Chữa Trị Thế Giới Độc Ác


4 giờ 30 chiều, Trần Ca đứng ở giữa phòng đạo cụ của Nhà ma, hắn nhìn một đống thứ linh tinh trên bàn, cảm thấy rất khó quyết định.“Ngủ tại nhà ma ám cần chuẩn bị thứ gì?”“CMND, điện thoại, đồ sạc, bật lửa, dao gọt trái cây, búa đa năng,… đúng rồi, phải mang theo cả con rối nữa.”Trần Ca nhét con rối đêm qua đã xuất hiện trước gương vào ba lô.

Sau khi xác định không còn thiếu thứ gì, hắn mới kéo khóa ba lô, bước ta khỏi phòng.“Tiểu Uyển, hôm nay tan ca sớm.


Một lát nữa em khóa cửa giúp anh, anh có chút việc phải đi trước.”“Ông chủ, bây giờ vẫn chưa đến 5 giờ mà, anh đang định đi du lịch sao?”“Chía khóa ở trên bàn, trong phòng đạo cụ, mai gặp.”Nhìn thấy Trần Ca bước đi như bay, Từ Uyển bất đắc dĩ “Dạ” một tiếng, sau đó ném tờ rơi trong tay sang một bên, nhanh chóng chạy vào phòng đạo cụ.“Con bé này …” Chạng vạng tối, gió nhẹ thổi khiến cho số tờ rơi kia bay tán loạn.

Trần Ca lắc đầu, lấy một hòn đá đè lên: “Hi vọng sáng ngày mai, cô bé không thấy tin tức của mình trên báo.”Trái với vẻ ngoài ung dung, thật ra, hiện tại Trần Ca đang rất hoang mang, suốt cả buổi chiều, tâm trạng hắn không yên.Bởi vì nhiệm vụ cấp ác mộng đêm qua, hắn đã mở ra một cánh cửa thông với thế giới khác, cũng khiến cho hắn nhận ra rằng, nhiệm vụ mà cái điện thoại màu đen kia đưa ra thực sự tồn tại tỷ lệ nguy hiểm nhất định.“Nhiệm vụ thí luyện chắc chắn sẽ khó hơn nhiệm vụ hằng ngày.


Tối nay nhất định phải cẩn thận một chút.” Vì muốn bình yên vượt qua đêm nay, trời còn chưa tối, Trần Ca đã đạp xe đi đến nhà trọ Bình An.Thông tin nhiệm vụ chỉ cung cấp có mỗi một cái tên, vì muốn tìm được căn nhà trọ kia, Trần Ca dựa vào tin nhắn khiếu nại đã thấy trên mạng, vừa đi vừa hỏi, tốn hơn hai tiếng mới tới nơi.“Nhà trọ xây ở một nơi vắng vẻ như vậy sẽ có người ở à?”Con đường đất ngoằn ngoèo mọc đầy cỏ dại trải dài đến tận sâu trong rừng, xung quanh không có lấy một ngọn đèn đường, xa xa, một tòa nhà màu xám đen ẩn hiện giữa những chạc cây thưa thớt.Trên đường đi, Trần Ca hỏi thăm rất nhiều người, nhưng hầu hết không ai biết về nhà trọ Bình An.

Cuối cùng, có một ông lão hơn sáu mươi tuổi đã chỉ đường cho hắn, nhưng ông ấy cũng tốt bụng khuyên hắn vài câu.

Chỗ đó đã từng có người chết, có điềm xấu, giữa ban ngày mà người dân ở gần đó lúc nào cũng đi đừng vòng, né nó.Trần Ca có khổ nhưng không nói nên lời, nếu không phải vì muốn hoàn thành cái nhiệm vụ kia thì ai rãnh rỗi đến đó nghỉ qua đêm chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận