Tạ Chẩm Thư gục ngã trước pho tượng Phật, trong cơn mê man, anh không biệt nổi ban ngày với đêm tối nữa.
Anh ngủ rất lâu mà lại không hề mơ thấy gì.
Chẳng biết mưa lại đổ từ bao giờ, mặt đất lầy lội bùn, còn anh gục trong ấy, người ướt sũng.
“Ở đây có người sống sót,” có ai đó đi lại trong mưa, phát hiện ra Chỉ huy giữa đống đổ nát, nói vào máy liên lạc, “tình hình không khả quan lắm, đưa đi.”
Mấy hôm sau khi Tạ Chẩm Thư tỉnh lại, anh đã quay về trạm tiếp tế ban đầu.
“006,” người bác sĩ diện nguyên cây trắng cầm sổ ghi chép, đứng bên giường Tạ Chẩm Thư gọi số hiệu của anh vài lần tới khi anh có vẻ hơi tỉnh táo rồi mới nói, “tỉnh chưa? Dậy vận động đi lại đi, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa anh hãy lên xe quay về cùng mọi người, sau anh còn có một nhóm người bị thương đang chờ giường ngủ đấy.”
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, Tạ Chẩm Thư nghiêng đầu, nhìn thấy la liệt giường ngủ, người nằm chật kín.
Đúng lúc ấy, một thành viên của tổ vũ trang đi vào, cởi mặt nạ phòng độc xuống rồi chỉ ra cửa: “Bác sĩ số 123 có ở đây không? Một nhóm người sống sót mới vừa mới tới nơi, mọi người mau ra khiêng người xuống đi, bọn tôi còn cần dùng xe gấp.”
Bác sĩ cắp cuốn sổ vào nách, chậc một tiếng khẽ rồi bảo: “Anh bạn à, ở chỗ bọn tôi không còn nhét thêm nổi ai nữa rồi.
Anh nhìn đi, ở đây còn chỗ trống nào không? Quanh cửa cũng kín người nằm rồi.”
Tay thành viên nói: “Thế thì sao đây? Phía Quang Quỹ còn chờ dùng xe mà, bọn tôi cũng không thể chở người bị thương đi cùng được.”
Tay bác sĩ rảo bước tới: “Để tôi đưa giấy xác nhận cho bọn anh rồi các anh hãy chở bọn họ đến khu sinh tồn số 03, phía đó nhận người bị thương nặng.”
Bọn họ cùng ra ngoài, giống như bác sĩ nói, ngoài cửa nằm ngổn ngang người sống sót từ khu Quang Quỹ.
Những chiếc xe tới sau cũng đang chặn ở giữa đường, tổ vũ trang cầm súng để duy trì trật tự, những người sống sót được đưa về tới đây đều bị thương.
Tạ Chẩm Thư đứng dậy, đài trong phòng đang thông báo: “Các khu sinh tồn đang gia tăng kiểm tra thông tin, dù đã tham gia hay chưa tham gia thí nghiệm cải tạo xin cũng chủ động báo cáo… Đặc biệt là những người sống sót có kết nối não máy, không thể che giấu…”
Tạ Chẩm Thư chen chúc giữa đám đông, nghe thấy tiếng người lao xao.
“Có ai thấy số 356 không?”
Khắp nơi toàn người là người, ngoài những người vừa được cứu thoát ra thì còn có cả những người nghe tin chạy tới.
Có người cầm ảnh, có người giơ cao bảng tên đi tới từng giường hỏi.
“Đây là hình chồng tôi, tôi thuộc nhóm người sống sót bên trên, bọn tôi bị mất liên lạc trong thí nghiệm lần thứ bảy ở Nông trường, lúc ấy anh ấy đang…”
“… Xin giúp tôi với, mẹ tôi nằm trong danh sách Nông trường số 10, có ai thấy bà ấy không?”
“Bạn tôi họ Trần, mất tích trong thí nghiệm cải tạo, có ai gặp cô ấy không, xin hỏi…”
“Ai cũng đang tìm người.” Một người sống sót bị thương nặng nằm trên giường, chỉ động đậy được mỗi miệng.
Cả đầu anh ta quấn băng kín, giọng thều thào: “Tôi cũng đang tìm người… Anh có thấy cô bé nào không? Khoảng mười tuổi…”
Tạ Chẩm Thư không thấy cô bé mười tuổi nào, song anh im lặng đứng cạnh giường nghe người sống sót nọ kể nốt.
“Tôi có ảnh,” hơi thở của người sống sót nọ thoi thóp, khó nhọc cử động ngón tay chỉ vào ngực mình, “con gái tôi… chúng tôi bị chia cách vào năm 2162 ở thế giới cũ.”
Tạ Chẩm Thư mở áo bệnh viện của người nọ ra, thương tích của anh ta rất nghiêm trọng, máu thấm đầy băng vải dính bết vào vết thương của anh ta.
Tấm ảnh được bọc cẩn thận trong băng vả, Tạ Chẩm Thư mở nó ra thì thấy ảnh đã bị nát từ lâu, không còn nhìn rõ mặt mũi cô bé nữa.
Người sống sót hỏi: “Anh thấy… ảnh chưa?”
Tạ Chẩm Thư: “Ừm.”
Người sống sót run rẩy ngón tay: “Nếu có thể… Xin anh hãy giúp tôi… tìm… tìm…”
Tạ Chẩm Thư nhìn người sống sót, hồi lâu sau, anh siết chặt tấm ảnh, nói: “Được.”
Người sống sót nói: “Cảm ơn anh, chúc anh may mắn.”
Lẽ ra anh ta sẽ nói thêm gì đó, nhưng anh ta đã kiệt sức rồi, sau khi trút mấy hơi thở dốc ngắn ngủi, tiếng hít thở của anh ta tắt ngấm.
Người đến người đi chung quanh, Tạ Chẩm Thư dùng ngón tay lau vết máu dính trên ảnh, nhưng càng lau càng bẩn.
Mấy phút sau, y tá tới xác nhận người sống sót nọ đã tử vong.
Bọn họ thấp giọng trao đổi mấy câu, hỏi Tạ Chẩm Thư: “Anh là thân nhân của anh ta à?”
Tạ Chẩm Thư lắc đầu.
Y tá kiểm tra thi thể của người sống sót nọ một lượt rồi ghi chép vào: “Không xác định được thân phận người tử vong, chỉ có thể xử lý tại chỗ.
Xin nhường đường, bọn tôi sẽ đưa thi thể đi.”
Bọn họ chuyển thi thể người nọ lên cáng rồi đẩy ra ngoài cửa, gọi đằng kia: “Đưa người bị thương tiếp theo đến đây đi…”
Tạ Chẩm Thư đi về phía cửa, mỗi khi đi qua một người anh đều hỏi: “Có ai biết 7-006 không?”
Anh hòa vào đám đông như một hạt cát, dần dà, dường như ai cũng đang hỏi cùng một câu: Gặp người ấy không? Người ấy là người quan trọng nhất đối với tôi.
Tạ Chẩm Thư hỏi đến tận cửa ra lại hỏi đến khu sinh tồn số 03.
Khu sinh tồn số 03 chủ yếu tiếp nhận người bị thương nặng, song người bị thương nặng lại quá đông, khu sinh tồn không chứa nổi nhiều người tới vậy nên đội tuần tra chỉ có thể để những người sống sót tới sau nằm trên đất bằng.
Chỉ huy xuyên qua sóng người như một phiến lá trôi nổi.
“Những người mới đến đều phải kiểm tra danh tính,” tổ vũ trang ngồi trên máy bay thông báo khắp bầu trời thành thị, “đội tuần tra phải ghi chép thông tin kiểm tra, đảm bảo ai cũng được đưa vào hệ thống của khu sinh tồn.”
Từ “hệ thống” bị những người sống sót phản đối, bọn họ từ chối tham gia vào mạng lưới thông tin, song sức ảnh hưởng của sự kháng nghị ấy chẳng thấm vào đâu, tổ vũ trang vẫn ghi chép đầy đủ, nếu gặp phải sự phản kháng quá mãnh liệt thì tống luôn vào nhà giam.
Dưới sự đàn áp mạnh mẽ, chưa tới hay ngày những lời phản kháng đã biến mất.
Đúng lúc ấy, Tạ Chẩm Thư nhận được điện thoại của Răng Thỏ, là số mới, rõ ràng lúc này y vẫn đang đổi số xoành xoạch.
“Tôi không bỏ trốn đâu,” giọng Răng Thỏ đè cực thấp, “dạo này cậu sao rồi? Vẫn đang lên mạng à?”
Tạ Chẩm Thư không nhớ rõ đã ngày nào tháng nào rồi, gió heo may cuối thu phả vào mặt anh, anh đứng trên phố, không chốn để đi.
Hình như không biết phải đáp ra sao, anh chỉ “Ừm” tiếng.
Răng Thỏ tưởng anh vẫn đang lên mạng tìm người nên bèn bảo: “Dạo này vụ nổ lớn rầm rộ lắm, nếu lên mạng mà cậu không tìm được thì đến những nơi khác hỏi ấy.
Để tôi cho cậu vài địa chỉ… Đây đều là bạn của tôi.”.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Tạ Chẩm Thư khoác tấm áo mong manh, nắm chiếc điện thoại di động cũ, bị mấy người qua đường đụng vào.
Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng nữa, mà là tê dại.
Anh nói: “Cảm ơn.”
Dường như đây là lời duy nhất anh thốt đặng.
Răng Thỏ phát hiện có chuyện không ổn nhưng cũng không đoán mò.
Y im lặng một hồi mới bảo: “Cậu nhờ tôi dò la tung tích của Huyền Nữ, tôi tìm được rồi.
Thật ra thì, mẹ kiếp, nó bị trưng dụng rồi.
Mấy hôm nay nó đang làm ghi chép thông tin, chính nó đấy, nếu cậu cần thì tôi có thể cho cậu biết vị trí của nó, chẳng phải cái gì nó cũng biết sao?”
Y nói tung tích của Huyền Nữ cho Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư lại cảm ơn.
Răng Thỏ nói: “Tôi đang làm giấy thông hành để chạy đến chỗ khác, khu sinh tồn này sắp biến thành vương quốc độc lập của Hình Thiên rồi, không ở đây được nữa.
Người anh em, khả năng cao đây sẽ là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng ta đấy.”
Tạ Chẩm Thư nhìn gió cuốn qua những tấm biển phản đối la liệt trên mặt đất, “Ừm” tiếng rồi bảo: “Chúc anh may mắn.”
Răng Thỏ thở dài, lát sau cũng đáp: “Chúc cậu may mắn, tạm biệt.”
Tạ Chẩm Thư: “Tạm biệt.”
Cuộc nói chuyện chấm dứt, Tạ Chẩm Thư nhét điện thoại vào túi.
Dựa vào thông tin mà Răng Thỏ cho, anh đi tìm Huyền Nữ.
Dù bị trưng dụng làm hệ thống thông tin nhưng có vẻ nó cũng bị bố trí ở nơi khó thâm nhập vào nhất, song chuyện ấy cũng không làm khó Tạ Chẩm Thư, giữa đêm khuya thanh vắng, Chỉ huy đến thăm khu chợ đen ới.
Ở đây ngoài một máy chơi trò chơi cũ thì chẳng thấy bày biện gì nữa.
Gương gắn bốn bề tạo ảo giác gian phòng rất lớn, không có đèn, chỉ có mỗi máy chơi trò chơi là đang mở, có người đang chơi trò rắn.
Tạ Chẩm Thư đi tới trước máy chơi trò chơi, màn hình lóe sang, tranh biến thành bông tuyết.
Lát sau, nó dùng màu đỏ gõ ra một dòng chữ: Tạ Chẩm Thư.
Nó nhận ra anh, vẫn còn nhớ anh.
Tạ Chẩm Thư nhớ tới hình dáng của nó hồi còn ở nhà Bác Sĩ, anh hỏi: “Cần tôi giúp không?”
Huyền Nữ xóa chữ “Tạ Chẩm Thư” đi, lại nhập: Không.
Tạ Chẩm Thư nói: “Được.”
Anh đứng trước màn hình hồi lâu, rốt cuộc mới nói ra: “Tôi cần tìm một người tên là Tô Hạc Đình, Bé Bong Bóng từng lưu lại ảnh của em ấy, cô xem qua trong đó cho tôi.”
Huyền Nữ xem chừng đang ngẫm nghĩ, màn hình dừng lại không chuyển động.
Từng giây Tạ Chẩm Thư chờ đợi đều giống như bị lăng trì, chẳng biết qua bao lâu thì hình ảnh bỗng biến mất, hai giây sau, nó cho Tạ Chẩm Thư một tấm thẻ tử vong.
Tạ Chẩm Thư không nói gì mà bỏ đi.
Anh xuống tầng, đài phun nước ở quảng trường gần đó đang bắn nước.
Máy bay tuần tra lượn lờ trên đỉnh đầu, anh đi về nhà.
Đèn đường lần lượt sáng lên, anh lướt qua vai dòng người lạ, lần này anh không hỏi có ai biết 7-006 không nữa.
Trận tuyết đầu tiên năm 04 của thế giới mới đổ, tan trên người anh.
Anh thẳng tiến, rẽ sóng người đi về đêm sâu hun hút.
Đèn đường bỏ lại phía sau, không ai nhìn rõ mặt anh, chiếc áo khoác trên người anh bọc quanh một cái xác.
Tạm biệt.
Tạ Chẩm Thư hận từng câu tạm biệt họ từng nói với nhau.
Chỉ trong thoáng chốc, dường như tuyết sắp nhấn chìm anh.
Ngôi sao chữ Thập treo bên tai anh, có lẽ Mèo cũng yêu anh, nhưng thay vì để cậu lại trong thế giới kia suốt đời này, anh cần nụ hôn của Tô Hạc Đình kia.
Trên màn hình ở đằng xa đang chiếu một đoạn phim, người đàn ông nói: “Mẹ kiếp, đối với tôi thì quy tắc quá quan trọng (1).”
Tạ Chẩm Thư bật cười khi nghe lời ấy, cười đến mức nghẹn ngào.
Nước mắt cả đời anh đều dành cho Tô Hạc Đình, điều ấy chẳng hề gì, Mèo cũng từng khóc vì anh.
Nhưng bọn họ chưa từng nói lời ai yêu ai, suýt nữa, luôn là suýt nữa.
Chỉ huy không hận số phận, như vậy quá mông lung, nhưng anh chẳng tìm được cái gì khác để hận nữa.
Anh không sợ hệ thống, không sợ chiến tranh, Tô Hạc Đình cũng không sợ.
Bọn họ đều rất dũng cảm, đều kiên trì tiến tới, nhưng thế thì sao nào, đằng sau núi cũng chỉ toàn là núi.
Ngày tuyết đổ năm 2160 họ gặp nhau, ngày tuyết đổ năm 04 họ chia ly, Tạ Chẩm Thư cũng chẳng cần sợ ngày mai nữa.
Ngày mai, ngày mai sẽ không còn Tô Hạc Đình.
Đối với Tạ Chẩm Thư, sự truy đuổi suốt đời này sẽ không có điểm cuối, chỉ còn lại sự cô độc vô biên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...