Thành viên tổ vũ trang không nhìn giấy chứng nhận mà nói: “Xin lỗi, căn cứ theo quy định mới ban hành gần đây, anh phải đi xác minh thân phận trước đã.”
Tạ Chẩm Thư không dịch chuyển mà chỉ đưa mắt sang, thấy ở nơi cách bọn họ không xa có một thiết bị trông giống cửa quét của liên minh phía Bắc.
Anh biết ngay trong khoảng thời gian mình lên mạng, Hình Thiên đã bắt đầu thắt chặt việc kiểm tra danh tính ở khu sinh tồn.
Giọng Chỉ huy không đổi: “Tôi không có nhiều thời gian.”
Thành viên tổ vũ trang nói: “Không nhiều thời gian cũng không được, quy định đã đặt ra như vậy rồi… Khoan, anh bảo số hiệu của anh là bao nhiêu cơ?”
Tạ Chẩm Thư thu ánh mắt về, nhìn thẳng vào gã nọ: “852-006.”
Lần này thì thành viên của tổ vũ trang đã nghe rõ, gã vội vàng nhận lấy chứng minh thư của Tạ Chẩm Thư kiểm tra cẩn thận một lần rồi bảo: “Chào Chỉ huy ạ, anh… Ngài cần giấy thông hành phải không ạ? Xin mời đi cùng tôi, qua bên này ký tên là được.”
Hình Thiên quản lý một vài khu sinh tồn, chỉ dựa vào một mình tổ vũ trang thì không đủ nên còn đặc biệt thiết lập một nhánh riêng để vận động việc phân chia lính đánh thuê dưới quyền các Ông chủ lớn.
Nhóm người này bắt chước theo Báo Đen, có tiền tố số cố định, chính là “852”.
Sau khi dân số người lai tăng, nhằm ngừa thông tin bị rò rỉ, Hình Thiên không lưu trữ lại thông tin cụ thể của “852”, thậm chí cả số hiệu cũng lấy bừa.
Vì nhiệm vụ đòi hỏi nên bọn họ thường qua lại với kẻ buôn bán thông tin tình báo như Răng Thỏ, lúc Tạ Chẩm Thư mua thân phận từ Răng Thỏ anh cũng mua luôn cả tờ chứng minh thư này để đề phòng mọi tình huống.
Tạ Chẩm Thư nhận lại chứng minh thư rồi đi ký tên.
Anh không viết tên mình ra mà chỉ ghi số thứ tự thường dùng “006”.
Ngoài đó ra, anh còn phải đóng dấu những giấy tờ liên quan, quy trình này giống với bên liên minh phía Nam, đều là kiểu cũ.
Lúc đóng dấu đài vẫn đang phát: “… Lính chi viện sắp đến khu Quang Quỹ, đây là một chiến thắng hiếm hoi của người sống sót, chúng ta đã tạo ra được một bước tiến lớn trên con đường về nhà.”
Tạ Chẩm Thư chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tin tức, anh từ chối để tổ vũ trang tiễn, vượt qua các trạm soát tổ vũ trang lập nên rồi đi tới cổng ra khu sinh tồn.
Nắng sớm yếu ớt, quân chi viện đang xếp hàng.
Tạ Chẩm Thư lên tàu bằng giấy thông hành, mười phút sau, anh rời khu sinh tồn.
Trên tàu rất náo nhiệt, lính chi viện của Hình Thiên ngồi chật ních, bọn họ đang bàn tán về tình hình chiến sự gần đây, có mình Tạ Chẩm Thư là như muốn nứt cả đầu, anh giữ gương mặt vô cảm nhìn đăm đăm trước mặt, dường như bên tai đang có một chiếc đồng hồ bấm giờ.
Bên cạnh bỗng có ai đó hỏi: “Này anh bạn, đây cũng là lần thứ hai anh được điều đi à?”
Tạ Chẩm Thư đỡ đẫn quay lại nhìn đối phương.
