộng, đồng thời khởi binh nhằm chiếm lại U Vân. Sự kiện này trở thành chủ đề thảo luận của các văn nhân sĩ tử Vũ triều. Sáu mươi năm Thiền Uyên, sáu năm Hắc Thủy(4), cả trăm năm bị áp bức qua đi, cơ hội cuối cùng cũng đến. Từ khi thánh thượng bổ nhiệm Lý Cương làm đại tướng, ông liền ra sức chấn chỉnh quân đội. Hôm nay thế cục đã rõ, mọi thứ dường như đã đặt sẵn lên dây cung, tương lai chỉ còn cách một bức tường mong manh như tấm lụa mỏng, một khi phá vỡ liền có thể nhìn thấy đại quân tiến ra Nhạn Môn quan, thẳng đến U Vân khôi phục lại bộ mặt phong quang Thiên triều năm xưa. Bốn người nói tới chuyện này ai nấy liền sôi sục nhiệt huyết lên, sau đó Cố Yến Trinh cũng cười thông báo những thành quả hắn đạt được.
- ...Lần này tại Đông Kinh, cuối cùng ta cũng được Khâm Tẩu đại nhân ưu ái, bổ nhiệm một chức quan thất phẩm, làm huyện lệnh châu Nhạc Bình. Tháng bảy này phải đi nhậm chức rồi nên ta tranh thủ trở về Giang Ninh thăm mọi người...
Khâm tẩu đại nhân mà hắn nhắc tới chính là Đường Khác Đường Khâm Tẩu, trong giới học sĩ cũng tương đối nổi tiếng. Mọi người vồn vã hỏi han một phen, đối với việc hắn đạt được danh ngạch, ai nấy đều có chút hâm mộ, ganh ghét. Trêu chọc được một lúc rồi bắt đầu nhắc đến chuyện trăng gió yêu đương. Trước đây ở Giang Ninh, Cố Yên Trinh vốn có tiếng là phong lưu, luôn được các giai nhân ưu ái, bây giờ đi Đông Kinh đã ba năm thì không thể nói là không có gì. Cố Yến Trinh cười kể vài nhiều thú vị.
- Thật ra thì danh tiếng và tài hoa nơi đó so với Giang Ninh cũng không sai biệt nhiều, các cô nương ở Đông Kinh phần lớn khá cao ngạo, đó lại là nơi sĩ tử cả thiên hạ tụ hội, muốn khuất phục các nàng thật không dễ dàng gì. Ta ở Đông Kinh ba năm, cô nương nổi tiếng nhất gần đây là Lý Sư Sư cũng mới gặp qua có một lần...
Thời gian theo câu chuyện dần trôi, tiến đến thời điểm náo nhiệt nhất trong tửu lâu. Lý Tần đang nghĩ không biết có nên gọi trứng muối không thì Cố Yến Trinh bỗng dưng ngừng lại, vỗ vỗ bàn, sau đó nói với tiểu nhị:
- Cho ta bốn quả trứng muối.
Dĩ nhiên trong tiệm không có, Cố yến Trinh nhanh nhẹn chỉ chỗ bán, có vẻ như rất quen thuộc. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Tần, Cố Yến Trinh cười lớn nói:
- Hôm qua ngồi tại Thúy Bình lâu tán gẫu với Mục Phương huynh, bỗng thấy hắn gọi trứng muối như thật, ta hỏi ra mới biết là chuyện Đức Tân huynh nhờ, tự nhiên ghi nhớ trong lòng, ấy...Vừa rồi ta có sai sót gì chăng? Mà cũng không biết trứng muối này với Đức Tân có quan hệ gì.
Lý Tần cười rộ lên:
- Thật chẳng có quan hệ gì, âu cũng là do được người bạn nhờ nhằm tiến hành một trò chơi, nhưng không được phép sử dụng danh khí của mình để truyền bá.
- Hiểu rồi.
Mấy chuyện đánh cuộc thách đố, vui đùa cũng thường gặp, nghe Lý Tần bảo là một trò chơi, Cố Yến Trinh cũng không quan tâm thêm. Sau đó mọi người lại bắt đầu bàn đến cảnh vật ở Đông Kinh.Tới khi ăn uống no say, Lý Tần và Cố Yến Trinh ngồi tâm sự riêng với nhau, Lý Tần trêu chọc:
- Hồi nãy lúc nói tới mấy cô nương ở Đông Kinh, thấy Yến Trinh có vẻ hơi do dự, không lẽ có gì mờ ám nên khó nói sao.
Cố Yến Trinh cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Chỉ có Đức Tân hiểu ta, thật ra cũng có vài chuyện, nhưng không liên quan gì tới Đông Kinh...À, nếu nói quan hệ thì cũng có... Không biết mấy năm nay huynh còn qua lại Kim Phong lâu không?
Lý Tần lắc đầu:
- Kim Phong lâu thì ta ít khi lui tới, nhớ lại Yến Trinh năm xưa hay thường đến đó nhỉ. À, gần đây Nguyên Cẩm Nhi của Kim Phong lâu khá là thân thiết với Tào Quan, huynh cũng biết hắn chính là tử địch của ta ở Lệ Xuyên, ta mà đến đó sợ cũng bị đóng cửa không tiếp, nhưng rốt cục là chuyện gì vậy?
- Ba năm trước, khi chưa đi Đông Kinh ta từng thầm thương trộm nhớ một người con gái ở Kim Phong lâu, mấy hôm trước vào thành liền đến đó tìm nàng, tiếc rằng...Ba năm nay, nàng đã không còn ở đó...
Ngón tay Cố Yến Trinh gõ nhẹ trên bàn, thần sắc hơi chút muộn phiền.
- Không dối gạt Đức Tân, ngày trước ta phong lưu, tự nhận đã gặp rất nhiều nữ tử, nhưng chỉ có cô gái đó...là làm ta cảm thấy thực sự rung động. Tâm tư bình thản, khí chất, tài hoa của nàng hoàn toàn khác biệt với những kẻ phong trần. Nhớ rõ ba năm trước, giờ phút chia tay nàng rất chân thành, nói: “Chúc công tử đề tên bảng vàng, áo gấm vinh quang trở về” chậc..đáng tiếc...dù ba năm trước nàng mở miệng cự tuyệt, nhưng cũng nên chuộc thân cho nàng...
Lý Tần suy nghĩ trong chốc lát:
- Như lời huynh nói, ba năm trước đây...Nguyên Cẩm Nhi khi đó chính là Phan Thi phải không, ừm, nghe nói nàng đã tự chuộc thân ra riêng rồi...
- Phan Thi gì chứ.
Cố Yến Trinh nhíu mày xem thường,
- Phan Thi chỉ là một cô nương bình thường, sao đáng để ta một lòng ái mộ. Người ta muốn nói tới chính là Vân Trúc cô nương, trước nay vẫn hiếm khi xuất hiện. Nếu không phải nàng không thích tranh danh thì sao đến phiên Phan Thi xuất đầu ở Kim Phong lâu...Chuyện này chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận mà thôi...
- Vân Trúc...cái tên này năm đó hình như ta cũng từng nghe qua...
- Năm đó nếu Đức Tân thật sự thấy nàng, tự nhiên sẽ nhận biết ngay. thơ văn xướng khúc của không chỗ nào là không phải thượng thừa, tư tưởng thì hoàn toàn khác biệt so với mấy cô nương tranh nhau làm hoa khôi. Mặc dù ta lui tới cũng chẳng nhiều, nhưng nếu không trải qua cảnh đời trớ trêu thì cớ sao nàng có thể rơi vào chốn phong trần như thế. Thật ra ta vốn có thể giúp, nhưng biết tính của nàng nên một mực không dám nhắc đến chuyện chuộc thân. Đúng là “hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ , chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành”(5)
- Có nghe nói gì về tung tích nàng hiện nay không?
Cố Yến Trinh lắc đầu:
- Có hỏi, chỉ là nhận được câu trả lời chẳng mấy thuyết phục..., Chắc có lẽ nàng cũng lập gia đình rồi, chứ nếu chỉ rời Kim Phong lâu thì hẳn phải có chút danh tiếng trong thành Giang Ninh. Với tình cảm ngày trước, mong nàng sẽ không nỡ cự tuyệt ta.
Tình là gì, mà khiến cho người ta đa sầu đa cảm đến nhường này.
Lý Tần ngẫm nghĩ rồi nói:
- Không hỏi được gì nhiều thì ít nhất cũng biết chỗ ở hiện tại chứ.
- Hỏi ngọn nguồn nào có tác dụng gì. Người nàng chọn rốt cuộc như thế nào ta cũng rất hiếu kỳ, nhưng nếu có thể không gặp...
Hắn nhìn sang Lý Tần, nở nụ cười:
- Có thể không gặp...vậy chắc không gặp thì tốt hơn.
Lý Tần gật đầu, vỗ vai gã:
- Được rồi, qua một thời gian ngắn sẽ quên được thôi.
