Tiêu Thừa Ngạn im lặng hồi lâu, ta ôm hắn qua lớp chăn, cơ thể của hắn rất ấm áp, ta không đợi bình nước nóng cứ thế ôm hắn thiếp đi.
Năm Hi Ninh thứ mười ba, mùng mười tháng chạp, vốn là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Ngày hôm đó, sáng sớm tinh mơ đã có thân cận của hoàng hậu nương nương đến mời, ta liền cùng Tiêu Thừa Ngạn đi theo.
Dọc đường cả hai đều không nói gì, lúc này đột nhiên đến mời tất nhiên không phải là chuyện tốt.
Vừa nhập cung, chúng ta đi thẳng đến Vĩnh Hoa Điện.
Hoàng thượng vẫn bất tỉnh nhân sự, những ngày qua hoàng hậu nương nương vì chăm sóc mà hao gầy không ít, không cần nói nhiều, chỉ nhìn vệt nước mắt chưa khô nơi khóe mắt hoàng hậu, trong lòng ta cũng hiểu ít nhiều.
Nương nương truyền Tiêu Thừa Ngạn vào trước, hai người nói chuyện ước chừng hai canh giờ Tiêu Thừa Ngạn mới gấp gáp đi ra, lướt qua vội vàng nắm lấy tay ta rồi lập tức rời cửa điện.
Hắn vừa đi, ta và hoàng hậu nương nương đều không nói gì với nhau, cùng túc trực bên giường, hầu hạ thuốc men theo giờ.
Cứ vậy đến giờ Mùi canh ba Tiêu Thừa Ngạn mới quay lại.
Giờ Dậu chưa qua bao lâu, trên giường hoàng thượng mở mắt, nhìn có vẻ rất tỉnh táo, nhẹ nhàng nắm tay nương nương, thậm chí còn cười vô cùng dịu dàng, nói với nương nương mấy lời, sau đó truyền: “Trẫm muốn nói chuyện riêng với Thừa Ngạn”
Cuối cùng khi Tiêu Thừa Ngạn đẩy cửa ra, trên mặt đã không còn chút bi thương mà là vẻ sát phạt quyết đoán kế thừa từ huyết mạch đế vương.
Hoàng hậu nương nương chạy vào, gục bên giường, dáng vẻ thất thố này của bà qua hai kiếp ta chưa từng thấy, nương nương thê lương cất tiếng “Hoàng thượng –” cùng lúc đại công công cao giọng hô một tiếng dài “Hoàng thượng băng hà –” vừa dứt, xung quanh vang lên tiếng than khóc, có thể là thật tâm, cũng có thể là giả ý.
Trong cảnh hỗn loạn, Tiêu Thừa Ngạn từ trong điện bước ra, ta he hé môi, thấy hoàng hậu nương nương dù đau thương nhưng vẫn còn lí trí làm chủ mọi việc, liền vội vàng theo Tiêu Thừa Ngạn bước vào màn đêm tăm tối đặc quánh.
Đế vương đổi thay, thiên hạ trắng màu tang phục.
Đêm đó máu nhuộm đỏ tường thành, sau đó ước chừng lau hai lần mới hoàn toàn che khuất.
Tứ hoàng tử nuôi dưỡng tư binh trong phủ, dấy binh mưu phản, không ai ngoài Hạ gia, thậm chí một nửa cấm vệ quân hoàng cung cũng theo hắn, chỉ đợi nhận được tín hiệu sẽ mở cổng thành.
Tiêu Thừa Ngạn và hoàng hậu nương nương lên kế hoạch, trước hết ban ngày dùng gia quyến dụ ra vài cấm vệ quân cầm đầu, vừa xuất hiện giết ngay lập tức, như vậy những tên phản bội trong cấm vệ quân như rắn mất đầu, liền trở thành đám người không đáng ngại.
Về phía Hạ gia… ta không biết hắn thương lượng với Hạ Thịnh lúc nào và dùng cách gì, khiến cho Hạ Thịnh phản lại Hạ gia – mưu đồ của Hạ gia bị hủy trong tay chính người nhà của mình như vậy.
Trời vừa bình minh, thắng bại đã định rõ.
Tứ hoàng tử như chó nhà có tang, tóc tai rối bù, cả người toàn máu, dáng vẻ nhất mực tao nhã trước đây giờ không nhìn ra một chút bóng dáng, con mắt căm phẫn như muốn nứt ra, xung quanh đều là thi thể của thân tín.
Tiêu Thừa Ngạn nâng kiếm, từng bước đạp lên vũng máu, áp sát lại gần, thanh âm không chút gợn sóng: “Tứ đệ, phụ hoàng từng cho ngươi cơ hội, là ngươi khư khư cố chấp muốn đi đến bước đường hôm nay”
Tứ hoàng tử chống kiếm cười lạnh một tiếng: “Cơ hội? Tiêu Thừa Ngạn, đại ca tốt của ta, ngươi để tay lên ngực tự hỏi mình xem, nếu không như ngày hôm nay, nếu ta không làm gì hết, có chắc ngươi sẽ tha cho ta không? Ngươi dám tha cho ta không?”
Bước chân Tiêu Thừa Ngạn dừng lại một chút, lại tiếp tục tiến lên.
Lúc này ta đang trên thành lầu cách hắn hơn trăm bước, nhìn động tĩnh phía hắn, thấy thế cử động hai cổ tay, với tay lấy cung tên ở chỗ vệ binh bên cạnh, cài tên lên dây.
“Thắng làm vua thua làm giặc, đi đến bước đường hôm nay, là ta hạ thiếu một nước cờ.
Muốn chém muốn muốn giết, hoàng huynh, xin cứ tự nhiên”
Khi Tiêu Thừa Ngạn nghe thấy câu “Hoàng huynh” mũi kiếm rõ ràng run lên, nhưng hắn chém một đường trên đất che đi khoảnh khắc ấy.
Lập tức hắn trở lại vẻ sát phạt quả quyết, mặc dù kiếp trước đối với cái chết của rất nhiều hoàng đệ hắn đều không tránh được liên quan, nhưng chuyện đó vẫn khác so với việc tự tay mình giết.
Ta hít một hơi thật sâu, chắc tay giương cung chờ khoảng khắc hắn vung kiếm, mũi tên rời dây cung xé gió mà đi, xuyên qua tim Tứ hoàng tử.
Hắn ngạc nhiên nhìn về phía ta, ta chỉ nhớ sau khoảnh khắc ấy trước mắt tối sầm, ngửa mặt ngã xuống.
Đợi đến khi ta hồi phục ý thức, nghe thấy bên giường có người thầm thì gì đó, ta dùng sức mới hiểu lời bọn họ.
Có người nói: “Chuyện Chiêu Dương công chúa…”
Người kia trầm giọng ngắt lời: “Trước mắt không để thái tử phi biết”
Chiêu Dương! Cái tên như nổ bên tai, cả cơ thể bừng tỉnh, ta đột nhiên mở hai mắt, đúng lúc chạm phải đôi mắt của Tiêu Thừa Ngạn.
Tay ta đang bị hắn nắm liền mượn lực gượng dậy, gằn từng tiếng hỏi: “Chiêu Dương sao rồi?”
Hắn nhíu mày, lệnh cung nhân hầu hạ lui xuống, sau đó thở dài một tiếng: “An Bắc, Chiêu Dương muội ấy, hôm qua tự vẫn rồi”
Ta nắm chặt tay áo hắn: “Chàng nói cái gì?”
Hắn ôm ta, nhè nhẹ vỗ sau lưng: “Hẳn là muội ấy không muốn bản thân trở thành gánh nặng của mẫu quốc nên đã chuẩn bị trước, thậm chí… còn đốt kết tóc của nàng trước.
Hành động rất kiên quyết, lúc Da Luật Chiến phát hiện thì đã… tắt thở rồi”
“Da Luật Chiến hắn, hắn…” Lời chưa nói hết, một luồng khí tắc ở ngực, cổ họng có chụt ngọt liền ho ra máu, thấm ướt nửa vai áo hắn.
“Ngự y!” Tiêu Thừa Ngạn vội vàng hét lên, sau đó cẩn thận đỡ ta nằm xuống: “An Bắc, nàng đừng dọa ta…”
Lần này dường như hôn mê rất lâu rất lâu, lâu đến mức ta quên mất bản thân là ai.
Mãi đến khi ta nhìn thấy một bóng người, ở đại mạc mênh mông hay trong trời tuyết trắng xóa, tất cả đều hiện lên bóng hình người ấy cô đơn tuyệt vọng bước đi, rõ ràng muốn đi đến vĩnh hằng.
Ta muốn đi với hắn, nhưng không biết vì sao không thể đến gần, chỉ có thể ở phía sau cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
Khó khăn lắm hắn mới quay đầu lại nhìn ta, lại giống như không nhìn thấy, chỉ vội vàng tìm kiếm gì đó rồi quay đi, sau đó vô cùng rầu rĩ nhìn về phía này.