Đối phương “Ui chao” một tiếng chỉ Tạ Chẩm Thư, nói: “Anh không sao chứ? Sao mắt đỏ lừ vậy… Bao lâu chưa ngủ rồi? Cẩn thận kẻo đột tử đó.”
Tạ Chẩm Thư không đáp, đầu anh đau như muốn nứt ra, không còn nhớ rõ mình đã thức bao lâu nữa.
Ảnh hưởng của việc liên kết ý thức trong một thời gian dài đang tạo áp lực với thần kinh của anh, khiến anh nom rất nguy hiểm.
Cổ họng anh khô ran, như thể bị Chúc Dung truyền nhiễm, bên trong cơ thể anh nóng bừng như có lửa đốt – nhưng thời gian vẫn đang trôi.
Chẳng biết vì sao Tạ Chẩm Thư lại cảm tường từng giây trôi đi, anh lại càng xa Tô Hạc Đình thêm một chút.
Quá là kỳ quặc, rõ ràng tàu đang đi về phía trước cơ mà.
Người nọ sợ ánh mắt của Tạ Chẩm Thư, lại mở miệng nói gì đó mà Tạ Chẩm Thư cũng không hề nghe rõ.
Chết tiệt.
Chỉ huy siết chặt chiếc cặp da, tốc độ thời gian trôi đả kích tới anh.
Anh khản giọng bảo: “Nhanh lên.”
Tàu đến trạm tiếp tế thì sẽ dừng lại qua đêm.
Tạ Chẩm Thư không nán lại, lúc đến phiên trực anh đánh cắp một chiếc xe khác, mặc kệ những hiểm nguy rình rập khi đi lại ban đêm mà lái thẳng tới khu Quang Quỹ.
Vô số biển chỉ đường của thế giới cũ trên đường quốc lộ đổ nghiêng ngả, nhưng Tạ Chẩm Thư vẫn xác định được phương hướng.
Anh lái qua thành phố bỏ hoang, băng qua những tòa nhà sụp đổ la liệt trên mặt đất.
Gió đuổi “vù vù” phía sau như một con thú dữ vô hình trong đêm.
Tiết trời cuối thu rất xấu, nửa đêm mà mưa rơi như thác.
Tinh thần Tạ Chẩm Thư kém, suýt nữa anh đã lái chệch mấy lần.
Anh bèn xuống kính xe cho gió lùa vào.
Gió lay động ngôi sao chữ Thập, ngôi sao chữ Thập lại đụng vào má Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư vĩnh viễn không quên nổi nụ hôn khẽ khàng của Tô Hạc Đình, dù hơi ấm mà anh lưu giữ trên ngôi sao chữ Thập đã tan biến.
Nhằm ngăn ngừa các vũ khí chiến tranh đi đêm bén mảng tới trạm tiếp tế, Hình Thiên bố trí chướng ngại vật trên con đường này, đi đến đây thì Tạ Chẩm Thư phải đổi lộ trình.
Con đường sau lưng rất xấu, không thể chạy với tốc độ như trước, song dẫu vậy anh vẫn đến trước đội lính chi viện của Hình Thiên hai ngày.
Có kinh nghiệm từ lần khảo sát trước, Tạ Chẩm Thư rất quen thuộc với khu Quang Quỹ.
Anh đỗ xe ở nhà kho của Bác Sĩ, chỉnh trang lại trang bị của mình.
Do bị Hình Thiên tấn công nên lưới an ninh vòng ngoài của khu Quang Quỹ đang bốc cháy, khói cuộn mù mịt, bên cạnh những lỗ thủng do nổ toàn những bộ phận người máy, còn có cả xác con người.
Tạ Chẩm Thư trèo qua lưới an ninh đã ngắt điện, tiến vào khu Quang Quỹ.
Kỳ lạ thay, những người máy tuần tra từng ở đây đều đã biến mất, trên bầu trời đêm cũng chẳng có bóng dáng máy bay.
Chỉ huy nhặt một món linh kiện lên, nó vẫn còn ấm.
Có lẽ ở nơi đây đã xay ra một vụ nổ lớn.
