Chức Cẩm Đồ

Trương Liêm lặng đi hồi lâu rồi chợt hỏi, "Bá bá có đoán ra do nguyên nhân gì mà Bạch hạc lệnh chủ gây tai họa cho Phật Vân sơn trang không?"

Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Bá bá không biết."

"Có thể nguyên nhân là thanh Vân trận đao không?"

Phất tân Trang chủ chợt mở to mắt nói, "Phải rồi! Hiền điệt quả là thông minh tuyệt đỉnh! Ðúng là tai họa xuất phát từ thanh bảo đao này. Mấy năm gần đây bá bá có nghe nói rằng nếu có thể thu thập được năm loại binh khí gồm Vân trận đao, Chiếu đảm kiếm, Ma cô trảo, Lượng tài xích và Ðịa ba sản thì mới công phá được tòa Nha tượng tháp để đoạt bảo vật. Có lẽ Bạch hạc lệnh chủ cũng biết tin tức này nên mới rắp tâm cướp đoạt, làm hai nhà chúng ta lần lượt gặp phải kiếp nạn."

Trương Liêm hỏi, "Gia phụ dùng binh khí gì?"

Phật Vân trang chủ đáp, "Chiếu đảm kiếm."

ông ta chợt ngẩn ra, nói tiếp, "Lạ thật! Vừa rồi lệnh tôn không phải dùng Chiếu đảm kiếm để đấu với Thần tiêu khách."

Trương Liêm lại hỏi, "Chiếu đảm kiếm hình dáng thế nào, có gì đặc biệt không?"

"Mềm như bông, mỏng như giấy, có thể cuốn cũng có thể gấp, Vô cùng sắc bén đến nỗi chi cần thổi một sợi tóc qua lướt là đứt ngay."

Trương Liêm nghĩ rằng một thứ binh khí kỳ diệu như thế dù phụ thân cất giữ mình cũng không sao biết được vì rất dễ cất giấu.

Nhưng kiếm sĩ áo xám vừa rồi nếu đúng là phụ thân thì sao không dùng bảo kiếm mà lại sử dụng một thanh kiếm tầm thường?

Chẳng lẽ có điều bí ẩn gì?

Trương Liêm chợt nghĩ ra đã là bảo vật đang bị bọn ác nhân dòm ngó rắp tâm tranh đoạt thì càng giấu kín càng tốt.

Phật Vân trang chủ nhìn chàng, cười nói, "Thực ra với kiếm thuật thượng thặng như lệnh tôn, khi đối địch chỉ cần dùng một thanh tre mỏng đã có thể khống chế đối phương chẳng kém gì đao kiếm rồi. Nhưng nay đã lưu lại kiếm phổ cho hiền điệt mà không để Chiếu đảm kiếm lại, đó là điều bá bá còn chưa hiểu."

Câu đó làm Trương Liêm lóe lên một ý nghĩ.

Chàng vội nói, "Phải rồi! Nhất định lão nhân gia muốn tiểu điệt trước tiên phải học thành kiếm thuật rồi sau đó mới trao cho bảo kiếm. Bởi vì Chiếu đảm kiếm là bảo vật đang được người trong giang hồ để ý như thế, nếu còn chưa giỏi kiếm thuật mà mang nó thì rất dễ gặp phải tai họa."

Phật Vân trang chủ trầm ngâm nói, "Vậy thì thanh Chiếu đảm kiếm giấu đi đâu?"

ông ta bỗng chăm chú đọc lại bài thơ rồi chợt thốt lên, "Hiền điệt xem này! Trong bài thơ có đến bốn địa danh! "

Trương Liềm liền nhẩm lại rồi ngạc nhiên hỏi, "Bá bá thấy trong đó ghi những địa danh nào?"

Phật Vân trang chủ giảng giải, "Ðây này Thử Mãn Khâu, Khinh Chu Giang và Mạc Vấn Luật, như vậy chẳng phải bốn địa danh là gì?"

Những địa danh này quả là Trương Liêm có biết, nhưng trong thơ viết là mạc vấn chân nay bị Phật Vân trang chủ đổi thành Mạc Vấn Luật thì hơi sửng sốt.

Nhưng ngẫm lại hai âm chân và luật phát âm khá giống nhau, như thế cũng chấp nhận được.

Chàng chợt hỏi, "Bá bá cho rằng gia phụ giấu Chiếu đảm kiếm ở một trong những địa phương đó hay sao?"

Phật Vân trang chủ gật đầu, "Rất có thể như vậy!"

"Nhưng chỉ một thanh kiếm sao có thể đem giấu nhiều nơi đến thế?"

Thực ra Phật Vân trang chủ cũng không dám chắc, nên trả lời với vẻ ngập ngừng, "Có thể lệnh tôn còn có thâm ý khác, Trương Liêm lại hỏi, "Bá bá quen biết gia phụ đã nhiều năm, có biết Chiếu đảm kiếm pháp có cả thảy mấy chiêu không?

Phật Vân trang chủ trả lời ngay, "Tất cả gồm ba mươi sáu chiêu, có lẽ lệnh tôn đưa mười hai chiêu tinh diệu nhất truyền cho hiền điệt đó!"

