Tạ Chẩm Thư đi thêm mấy cây số dưới trời tuyết, cuối cùng tìm thấy một cái trạm xăng bỏ hoang, nơi này từng được sửa sang lại qua loa, là nơi nhóm người kia từng đặt chân đến, có thể thấy thấp thoáng năm sáu đốm sáng lập loè.
Anh trượt xuống sườn núi tuyết, náu mình trong bóng tối, có vài người đang hút thuốc gần đó.
Một người nói: “Cái gì nhỉ, âm thanh, nó gọi là âm thanh hả? Cái đó không tắt được à? Ầm ĩ cả một đường, phiền bỏ mẹ.”.
Truyện Hot
“Khúc hát hoa hồng bảo vệ Liên minh” vẫn đang vang lên từng hồi đứt quãng, đó là thiết lập đặc biệt của Bác Sĩ, mỗi ngày nó đều phát đi phát lại bài hát này.
Chỉ cần bài hát chưa dừng lại thì có nghĩa là Bác Sĩ “còn sống”.
Có người nhận điếu thuốc từ tay kẻ khác, nói: “Không tắt được, đám người máy này đứa nào đứa nấy cũng đều phức tạp lắm, dù sao thì tao cũng chả hiểu.”
Lại có người bảo: “Hình dạng của nó không giống người máy vũ trang, mang về có bán được không?”
Người đầu tiên đáp: “Bán thì bán được, nhưng mà không đáng mấy tiền thôi, lão Lưu bảo nó là người máy giúp việc, thời buổi này ai còn cần người máy giúp việc nữa chứ.”
“Cái con nhỏ thì được bao tiền?”
“Nhỏ càng chẳng được bao nhiêu, toàn là sắt vụn vỡ hỏng thôi.”
“Chuyến này làm không công, mẹ nó chứ Ngô Diệu nói thì hay lắm, kết quả chỉ vác về được hai cái đồ giẻ rách.
Hừ, sớm biết như vậy chẳng thà cứ đi theo đội trưởng cho xong.”
Bọn họ thay phiên nhau hút một điếu thuốc, không ai phát hiện ra Tạ Chẩm Thư, tất cả đều đang lẩm bẩm càu nhàu.
Chỉ Huy để ý thấy bên hông họ trừ một ít trang bị bằng kim loại thì còn giắt vài thứ đồ nho nhỏ, tất cả đều là đồ Bác Sĩ cất trong nhà.
Một người trong số đó hút nốt điếu thuốc rồi đột ngột hỏi: “Bọn mày trông thấy cái đó không?”
Một người khác hỏi lại: “Cái nào cơ?”
Kẻ kia trả lời: “Trái tim đó ấy, trông như từ phim kinh dị ra ấy, vẫn còn đang đập cơ.
Cái đó có thể đáng tiền đấy, Ngô Diệu móc nó ra khỏi bình kính rồi im ỉm đi chẳng nói năng gì.”
“Lão Lưu bảo sao?”
“Đừng để ý lão Lưu nữa, thằng đó nhận được đồ tốt chẳng lẽ còn thú thật với chúng ta à? Chắc chắn là đã thông đồng với Ngô Diệu hết rồi, hai bọn nó về chia nhau.”
Qua cuộc nói chuyện của bọn họ Tạ Chẩm Thư đã nhớ được hai cái tên, ngoài Ngô Diệu thì còn một người là lão Lưu nữa.
Lão Lưu rất có thể là người sống sót đã chạy thoát khỏi khu Quang Quỹ nên có hiểu biết đôi chút về những thứ đó, mọi người rất tin tưởng đánh giá của gã.
Nhưng nhóm người này quan hệ không bền, mỗi người đều có tính toán riêng, lúc trước thì không phục đội trưởng, giờ lại oán trách Ngô Diệu, chỉ quan tâm lợi ích của chính mình.
Chợt có người than một tiếng, mấy người kia hỏi hắn sao vậy, hắn trả lời: “Súng là chúng ta cho Ngô Diệu mượn, một tên lính đào ngũ nhãi nhép như nó lấy đâu ra vũ khí? Giờ đồ bị nó chiếm cả rồi chia cho chúng ta vài ba cái đồ rác rưởi này, nghề bọn mình có phải đi nhặt ve chai đâu.
Nghĩ mới thấy thiệt vãi, tao nuốt không trôi cục tức này!”
Một người khác trầm ngâm chốc lát rồi bảo mọi người ghé đầu lại, gã nói nhỏ: “Tao tính thế này, bây giờ mấy đồ trong tay chúng ta đem bán đi cùng lắm cũng chỉ được vài ngàn đồng, mua gói thuốc lá cũng chả đủ.
Dù sao thì các anh em cũng coi như là bán mạng cho chúng nó đúng không? Không nói con người máy mình vừa xử thì lúc giết đội trưởng ấy, chúng mình cũng xung phong đi đầu còn gì.
Không có bọn mình thì lão Lưu có thể giết đội trưởng dễ thế không? Phải mấy người hợp sức mới hạ được đội trưởng ấy chứ.
Nếu bọn nó đã bất nghĩa trước thì chúng mình việc gì phải khách khí lại? Chỉ cần chúng ta đoàn kết với nhau, giết lão Lưu với Ngô Diệu cũng chỉ là trở bàn tay thôi.”
Có kẻ đáp: “Ý tưởng thì hay, nhưng lão Lưu đã sai tám thằng tinh nhuệ bảo vệ mình và Ngô Diệu, cố thủ trong cái nhà kia như nhà tù ấy, anh em chúng ta tổng cộng chỉ có bốn người, không chắc đã thắng được.”
Gã kia hắng giọng rồi nhổ một ngụm nước bọt xuống bên chân, nói: “Đánh chính diện thì chắc chắn là không được, phải nghĩ vài biện pháp.”
Cả đám rơi vào một khoảng lặng ngắn, có vẻ như đang nghĩ cách.
Một lát sau, có tên hỏi: “Sao không nói gì thế?”
“Thật ra thì ngoài số người, trang bị của chúng ta cũng kém hơn bọn nó, nếu thực sự va chạm thì…”
“Vậy thì đợi đến lúc ngủ rồi ra tay! Tao thổi còi, bọn mày bắn, giết bọn nó luôn trong túi ngủ ấy.”
Ba người còn lại đồng thanh đáp được, bọn chúng đều thấy biện pháp này khá ổn.
Vốn chúng là đội dọn dẹp, lúc đi đường đã giết không ít người sống sót nên làm chuyện này phải nói là chuyên nghiệp.
Một tên khác bảo: “Giết xong thì ném túi ngủ xuống sau núi tuyết, sáng mai lúc gặp những người khác thì có thể bảo đám người máy đột nhiên nổi điên giết sạch bọn nó, đến lúc ấy nhân chứng chết sạch rồi, chẳng ai biết là chúng ta làm.”
Đến sáng bọn chúng phải tập hợp với những tiểu đội khác nên thời gian ngủ không nhiều, mắt thấy trời sắp sáng, mấy phút nữa là phải vào rồi, bọn chúng mau chóng phân chia nhiệm vụ bắn chết lũ kia cho từng người.
Một tên nói: “Vào thôi, đừng để lộ cái gì, mắt lão Lưu sắc lắm.”
Bốn người hai trước hai sau, sóng vai đi về phía nhà.
Đúng lúc này, cửa nhà đột ngột bật mở, một gã đàn ông trung niên tướng mạo nhã nhặn bước ra.
Một tên trong nhóm bốn người hỏi: “Lão Lưu, ra ngoài đi tiểu à?”
Lão Lưu gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo quanh trạm xăng một vòng, không nhận ra điều gì khác thường, cuối cùng quay lại nhìn bốn người bọn họ, cười nói: “Phơi gió cực khổ, mau vào sưởi ấm đi, bên trong đang đun nước nóng.”
Vừa nói gã vừa dịch người sang một bên.
Có tên đáp: “Nước nóng thì tốt, chết rét đến nơi rồi—”
Y còn chưa nói xong thì tiếng súng “tạch tạch tạch” đã cắt lời.
Chỉ thấy biến cố xảy ra ngay sát người, trong nháy mắt người này đã bị bắn thành cái sàng, cả người gục xuống đất.
Người bên cạnh không kịp phản ứng, cũng bị trúng đạn, hai người phía sau bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị máu phun đầy cả cổ lẫn mặt.
Một gã bị nghẹn họng, ngã ngồi trên đất, nghẹn giọng hét inh ỏi, nhưng tiếng hét còn chưa vang được hai giây đã bị đạn bắn nát đầu.
Một tên khác nhanh chân chạy, miệng thì hét: “Người mình mà! Đừng đừng—”
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, y gục xuống, máu từ cổ họng “ùng ục” tràn ra, chậm rãi lan tràn trên mặt tuyết.