Tạ Chẩm Thư vừa đi vừa kiểm tra thì phát hiện máy quay giám sát của hệ thống cũng đã nổ, coi như toàn bộ hai lớp phòng ngự đã sụp đổ.
Anh không khỏi nghi ngờ, Hình Thiên có sức công phá lớn cỡ này ư?
Tạ Chẩm Thư không tài nào xác định chắc chắn vị trí của Tô Hạc Đình, dựa vào lời giới thiệu trước đây của Bác Sĩ, anh đi thẳng tới khu N, tất cả những manh mối liên quan đến Tô Hạc Đình đều nằm trong phòng N108.
Khói dày đặc tứ bề, vụ nổ cũng đã ảnh hưởng tới nơi này.
Tạ Chẩm Thư bước vào hành lang, số thứ tự trên các phòng vẫn còn nguyên, anh tìm được N108, nhưng căn phòng đã bị khóa.
Tạ Chẩm Thư lùi lại hai bước rồi bỗng xoay mình đạp mạnh vào cửa.
Cánh cửa rung lên rồi đổ sập xuống.
Anh vào trong, phát hiện trạm bổ sung năng lượng bên kia phòng đã bị hư hỏng vì vụ nổ, cánh cửa chịu thiệt hại nặng nên mới dễ vào như vậy.
Anh lục lọi trong đống bụi mù, người máy không sử dụng tài liệu giấy, nhưng chúng đều dự trữ thông tin.
Trong đống đổ nát quanh trạm bổ sung năng lượng có một con người máy thí nghiệm hỏng, Tạ Chẩm Thư đẩy nó ra ngoài, dùng màn hình của nó để tìm từ khóa.
Tra “7-006” không ra kết quả gì, “Tô Hạc Đình” cũng không ra nốt.
Dưới sự thúc giục của đồng hồ đếm ngược, thần kinh của Tạ Chẩm Thư như một chiếc dây chun bị kéo căng.
Anh tiếp tục nhập “thí nghiệm khu số 14”, nhưng một cảnh báo lại hiện lên.
Rốt cuộc bọn chúng giấu Tô Hạc Đình ở đâu?
Tạ Chẩm Thư nhìn chiếc màn hình vỡ bị rè rồi lại nhập tiếp.
Săn bắn Hạn thời, 36810, Artemis, dường như anh đã nhập hết tất cả từ khóa mà mình biết, nhưng đây đều là những từ cấm, rốt cuộc tới khi nhập “3366” thì mới có phản hồi.
【 3366 là tín đồ trung thành của Chủ thần, được vinh dự chọn làm đại diện người máy chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ hộp máy.
】
Tạ Chẩm Thư bèn nhập “hộp máy” vào, một lượng lớn thông tin bắn ra.
【 Hộp máy là sản phẩm còn sót lại từ kế hoạch của cựu thần, có tác dụng cân bằng không gian ảo, sử dụng mèo đen có năng lực ý thức mạnh nhất.
】
【 3366 báo cáo: Sau khi thất nghiệm cũ thất bại, chúng ta dùng hộp máy để mở lại không gian ảo, tiếp tục sử dụng mèo đen trong thử nghiệm trừng phạt.
Căn cứ vào quan sát của hệ thống thông tin, ý thức bỏ chạy ra ngoài của mèo đen mạnh hơn rất nhiều vật thí nghiệm khác, hắn giống như một con thiêu thân liên tục đâm đầu vào bức tường ảo.
Chúng ta đã thu thập được tín hiệu của hắn, dự định sẽ hoàn thiện mạch truyện ảo của hắn, thậm chí còn tạo ra hình tượng “X”, nhưng hắn vẫn nghi ngờ tất cả mọi thứ, cuối cùng thoát khỏi sự kiểm soát.
】
【 Nhằm ổn định dữ liệu, tôi xin đưa mèo đen về lại trong hộp máy, sử dụng công nghệ nhấn chìm giác quan để xóa bỏ phản ứng đối với hiện thực của hắn.