Trương Liêm nhớ trong pho sách còn có viết ba mươi sáu chữ mật, chẳng biết có liên quan gì đến ba mươi sáu chiêu kiếm pháp không, nhưng chỉ trầm ngâm mà không nói gì.

Bấy giờ trăng hạ huyền đã bắt đầu nhô lên.

Phật Vân trang chủ nói, "Ðêm trăng thế này có thể nhìn rõ cảnh vật, chúng ta nên xem lại mặt mũi mấy tử thi xem còn ai quen không, nhất là xác định lại Thập tam tiết ngô công Lý Chi Bổn."

Chợt Trương Liêm ngăn lại, thấp giọng nói, "Khoan đã!"

Chàng bỗng chú mục nhìn về hướng đông bắc chỉ thấy tháp thoáng dưới ánh trăng có mấy nhân ảnh lom khom trên sườn núi, khẽ nói, "Có mấy người tới đây chẳng biết bạn hay thù, nhưng cứ thận trọng là hơn. Nhậm thúc thúc đang dưỡng thương không thể để bị phát hiện, tiểu điệt sẽ nhử chúng đi hướng khác."

Phật Vân trang chủ gật đầu, "Hiền điệt tính như vậy là rất chu đáo, nếu không bá bá chẳng nghĩ xa đến thế đâu. Hãy đi đi, nhưng phải bết sức thận trọng."

Trương Liêm được tán dương, ngượng nghịu đáp, "Bá bá quá khen! Xin hãy ở đây chiếu cố và đừng để Nhậm thúc thúc lên tiếng, tiểu điệt đi đây!"

"Hiền điệt yên tâm di, nếu cần ta sẽ điểm huyệt đạo."

Trương Liêm nhẹ nhàng tụt xuống đất rồi nhảy qua tường viện đi vào Phật Vân sơn trang.

Trước tiên chàng đến bên thi theo Lý Chi Bổn nhặt lấy chiếc Thập tam tiết ngô công tiên giắt vào thắt lưng rồi chờ cho bọn người kia đến gần mới nhảy lên đứng trên mái sảnh đường chờ đợi.

Năm tên hắc y nhân mặt bịt khăn đen kín mít tay cầm binh khí sáng loáng hùng hổ ùa vào trang môn.

Một tên cất giọng cười to nói, "Thật không ngoài dự đoán của Tam tọa chủ, vẫn còn kẻ không biết sống chết liều mạng ẩn náu ở đây! "

Ðó là giọng của một lão nhân, nghe sang sảng vang cả tai, hẳn là một cao thủ nội gia thượng thặng.

Trương Liêm chuyền theo mái nhà về phía hậu trang nhưng thấy phía đó cũng có mấy nhân ảnh đang tiến vào.


Chàng lo lắng đưa mắt nhìn quanh, bấy giờ mới phát hiện ra chẳng những hai phía tiền hậu trang mà cả bốn hướng đều có địch.

Nhẩm đếm qua, Trương Liêm nhận thấy lần này địch nhân còn đông hơn cả lần trước.

Chàng chợt nhớ tới hai câu thơ đề dưới bức họa của Phục cừu nhân, "Thử địa tòng kim bất khả cư, thành hồ xả thủ mãn khâu hư."

Vị đó đã cảnh báo về mối nguy cơ như vậy tại sao còn ở lại đây chờ chết?

Chàng có phần hối hận, không phải lo cho mình mà chỉ hối đã không đưa Nhậm thúc thúc đến nơi an toàn hơn.

Nhưng dù sao thì cũng đã muộn, chỉ nghĩ cách thay đổi tình hình cho bớt nguy hiểm đi mà thôi.

Nghĩ đoạn, chàng cười thản nhiên nói, "Trương mỗ biết chắc rằng các ngươi thế nào cũng quay trở lại nên chờ đây đã lâu rồi!"

Một người nói, "Tọa chủ, chính là tiểu tử họ Trương đó!"

Trương Liêm nhận ra giọng nói của tên Nghĩa tam hiệu.

Giọng của lão nhân lúc trước ra lệnh, "Triển khai bao vây, lần này không được để tên nào chạy thoát!"

Trương Liêm muốn nhử đối phương rời xa khỏi gốc cây Nhậm Tiến Phương đang nằm dưỡng thương nên chạy về phía trù phòng vượt qua tường viện, còn nhảy lên cành cây giật xuống mấy tờ Bạch hạc lệnh rồi mới lao về hướng đông, vừa chạy vừa nói to, "Lệnh đến môn diệt! Nhưng các ngươi chẳng diệt được môn phái nào đâu mà tự chuốc vạ vào thân đấy!

Bọn hắc y nhân rầm rộ đuổi theo.

Nhưng thân pháp của Trương Liêm quá nhanh, phút chốc đã bỏ xa kẻ địch.

Nhưng mới chạy chưa được một dặm chợt thấy phía trước có người chặn đường.

Bọn này cả thảy có bảy tên, cũng bận hắc y trùm kín mặt như lũ hung đồ đang đuổi theo chàng, nhưng đặc biệt có một người bịt mặt bằng khăn trắng đứng riêng một bên, chắc là thân phận cao hơn đồng bọn.

Trương Liêm giảm dần tốc độ rồi đứng đối diện với bảy tên này, ném tờ Bạch hạc lệnh xuống đất đưa chân giẫm lên, cười hô hố nói, "Ai là tọa chủ hãy ra đây, tiếp Trương mỗ một chiêu!"

Tên trùm khăn trắng phất tay ra lệnh, "Nghĩa thập nhị, Nghĩa nhị thập thất hãy thử xem tiểu tử hỗn láo kia có bao nhiêu bản lĩnh!"

Trương Liêm cười kha kha nói, "Thì ra tọa chủ ngươi sợ chết! Vậy thì bổn nhân đi đây."

Dứt lời quay người chạy về hướng bắc.

Tên trùm khăn trắng quát to, "ái ngũ huynh lưu ý! Tiểu tử này định chuồn đấy! "

Lời chưa dứt đã kéo thủ hạ đuổi theo.

Lập tức có tiếng trả lời từ hướng bắc, "Ðã giăng thiên la địa võng, dù hắn mọc cánh cũng không thoát đâu mà sợ!"

Trương Liêm chạy được vài chục trượng đưa mắt nhìn tới, thấy thấp thoáng phía trước có bảy tám nhân ảnh triển khai thành hình bán nguyệt đang chờ mình tới.

Chàng dừng lại xác định tình hình, thấy phía sau tên bịt khăn trắng dẫn bảy tên thủ hạ đuổi riết, phía trước địch nhân đã dàn trận chờ sẵn, bọn đuổi theo từ Phật Vân sơn trang cũng vừa đến nơi dàn thành hình chữ nhất ở phía nam, còn ở phía tây cũng có một bọn đang áp vào, như vậy là chàng đã bị vây kín cả bốn mặt.

Chẳng những thế, từ phía Phật Vân sơn trang có tiếng bước chân rầm rập và nhiều nhân ảnh thấp thoáng, chắc chúng tăng cường lực lượng bao vây.

Trương Liêm vẫn bình thản như không, cười to nói, "Trương mỗ muốn đi là đi, ai có thể ngăn được ta?"

Lời vừa dứt đã nhún mình lao thẳng vào trận địa hình bán nguyệt ở hướng bắc.

Tên được gọi là ái ngũ huynh quát lên, "Ðứng lại!"

Trương Liêm lướt qua đầu một tên hắc y nhân, cười nói, "Không đứng!"

Tên này thấy chàng lướt qua vung chưởng đánh theo nhưng không kịp.

Mặc dù vậy Trương Liêm vẫn cảm thấy một luồng kình phong ập tới lưng liền quay người phản lại một chưởng.

Sau tiếng nổ của chưởng kình tiếp nhau, Trương Liêm được chấn lực càng lướt tới nhanh hơn, còn tên ái ngũ bị bức lùi, biết đuổi theo không kịp đành đứng tại chỗ la to, "ái tứ huynh cẩn thận! Thằng nhãi đó lủi nhanh như chạch vậy! "

Tên tọa chủ ở phía trước cười khúc khích nói, "Lão ngũ xem ra đã chịu thiệt rồi!"

Trương Liêm nghe ra giọng nói của nữ nhân, trong lòng đang kinh dị thì chợt thấy một nhân ảnh lướt tới trước mặt đồng thời mấy tia màu vàng bắn thẳng tới ngực mình, vội hoảng hốt nhảy sang bên phải tránh, nhưng chân còn chưa kịp đứng vững thì một luồng kình phong lại đánh tới sau lưng.

Trương Liêm lại bước chếch sang phải bước nữa rồi quay lại, cả ám khí lẫn chưởng lực đều bay sạt qua người.

Tên ái tứ kêu lên thán phục, "Thuật di ảnh đổi vị khá lắm!"

Trương Liêm không biết mình đã được học những loại thân pháp gì, vừa tránh qua thế hiểm, người vẫn đang lệch đi một góc, đôi chân đã nhún mạnh nhảy bật lên lao vút qua đầu của một tên hắc y nhân đang giữ phòng tuyến trước mặt.

Nhưng chân vừa chạm đất thì lại thấy từ phía sau một nhân ảnh lại nhào tới!

Người này cũng trùm khăn bằng vải trắng, thân pháp rất ảo diệu, vừa thấy loáng qua đã chặn trước mặt Trương Liêm, cười nhạt nói, "Tiểu tử ngươi còn muốn chạy nữa sao?"

Trương Liêm thấy rằng mình đã bị bao vây, nói sao cũng không thắng nổi trước lực lượng hùng hậu như thế này.

Vì thế không dám ham đánh, chỉ đốp lại một câu, "Sao lại không muốn?" rồi nhún chân lao về hướng tây bắc.


Sau lưng vang lên tiếng la huyên náo và tiếng chân rầm rập đuổi theo.

ái tứ lại cười khanh khách nói, "Lão Lục ngươi thường huênh hoang là thành công cái thế chạy nhanh như ngựa, nếu hôm nay không đuổi kịp người ta thì về mà mang tro mang trấu bôi vào mặt nha!"

Trương Liêm quay lại nhìn, thấy từ hướng nam một tên hắc y nhân trùm khăn trắng đang gò mình đuổi riết chỉ cách mình có ba trượng.

Chàng vội gia tăng thân pháp chạy như bay vế hướng tây bắc, lại nghe tên phía sau kinh dị kêu lên, "Tên tiểu tử này dùng khinh công Thúc địa lưu vân, chẳng lẽ hắn là đồ đệ của Lôi tiên lão nhân?"

ái tứ cười khinh khỉnh nói, "Lôi tiên lão nhân đã chết ngòm từ lâu! Ngươi đuổi không kịp thì nhận thua cho được việc còn biện bác làm gì?"

Trương Liêm nghe ái tứ, ái lục đấu khẩu phía sau mình không xa nên không dám trì hoãn, tuy vậy cũng không nên bỏ quá xa vì sợ đối phương quay lại sẽ gây khó khăn cho Phật Vân trang chủ và nhất là Nhậm Tiến Phương, bởi thế lại rẽ sang hướng nam chạy một lúc nữa.

Khi nhìn lại đã thấy bốn năm nhân ảnh bám theo mình, ngoài ra cách một quãng còn đám đông tới mấy chục tên hắc y nhân chạy lúc nhúc, còn Phật Vân sơn trang đã khuất xa không thấy nữa.

Bấy giờ chàng mới yên tâm cứ thi triển khinh công mà chạy, nào ngờ được chừng nửa dặm chợt thấy có một nhân ảnh đột ngột hiện ra trước mặt.

Trương Liêm thất kinh nhưng muốn tránh cũng không kịp đành cứ tiến thẳng tới đối phương.

Chỉ chớp mắt cự li giữa song phương chỉ còn hai trượng, đã thấy rõ đó cũng là một hắc y nhân, tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng đích thị là người của Bạch hạc lệnh chủ chẳng nghi!

Chợt người kia kêu lên, "Làm sao lại là huynh?"

Trương Liêm nghe giọng nói rất quen nhưng còn chưa xác định rõ là ai.

Chợt người đó quay người chạy đi, tay vẫy Trương Liêm nói, "Trương huynh hãy mau theo tiểu đệ!"

Bấy giờ Trương Liêm mới nhận ra đó là vị Trang Thiếu Hùng đã cứu mình ở cao tháp lần trước, bất giác mừng quýnh lên nói, "Thì ra là Trang huynh!"

Ðồng thời phóng mình chạy theo.

Trang Thiếu Hùng không quay lại, thấp giọng hỏi, "Trương huynh làm sao lại gặp phải bọn này?"

Trương Liêm không trả lời mà lại hỏi, "Trang huynh có biết chúng là thủ hạ của Bạch hạc lệnh chủ không?"

Trang Thiếu Hùng chỉ ùm một tiếng nói, "Tiểu đệ chỉ cần thấy y phục và khăn bịt mặt đã biết lai lịch rồi. Huynh nói xem vì sao lại gặp phải chúng?"

Trương Liêm đáp, "Chúng đến hủy diệt Phật Vân sơn trang vừa lúc tiểu đệ tới làm khách của Tất trang chủ."

"à! Trương huynh quen biết Tất trang chủ ư?"

"Tất trang chủ là bằng hữu thâm giao của gia phụ."

Trang Thiếu Hùng gật đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy ra một tấm khăn trắng bịt lên mặt.

Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, "Trang huynh tại sao phải làm thế?"

Trang Thiếu Hùng cười đáp, "Vì người của Bạch hạc lệnh chủ quá đông nên tốt nhất là đừng để chúng nhận ra mình."

"Trang huynh muốn giao chiến với chúng sao?"

Trang Thiếu Hùng quay lại nói, "Chúng là cậy đông hiếp ít, chưa thấy quan tài còn chưa nhỏ lệ, phải cho chúng nếm khổ đau một chút. Nếu không dù Trương huynh tới góc bể chân trời chúng cũng quyết không chịu để yên đâu!"

Trương Liêm thấy song phương tuy chưa quen biết nhiều nhưng Trang Thiếu Hùng lại nhiệt tình tương trợ mình như vậy thì rất cảm động.

Nhưng nghĩ lại ngoài phụ thân với uy danh là Thần kiếm thủ có thể đuổi được Thần tiêu khách ra, còn Vân Dương thập kiệt không thắng nổi vài chục tên vây đánh đến nỗi phải dùng hạ sách lưỡng bại câu thương cho nổ địa lôi tan xác cả ta lẫn địch.

Ngay như Phật Vân trang chủ Vân trận đao Tất bá bá thịnh danh giáng hồ từ lâu mà cũng chỉ giữ được bình thủ với vài tên trong hàng chữ Nghĩa mà thô i.

Nay Trang Thiếu Hùng tuổi cũng chẳng hơn gì mình, cho dù võ nghệ tinh thông đến đâu nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, buồng chi bọn thuộc hạ hàng chữ ái võ công còn cao hơn bọn hàng chữ Nghĩa gấp bội làm sao thắng nổi chúng?

Nghĩ như vậy, chàng cố ngăn không để Trang Thiếu Hùng mạo hiểm xuất thủ một mình cự địch liền nói, "Trang huynh hãy biết hung đồ võ nghệ rất cao, lại đông người đến thế nên chạy đi là hơn!"