Lúc này, bọn hắn ngồi trong Tứ Hải lâu nói hết chuyện này tới chuyện kia, khoảng thời gian náo nhiệt nhất dần trôi qua, khách nhân cũng giảm thiểu bớt. Tiểu nhị đi mua trứng muối cùng mấy người được khách nhờ mua trong hai ngày qua đang bàn bạc với quản sự. Lão nhìn sang bên này, thấy bốn người tay cầm quạt lông, đầu chít khăn quy cách trông rất có thân phận bèn phất tay đưa chỉ thị. Tiểu nhị đi ra ngoài, băng qua đường đến ngã tư đặt hàng Nhiếp Vân Trúc mai giao trứng muối. Trước đó, một tiểu nhị Thúy Bình lâu cũng tới đưa ra yêu cầu tương tự.
Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ mà Nhiếp Vân Trúc đã đứng chờ sẵn phía trước bậc thềm. Lúc Ninh Nghị tới, nàng liền phấn khích báo tin về nguồn tiêu thụ đã mở rộng đến ba nhà, vừa nói vừa nghi ngờ để ý nét mặt gã. Thật ra, tình huống thị trường nhanh chóng mở rộng đối với nàng có chút quỷ dị. Có người trong tửu lâu bảo tiểu nhị đi mua trứng muối, trong khi danh tiếng nó còn chưa lưu truyền ra bên ngoài, tình huống này không lẽ là do y ngầm ra tay.
Nếu đúng như vậy nàng sẽ cảm thấy rất bội phục. Nhưng dù giỏi đoán vẻ mặt của người khác đến đâu thì ngoại trừ sự vui vẻ, Nhiếp Vân Trúc vẫn không cách nào nhìn ra điểm khác biệt trên mặt Ninh Nghị. Kỳ thật, nàng rất vui vì mình có thể tự lực cánh sinh. Tiếp đến, nàng thảo luận với Ninh Nghị về các biện pháp ứng phó khi muối không kịp trứng, những khi bị thiếu hàng...vân..vân...
Sáng sớm, ngã tư, xe đẩy, Tứ Hải lâu, Nhiếp Vân Trúc mang theo giỏ trúc đến gặp tiểu nhị. Nàng chọn đúng thời điểm để nghe ngóng một ít nội tình, vì theo suy đoán của bản thân, chuyện “bỗng bán được nhiều” này không thoát khỏi có liên quan tới Ninh Nghị.
- ...Tiểu nhị ca, mấy ngày trước những người nhờ ngươi mua trứng muối là ai vậy...Ta chỉ muốn biết loại người nào lại thích ăn thứ này.
- À, đều là mấy tài tử có học vấn, nói đây là trứng phỉ thúy, trứng phú quý gì gì đó. Hôm qua tiểu nhân đi qua vô tình nghe được một người trong họ vừa từ Đông Kinh trở về, nhân vật cao trung mà cũng biết tới danh tiếng trứng muối này, không lẽ Nhiếp cô nương học được bí quyết từ kinh thành, chẳng trách những nơi khác đều không bán... Đúng rồi đúng rồi, cô nương xem, người hôm qua muốn trứng muối chính là vị công tử kia.
Nhiếp Vân Trúc cười, quay đầu nhìn lại, bên kia có hai kẻ sĩ(6) đang đi tới, Thẩm Mạc là người đầu tiên phát hiện trứng muối trên quầy, nghĩ thầm Lý huynh đã đạt được mục đích, thú vị thò tay chọt chọt Cổ Yến Trinh. Yến Trinh nhìn sang thì thấy tiểu nhị đang nhận trứng muối từ một cô gái nông thôn đầu quấn khăn, cảm thấy vui vui, tán gẫu đôi câu với Thẩm Mạc, trong giây phút miệng nói vẫn chưa ngừng thì ánh mắt đột nhiên ngây ngẩn ra...
-------------------------
(1) Biện Lương trong truyện chính là chỉ phủ Khai Phong, cũng là Đông Kinh, là kinh thành của nước Vũ.
(2) Tẩy trần: Bày biện thết đãi người từ xa đến.
(3) Kỷ luật quân đội.
(4) Xem các hiệp ước ở chương 30
(5) Đó là hai câu thơ cuối trong bài Kim lũ y, tham khảo phía dưới:
Kim lũ y
Nguyên tác: Đổ Thu Nương
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
o0o
--Bản dịch của Tương Như--
Áo kim tuyến
Chiếc áo thêu vàng, anh chớ tiếc
Khuyên anh hãy tiếc thuở xuân xanh
Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ
Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành
Nguồn: hoasontrang.us
(6) Người có học, người đọc sách, văn nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...