Tôi đề nghỉ sửa đổi hộp máy, liên kết với dịch dinh dưỡng để hắn không cần quay trở lại thực tại nữa, chỉ cần sống bên trong hộp máy là được.
】
【 Sửa đổi mối nối diễn ra thuận lợi, khu trừng phạt chính thức khởi động.
Chúng tôi đặt hộp máy vào lòng bàn tay của thần, chừng nào các vị thần còn để mắt tới nó thì nó ắt sẽ không biến mất.
Tôi lo mèo đen sẽ đấu tranh nên đã đóng thêm vòng thép quanh cổ, tay, ngực, và chân của hắn, như vậy hắn sẽ không thể dựa vào cảm giác đau khi tự hại để ngắt liên kết ý thức nữa.
】
【 Ghi chú đặc biệt: Làm sao để ngắt cung cấp dịch dinh dưỡng? Chẳng bao lâu thì hắn sẽ chết mất.
】
【 Xin thứ lỗi: Xin lỗi, tôi quên mất tầm quan trọng của hắn.
Thôi, vậy thà cứ để cho hắn sống đi, tôi sẽ tiếp tục tiến vào khu trừng phạt để theo dõi hắn.
】
Báo cáo của 3366 đến đó là kết thúc, Tạ Chẩm Thư ngẫm nghĩ, thời gian dừng báo cáo của nó chính là khoảng thời gian người máy thái giám bắt đầu tiến hành Thần Ma đi lại.
Chỉ huy vứt tấm màn hình xuống, trèo ra ngoài qua bức tường vỡ.
Anh phải tìm được Hộp máy, nhưng lòng bàn tay của thần là cái gì?
Khói càng lúc càng dày, Tạ Chẩm Thư băng qua khu N, giẫm lên bao nhiêu xác người máy.
Cuối cùng sự quỷ quái của nơi này cũng trở nên rõ ràng, đó chính là vụ nổ khủng khiếp này hình như không phải bắt đầu từ bên ngoài, mà là từ nơi cốt lõi nhất nổ ra ngoài.
Chỉ huy càng đi vào sâu thì xác người máy càng nhiều.
Anh bắt gặp vài con người máy xây dựng, sau đó anh đi tới trung tâm mới của khu Quang Quỹ.
Nơi này sau vụ nổ mang một mùi rất hắc, chung quanh không có một tòa kiến trúc nào đứng vững, tất cả là một đống tan hoang.
Màn đêm sắp kết thúc, xuyên qua khói mù, Tạ Chẩm Thư trông thấy một đôi chân.
Anh ngẩng mặt lên, khói làm mắt cay xè, nhưng anh vẫn trợn to cặp mắt đỏ kè để nhìn lên bầu trời trên kia.
“Thần” đang ở đây.
Pho tượng Phật khổng lồ đứng sừng sững giữa đống đổ nát.
Chẳng biết cái đầu của nó đã mất đâu, vai bị rơi rớt một nửa, một cánh tay rụng xuống dẫn tới chiếc hộp máy đựng trong lòng bàn tay cũng trượt ra theo, đang lơ lửng giữa không trung.
Tim Tạ Chẩm Thư như ngừng đập, anh bỗng sặc, vừa ho khù khụ vừa ứa giàn giụa nước mắt.
Anh đã đi rất xa, đã sắp hết hơi rồi, vậy mà cớ sao—
Cái hộp ấy đã bị nổ nát bét, bên trong hoàn toàn chẳng có gì, chẳng có Tô Hạc Đình.
Lồng ngực Tạ Chẩm Thư đau như xé không chịu thấu.
Anh vừa ho vừa lật đống phế tích hòng tìm một chút manh mối của Tô Hạc Đình.
Trong đống đổ nát này không có, trong những khối xương cốt cũng không có.
Những ngón tay đào bới của anh run lẩy bẩy, rốt cuộc cũng cong lại như hòn núi tuyết sụp đổ, không chịu nổi một đòn đả kích của hiện thực.
Anh không tìm được mèo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...