Trang Thiếu Hùng cười thản nhiên đáp, "Cứ thử xem!"

Soạt một tiếng, trường kiếm đã rút khỏi bao, Trang Thiếu Hùng uy mãnh nhảy ra nghênh địch, hướng mũi kiếm chếch lên trời quát to, "Các người mau quay lại đi!"

Trương Liêm thấy người ta đã xuất thủ đối địch vì mình, chẳng lẽ mình cứ co chân chạy hoài?

Nên cũng tới đứng bên cạnh Trang Thiếu Hùng vận công vào song chưởng chuẩn bị xuất thủ.

Một tên hắc y nhân buộc khăn trắng chính là tên ái lục đuổi sát Trương Liêm nhất thấy chàng đã dừng lại liến sấn tới đứng đối diện chỉ cách hai trượng.

Thấy Trang Thiếu Hùng chỉ kiếm đứng oai phong như thế, lại còn ngạo nghễ bảo chúng quay lại, hắn kinh dị à lên một tiếng, hùng hổ quát lên, "Ngươi là ai?"

Trang Thiếu Hùng cũng đanh giọng, "Thấy kiếm mà không biết người. Ngươi dám không phục ư?"


ái tứ cũng vừa đến nơi nghe nói thế đưa mắt nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong tay Trang Thiếu Hùng hỏi, "Lạ thật. Các hạ cầm thanh kiếm gì vậy?"

Trang Thiếu Hùng buông từng chữ, "Thượng phương kiếm trảm ác nhân đầu!"

ái lục hấp háy đôi mắt tỏ vẻ lo lắng rồi quay lại nhìn một tên trùm mặt bằng khăn trắng vừa chạy đến, cất giọng lanh lảnh nói, "ái tam tọa chủ, việc tối nay do ngươi chủ trì, vậy quyết định xem nên làm gì dây?"

ái tam chú mục nhìn mũi kiếm của Trang Thiếu Hùng một lúc rồi bỗng cười hắc hắc nói, "Thượng phương kiếm trảm ác nhân đầu bổn tọa chủ trước hết cần xem các hạ có xứng hay không đã!"

Trang Thiếu Hùng lắc nhẹ cổ tay trường kiếm liền hoành ngang chĩa mũi về phía đối phương ngang nhiên nói, "Nếu không phục thì mau vào thử kiếm!"

Trương Liêm vội chen vào, "ân huynh hãy khoan! Việc này do tiểu đệ mà ra, vậy trước hết hãy để cho tiểu đệ dấu với chúng một trận! "

Trang Thiếu Hùng cười đáp, "Trương huynh chẳng cân phải tranh chấp làm gì! Nếu tiểu đệ không thắng nổi thì Trương huynh cứ tha hồ đấu có sao đâu!"

ái tam rẽ ái tứ và ái lục bước tới mắt rực lên như bó đuốc nhìn chằm chặp vào thanh kiếm của Trang Thiếu Hùng hồi lâu rồi đột nhiên quay lại nhìn đồng bọn quát lên, "Nể thanh thượng phương kiếm này, sự việc tối nay tạm thời bỏ qua, ở Hồng Môn Yến sẽ được phán xét. Chúng ta đi!"

Dứt lời suất lãnh đồng bọn rút lui, phút chốc đã mất dạng không còn một tên.

Trương Liêm không ngờ chỉ cần vài câu nói, Trang Thiếu Hùng buộc được đối phương với lực lượng hùng hậu như vậy cũng phải sợ mà rút lui, trong lòng Vô cùng kinh ngạc hỏi, "Trang huynh biết bọn hung đồ đó hay sao?"

Trang Thiếu Hùng cười đáp, "Tiểu đệ làm sao quen biết chúng được chứ? Chúng chỉ sợ thanh bảo kiếm chém sắt như bùn này thôi!"

Trương Liêm tò mò nhìn kỹ theo trường kiếm trong tay Trang Thiếu Hùng tuy cũng thấy từ lưỡi kiếm ẩn hiện sắc cầu vồng nhưng không tốt bằng Vân trận đao của Phật Vân trang chủ làm sao bọn hung đồ chưa kịp giao thủ đã chạy?

Tuy lòng đầy hồ nghi, nhưng bọn thủ hạ của Bạch hạc lệnh chủ tháo lui là sự thật, quả là một điều bí ẩn không sao hiểu nổi!

Nhưng cũng không tiện căn vặn gì thêm, chàng ôm quyền bái tạ nói, "Tối nay may được ân huynh giải vây, xin cùng di giá theo tiểu đệ đến Phật Vân sơn trang."

Trang Thiếu Hùng ngắt lời, cười nói, "Tiểu đệ bây giờ phải vội đi tìm tệ muội hẹn ngày khác gặp nhau. Nhưng xin khuyên Trương huynh một câu, Phật Vân sơn trang đã thành nơi hung hiểm chớ nên chần chừ ở đó nữa. Chính thanh Vân trận đao của Tất trang chủ là căn nguyên của tai họa, xin Trương huynh hãy góp ý với Trang chủ tạm thời giấu đi là hơn."