Là một đôi mắt hoa đào rất đẹp.
Có gì đó tách miệng ta ra, chảy vào dòng nước ấm nóng, cảm giác ấm nóng bên miệng vừa dứt một khắc, có người thấp giọng nói bên tai ta: “Uống thuốc sẽ đỡ, chịu khó chút nhé?” Âm thanh khàn khàn mang theo cầu khẩn, lại giống như đang dỗ dành.
Bên miệng có cảm giác ấm nóng, một viên thuốc được đưa vào miệng ta.
Ta bị ép nuốt xuống, giống hệt như nuốt một viên than cháy, ngọn lửa thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng như bị nung chảy rồi đúc lại thành hình.
Ta bức bối khó chịu rên lên một tiếng, người đang chăm sóc ta lại vô cùng vui mừng cất tiếng gọi ta, âm cuối có chút run rẩy.
Ta bị hắn gọi như đòi mạng đến mất bình tĩnh, bực mình mở lớn hai mắt, ngẩn người một lúc – Phải rồi, chính là đôi mắt hoa đào rất đẹp kia.
Hai ngày sau khi ta tỉnh lại, Liên Vi nói với ta, lần này ta hôn mê nửa tháng, ngự y đều bó tay không có cách, kích động Tiêu Thừa Ngạn suýt nữa trừng phạt cả thái y viện.
Trong nửa tháng này, trừ tang lễ của tiên đế, ngày đêm hắn túc trực bên giường, làm trì hoãn cả đại lễ đăng cơ, sự nghị thân chinh Bắc Cương cũng chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, quan thân tín khuyên thế nào cũng không khiến hắn thay đổi tâm ý.
Cuối cùng vẫn là Da Luật Chiến tự mình viết một phong thư, nói rõ có thể đưa ra thuốc giải, điều kiện là hoàn trả toàn bộ thành trì năm ngoái Đại Lương chiếm của Khiết Đan.
Tiêu Thừa Ngạn lần này không thể tin hắn, chỉ lấy nguyên liệu chế thuốc, đơn thuốc giải và đơn thuốc độc, sau đó tự tìm người điều chế ra thuốc giải.
Uống thuốc đến ngày thứ ba ta cảm thấy đã khỏe lại, có sức lực cãi cọ với Tiêu Thừa Ngạn, không có lương tâm chửi rủa hắn là tên phá gia chi tử — dùng bao nhiêu thời gian của bao nhiều triều đại mới đổi được thời cơ năm ngoái, giờ đây lại quay về điểm xuất phát.
Hắn hít sâu, đoán chừng do niệm tình ta vẫn mang bệnh nên không thèm so đo với ta, buông tấu chương trên tay xuống: “Ta nói hoàn trả, nhưng có nhận nổi không thì còn phải xem bản lĩnh của Da Luật Chiến”
Ta nhất thời bị lời của hắn chặn lại, nghe hắn từ từ nói: “Chịu thiệt hai lần này, ta xem như hiểu rồi.
Qua lại với kẻ đê tiện, ắt phải đê tiện hơn hắn”
Quả nhiên ba hôm sau Bắc Cương báo tin chiến trận, thành trì “hoàn lại” trước đây, Da Luật Chiến không đủ thời gian chú ý đến nhiều vậy, cho nên đã chiếm lại một phần ba – vẫn còn có thể chiếm nhiều hơn.
Chữ trong tin báo hiện rõ là đại ca viết, niềm hân hoan trong con chữ như muốn nhảy ra khỏi giấy.
Ta im lặng một lúc, không cách nào tưởng tượng một trang quân tử như đại ca, từ lúc nào đã thay đổi thành thế này… Hiểu được tùy hoàn cảnh mà linh hoạt thay đổi.
Chỉ có điều thi thể của Chiêu Dương Da Luật Chiến không chịu giao cho Lương triều, chỉ hứa hẹn làm theo Hán lễ mộ táng.
Ta nghe được tin tức, máu trào lên nhưng ngay lập tức giữ được bình tĩnh, tự dưng nhớ đến lần đầu Chiêu Dương quay lại cười với ta trong vầng ánh sáng, nói nàng ấy gặp được người tốt thế nào – hay trước đấy nàng tiện tay bẻ một cành mai cắm trong tuyết, nói với ta khá nghiêm túc, nhân sinh tại thế đều phải theo đuổi những thứ như trăng trong gương hoa trong nước, chi bằng không màng tất cả ôm lấy trăng ngắt lấy hoa, việc vừa rồi không hề uổng công.