Tạ Chẩm Thư lặng ngắt, ngón tay dán sát còn súng, nhìn chăm chú toàn bộ diễn biến từ trong bóng tối.
Biến cố xảy ra trong vòng chưa đến một phút đồng hồ, nhóm người vừa mới bàn bạc làm thế nào để giết người ta đã bị giết trước.
Lão Lưu ra lệnh cho đám tinh nhuệ: “Lột trang bị của chúng ra, xác thì vứt ra sau núi, đừng làm trễ việc.”
Hai tên lính tinh nhuệ đi ra từ sau cánh cửa, nghe lời lôi xác chết đi.
Lão Lưu cau mày dõi theo, đợi bọn chúng đến bên kia sườn núi rồi thì quay người nói với những tên còn lại: “Mọi người cũng biết, tiền chỉ có ngần đấy thôi, nếu ai cũng sống cả thì chia làm sao đây? Nên tôi cũng hết cách rồi, vì mọi người nên tôi đành phải làm người ác vậy, bắn đi.”
Gã vừa dứt lời, hai tên lính tinh nhuệ sau lưng đã nổ súng.
Bắn mỗi hai phát súng thì chưa đủ đảm bảo, âm thanh “tạch tạch tạch” vang lên tầm năm giây, lần này lại chết thêm hai người, vừa vặn rơi xuống sườn núi, không cần phải kéo xác đi vứt nữa.
Lão Lưu lại gật đầu cái nữa, gã rất hài lòng với kết quả này.
Gió quá lớn, khiến gã ho khan.
Gã che miệng bảo: “Tốt lắm, giờ chỉ còn sáu người chúng ta, lát nữa xe đến biết ăn nói thế nào rồi chứ? Tiền thì không phải vội, đang để hết ở trong két sắt của tôi rồi, chờ tôi về nhà an toàn sẽ chia cho các anh em.”
Gã này chỉ nói mấy câu đã giết sáu người, đồng thời buộc chặt hai tên lính tinh nhuệ còn lại, cho chúng biết chỉ khi gã về nhà an toàn thì mọi người mới lấy được tiền.
Tạ Chẩm Thư nghe lão Lưu nói “Giờ chỉ còn sáu người chúng ta” thì đoán hẳn còn hai tên lính tinh nhuệ nữa cũng đã chết, trừ hai tên ở cửa thì còn hai tên nữa trong nhà.
Anh thấy lão Lưu vẫn bình thản như không, thấy thi thể mà cũng không hề biến sắc là hiểu gã thường làm việc kiểu này, gã là một tên ác ôn.
Lão Lưu nói xong thì cũng xoay lưng vào nhà, để lại hai tên lính tinh nhuệ giữ cửa.
Hai tên ấy đối mặt một lát, không ai cử động, ai nấy giữ chặt súng của riêng mình.
Thật ra ban đầu chẳng ai muốn giết anh em mình cả, nhưng vừa rồi chỉ cần một người trong số bọn họ không chịu nổi cám dỗ mà nổ súng trước thì sẽ có người khác nối đuôi ngay, mà bây giờ những lời lão Lưu nói cứ như một liều thuốc độc len vào trong máu bọn họ rồi dần bốc mùi hôi thối.
Không đến mấy giây sau, một gã lên tiếng: “Bên kia sườn núi tuyết có động tĩnh.”
Tên còn lại lập tức nói: “Gió thôi.”
Gã kia bảo: “Vẫn chưa chết hẳn đâu, đi xem thử coi sao.”
Tên đó kêu: “Không được cử động.”
Nghe giọng đáp: “Chỉ còn mỗi chúng ta thôi, trên đường còn phải hỗ trợ lẫn nhau, mày cứ yên tâm, tao tuyệt đối không nổ súng đâu.
Người anh em à, chúng ta từng vào sinh ra tử…”
Giọng lạnh lùng nạt: “Không được cử động, tao đã bảo là không được cử động.”
Gã kia bước thử một bước thăm dò, nói: “Nếu mày không muốn đi, vậy để tao đi xem thử là được chứ gì—”
Tên đó hai mắt long sòng sọc, tối hôm qua đã thức cả đêm, giờ phút này bị gió lạnh làm đông cứng cả hai chân, thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn bị đối phương chạm nhẹ một cái là đứt, ý muốn giết chóc xộc lên.
Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, ít ruồi nhiều mật, chỉ còn mình mình sống là an toàn nhất! Bấy giờ y giơ súng lên hướng về phía anh em mình rồi bóp cò.
Đạn bắn trong cự ly gần găm vào trên cửa làm vang một tiếng inh tai.
Tâm tư kẻ kia cũng không đơn giản, bước chân ấy vốn không định đi mà là để kích anh em mình ra tay.
Chỉ không tới nửa phút đồng hồ, hai tên đã lăn xả vào đấm nhau.
Gió thốc vào một đợt tuyết, hai tên lính tinh nhuệ đã lăn xuống đất, máu tuyết còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ bị vụ đánh nhau của bọn chúng làm tung toé khắp nơi, súng cũng lăn ra chỗ khác.
Trông thấy một trong hai tên đè lên người gã còn lại, đấm vào đầu đối phương bằng nắm đấm đã lạnh đến đông cứng của mình.
Gã kia lập tức gào lên, trong chốc lát sống mũi đã gãy, máu tươi phụt ra, gã nằm bên dưới giãy dụa kịch liệt, túm tóc đối phương kéo xuống.
Cả hai tên trông không còn giống người nữa, bọn chúng đã gỡ bỏ lớp da người để lộ nguyên hình là những con thú hung bạo.
Lúc đánh nhau bọn chúng không dùng bất kỳ kỹ xảo cận chiến nào nhưng trông còn tàn nhẫn dã man hơn, đánh đến cuối thì răng và cùi chỏ đều được dùng làm vũ khí, khiến da lông máu thịt rơi hết xuống đất.
Chỉ Huy giương súng lên định hạ gục bọn chúng, ai ngờ có người còn nhanh tay hết.
Từ đằng sau lão Lưu đã dùng □□ bắn nổ toang đầu cả hai tên, kết thúc cuộc chiến đẫm máu này.
Tư thế cầm súng của gã rất nghiệp dư, vẫn còn ho khan không dứt được, với hai kẻ vừa chết gã chỉ đóng cửa lại, cứ như vừa nãy đi ra chỉ để hít thở không khí.
Tuyết trắng và máu đỏ tạo ra một thế giới mới, nó không giống như những gì đã được tiên đoán hoặc lên kế hoạch, chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi nó thu nhỏ thành một thước vuông bày ra trước mắt Tạ Chẩm Thư, như một vở kịch hoang đường nực cười.
Chỉ Huy không dừng lại để tưởng niệm bọn họ, đó là lòng nhân từ chỉ có ở Bác Sĩ, anh lạnh lùng băng qua hai thi thể kia cũng như anh bước qua thế giới mới mà chẳng hề can dự.
Anh mở cánh cửa kia ra, đi vào trong, giữa làn điệu của “Khúc hát hoa hồng bảo vệ Liên minh”, anh trông thấy một cái bàn giải phẫu đơn sơ và một cái võng.
Bốn tên kia nghe thấy tiếng động bèn đồng thời quay đầu lại.
Chiếc võng bên cạnh còn ướt, máu đang nhỏ giọt tí tách, hai tên lính tinh nhuệ đã biệt tích đang trần truồng treo trên đó, chúng đã bị mổ bụng, mà thứ kỳ dị nhất là, bọn chúng đang túm tụm quanh bàn giải phẫu, Bác Sĩ chỉ còn một nửa cơ thể, nó bị treo giữa không trung bởi chính những cánh tay máy của mình, trong lồng ngực ngoài tiếng ca vẫn đang văng vẳng thì chẳng còn gì hết.
Tạ Chẩm Thư không biết gương mặt kia có phải Ngô Diệu không, có lẽ bọn chúng đều là Ngô Diệu.
Lão Lưu kéo cái khẩu trang vừa đeo xuống, trách cứ: “Người của đoàn xe à? Đi ra ngoài! Tao có bảo mày vào—”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Tạ Chẩm Thư bắn một cách máy móc, khi họng súng dời đến người cuối cùng, anh hỏi: “Mày là Ngô Diệu à?”
Đối phương chưa kịp trả lời, tiếng súng đã vang lên.
Tuyết từ phía sau len vào cổ áo Tạ Chẩm Thư, anh không buông súng xuống.
Hào quang của Phật không hiện ra, bầu trời vẫn xám xịt, anh đứng ở đó như thể đã quay về liên minh phía Nam, làm vị thần linh cô độc đọc vang lời phán quyết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...