Chàng ta dừng một lúc rồi nói tiếp, "Còn một việc nữa là chuyện tối nay tiểu đệ bức lùi địch nhân xin đừng để lộ cho ai biết, lại càng không nên tiết lộ danh tánh tiểu đệ vì nhất định sẽ sinh tai họa."

Trương Liêm vốn đã suy đoán nguồn gốc thảm nạn của Phật Vân sơn trang là do Vân trận đao phát sinh, nay nghe Trang Thiếu Hùng nói thế càng chứng minh suy đoán đó không sai.

Chàng không muốn hỏi căn cứ vào đâu mà đối phương suy đoán như vậy, chỉ gật đầu nói, "Trang huynh đã đặn thế, đương nhiên tiểu đệ sẽ không hé răng nói một lời để hại đến huynh."

Chàng ngập ngừng một lúc mới hỏi, "Trang huynh định tìm lệnh muội nhưng chẳng hay có tin tức gì không? Chỉ sợ lúc này..."

Trang Thiếu Hùng thở dài đáp, "Tiểu đệ đã tìm suốt một nửa tháng nay nhưng vẫn chưa có tin gì!"

Ðột nhiên ngay gần đó vang lên tiếng cười gằn đầy ác cảm và giọng nữ nhân nói, "Ai khiến phải mất công tìm làm gì chứ?"

Liền đó một nhân ảnh xuất hiện sau một mõm quái thạch cách chừng hai trượng, tha thướt bước ra.

Trang Thiếu Hùng mừng rơn nói, "Muội muội đến tự bao giờ thế?"

Hiển nhiên người vừa xuất hiện là Trang Au Hùng muội muội của Trang Thiếu Hùng.

Cô ta chừng để ý gì đến câu hỏi của đại ca, vừa lướt mắt nhìn đã nhận ra Trương Liêm, lạnh giọng hỏi, "Ngươi muốn chết hay muốn sống?"

Nghe câu hỏi đầu tiên của thiếu nữ đã tỏ ra khiêu khích như vậy, Trương Liêm rất sửng sốt nhưng vẫn cố trấn tĩnh, nhã nhặn ôm quyền nói, "Thì ra là Trang cô nương!"

Trang Au Hùng dấn lên một bước giọng vẫn lạnh như băng, "Tiện nữ Khanh Khanh đắc tội với ta. Luật đời là vợ nợ chồng trả, ngươi là kẻ đáng chết trước!"

Trang Thiếu Hùng sợ hãi gấp giọng nói, "Muội muội sao lại trách Trương huynh Vô lý như vậy?"

Trang Au Hùng hừ một tiếng, xẵng giọng, "Nhất định là huynh đã giải huyệt đạo giúp tên hủ nho này làm hại tôi quay lại tìm hoài mà không thấy! "

Trang Thiếu Hùng cười to hỏi, "Muội sao hồ đồ thế? Chẳng lẽ bỏ mặc Trương huynh chết đói trên chạc cây đó hay sao?"

Giọng nói Trang Au Hùng càng hậm hực, "Chết đói cũng mặc! Việc của tôi không khiến huynh phải chõ mũi vào!"

Dứt lời chập hai ngón tay lại nhằm Trương Liêm phóng ra một chỉ.

Hiện tại Trương Liêm đã luyện hành khinh công thượng thặng nên chẳng còn như trước nữa.

Nghe Trang Au Hùng nói vợ nợ chồng trả chàng đã có ý đề phòng vị cô nương thậm ghét nam nhân này có thể đột nhiên xuất thủ.

Bởi thế chỉ thấy Trang Au Hùng vừa định hành động, chàng đã lướt người sang ba bốn thước tránh ngay được chỉ lực.

Trang Au Hùng thấy mình thất thủ, tức giận la lên, "Thì ra tên hủ nho này lại còn dám luyện võ nghệ."

Trang Thiếu Hùng nghiêm giọng, "Muội muội chớ hồ đồ như thế! Nếu không luyện võ nghệ, làm sao Trương huynh thoát được sự truy bách của ái lục tọa chủ?"

Trương Liêm nghe câu đó rất đỗi ngạc nhiên.

Mới rồi song phương mới gặp nhau chỉ một lát, lại không hề báo tính danh, cũng không ai nói đến danh hiệu ái lục, làm sao Trang Thiếu Hùng biết có hắn trong số người truy đuổi chàng?

Nhưng mới nghĩ tới đó thì Trang Au Hùng đã hừ một tiếng nói, "Ðược lắm! Ðể ta xem tên hủ nho này có bao nhiêu bản lĩnh!"

Lời chưa dứt đã vung chưởng tới tấp nhằm Trương Liêm đánh tới.

Trương Liêm vừa tránh chiêu vừa quan sát, thấy Trang Au Hùng dùng chưởng pháp so với mình đã học rất giống nhau nên rất lấy làm kỳ quái.

Vì cô ta là muội muội của ân nhân mình nên chàng không có ý hoàn thủ, vội dùng thân pháp tránh đi vừa nói, "Xin cô nương đừng bức bách như vậy! Chúng ta đều là người nhà cả thôi! "

Trang Au Hùng quát lên, "Câm miệng! Ai là người nhà của ngươi?"

vốn giận nam nhân thâm căn cố đế, lại nghe hai tiếng người nhà chẳng khác chi đổ dầu vào lửa, Trang Au Hùng cho rằng Trương Liêm chọc giỡn mình nên càng phát nộ, song chưởng phát tới tấp như bão táp.

