Nói xong, anh ta nâng tay trái lên rồi kẹo điếu thuốc đang ngậm trên môi ở giữa hai đầu ngón tay, nhả khói ra làm gương mặt của anh ta trở nên mơ hồ.Ngay sau đó, anh ta nhỏ giọng xuống, dùng giọng điệu nửa trào phúng nửa lạnh lùng nói thêm một câu: "Chậc, mong là tố chất tâm lý của anh không giống như tên kia.""..."Bỗng trong lòng Mạc Dịch nổi lên một dự cảm bất thường.Anh rảo bước nhanh hơn, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì đó thì đã nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên: "Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người đã đến với trò chơi sinh tồn người thật quy mô lớn – STAY ALIVE."Giọng nói của người nữ kia linh hoạt kỳ ảo, nếu như không phải đang ở trong hoàn cảnh là một sân trường tĩnh mịch quỷ dị thì mọi người sẽ cảm thấy vô cùng hưởng thụ, nhưng ở đây...!Ngoại trừ cảm giác quỷ dị và rợn người ra thì không còn tính từ nào khác để biểu đạt cả.Người đàn ông vừa nãy gào thét chất vấn như gặp phải kẻ địch mạnh, gương mặt trắng bệch bị mồ hôi thấm ướt, anh ta vừa khủng hoảng mà đi lòng vòng, vừa lớn tiếng uy hiếp trong không khí: "Có phải mấy người là ekip chương trình gì đó đúng không? Tôi nói cho mấy người biết! Mấy người làm như vậy là phạm pháp! Có tin luật sư của tôi sẽ kiện mấy người đi đời luôn hay không?"Giọng nữ kia vẫn bình tĩnh êm tai như thế, dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào:"Nhiệm vụ duy nhất của ngài là: Tồn tại năm tiếng tại sân trường này.Dưới đây là gợi ý cho ngài: Cửu tam tam, yến vô túc, thất nhất nhị, sương mù vô danh.(Chín ba ba, yến không chân, bảy một hai, sương mù không tên)Chúc ngài chơi thật vui vẻ."Dứt lời, còn chưa để cho mọi người kịp phản ứng thì giữa không trung trống rỗng đột nhiên xuất hiện thời gian đếm ngược màu xanh da trời: 4:59, lóe lên ánh sáng mờ trong bóng đêm.Bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị....!Dự cảm mơ hồ linh nghiệm.Mạc Dịch lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.Trong lòng có vô số câu chửi thề không biết phải phun ra thế nào mới được.Tuy rằng anh thích chơi mấy cái game kinh dị, nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghĩ rằng có một ngày, chính bản thân anh lại có thể sử dụng phương thức 3D để tự trải nghiệm.Mẹ cha nó, trò này căn bản là không phù hợp với năng lực chuyên môn của anh.Đúng lúc này, một cô gái trông khoảng 23, 24 tuổi đột nhiên bước lên vài bước, vươn tay níu ống tay áo của người đàn ông lúc nãy mời Mạc Dịch, nước mắt vương trên gương mặt thanh tú, giọng nói cô ấy run rẩy, hoang mang lo sợ nói: "Anh ơi...!Thế này, thế này là sao vậy, chỉ là trò đùa thôi đúng không? Xin anh nói cho em biết với."Người đàn ông kia lạnh lùng hất tay cô ấy ra, đưa mắt lên nhìn mọi người: "Đây không phải trò đùa, nếu mấy người chết ở đây thì cũng sẽ chết ở thế giới thật, tôi đề nghị mấy người nên theo sát gợi ý của nó, ngẫm nghĩ cho thật kỹ, không chừng còn có thể cứu mấy người một mạng."Nói rồi, anh ta có hơi bực bội mà xoa xoa huyệt thái dương, mặc dù đã hạ thấp giọng xuống nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được sự lo lắng: "Mọi người chia ra đi, hai ba người một nhóm cùng đi tìm manh mối, xem thử có thể tìm được món đồ gì có liên quan tới gợi ý hay không, nói không chừng có thể giúp chúng ta chống đỡ lại."Hiển nhiên người đàn ông kia có quen biết với hai người bên cạnh, anh ta gật đầu với hai người khác, sau đó ba người liền đi ra ngoài đầu tiên.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu tìm nhóm, cảnh tượng trở nên hơi hỗn loạn ầm ĩ.Mạc Dịch đứng tại chỗ, chân mày chầm chậm cau lại, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.Dưới góc độ của anh nhìn ra ngoài qua cửa sổ, giữa không trung ngoại trừ ánh sáng từ con số thì không hề có một tia sáng nào cả.Bóng tối dày đặc tựa như thực thể vẫn luôn vây quanh lấy toà kiến trúc, dãy lầu học này cứ như một hoang đảo nằm lơ lửng giữa bóng tối vô tận, giống như là...!Nghĩa trang vậy.So sánh quỷ dị này xẹt nhanh như chớp qua đầu, đột nhiên xuất hiện mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, làm anh tự dọa mình càng sợ hơn.Mạc Dịch có hơi tự giễu mà lắc đầu, giống như muốn hất văng suy nghĩ mơ hồ này ra khỏi đầu óc.Bỗng có người kéo cánh tay của anh, Mạc Dịch sửng sốt nhìn qua bên cạnh.Chỉ thấy một người đàn ông với gương mặt ôn hoà đứng cạnh anh, trên khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn lộ ra chút khó chịu, anh ta thấy Mạc Dịch khó hiểu nhìn mình thì vội nở một nụ cười hơi có hơi e dè:"Chào anh, chuyện là...!chúng ta làm một nhóm nhé?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...