016 lần theo dấu vết, đi từ khu Chào Đời đến bên rìa nội thành.
Gã cầm theo máy liên lạc để có thể gửi thông tin cho Chỉ huy cùng các đội viên mọi lúc mọi nơi.
“Ở đây gió lớn lắm,” gió thổi “ù ù” trong máy liên lạc, 016 buộc phải cao giọng, “đèn cũng hỏng mất rồi, giờ tôi đang không nhìn được phương hướng, nhưng cũng không tới nỗi nào, mấy đốm bạc suýt thì bị tắt mất, chắc là tới mai sẽ tìm được trạm nghỉ chân nào đó gần đây.”
Trước đây khu Chào Đời nằm giữa miền cát, để tiếp ứng cho người mới, bọn họ đã dựng nên hơn chục trạm nghỉ chân ở bên rìa khu nội thành, về sau khu Chào Đời chuyển về nội thành, những trạm nghỉ chân này lại biến thành trạm tiếp tế cho các tiểu đội trinh sát.
016 đã qua đây vài lần, gã khá quen thuộc với địa hình khu vực xung quanh.
Chất lượng âm thanh của máy liên lạc quá kém, lúc nào cũng bị nhiễu, 016 bèn tạm dừng báo cáo để chuẩn bị nghỉ ngơi, ăn nhanh lót dạ rồi lên đường.
Gã không để lại nhiều thông tin ở chỗ này, chỉ có đúng hai câu, câu đầu tiên là “Chúc Dung đã tiến vào miền cát”, câu còn lại là “Bảo Giáo chủ câm miệng vào, đừng có nói leo”.
Giáo chủ tỏ vẻ vô tội: “Tôi có nói leo đâu, sao tôi lại nói leo? Cậu Thập Lục… Ơ, a lô? Nghe tôi nói hết đã chứ.”
Máy liên lạc đã tắt.
Tạ Chẩm Thư ngoảnh lại hỏi Giác: “Có xác định được vị trí cụ thể của họ không?”
Giác nói: “Xa quá, chỉ xác định được một phạm vi mơ hồ thôi.”
Tạ Chẩm Thư: “Thế là đủ rồi.”
Chỉ huy sẽ dẫn đội đi theo một đường khác, tối nay lên đường.
Anh lắp khẩu súng mô phỏng rồi đưa cho Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nhận lấy khẩu súng, ngắm nghía một chặp rồi bảo: “Thì ra là súng máy I6, trùng hợp ghê, lần trước lúc chạy đến điểm tận cùng cũng cầm theo nó.”
Tạ Chẩm Thư: “Muộn nhất là một tuần nữa tôi về.”
Lần này bọn họ không thể đồng hành, bởi Tô Hạc Đình phải ở lại khu Chào Đời để giúp Giác hoàn thiện một vài dữ liệu.
Cậu cầm quả chuông lên lắc lắc, bảo: “Nếu đốm bạc dẫn đường biến mất thì nhớ rung chuông nhé.”
Tạ Chẩm Thư: “Ừm.”
Đúng lúc ấy, Giác thông báo: “Kiểm tra xong rồi, giờ đang không có mưa cũng không có sương mù, đây là thời điểm tốt để khởi hành.”
Đèn trong khu Chào Đời tối đi, tiểu đội trinh sát được trang bị đầy đủ vào vị trí, nhìn cỗ thang máy mới chế tạo từ từ hạ từ trên cao xuống.
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi đi đây.”
Ánh mắt anh như có thực, nó xuyên qua những đốm sáng loang lổ, chiếm giữ sự chú ý của Tô Hạc Đình.
Thang máy đang đếm ngược, Giác nói: “Thám thính là việc nguy hiểm, tôi sẽ cố hết sức để đảm bảo máy liên lạc hoạt động bình thường, chúc mọi người Chinh phục thuận buồm xuôi gió.”
Tạ Chẩm Thư lùi lại, quay đi bước vào trong thang máy.
Lúc cửa sắp khép lại, anh nghe thấy Tô Hạc Đình nói: “Chúc thuận buồm xuôi gió, em chờ anh.”
Cửa kêu “tinh” đóng lại, chiếc thang máy bắt đầu tăng tốc.
Mấy giây sau, bọn họ đã lên đến mặt đất.
Cửa lại mở ra, gió quất tới, những người Chinh phục đằng sau đã đeo mặt nạ chống cát lên, dàn trận sẵn sàng.
Tạ Chẩm Thư bước ra khỏi thang máy, nói: “Lên đường.”
Dựa theo hành trình đã vạch định, bọn họ tránh đi đường hướng về phía thành phố mà vượt qua những khu dân cư bỏ hoang cũ, đi bên rìa thành phố.