Trương Liêm thấy đối phương hiểu nhầm, vội nói, "Tại hạ đâu dám mạo phạm đến cô nương, xin ân huynh khuyên lệnh muội dừng tay cho! "

Trang Au Hùng gào lên, "Ai dám nào?"


Vừa nói vừa điên cuồng tấn công, chiêu thức ác độc toàn nhằm vào đại huyệt quyết hại mạng đối phương.

Trang Thiếu Hùng chú mục nhìn Trương Liêm thi triển thân pháp kỳ diệu đến thất thần.

Có lẽ chàng ta một phần còn sợ vị tiểu muội tính tình gàn bướng của mình nên không dám nói gì.

Trương Liêm trong lòng thầm kêu khổ vội nhún mình nhảy vọt ra ngoài vòng đấu tới hai trượng, chắp tay cười nói, "Tại hạ cũng muốn thi triển vài chưởng để cô nương quá mục, được không?"

Trang Au Hùng chẳng thèm để ý, tiếp tục lao vào phát liền mấy chưởng.

Chủ ý đã định, Trương Liêm lùi lại rồi cũng phát ra mấy chưởng.

Ðương nhiên Trang Au Hùng nhận ra ngay chưởng thức giống võ học của mình, thoáng ngây ra một lúc rồi hướng sang Trang Thiếu Hùng kêu lên, "Ca ca sao dám đem khí công chưởng của bổn môn truyền cho tên hủ nho đó? Nào, chúng ta hãy đi tìm mẹ để phán xử chuyện này mới được! "

Nói xong đùng đùng chạy bổ lới chộp lấy tay Trang Thiếu Hùng kéo đi.

Trương Liêm vội nói, "Cô nương xin lưu bước? Chưởng pháp của tại hạ không phải do lệnh huynh truyền thụ đâu!"

"Câm miệng!"

Trang Au Hùng không dừng lại, vừa đi vừa rủa, "Ca ca ta giải huyệt cho ngươi. Nếu không được ca ca dạy chưởng pháp chớ sao ngươi lại gọi y là ân huynh?"

Trang Thiếu Hùng đã hơi bực nói, "Muội muội sao lại võ đoán như thế? Ta sao dám đem võ học độc môn truyền cho Trương huynh chứ?"

Trang Au Hùng hừ một tiếng, phản vấn, "Nếu không phải huynh truyền, chẳng lẽ tôi dạy cho hắn?"

Trang Thiếu Hùng cố biện bạch, "Ðương nhiên không phải muội rồi! Nhưng Trương huynh là người thông minh, chỉ cần xem chưởng pháp của muội một lúc là học theo được thôi mà!"

Trang Au Hùng hùng đời nào chịu tin vào điều đó, liền dừng phắt lại giẫm chân nói, "Hủ nho! Ngươi nói xem, rốt cuộc ai đã dạy chưởng pháp đó cho ngươi?"

Trương Liêm trả lời lấp lửng, "Không phải lệnh huynh truyền, cũng không phải học lỏm từ cô nương. Nói thật chưởng pháp này là tại hạ được một vị nữ bằng hữu truyền thụ cho đấy! "

Trang Au Hùng giương mắt nhìn ca ca, cười nhạt nói, "Ta thấy đàn ông chẳng có tên nào ra gì ráo! Tên hủ nho này đã có thê tử rồi mà còn cặp thêm tì thiếp! Nói không chừng nữ bằng hữu của hắn chính là vị Quế muội của ca ca cũng nên!"

Trang Thiếu Hùng nổi giận quát, "Muội im đi! Càng nói càng hồ đồ!"

Trang Au Hùng vẫn không chịu thua, đốp lại, "Thế nào? Tôi xúc phạm đến vị Quế muội của huynh chứ gì? Nói cho huynh biết, tôi còn định tìm cô ta hỏi xem có phải chính huynh đã lén truyền võ công cho cô ta để rồi thị lại truyền tiếp cho tên hủ nho này không!"

Vừa dứt câu đã giậm chân thịch một tiếng, rồi lao về hướng nam chạy mất.

"Muội muội!" Trang Thiếu Hùng gọi với theo rồi cũng chạy đi.

Trương Liêm ngẩn người nhìn theo cho tới khi Trang gia huynh muội khuất hẳn không thấy bóng dáng đâu nữa mới thở dài một tiếng rồi quay lại Phật Vân sơn trang.

Chàng thận trọng dò xét xem còn tên hắc y nhân nào mai phục nữa không, sau khi yên trí bọn thủ hạ của Bạch hạc lệnh chủ đã đi hết mới tìm đến gốc cây tùng nơi Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương đang ẩn thân.

Phật Vân trang chủ thấy Trương Liêm trở về thì mừng rơn, vội hỏi, "Bá bá thấy bọn chúng bỏ đi lâu rồi, sao bây giờ hiền điệt mới về? Làm bá bá lo quá, cứ sợ rằng..."

