Thời gian trải nghiệm khu trừng phạt lần này là hai mươi tư tiếng, cơ thể đại diện cho Tô Hạc Đình trong thực tế đã chưa ăn uống gì trong suốt hai mươi tư giờ đồng hồ.
Bụng cậu sôi òng ọc vì đói, tay chân cũng tại ngồi lâu mà tê cóng lại như băng.
Tuy Chị Đại nghi ngờ Tô Hạc Đình nhưng cũng không ngược đãi cậu, bữa tối vẫn là món cơm đậu tương.
Tô Hạc Đình không thích, cơ mà cơm nước thế này là khá lắm rồi, chứ ở nhà cậu toàn ăn mì gói.
Tô Hạc Đình đánh chén hùng hục bát cơm đậu tương, bổ sung năng lượng kịp thời rất quan trọng đối với cậu, chẳng ai biết được mới giây trước giây sau đã lại cần thượng cẳng tay hạ cẳng chân thì sao, không bị đói là yêu cầu cơ bản đối với bản thân của Tô Hạc Đình.
Hòa Thượng nhìn mà thương: “Ăn chậm thôi, không đủ thì vẫn còn mà.” Nói rồi gã lại tự giễu, “Vẫn còn quyền lực để cấp cơm cho cậu.”
“Thế đ ĩa thịt gà bự của tôi đâu?” Tô Hạc Đình dùng ngôn từ đâm thẳng vào trái tim gã.
Hòa Thượng cười khà, lát sau bảo: “Kiếm đâu ra lắm gà cho cậu thế! Khoai tây lần trước là phải đi xin đấy, có cơm ăn là tốt rồi, đừng có tơ tưởng đến đ ĩa thịt gà bự nữa.”
Tô Hạc Đình ăn vèo hết cơm, mấy phút sau lại nốc ba cốc nước.
Giải quyết xong vấn đề bụng đói cậu mới thở phào đánh sượt cái, không thấy Chị Đại đâu, chỉ mỗi Hòa Thượng bên cạnh.
Trước ánh mắt săn sóc của Hòa Thượng, cậu lại nổi cơn xấu tính, bắt đầu lịch sự bắt chuyện: “Gián điệp mấy người phái vào khu trừng phạt trước đây chịu được nhiều nhất mấy tiếng?”
Hòa Thượng lưỡng lự không biết nên nói hay không.
“Để tôi tính,” Tô Hạc Đình dẫn dắt từng bước, “lần đầu tiên tôi vào là năm tiếng, lần thứ hai là hai mươi tư tiếng, lần thứ ba chắc từ ba mươi đổ đi nhỉ? Dù ý thức của tôi có cầm cự được bên trong khu trừng phạt thì cơ thể cũng không được.”
“Không đâu,” Hòa Thượng tưởng Tô Hạc Đình sợ nên bèn trấn an cậu, “tối đa ba mươi tiếng thôi.”
—Hiểu rồi.
Tô Hạc Đình nghĩ bụng.
Cách vào khu trừng phạt của Hình Thiên quả nhiên chưa hoàn thiện, vẫn chưa nghiên cứu ra bình dinh dưỡng giống như ở nông trường, không có cách nào để người ta có thể đăng nhập lâu dài, thế nên gián điệp mới phải đăng xuất đúng giờ để bổ sung năng lượng.
“Nói mới nhớ, tôi chưa gặp các gián điệp khác,” Tô Hạc Đình nói, “bị Kiểm Sát Viên giết hết thật rồi ư?”
Hòa Thượng nhéo cằm mình, cũng hơi lơ mơ, song gã chẳng lơ mơ bao lâu mà khoát khoát tay như xua Tô Hạc Đình: “Lần trước đã bảo cậu rồi đấy thôi? Bị hắn giết hết rồi, không còn một ai hết.
Cái con hệ thống điều tra đó,” Hòa Thượng lại còn coi Kiểm Sát Viên là hệ thống điều tra, “cậu chớ có thấy hắn giống con người, về bản chất hắn vẫn là hệ thống thôi.
Cậu có lý lẽ được với hệ thống không? Chúng chỉ muốn thống trị thế giới mới, nô dịch toàn bộ loài người thôi.”
“Nhưng lạ thế,” Tô Hạc Đình chúi người về trước sát mép bàn, con mắt đen không cải tạo của cậu đầy hoài nghi, “như ông giải thích thì trong khu trừng phạt phải toàn con người mới đúng chứ.
Chứ không thì bọn hệ thống nô dịch ai? Chúng nó dựa vào khu trừng phạt cơ mà.”
“Trong khu trừng phạt có con người, nhưng đa phần là hệ thống ngụy trang thành NPC.” Hòa Thượng hơi bấp bênh trước vấn đề này, đáp rất gượng, “Để khiến khu trừng phạt giống thật, cái gì chúng nó cũng làm ra được.
Cậu chớ có mắc lừa, lần trước tôi cũng bảo cậu rồi, nếu cậu gặp người thật trong khu trừng phạt thì bọn tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
Lời giải thích của Hòa Thượng mâu thuẫn với lời giải thích của đội của Kiểm Sát Viên, một trong hai phe có người đang nói dối, nhưng điệu bộ trả lời của Hòa Thượng lại không giống đang giả vờ.
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh với Chị Đại nhúng tay vào vụ này bao lâu rồi?”
“Không phải nhúng tay vào, mà là bị giao,” mặt Hòa Thượng nghiêm túc, không tính nói dối, “nửa tháng.”
Tô Hạc Đình đẩy bát đũa ra, hậm hực: “Hở—?” Cậu cao giọng, “Thế mà lần trước hai người làm như trước giờ vẫn phụ trách vụ này vậy, hóa ra trước đây vụ này không đến tay hai người à?”
“Bọn tôi nỗ lực lắm rồi mà,” Hòa Thượng không hiểu sao Tô Hạc Đình lại bực, “vừa nhận vụ này là đêm nào bọn tôi cũng thâu đêm học tài liệu, nhất là Chị Đại ấy, bỏ hết công sức.”
Đó không phải trọng điểm.
Tô Hạc Đình hỏi liền: “Thế hai người đã gặp các gián điệp trước chưa?”
Hòa Thượng chậc một tiếng: “Chết cả rồi thì đi đâu mà gặp? Đọc tài liệu ấy, tài liệu Hình Thiên bọn tôi làm rất tỉ mỉ cặn kẽ, không như Báo Đen bọn cậu đâu, bọn tôi…”
Tài liệu làm giả được.
Tô Hạc Đình gần như có thể chắc chắn.
Mục đích của gián điệp Hình Thiên phái vào khu trừng phạt không chỉ là tìm Giác, đảm bảo bọn họ đã làm gì đó mới khiến Kiểm Sát Viên ra tay giết, thậm chí không màng theo dõi toàn vùng mà không tha cho một ai.
Tiếc là Kiểm Sát Viên cũng chỉ lướt qua chuyện này chứ không tiết lộ thêm thông tin cho cậu.
Tô Hạc Đình nhớ lại lần đầu tiên đăng nhập của cậu, sát ý của Kiểm Sát Viên là thật, thật tới nỗi bây giờ cậu hẵng còn hãi.
Điều gì đã khiến Kiểm Sát Viên thay đổi thái độ, chẳng nhẽ vì săn bắn có thời hạn ư?
“… Hình Thiên là một tổ chức có lý tưởng, tôi rất tin tưởng nó.
Bọn tôi với Báo Đen, không, không phải tôi đang cố gây hấn đâu, chỉ là chỉ có Báo Đen mới đối đầu được với Hình Thiên.
Bọn tôi với Báo Đen khác nhau ngay từ bản chất, tôi phải uốn nắn thành kiến của cậu với Hình Thiên, Hình Thiên tuyệt đối không có…”
“Rồi rồi rồi,” Tô Hạc Đình đáp bừa mấy câu cho ông già, “Hình Thiên là tổ chức có lý tưởng cao đẹp của thế giới mới, không như đội đặc nhiệm Báo Đen thuộc quân đội ở thế giới cũ bọn tôi.”
“Chính xác,” Hòa Thượng đanh mặt lại, tiến hành giáo dục tư tưởng với Tô Hạc Đình, “A Di Đà Phật, tôi đã muốn bảo cậu từ lâu rồi, tiểu Tô—”
Tô Hạc Đình: “Ông gọi ai đấy?”
“Tôi gọi cậu, cậu còn trẻ thì không phải là ‘tiểu Tô’ à? Tiểu Tô,” thái độ Hòa Thượng nghiêm túc, “đừng bị những giá trị quan sai lầm của quá khứ ảnh hưởng, Báo Đen có rất nhiều quy tắc sai lệch, giả dụ như mô hình Eki của mấy cậu đấy, nó không phù hợp—”
Tô Hạc Đình không biết phản bác ra sao nhưng vẫn giơ tay cắt lời ông ta: “Là mô hình Eskimo (1).”
Thật ra Tô Hạc Đình chẳng nhớ được mấy chuyện, đặc biệt là chuyện dĩ vãng.
Cậu biết mình từng làm việc cho Báo Đen, cậu điều tra ra được chuyện ấy lúc đi dò la thông tin ở đấu trường, bản thân cậu chỉ có ấn tượng mơ hồ với quá khứ mà thôi.
Thế nên cậu đã đặc biệt đi điều tra tài liệu của Báo Đen.
Báo Đen là đội đặc nhiệm trực thuộc quân đội trong thế giới cũ, đội này do một người tên Phó Thừa Huy cuồng chiến tranh lãnh đạo, tin tưởng vào mô hình Eskimo, chia các thành viên trong đội thành “chó đầu đàn” và “chó tay chân”.
Những người tốp đầu được gọi là “chó đầu đàn”, được hưởng các tài nguyên đãi ngộ trong đội, những người tốp cuối là “chó tay chân”, chỉ được ăn đồ thừa từ chó đầu đàn.
Vì nhiệm vụ và các kỳ kiểm tra, bọn họ sẽ giám sát lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, không dành chút tình nghĩa nào cho nhau.
“Quá vô nhân đạo,” nói đến đây Hòa Thượng nhớ ra, “tôi nghe nói tiêu chuẩn tuyển chọn của Báo Đen đều nhằm phục vụ lũ biến chất phản xã hội… Số hiệu của cậu là 7-006 phải không?”
Số hiệu càng gần đầu trong Báo Đen cho thấy độ nguy hiểm của thành viên đó càng cao.
Tô Hạc Đình đã quên mất làm sao thi được cái số hiệu đó rồi, trước ánh mắt phức tạp của Hòa Thượng, cậu im im một hồi rồi đáp rất kênh: “Chuẩn rồi đó, siêu không?”
Mặt Hòa Thượng đặc vẻ “ranh con học hư ông đây nhất định sẽ lôi mi về đường ngay”.
“Hình Thiên cũng có tốt đẹp gì đâu,” Tô Hạc Đình bảo, “mấy người có lịch sự với người lai không?”
Tuy vẫn đang đanh mặt, nhưng khí thế của Hòa Thượng đã lụi một nửa.
“Chó chê mèo lắm lông,” Tô Hạc Đình đưa tay vỗ vai Hòa Thượng, “đi nhé.”
Hòa Thượng cảnh giác: “Cậu đi đâu?”
“Đi về ngủ,” Tô Hạc Đình khó hiểu, “tôi vẫn đang trong kỳ nghỉ mà.”
“Không được, cậu phải ở đây.” Hòa Thượng chỉ vào dưới chân, tỏ ý Tô Hạc Đình không thể đi, “Cậu quên rồi à? Thời hạn ba ngày Chị Đại bảo vẫn chưa hết.”
“Ý mấy người là,” Tô Hạc Đình nói, “trước khi Chị Đại giải quyết xong Vệ Tri Tân, hai ngày còn lại tôi phải làm tù nhân à?”
“Vì sự an toàn của cậu thôi,” Hòa Thượng tiếp tục khoanh tay, “cái tay cậu chủ Vệ đó…” gã nhớ lại cái nết vứt đi của tên Rắn Lục ngỗ ngược, “xung khắc với nhóc con nhà cậu, trước khi xong chuyện thì tốt nhất hai người đừng chạm mặt.”
“Ông chủ lớn là vậy đó hả?” Tô Hạc Đình giễu, “Đánh nhau thua thì đi lôi cả đống người vào.”
“Nuôi vua chuỗi tốn tiền lắm,” Hòa Thượng chất phác kể hết thành quả nghiên cứu mấy ngày này của mình cho Tô Hạc Đình, “tôi điều tra qua, Vệ Tri Tân lót đường cho Titan trận lần trước từ lâu lắm rồi ấy, lần nào gã cũng cược cho Titan… Cậu hiểu không? Thế là đang dàn sẵn trận để chờ tới lúc mọi người đều cược vào Titan thì Titan sẽ thua.”
Vệ Tri Tân nuôi Titan không phải chỉ vì muốn gã thắng liên tục, mà là vì muốn điều khiển bàn cược trường đấu, kiếm tiền nhảy lầu của người khác.
Vệ Tri Tân có đông vệ sĩ người lai như thế, nhấc mỗi tên Rắn Lục ra cũng có thể cho đi thi đấu, song gã cố chấp với Titan và Thân Vương tới vậy là có nguyên do cả.
“Cậu làm gã lỗ đậm quá,” Hòa Thượng nói, “Titan đổ bao nhiêu tiền vào như thế mà chẳng làm ăn được gì, Thân Vương cũng bị cậu đánh bại, cậu nói xem gã có hận cậu không?”
“Đã bảo cược cho Mèo Con thì kiếm bộn rồi,” Tô Hạc Đình chán chường tì lưng lên ghế, “thi đấu mà còn chơi bẩn.”
Hòa Thượng liếc nhìn giờ rồi đứng dậy: “Đến giờ rồi, cậu nghỉ đi.”
“Ở đây á?”
“Lát sẽ có người bê giường vào, phòng vệ sinh bên cạnh cũng mở suốt đêm,” Hòa Thượng không yên tâm, “đêm hôm đừng có bỏ trốn, trong hành lang có người canh đấy.”
Tô Hạc Đình không nhúc nhích: “Trả điện thoại cho tôi đã.”
Hòa Thượng móc chiếc điện thoại di động từ trong túi ra vứt cho cậu: “Ngủ sớm đi.”
Tô Hạc Đình chờ Hòa Thượng đi mới mở máy.
Chiếc điện thoại này cổ lỗ sĩ rồi, bật nguồn cũng mất cả buổi.
Tô Hạc Đình mở tin nhắn ra thì thấy tin tới của Ẩn Sĩ và Giai Lệ kèm mấy tin quảng cáo linh tinh của chợ giao dịch.
Cậu lo con mắt cải tạo của Rắn Lục nên bèn lên mạng kiểm tra, nhiều người quan tâm nhưng rất ít người ra giá.
Hàng xịn mà, chẳng qua là rén Vệ Tri Tân nên chẳng mấy ai dám mua thôi.
Tô Hạc Đình sang trang thì thấy một bình luận.
A Tu La: Có bán không? Tôi muốn.
Bình luận được đăng tải trước khi Tô Hạc Đình vào khu trừng phạt.
Tô Hạc Đình bèn đáp: Còn đó không? Bán.
Lúc này đã gần mười một giờ, Tô Hạc Đình vốn không trông mong sẽ có tin nhắn đáp lại, nhưng chỉ mấy giây sau bên kia đã trả lời cậu.
A Tu La: Liên lạc tôi.
Tô Hạc Đình thêm tài khoản của bên kia, dè đâu lại tìm ra được là “đã thêm bạn tốt”.
Cậu bỏ ngón cái ra thì thấy chú thích bạn tốt này là “Tạ Chẩm Thư”.
Tô Hạc Đình:?
Tô Hạc Đình: A Tu La là anh à?
Tạ Chẩm Thư: Ừ.
Tô Hạc Đình: Anh ghét Vệ Tri Tân hả.
Tô Hạc Đình: Khoan, sao lúc tắm không lấy luôn?
Tạ Chẩm Thư trả lời chậm hai giây: Cậu đang ở đâu?
Tô Hạc Đình không đáp.
Dường như nhận ra câu hỏi của mình thái quá, Tạ Chẩm Thư gửi lại một cái: =w=
Tô Hạc Đình:.
Tô Hạc Đình: Anh bị trộm số à?
_Hết chương 24_
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Mô hình Eskimo: Người Eskimo áp dụng tính biệt lập của động vật để chia chó kéo xe trượt tuyết thành hai cấp: chó đầu đàn và chó tay chân.
Chó đầu đàn chạy đằng trước, nó được hưởng nhiều đặc quyền, ví dụ như được ăn một mình, được nằm trong chuồng tốt nhất, đồng thời không bao giờ bị đánh; chó tay chân kéo xe trượt tuyết ở đằng sau chó đầu đàn, chúng không được ăn đủ no, ở nơi xập xệ, giành nhau ăn và chui rúc trong cùng một ổ chật hẹp, đồng thời thường xuyên bị đánh.
Những đặc quyền của chó đầu đàn khiến chó tay chân thù ghét và luôn muốn đuổi theo cắn chết nó.
— “Tội phạm học: Góc nhìn xã hội học”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...