Lúc đó chợt cảm thấy người ở đó không phải nàng ấy nữa.
Đại lễ đăng cơ và đại lễ phong hậu được Tiêu Thừa Ngạn định vào cùng một ngày.
Đêm trước đại lễ, ta đi gặp mặt Hạ Thịnh một lần.
Đêm đó Hạ Thịnh tổn thất nghiêm trọng, hai huynh trưởng của Hạ Thịnh đều mất mạng, Hạ lão tướng quân tức giận ảnh hưởng đến tim dẫn đến lâm trọng bệnh, chưa qua hai ngày đã ra đi.
Trọng trách cuối cùng đè lên đôi vai Hạ Thịnh.
Nếu tỉ mỉ suy xét, hắn cũng coi như trung thần thân tín, tân đế đăng cơ, vốn là thời cơ giương cao thanh thế Hạ gia, hắn lại có chút đặc biệt, Tiêu Thừa Ngạn cũng niệm tình hành sự, nhưng Hạ Thịnh lại nói thời điểm quan trọng này nhà có đại tang, kiên trì muốn để tang tròn ba năm báo hiếu.
Ta định đến khuyên bảo hắn, nhưng lúc gặp hắn lại không nói được câu nào.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, dáng vẻ Hạ Thịnh thời niên thiếu đã mờ nhạt trong ký ức của ta, mông lung thành một cái bóng lờ mờ.
Chỉ nhớ khi đó hắn thật sự kiêu ngạo, không một ai bì nổi.
Không ngờ người năm xưa là vậy, thế mà hôm nay chỉ trơ trọi đứng đó, thu lại một thân tài năng, giống như thu một thanh danh đao vào vỏ — thậm chí mang vẻ mộc mạc bình thường, một chút cũng không lộ ra ngoài, nhưng người từng diện kiến thanh minh đao ấy đều biết lưỡi đao sắc bén thế nào.
Thế sự thăng trầm, sớm đã mài thanh đao này thành hình.
Ta thầm thở dài, đột nhiên nhẹ nhõm không ít, bỏ đi, người như này, hắn chọn như nào hà tất phải nghe người khác khuyên.
Hắn thấy ta đến, cười mỉm, hành lễ: “Qua ngày mai sẽ phải gọi một tiếng hoàng hậu nương nương rồi”
Ta vội đỡ hắn dậy, hắn lại nói: “Cũng không có chuyện gì khác, chỉ lo độc của người, hôm nay thấy người hoàn toàn khỏe mạnh, thần yên tâm rồi”
Ta vốn muốn an ủi vài câu nhưng không biết mở lời thế nào.
Hắn nhẹ giọng nói: “Người có thể đến đây một chuyến, thần rất vui.
Bên ngoài trời lạnh, sớm hồi cung tốt hơn” Nói đến đây hắn liền quay người rời đi.
“Hạ Thịnh!” bước chân hắn dừng lại, ta muốn lên tiếng, đôi môi lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Đa tạ”
Hắn cao giọng cười: “Có gì mà cảm ơn, tất cả là ta tự chọn” Hắn không quay đầu mà tiếp tục bước đi, chỉ là đi gần ra khỏi tầm mắt của ta, trong gió truyền đến một câu “An Bắc, bảo trọng”
Tân đế đăng cơ, đổi niên hiệu thành Nguyên Hi.
Trên đại lễ, hắn dắt tay ta bước lên tầng tầng bậc đá hán bạch ngọc, sau lưng bá quan hô vạn tuế, lễ nhạc ồn ào.
Trước văn võ bá quan nhìn xuống, hắn quay đầu thấp giọng nói với ta: “Dường như ta đã đi qua đoạn đường này trong mơ, nhưng lúc đó chỉ có cô độc mình ta, giống như đi không hết con đường này”
Ta cười cười, cũng quay đầu nói với hắn: “Sau này sẽ không như thế nữa, con đường này có kết thúc hay không, ta đều đi cùng chàng”
Trong lòng ta tự nhủ, ta dùng hai kiếp mới nắm chặt được tay người, đến bên người, cùng người kề vai sát cánh, ngắm nhìn giang sơn rộng lớn, bách xuyên mênh mông, nếu không thể cùng đi đến lúc đầu bạc ta cũng không biết nên nói gì nữa.
Dù sao, ta và hắn, vẫn nên là quang cảnh đẹp thế này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...