Trương Liêm kể lại hết tình hình vừa xảy ra, Phật Vân trang chủ nghe xong lấy làm kỳ nói, "Nếu đúng như lời hiền điệt vừa kể thì chẳng lẽ thiếu niên họ Trang đó có quan hệ nào đó rất mật thiết với Bạch hạc lệnh?"

Trương Liêm nghe câu đó, chợt thấy trong lòng rúng động.

Chàng chợt nhớ lại diễn biến lúc ấy và nhận ra ba tên tọa chủ chẳng phải vì trông thấy thanh kiếm mà tháo lui, chẳng qua do câu nói của Trang Thiếu Hùng, Thượng Phương kiếm trảm ác nhân đầu.

Nghe ra có vẻ như một câu mật khẩu, chẳng lẽ đó chính là mật khẩu thật?

Bởi vì suy cho cùng chẳng phải chúng sợ thanh bảo kiếm.

Trước đây chỉ có bốn năm người thân thủ không bằng mà chúng không ngại giao thủ với Phật Vân trang chủ trong tay có Vân trận đao, một trong năm thứ binh khí đứng đầu võ lâm.

Vậy thì lúc đó với lực lượng hùng hậu hơn nhiều, vì sao chúng không dám giao chiến đã lùi?

Nhưng nói Trang Thiếu Hùng có mối quan hệ đặc biệt với đối phương thì lại rất khó tin.

Lẽ nào một thiếu niên hào hiệp có bản sắc anh hùng hảo hán như thế lại là đồng đảng của bọn hung ma giết người không gớm tay?

Trong lòng đầy hồ nghi, chàng trầm ngâm nói, "Lúc đó tiểu điệt cũng thấy chuyện có vẻ kỳ quặc. Nhưng Trang Thiếu Hùng là người rất tốt."

Phật Vân trang chủ ngắt lời, "Ta không nói Trang Thiếu Hùng là người xấu, nhưng bên trong tất có nguyên nhân nào đó Còn về chưởng pháp mà hiền điệt đã luyện được, ta thấy đó không phải chưởng pháp của Tưởng Thụy Sinh cũng không phải của Hạt Ma Cô. Hiền điệt cố nhớ lại xem có quen biết với người nào khác của Trang gia không?"

Trương Liêm nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Vô sầu cư sĩ cũng họ Trang."

Bỗng nhiên chàng sửng sốt hỏi, "Chẳng lẽ Trang gia huynh muội là hậu nhân của Vô sầu cư sĩ?"

Phật Vân trang chủ gật đầu, "Rất có khả năng. Hiền điệt từng nói rằng nhi tử của Vô sầu cư sĩ do phụ thân lấy thêm kế mẫu mà bỏ đi suốt hai mươi năm nay, đương nhiên rất có khả năng đã thành gia lập nghiệp và Trang gia huynh muội là nhi tử, nhi nữ của vị đó. Trang Au Hùng hận nam nhân đến thế, có thể vì cô ta biết chuyện về tổ phụ mình năm xưa mới sinh ra cá tính quá khích như vậy."

Trương Liêm chợt thấy lòng chấn động nói, "Chẳng lẽ Trang Cảnh Hùng vì quá hận phụ thân mà đầu nhập vào làm thủ hạ của Bạch hạc lệnh chủ hay sao?"

Phật Vân trang chủ trầm giọng, "Cái đó cũng chưa biết chừng."

ông chợt thở dài nói thêm, "Một người trong lúc phẫn chí đôi khi có những hành động rất sai lầm thiếu suy nghĩ.

Nếu quả thật Trang Cảnh Hùng đã đầu nhập với Bạch hạc lệnh chủ, hiền điệt đã có võ học của Vô sầu cư sĩ nhưng phải khổ luyện thêm cho thật tinh diệu mới có hy vọng làm cho Trang gia hồi tâm chuyển ý, thoát ly khỏi bể khổ trầm luân bấy lâu nay."

Trương Liêm trầm ngâm một lúc lâu mới nói, "Nếu Trang Cảnh Hùng đã cam tâm theo kẻ ác tàn hại võ lâm thì không chắc đã chịu hồi tâm chuyển ý. Còn một điều kỳ quái nữa là Song long ngọc lệnh lại ở trong tay Vô sầu cư sĩ, chẳng lẽ ông ta ngày xưa là Song long lệnh chủ?"

Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Cái đó thì không có khả năng. Song long lệnh chủ nếu còn sống thì ít ra đã tám chín mươi tuổi còn Vô sầu cư sĩ không lớn tuổi hơn ta bao nhiêu tuyệt không thể là Song long lệnh chủ được."

Trương Liêm biết là như vậy nhưng không nghĩ ra nguyên do tại sao.

Chàng chợt nhớ lại chuyện Nhuyễn cốt tú tài dụ Hoắc Tiểu Tiên lấy trộm Chức Cẩm Ðồ của Vô sầu cư sĩ và trong bài thơ của phụ thân mình để lại cũng nhắc tới Chức Cẩm Ðồ, như vậy đủ thấy vật đó có tầm quan trọng như thế nào.

Nghĩ thế liền hỏi, "Bá bá có biết chuyện về Chức Cẩm Ðồ không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui