“Rú cái gì mà rú,” Tô Hạc Đình ôm đầu, “điếc hết cả tai!”
Một con Yếm Quang đã đủ nhiễu rồi, hơn chục con Yếm Quang thì khác nào cả đàn vịt.
Cả thảy phải có đến trăm cái đầu treo trước ngực bọn chúng, chính tụi nó chẳng khác gì một đám loa.
“Chơi anh em mình à,” Tiểu Cố kêu than trong máy liên lạc, “lắm Yếm Quang thế này thì ai mà đỡ nổi.”
Yếm Quang di chuyển rất nhanh, không hề bị vóc người bó buộc.
Vòng vây càng lúc càng thu nhỏ, liếc một cái là thấy tứ phía toàn những gương mặt nòng pháo.
【 X khóa mục tiêu, mục tiêu tấn công đang lại gần.
】
Con mắt cải tạo của Tô Hạc Đình cập nhật thông tin, cậu bò dậy giữa cơn mưa như trút rồi tiện thể kéo luôn cả Kiểm Sát Viên theo.
Sáu người liên tục lùi lại, dần dà thành lưng đấu lưng giữa vòng vây của lũ Yếm Quang.
“Báo cáo,” Hoa Chi xách hộp mũi tên của mình, “em chỉ còn mười chín mũi tên thôi.”
“Mỗi con một mũi,” Đông Phương tìm vui trong khổ, “không con nào thiệt.”
“Bình thường một trăm mạng là đủ rồi cơ mà,” giọng Du Sính run run, “hôm nay sao vậy…”
【 Lực 30%.
】
【 Lực 35%.
】
Thông tin trong mắt Tô Hạc Đình chuyển xoành xoạch, tốc độ trữ lực của lũ Yếm Quang tăng vọt chỉ trong có mấy giây.
“Không có cách nào ngăn bọn nó trữ lực à?” Tô Hạc Đình vẫy nước dính trên đuôi, “Bọn nó bắn đồng loạt giờ.”
Tiểu Cố giả vờ khóc rấm rứt: “Tôi xin trăng trối—”
“Yếm Quang tham ánh sáng,” lá chắn của Kiểm Sát Viên đang tan rã, anh ta cắt ngang lời trăng trối của Tiểu Cố, “dùng pháo sáng của anh đi.”
“Rõ!” Tiểu Cố tức thì nín bặt.
Anh ta vén áo mưa của mình lên phơi bày một thiết bị phóng đeo hông: “Đổi dạng đã.”
Tiểu Cố xoay đầu như con cú vọ, tiếng “cạch” khẽ hệt tiếng bật công tắc đồ chơi, thiết bị phóng đeo hông tức thì xoay tròn.
Anh ta lại “cạch” cái xoay đầu về, hai cánh tay đã đổi dạng thành hai nòng súng phình to.
Tiểu Cố nói: “Nhắm mắt vào!”
Chỉ nghe thấy “viu” một tiếng, hai nòng súng thay hai tay Tiểu Cố đồng thời khai hỏa, hai viên pháo sáng lao vào con người máy thái giám trên nhà cao tầng.
Con người máy thái giám ré lên quát: “Hỗn xược!”
Pháo sáng xuyên thủng tấm rèm mưa rồi cháy tắt cách con người máy thái giám mười mấy mét.
Âm thanh sắc bén vẫn chưa dừng, một giây sau đó, một luồng ánh sáng trắng rỡ chói lòa bỗng vỡ òa, đi kèm nó là âm thanh rền rĩ bao trùm nóc tòa nhà.
“Chỉ huy…”
Hệt một rừng hướng dương, lũ Yếm Quang đồng loạt ngửa đầu lên.
Kiểm Sát Viên ra lệnh: “Bắn tiếp đi!”
Từng viên pháo sáng như bầy cá kiếm đuổi rượt lẫn nhau liên tục b ắn ra từ nòng súng của Tiểu Cố.
Cứ một viên lại một viên nổ thành ban ngày trên nóc nhà.
Lũ đầu lâu trên ngực Yếm Quang chợt gào thét thảm thiết: “Mắt tôi!”
“Đau chết mất!”
“Tắt đi, tắt đèn đi!”
Con ngươi những cái đầu phóng đại, bị ánh sáng mãnh liệt rọi vằn cả tia máu, nhưng dường như chúng không thể tự nhắm mắt mà chỉ biết dùng miệng gào khóc.
“Chỉ huy!
“Chỉ huy cứu tôi với…
“Tôi mù mất!”