Lộ trình này sẽ đi qua chiến trường cũ, ở đó còn một số linh kiện phụ tùng của Thần Ma bị bọn họ tháo, chúng sẽ được dùng làm phụ kiện thay thế cho những người lai trong tiểu đội thám thính.
Tạ Chẩm Thư dừng chân một ngày ở điểm Tái tạo, ngày hôm sau lại gửi tin.
“Sắp tiến vào phạm vi trạm Tam Vương,” trong máy liên lạc có một hệ thống phục vụ nhỏ, chịu trách nhiệm thông báo đường đi, “xung quanh không có gì bất thường, có thể đi thẳng qua.”
Tạ Chẩm Thư bấm máy liên lạc, nói: “Chúng ta sắp đến mục tiêu rồi, liên lạc 016.”
Mấy giây sau, hệ thống trả lời: “Xin lỗi Chỉ huy, máy liên lạc bị nhiễu, tạm thời không thể giao tiếp bình thường.”
Trạm Tam Vương nằm ở một nơi hẻo lánh, cách 016 rất gần.
Ở đây gió không chỉ lớn mà tín hiệu cũng cực kém.
Các tiểu đội do thám hay bị mất liên lạc ở chỗ này, song miễn tìm được trạm nghỉ chân là sẽ có thể liên lạc với Giác.
172 đồng hành tháo mặt nạ để thông khí: “Gió ở đây khô quá, tôi sắp chảy máu mũi mất.”
Hệ thống nói: “Bên trong ngăn thứ ba của ba lô có trà hạ hỏa, xin hãy uống nhanh.”
Giọng nó giống giọng Giác, có điều nó chỉ là một chương trình đơn giản được tách ra, phản ứng rất máy móc, lúc nào cũng nghiêm nghị.
172 cảm ơn rồi uống trà, bảo: “Chỉ huy, tôi nghe thấy tiếng tàu hỏa chạy, dựa theo ghi chép của tiểu đội do thám số 953, từ đây đến chỗ của 016 có phải chỉ cách hai cây thôi không?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Đúng thế.”
Mọi người liền phấn chấn lên, mục đích của bọn họ là theo dõi Chúc Dung, song đi cả hành trình này mà chưa thấy Chúc Dung đâu nên không khỏi hơi chưng hửng.
Tạ Chẩm Thư không nán lại quá lâu, anh chờ các đội viên nghỉ ngơi xong xuôi là lại tiếp tục đi.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, dường như máy liên lạc luôn bị nhiễu, đó giờ không hề liên lạc được với 016.
“Tôi đến nơi rồi,” Tạ Chẩm Thư nói, “xin hãy liên lạc lần nữa với 016.”
Hệ thống trả lời: “Xin lỗi Chỉ huy, máy liên lạc bị nhiễu…”
Nó rè rè hai giây rồi chợt nói: “Đã khôi phục, đang liên lạc với 016, liên lạc thành công.”
Máy liên lạc kêu “rè rè”, tiếng kết nối truyền tới.
Nhưng chẳng có tiếng người nói chuyện, trong máy liên lạc chỉ có những tiếng hít thở.
Bầu yên tĩnh kéo dài mấy giây, rồi một tiếng cười bất đồ truyền tới.
Ai đó gọi: “Chỉ huy.”
Không khí trở nên hơi ẩm thấp, Tạ Chẩm Thư ngửi thấy mùi mưa.
Anh bấm máy liên lạc, cảm nhận vài giọt mưa bắn lên vai mình.
Giọng nói ấy lại cất lên: “Chỉ huy.”
Tiếng gió lớn lên, Tạ Chẩm Thư cong hai ngón tay tháo máy liên lạc.
Giọng nói ấy hẵng đang gọi: “Chỉ huy.”
“Tôi là 016 đây.
“Lạnh quá—”
Theo tiếng thở dài ấy, cơn mưa bắt đầu đổ tí tách.
Lũ đầu bay Liêu Tử nấp trong bóng tối rốt cuộc cũng xuất hiện, bọn chúng kề sát mặt nhau lơ lửng giữa không trung tựa một lá cờ chiêu hồn.
Bên dưới cây cờ là một con quái vật cao chừng một người đang ăn gì đó.
Cặp móng của nó nhồi lấy nhồi để, nó cắm đầu nhai, tiếng răng “cót két cót két” rền rĩ vang lên.
Những cánh tay cánh chân riêng lẻ vương vãi đầy trên mặt đất, trong đó còn lẫn cả những cơ phận cải tạo.
Đầu bay Liêu Tử nói: “Chỉ huy à, tôi là 016 đây, anh không nhận ra tôi sao? Tôi ở trên mặt đất này.”
Mưa tuôn như thác, Tạ Chẩm Thư đã nhìn rõ.
Anh không phân biệt nổi ai là 016, có lẽ tất cả trên mặt đất đều là 016.
Con quái vật càng nhai nhiều thì xương sống của nó càng gồ lên.
Nó có đôi tai kim loại và một đôi mắt rủ lòng thòng, trông vừa như một thứ lắp ráp hổ lốn cẩu thả, vừa như một con chó hoang máy biến dị.
172 run lên khi nghe thấy tiếng nhai rợn tóc gáy ấy, hắn lùi lại một bước, kêu lên: “Đừng ăn… Đừng ăn…”
Con chó hoang (1) bỏ ngoài tai, cơ thể gầy còm của nó bò tới, đầu dán xuống mặt đất, ngửi ngửi tìm trong vũng máu.
172 thét lên nổ súng, phát đạn bắn trúng con chó hoang khiến nó kêu lên một tiếng.
Những hạt mưa đập điên cuồng, một bầy chó hoang chậm rãi bò ra từ chung quanh, bọn chúng bị tiếng súng thu hút.
Tạ Chẩm Thư bèn nói: “Đừng bắn.”
Tiếc thay đã không còn kịp, súng tự động của các đội viên càn quết thành những tia lửa trong mưa.
Đạn bắn qua mưa khiến lũ chó hoang rú ăng ẳng, bọn chúng bị bắn bèn nhào tới phía đội do thám.
Tạ Chẩm Thư đá văng một con chó hoang khiến nó gã nhào trong mưa, rồi nó lại lập tức bật dậy lao tới.
Tốc độ của bọn chúng nhanh khủng khiếp, lúc bao vây một người bọn chúng có thể xé rách đồng phục chiến đấu, nhai nát khẩu súng của họ.
Tiếng chó sủa xen giữa tiếng súng nổ, lũ chó hoang này không hề có cảm giác sợ hãi, bọn chúng chỉ biết cắn xé liên tục theo cài đặt.
Hễ ai ngã xuống đất là bọn chúng sẽ ùa tới xé xác họ thành những mảnh vụn, sau đó giành giật nhau từng miếng thịt.
Tạ Chẩm Thư kéo người đội viên bị ngã xuống đất dậy dù đối phương chỉ còn lại một nửa.
Máy bắn tung tóe lên ngôi sao chữ Thập, anh đá lũ chó rồi dập đầu chúng thật lực, chỉ khi bị đập nát đầu bọn chúng mới không nhúc nhích nữa.
Ngay cả xác đồng loại lũ chó hoang này cũng xâu xé, chúng dần dần rơi vào một cuộc tranh giành điên cuồng cắn xé lẫn nhau giữa vũng máu, vứt bỏ những linh kiện của chính mình.
Trận hỗn chiến kéo dài không bao lâu thì tất cả bị tiêu diệt.
Tiểu đội chẳng còn dư mấy người, Tạ Chẩm Thư nhặt một chiếc máy liên lạc từ dưới mặt đất lên tay, nghe thấy tiếng “rè rè”.
Không biết ai cười đầu tiên, chẳng mấy chốc, trong mưa đã tràn ngập tiếng cười.
Lũ đầu bay Liêu Tử bỗng trợn ngược cặp mắt lên, chỉ có miệng vẫn đang cười.
“Chỉ huy à,” chúng nói, “bị lừa rồi.”
Tiếng cười bao vây Tạ Chẩm Thư, dường như bọn chúng là ma quỷ trong một thế giới siêu nhiên.
“Thiêu,” bọn chúng gào lên, “thiêu chết tất cả mọi người!”
Một tiếng sấm rền vang trong mưa, đó là Chúc Dung đang lái chiến xa.
Một ngọn lửa ngút trời bùng lên ở tận cùng màn đêm, gió lay động chiếc khuyên tai chữ Thập, rốt cuộc Tạ Chẩm Thư cũng biết Chúc Dung đang ở đâu.
“Rắc!”
Chỉ huy bóp nát chiếc máy liên lạc, một vẻ đáng sợ hiện lên trong ánh mắt anh.
Anh bỗng cất bước chạy, tim đập điên cuồng, nói: “Quay lại.”
—Quay lại!
Nhưng Chúc Dung đã nhắm vào mục tiêu, chiến xa của nó nghiền nát khu nội thành, tung hoành giữa những tòa nhà.
Cơ thể vĩ đại của nó đứng sừng sững giơ cao quyền trượng, hô lên cái tên trong mưa dông gió táp.
“Tô, Hạc, Đình!”
Ruỳnh—
Tòa cao ốc sụp đổ, lửa giận bùng cháy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...