Buổi chiều đầu đông, ánh mặt trời ấm áp, bầu không khí khá căng thẳng.
"Quả nhiên... là ngươi làm..."
Thành thật mà nói, điều này cũng không nằm ngoài dự tính của Ô Khải Long, tuy rằng hắn cũng đã đoán người làm có thể là Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, nhưng cái hắn bất ngờ nhất là Ninh Nghị tự dưng nói một câu như vậy.
Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, đoán rồi kiểu gì cũng phải có quá trình nghiệm chứng, hai hôm nay hắn cố gắng bắt chuyện với Ninh Nghị, bao gồm cả hành động lần này. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ xem dò xét thế nào, hoặc có thể từ hành vi của đối phương suy đoán ra chút đầu mối thì một khắc trước, khi nghe Ninh Nghị nói về chuyện phản ứng hóa học, kim loại rồi gì gì đó, hắn đã nghĩ là chuyện vải phai màu lần này quả nhiên có liên quan đến đối phương? Đây cũng là một nhận định trong quá trình dự đoán, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng thèm vòng vo, trực tiếp bộc lộ, quá trình kiểm chứng thất bại.
Điều này vốn không hợp lý, thế cục đang tốt, tại sao lại chọn lúc này ngửa bài? Nó không đúng với lý thuyết cho lắm, cũng chưa phải là quyết định chính chắn cho lắm. Đầu chiều mùa đông, ngồi trong một quán nước, thuận miệng nói chuyện. Cảm giác kinh ngạc trong lòng Ô Khải Long tăng lên, mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng vẫn có một cảm giác hỗn loạn, buồn bực đến khó tả.
Nhưng mà, Ninh Nghị chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, tự rót trà ình.
"Hình như huynh rất tức giận, sao vậy?"
Nói xong câu này, Ninh Nghị cầm chén trà uống một ngụm, thái độ rất là thản nhiên. Ô Khải Long lúc này đã nghiến chặt khớp hàm, răng kêu ken két.
Vì sao tức giận ư? Đương nhiên là bởi vì...
Bởi vì...
Hắn đột nhiên bật cười, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó tựa lưng vào ghế nói:
"Quả nhiên là huynh làm... mọi người đều đã bỏ sót..."
Ninh Nghị lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện này:
"Tình hình Tô gia và Ô gia đến đã mức này, ai làm có khác gì nhau chứ… Tình hình bên đó thế nào?"
Không ngờ Ninh Nghị vẫn tỏ ra bình thản hỏi hắn tình hình thế nào, Ô Khải Long ngẩn người, sau đó bật cười:
"Tình hình thế nào chẳng nhẽ huynh không biết?"
"Không rõ lắm, khoảng thời gian này trong nhà loạn quá, hơn một tháng rồi ta chưa hỏi tới chuyện kinh doanh."
"Huynh..."
Ô Khải Long trợn mắt:
"Chưa hỏi tới?"
Mấy tháng trước, Hoàng thương đã bắt đầu có sự tranh đoạt, Tô gia chuẩn bị mất mấy năm lại trắng tay, tình hình lan rộng ảnh hưởng tới khá nhiều người, không biết bao nhiêu thương hộ vì thế mà buồn bã, vì thế mà vui sướng, thời gian chỉ mấy tháng nhưng số tiền phải tiêu cũng đã dùng tới hơn trăm vạn lượng. Trong thời gian này, đối phương cũng là một người quan trọng, có vai trò then chốt, vậy mà giờ lại ngồi đây nói là hơn một tháng rồi không hỏi tới tình hình kinh doanh?
Hắn đưa mắt nhìn Ninh Nghị, sự kinh hãi không nói cũng hiện ra. Ninh Nghị nhìn hắn một cái rồi cười cười, đặt tay lên cuốn sách nói:
"Chỉ là không khác nhiều so với tính toán, gần đây Đàn nhi cũng nói một chút, đại khái là nàng đã tung tin đồn ra bên ngoài."
"... Lời đồn quả nhiên cũng do nàng ta tung?"
"Ừ, đúng vậy."
Trông Ninh Nghị đang nói chuyện này mà giống như hắn đang nói tới một việc vui, một việc giúp đỡ người, hắn thành khẩn gật đầu, nói một cách to rõ:
"Bây giờ còn chưa có tin tức cụ thể, cô ấy còn đang tính tung tin ra cả nước, trong khi kỳ hẹn giao hàng đợt đầu của Ô gia sắp tới rồi, nếu như vậy thì tình hình lúc đó sẽ khá căng."
Bầu không khí hoang đường lúc này đã tràn ra, ngập cả quán trà, Ô Khải Long hiểu những lời nói này, trong đầu hắn đang tưởng tượng tới một cảnh bi thảm. Ninh Nghị nói với giọng bình thường, thái độ thành khẩn, dường như kể một chuyện chẳng liên quan đến mình và cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nó, lấy tư cách một người đứng ngoài trần thuật lại sự tình. Đối phương cũng chẳng e ngại nói luôn chuyện hiện giờ Tô Đàn Nhi đang tung lời đồn, cũng suy tính tới chuyện tung ra trong phạm vi cả nước. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng nhìn, nghe, tưởng tượng ra một người như thế này, hắn cảm thấy mình như lạc vào biển mây, không biết cách xoay sở thế nào.
Nhưng cũng có một điều khá buồn cười đó là, dù hắn có tính toán thế nào, có hành động thế nào, hắn cũng không ngăn được đối phương nói.
Ô Khải Long cứ nhìn tròng trọc vào Ninh Nghị, trong lúc nhất thời chẳng biết dùng từ gì để nói cả. Ninh Nghị uống trà rồi nhìn ra bên ngoài, đợi hắn hoàn hồn. Thật lâu sau, Ô Khải Long mới hít sâu một hơi, cắn răng gật đầu:
"Nói vậy thì thời gian ngửa bài của Tô gia đã đến, đúng không?"
Ninh Nghị mím môi, lắc đầu rồi lại gật đầu:
"À, không hẳn... mà cũng coi như vậy đi, tóm lại đó không phải là chuyện của ta, bên huynh phải đi đàm phán với Đàn nhi mới được."
"Vậy... huynh coi đây là chuyện gì?"
"Nhân duyên gặp gỡ... nhất thời hứng khởi... đại khái là chuyện gì cũng được."
Ninh Nghị cười cười:
"Dù sao các huynh cũng đã hiểu, nếu hôm nay huynh tới đây, ta không nói gì thì trong lòng huynh sẽ khó chịu, nói sớm một chút cũng chẳng sao, bên huynh có thêm thời gian suy nghĩ, kéo dài kỳ hạn giao hàng, ta nghĩ bên Tô gia cũng không chèn ép gì quá đâu."
Hắn nâng chén uống một ngụm trà.
Ô Khải Long cố gắng bình ổn tâm tình, nói:
"Vậy thì Ninh Lập Hằng, huynh nghĩ thế nào mới là tốt nhất?"
"Đàn nhi muốn cái gì, huynh cho nàng ấy là được."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Như vậy có thể bớt đi nhiều phiền phức."
"Ta làm sao mà biết vợ huynh muốn gì?"
"Thành ý, tất cả những thứ phòng lớn Tô gia muốn, Ô gia đồng ý là được..."
"... Tất cả!?"
"Đúng vậy, tất cả."
Đôi bên nhìn nhau trong chốc lát, Ô Khải Long cười điệu cười lạnh lùng mà châm chọc, Ninh Nghị vẫn tỏ ra thản nhiên, thành khẩn như trẻ con ba tuổi nói chuyện với người lớn. Qua một lúc, Ô Khải Long mới hít sâu một hơi:
"Được lắm, Ninh huynh không ngại thì ví dụ thử xem tất cả bao gồm những gì?"
"Tất cả thì là tất cả, gần đây Tô gia cũng đã tính toán rồi, à... nào là Lư châu, Thọ châu, Quang châu, Hòa châu, Tuyên châu..."
Ninh Nghị gập từng ngón tay tính toán:
"Công việc, thị trường kinh doanh ở những nơi này có thể nhường lại cho Tô gia một phần, còn về điền sản, à, phương pháp nhuộm, kỹ thuật dệt, ta cũng nghe Tô Đàn Nhi nhắc tới một vài thứ, có một thứ kỹ thuật dệt rất nổi tiếng gì đó... là kỹ thuật độc môn của Ô gia, dù sao cũng cần bàn tính rõ định mức thì sau này mới dễ bàn tính các chuyện khác, sau đó..."
Lời còn chưa dứt, Ô Khải Long đã đập tay xuống bàn:
"Ninh Lập Hằng! Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Hôm nay ở đây, có phải ngươi muốn đùa bỡn ta, muốn một nửa của Ô gia?"
"Không đến một nửa đâu."
Ninh Nghị nhìn hắn một cái:
"Thời gian gần đây Tô gia cũng bị ảnh hưởng, Ô gia căn cơ hùng hậu, chỉ bằng vào Đàn nhi thì chắc chắn không nuốt nổi một nửa Ô gia, chỉ còn cách cố gắng mà ăn, ăn được bao nhiêu thì ăn từng đó. Chắc là chưa đến một phần ba Ô gia thì đã no rồi, có được một phần ba, tuy không có Hoàng thương nhưng cũng đủ năng lực chứng minh cô ấy có khả năng làm gia chủ Tô gia. À, còn một chuyện rất quan trọng nữa là, lần này cô ấy rất tức giận, rất quan tâm, Tô gia tức giận và quan tâm tới thứ gì nhất chắc huynh cũng biết, đến lúc đó nhất định phải thành khẩn, cơ hội chỉ có một lần..."
"Nằm! Mơ!"
Ô Khải Long nghiến răng nghiến lợi:
"Các ngươi thật cho rằng Ô gia ta sẽ sụp đổ vì chuyện này? Đã bao nhiêu năm rồi Ô gia..."
"Nếu là người bình thường ai chẳng nghĩ như vậy."
Ninh Nghị lạnh nhạt cắt ngang lời đối phương:
"Người nằm mộng nói mơ ư, lòng tham con người luôn không đủ, chẳng khác nào rắn nuốt voi, làm gì có ai bỏ qua những điều này, cho nên ta mới nói rõ tất cả. Thực ra, qua hơn một tháng, bên đó cũng hiểu tình hình, vải phai màu..."
"Chúng ta sẽ kéo dài thời hạn với bên Chức Tạo viện, cũng muốn nhìn xem Tô gia có thể chống đỡ thêm được bao lâu."
"Đúng vậy, kéo dài thời hạn..."
"Cho nên, các ngươi mới tung tin đồn vải của Ô gia chúng ta phai màu, cứ nói đi, dù có ảnh hưởng nhất định nhưng cũng phải đợi tới khi Ô gia ta giao hàng mới biết được, các ngươi có chờ được không?"
Ninh Nghị liếc hắn một cái, thở dài:
"Đúng, nói thì nói được, nhưng kỳ thực chúng ta không nghĩ là 10 ngày sau mới tung tin, bởi vì chỉ cần phong thanh là những tiệm vải có liên quan sẽ có chuẩn bị, đến lúc đó chúng ta chỉ cần tốn thêm một chút sức, kiểu gì bên huynh cũng... A, được rồi, Liêu chưởng quỹ đã lên kinh thành, chuyện này không biết huynh đã biết chưa..."
"Các ngươi..."
"Nghe nói trước đây ông ấy cũng từng lên kinh, quen khá nhiều người trong những hãng vải lớn, quan hệ lại rộng, lần này đi cầm theo không ít bạc của phòng lớn Tô gia, cái đích muốn nhắm tới là muốn làm cho Ô gia dính tội khi quân."
Khuôn mặt của Ô Khải Long méo mó, Ninh Nghị cười lắc đầu:
"Thực ra ta cũng hiểu bên huynh nghĩ gì, vải chỉ phai màu mà thôi, nói gì đến tội khi quân. Mấy năm gần đây thánh thượng khoan dung độ lượng, đương nhiên sẽ không dễ hạ thánh chỉ xét nhà diệt tộc. Tô gia có quan hệ, Ô gia đương nhiên cũng có quan hệ, tuy nhiên hai bên đều không có quan hệ lớn, đôi bên cùng hành động, kết quả vẫn phải đợi tâm tình cấp trên. Nhưng tóm lại, chúng ta đã tính toán nện thẳng vào nước cờ này mấy chục vạn lượng bạc, cho nên tác dụng nhất định sẽ có. Việc Ô gia bị phạt là không thể tránh khỏi. À… nếu như các huynh có thành ý, Đàn nhi cũng sẽ bảo Liêu chưởng quỹ nói đỡ mấy lời, phạt thì đương nhiên là nặng nhưng cũng không tới mức xét nhà diệt tộc..."
Ô Khải Long nghiến răng nghiến lợi cười cười:
"Ngươi có biết tội khi quân đâu dễ ban ra..."
"Thế nhưng bây giờ sắp chiến tranh rồi, Khải Long à."
Ninh Nghị cầm ấm trà, rót cho Ô Khải Long một chén, nói:
"Từ xưa tới nay, chiến tranh cần nhất thứ gì? Tiền đấy. Cỗ máy chiến tranh mà khởi động, ai không điên đầu vì chuyện này? Triều Vũ tuy bên ngoài hay đồn là giàu có và đông đúc, nhưng quốc gia lúc nào cũng thiếu tiền, muốn động binh lương thảo đi đầu, một khi động binh thật sự thì bao nhiêu tiền mới đủ cho cái nồi không đáy này? Bao nhiêu cũng không đủ. Chúng ta không biết bao giờ chiến tranh sẽ xảy ra, nhưng khẳng định trước chiến tranh mọi chuyện sẽ phải xong, có ai lại cố tình kéo dài một miếng mồi ngon như vậy?"
Hắn nhìn Ô Khải Long:
"Giờ chưa quyết định khai chiến, nói chung là vẫn còn cơ hội, nhưng mà, chà... có lẽ là ngày mai, cuối tháng, hay tháng sau sẽ quyết định? Tháng sau thì sao? Mặc dù kéo dài được thời hạn... nhưng một khi quyết định chiến tranh, thánh thượng, quan lớn trong triều, quan viên ba tỉnh sáu bộ đều sẽ điên đầu vì tiền. Ô gia các huynh có nhiều tiền như vậy, có thể mang ra bao nhiêu ngân lượng? Ta không rõ, nhưng sẽ là rất nhiều, có thể là mấy trăm vạn lượng? Hơn nghìn vạn lượng? Hoặc là nhiều hơn nữa... đúng là nắng hạn gặp mưa rào..."
Sắc mặt Ô Khải Long trắng bệch, Ninh Nghị thở dài an ủi:
"Đừng suy nghĩ nhiều, một khi làm lớn, Ô gia sẽ không thoát khỏi chuyện xét nhà diệt tộc đâu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...