Nhưng dẫu cho những cái đầu gào khóc tới đâu, lũ Yếm Quang dường như đã lên đồng, chìm đắm trong ánh sáng trắng.
【 Mục tiêu tấn công dừng trữ lực.
】
【 Mục tiêu tấn công mất lực.
】
【 Mục tiêu tấn công bắt đầu ăn.
】
Chính là lúc này—
Kiểm Sát Viên gọi: “Du Sính!”
Du Sính quỳ “bịch” xuống đất chống hai tay gào một tiếng.
Lấy cậu ta làm trung tâm, mặt đất bắc đầu nứt “rắc”, một tiếng ồn the thé chói tai bỗng lan ra.
Tô Hạc Đình đứng gần Du Sính, âm thanh ấy xuyên thẳng vào lỗ tai cậu như cây kim thép.
Mặt cậu biến sắc, đầu đau nhức.
Tấn công không phân biệt mục tiêu ư!
Lũ đầu lâu càng lúc càng vật vã đau đớn kêu gào trước ngực Yếm Quang, mặt mày chúng hung tợn tựa địa ngục hóa thực.
Đàn Yếm Quang cũng không chịu nổi sự phá nhiễu này mà tới tấp ôm đầu.
Kiểm Sát Viên nhịn được đau, ngôi sao hình chữ Thập đong đưa trong mưa, kêu Đông Phương với Hoa Chi: “Yểm trợ!”
Hai người lập tức lắp tên.
“Mèo,” Kiểm Sát Viên bịt tai hộ Tô Hạc Đình, “dùng súng vô địch vũ trụ của cậu mở đường cho tôi đi.”
Tô Hạc Đình khá vừa ý cái thêm thắt vô địch vũ trụ này, cậu nép vào tấm lưng cường tráng của Kiểm Sát Viên, mưa xối qua mắt cậu sáng rỡ, tinh thần náo nức: “Ừa!”
Mũi tên thép điện quang lấp lóe của Hoa Chi đã bay “vèo” đi như tiếng súng xuất phát, Kiểm Sát Viên tức khắc xông lên, bóng hình thoăn thoắt tựa một con báo.
Con Yếm Quang cách bọn họ gần nhất trúng tên, lần này Hoa Chi bắn trúng cổ nó.
Mũi tên vừa chạm vào Yếm Quang liền quay “roẹt” khoan vào trong da thịt nó.
Con Yếm Quang ngửa cổ chúi người vì đau.
Nó rất sợ đau, bị đau sẽ mất lý trí.
Y như rằng, trúng mũi tên này đã làm nó quên mất việc ăn ánh sáng, nó dùng cánh tay dài thuỗn xé mũi tên thép ra rồi ngã khuỵu xuống.
Nó quay đầu lại nhắm thẳng vào Kiểm Sát Viên, ánh sáng chợt tụ dồn trong nòng pháo.
Đốm lửa lại hiện lên trên ngón tay Tô Hạc Đình, tư thế đỡ tay đúng chuẩn, cậu đứng sau lưng Kiểm Sát Viên nhắm thẳng vào đầu Yếm Quang.
Đoàng—!
Hòn đạn tức thì lao đi vùn vụt cuốn theo một đuôi lửa, nổ giữa đầu con Yếm Quang chỉ trong nháy mắt.
Yếm Quang bị bắn lệch đầu, ngay giây phút đầu nó trật đi, Kiểm Sát Viên đã đến ngay trước mặt nó.
Những mảnh hình thoi đen thình lình hợp lại thành một cánh tay thép hạng nặng lớn gấp mấy lần, Kiểm Sát Viên vung tay đấm một cú chặn lại nòng pháo của Yếm Quang.
“Ruỳnh!”
Pháo trữ sáng của con Yếm Quang bị chặn đứng, loáng cái nổ tung cả đầu nó thành trăm mảnh.
Sóng lửa dần lụi, cơ thể còn lại ngã ruỳnh xuống đất đánh sập cả tòa nhà gần đó.
“Tiếp đi.” Chữ “X” bên mắt phải Tô Hạc Đình hiển hiện một cách bất thường, lửa rừng rực lan khắp cánh tay phải của cậu, ánh sáng trong nòng súng bốc khói tụ lại nhanh như chớp.
Cậu đứng vững như bàn thạch, ánh mắt ác liệt mà phấn khích, cậu hô Kiểm Sát Viên: “Yên, tâm, có, tôi, lo!”
Vừa dứt lời, một tràng pháo tựa một con rồng bùng lên từ bên trái rồi mãnh liệt quét tới theo hình cánh quạt.
Lũ đầu lâu hứng ngay trận đầu, bị ngọn lửa nuốt chửng.
Chúng nổi vằn gân trán, nhất loạt kêu thóc thảm thiết.
Tràng nổ liên thanh theo sau tựa pháo hoa ban đêm nổ ngay mặt lũ Yếm Quang, vô vàn mảnh vụn bắ n ra.
“Chỉ huy!
“Cứu—”
Kiểm Sát Viên đáp đất, những mảnh hình thoi đen loáng cái tan rã lúc anh ta thu tay về.
Tiếng “đoàng đoàng đoàng” kéo không ngớt sau lưng anh ta, đàn Yếm Quang lần lượt gục sập cả dãy phố.
Những cái đầu may mắn thoát nạn còn lại trong mưa nức nở oán khóc.
“Súng gì vậy?” Tiểu Cố lại gần xem cánh tay của Tô Hạc Đình bằng ánh mắt thán phục, “Ngầu quá chất quá đi mất thôi, tôi cũng muốn một khẩu!”
Hoa Chi cũng cúi người xem cánh tay nọ: “Còn nã liên hoàn được chứ.”
“Cái chính là có lửa, lửa đó.” Đông Phương phấn khích khoa tay làm điệu lửa.
“Tiếng cũng mê nữa,” Du Sính chỉnh lại kính, “nghe như kiểu loại súng ngắm[1] nào ấy.”
1.
Tuy Tô Hạc Đình được chú ý nhưng cậu lại nhìn Kiểm Sát Viên chăm chú bằng một ánh mắt hâm mộ gấp bội lần, trong đầu cậu ngàn lời tuôn dâng.
Biến hình được mới chất ấy.
Rốt cuộc mấy mảnh hình thoi đó là gì vậy?
Muốn tậu một cái quá đi mất.
Ghét thật đấy—
Mặt Tô Hạc Đình thì tỉnh rụi mà trong lòng vất vả lắm mới thừa nhận nổi.
Tên này ngầu quá.
Kiểm Sát Viên nhận ánh mắt của Tô Hạc Đình nhưng chẳng hiểu ý của Mèo.
Đuôi Mèo vẫy rối rít như có quá nhiều lời chưa bộc bạch.
Mắt anh ta quấn quanh đuôi Mèo một vòng, đoạn dùng ánh mắt đưa ra một dấu chấm hỏi cho Tô Hạc Đình.
“Súng của tôi,” Tô Hạc Đình giơ ngón cái lên mặt dày khoe, “số một thế giới.”
Kiểm Sát Viên: “…”
Anh ta hơi ngẩng mặt lên, ngôi sao hình chữ Thập bên tai khẽ đong đưa, khóe môi nhếch như đang cười.
Nhưng chỉ một chút ấy thôi rồi thoắt cái đã về lại như ban đầu.
Tô Hạc Đình nhìn những mảnh hình thoi của Kiểm Sát Viên hợp lại thành một cây bút máy, chính là cái cây bút từ lần đầu cậu gặp Kiểm Sát Viên trong khu trừng phạt.
Tiểu Cố ngẩng mặt nhìn trời: “Lần này trời sáng rồi chứ nhỉ? Tối nay đúng cực.”
Một con Yếm Quang có thể đổi tám chục mạng, tối nay bọn họ đã vượt chỉ tiêu từ lâu rồi.
Ai nấy đồng loạt nhìn trời.
Song lạ thay, mưa không hề tạnh.
Gió bay qua chiến trường cuốn theo mùi hôi thối của lũ Yếm Quang, lẫn cả tiếng khóc thút thít của đám đầu lâu.
Chóp mũi Tô Hạc Đình lại nhíu cái nữa, láng máng thấy không thoải mái: “Sao bọn đầu này vẫn còn khóc?”
“Tại vì,” Du Sính nuốt ực cái rồi giải thích cho cậu, “tại vì mấy cái đầu này—”
Gió bỗng cắt ngang lời Du Sính, chớp lóe trên nền trời đưa theo tiếng sấm vang rền, mưa càng nặng hạt.
“Thần ma đi lại—” con người máy thái giám rít lên trên nóc nhà, áo choàng của nó phần phật tung bay trong gió.
Nó căm thù chỉ vào Kiểm Sát Viên, giọng lạnh băng: “Người phàm nhường đường!”
“Ầm!”
Mây đen vần vũ trên trời hồ như có thứ gì đó sắp ló ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...