Tuy rằng sinh mệnh lực hắn có thể khống chế cùng dùng nó trị thương cho người khác, nhưng hắn không muốn quá lạm dụng nó, mọi việc cần bị thương mới nhớ lâu, nếu không sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại
Vũ Minh cõng lấy Lâm Dũng lên vài đi về, trên đường còn gặp được vài con ma thú, hắn có chút kỳ quái sao lúc đầu không thấy, nhưng mồi đến miệng sao lại bỏ được. Thế là hắn liền tiện tay giết hết bỏ vào không gian trang bị
Về đến nơi thì thấy mọi người đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt, hẳn là mấy con ma thú Lâm Dũng bỏ lại
Nhìn Vũ Minh về còn cõng Lâm Dũng trên vai, mấy người chạy lại đỡ lấy Lâm Dũng xuống, Vũ Na nhìn Vũ Minh hỏi
“Hắn làm sao thế? Các ngươi gặp ma thú cấp cao hay sao?”
“Không phải, hắn chỉ có chút thoát lực, nằm nghỉ 1 chút là không sao” Vũ Minh lắc đầu nói
Sau đó Vũ Minh lấy ma thú từ không gian trang bị ra đưa cho mọi người, còn hắn thì đi tới chỗ Lâm Dũng đang nằm kiểm tra 1 chút cơ thể hắn, thấy không có chuyện gì hắn liền vỗ vỗ khuôn mặt Lâm Dũng để hắn tỉnh lại
Lâm Dũng từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn là gương mặt của Vũ Minh, hắn giật mình nói
“Ngươi muốn làm gì”
Hắn vừa nói xong, Vũ Minh liền 1 quyền đánh tới. Lâm Dũng theo bản năng đưa tay lên đỡ, nhưng lại vô tình mở ra hộ thể chân nguyên, nhìn thấy thế Lâm Dũng sững sờ, lúc này mới nghe tiếng Vũ Minh nói
“Thế nào, kinh hỉ không?”
Lâm Dũng ngơ ngác nhìn lấy chân nguyên hộ thể, hắn thử thu lại, chân nguyên hộ thể biến mất, sau hắn lại mở ra, rồi thu lại, thử đi thử lại vài lần, hắn đột nhiên cười lớn
“Ha ha ha ha”
Mấy người Tô Ánh Tuyết sửng sốt, không hiểu chuyện gì nhìn về phía Lâm Dũng đang cười điên cuồng
“Cười đã chưa? Xong rồi thì lại làm thức ăn đi” Vũ Minh vỗ vỗ vào ngực Lâm Dũng nói, sau đó đứng dậy duỗi tay ra
Lâm Dũng nghe xong khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Vũ Minh, Vũ Minh liền kéo Lâm Dũng dậy
“Tốt, để ta làm” Lâm Dũng sảng khoái đi tới bên cạnh đống lửa bắt đầu làm đồ ăn
Tô Ánh Tuyết đi tới bên cạnh Vũ Minh hỏi
“Hắn bị làm sao thế? Sao ta cảm giác từ lúc về hắn cứ là lạ”
Vũ Minh đặt mông ngồi xuống, sau đó kéo Tô Ánh Tuyết vào lòng nói
“Không có gì, mặc kệ hắn đi”
Bị Vũ Minh kéo vào lòng, Tô Ánh Tuyết không hề phản kháng, ngược lại còn vui vẻ dựa đầu vào vai hắn. Hồi chiều sau chuyện hiểu lầm kia, nàng bây giờ đã hoàn toàn buông lỏng, không còn vẻ xấu hồ như lúc bình thường
Tối đó mọi người nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có mấy người học sinh kia thì có chút không biết xen miệng vào thế nào, dù sao họ cũng không quen thuộc gì đám người Vũ Minh, làm người nghe cũng thú vị
Đêm đó tất cả đều ngủ, chỉ có Lâm Dũng và Vũ Minh còn thức
Hai người họ đang ngồi uống rượu với nhau, Lâm Dũng nhìn chai rượu trên tay hiếu kỳ hỏi
“Vũ Minh, lúc trước ngươi tuy cũng thích uống rượu, nhưng cũng không có lúc nào cũng mang theo như này a”
“Ngươi nghĩ đây chỉ là rượu thường?”
“Không phải sao? Tuy khá mạnh nhưng với thực lực bây giờ của ngươi, uống cũng không thể say được”
“Vậy thử uống 1 ngụm, sau đó đưa chân nguyên lực vào thử xem” Vũ Minh lạnh nhạt nói
Lâm Dũng nghe thế làm theo, sau đó hắn chỉ thấy cả đầu đều choáng váng, hắn rút lại chân nguyên lực sau đó mới kinh dị nhìn Vũ Minh hỏi
“Đây là rượu gì? Tại sao bình thường uống không sao, đưa chân nguyên lực vào lại như uống vài trăm bình 1 lúc như thế?”
“Ha ha, ngươi thật đúng là liều, thứ này ta dùng chín mươi chín loại ma chủng từ cấp 1 tới cấp 3 hợp lại, mỗi lần uống ta đều chỉ dám uống 1 ngụm nhỏ, người uống nãy giờ 1 đống lớn, còn đưa chân nguyên lực tiến vào nhiều như thế, chưa gục tại chỗ là may mắn rồi” Vũ Minh cười khinh bỉ nói
“Rượu mạnh thì mạnh thật, nhưng uống lại có tác dụng gì đâu chứ? Say rồi làm sao, ta cũng không phải sâu rượu” Lâm Dũng nhún vai nói
“Thật ngu ngốc, ngươi thử ngậm trong miệng, sau đó đưa chân nguyên lực thử xem”
Lâm Dũng bán tín bán nghi thử lại, hắn chỉ thấy 1 cỗ sảng khoái từ trong miệng trào ra tràn ngập cơ thể, ngậm càng lâu càng thoải mái, thật sự là khó tin
“Này… làm sao làm được?”
“Ngươi uống bình thường thì ma chủng trong đó chỉ tồn lại trong cơ thể, nó sẽ từ từ tẩm bổ lấy thân thể ngươi, nhưng dùng chân nguyên lực thì khác, nó sẽ trực tiếp tiêu hóa năng lượng của ma chủng thành tinh thuần nhất chân nguyên lực” Vũ Minh giải thích
“Vậy cảm giác say là thế nào?” Lâm Dũng hiếu kỳ hỏi
“Uống rượu nha, không có vị say sao gọi là rượu?”
“Ây!” Lâm Dũng cứng họng, hắn thế mà không phản bác được
Giữa đêm, 2 người vẫn ngồi nói chuyện với nhau, Lâm Dũng học theo Vũ Minh, khi uống rượu đều truyền vào 1 ít chân nguyên lực, chỉ là thân thể hắn sao có thể sánh với Vũ Minh, hắn có chút váng đầu
Đúng lúc này, 1 tiếng động lớn làm họ giật mình, mấy người Tô Ánh Tuyết cũng bị tiếng động đánh thức
Họ bật dậy đi nhanh tới vị trí của 2 người Vũ Minh, sau đó hỏi
“Chuyện gì vậy”
“Có nhiều người đang tiến tới, tốc độ rất nhanh” Lâm Dũng nói, hắn hiện tại chính đang dùng thần thức xem xét tình hình
“Có cả ma thú nữa, số lượng cũng rất lớn” Vũ Minh bổ sung
Một lát sau, từ trong rừng lao ra hơn 20 người đang toàn lực chạy trốn, trong số đó có người thấy mấy người Vũ Minh còn thuận tiện hét lớn
“Chạy mau, đám ma thú điên rồi”
Hắn nói xong cũng mặc kệ mấy người Vũ Minh có nghe hay không liền điên cuồng chạy tiếp
Vài giây sau mười mấy con ma thú xuất hiện, nhìn thấy mấy người Vũ Minh liền lao tới
Vũ Minh nhảy lên quét chân 1 cái, ra 1 đòn võ kỹ mạnh mẽ
“Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”
Ầm 1 cái
Mười mấy con ma thú huyết nhục liền mơ hồ
Nhưng phía sau chúng lại xuất hiện 1 đám lớn ma thú, nghe tiếng động cũng biết phải hơn 100 con. Cảm thấy không ổn Vũ Minh liền quan sát phía xa đằng trước mặt, nhưng sau đó hắn liền biến sắc quát lớn
“Chạy mau”
Nói xong hắn liền lôi kéo mấy người bên cạnh chạy
Đám người học sinh kia cũng không phải ngu ngốc, biết tình hình không ổn liền chạy theo
Chạy được 1 đoạn thì trên đỉnh đầu bọn họ vang lên tiếng kêu lớn, ngẩng đầu lên chỉ thấy 1 đám ma thú phi hành lượn lờ trên đầu họ, nhiều con còn đang lao xuống
“Bách Liệt Quyền Phong Nha”
Vũ Minh không chút do dự liền phóng ra võ kỹ, thoáng cái vài chục con ma thú phi hành bị đánh rơi xuống đất, Vũ Minh lúc này hét lớn
“Phía trước ngay bụi cây kia lập tức rẽ trái, nhanh lên”
Mấy người nghe thế liền làm theo, chạy thêm được 1 đoạn đường dài Vũ Minh mới dừng lại, nhìn thoáng lại phía sau mới thở dài 1 cái, quả thật quá nguy hiểm
Mấy người khác ngoại từ Vũ Minh cùng Lâm Dũng đều ngồi xuống thở dốc, chạy xa như vậy thật sự quá mệt mỏi. Đặc biệt là Đường Nguyệt, vết thương tuy đã khép lại nhưng do chạy gấp bị bung ra 1 chút, máu từ trên bụng tràn ra thấm đỏ cả mảnh vải
Nhìn thấy thế Vũ Minh cũng ném cái ý nghĩ “lạm dụng sinh mệnh lực” sang 1 bên, đó là đồ của hắn, dùng thế nào còn cần người khác quản?
Vũ Minh đưa tay đặt vào bụng Đường Nguyệt, thoáng chốc vết thương liền khép lại
Hắn sờ sờ đầu nàng nói
“Không sao chứ?”
“Ca, ta không sao” tuy nàng cảm nhận được vết thương khép lại với tốc độ nhanh chóng mặt, nhưng nàng cũng không nói ra, nàng biết có thể đây là bí mật của Vũ Minh, nói ra sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới hắn
Vũ Na tay chống eo cúi người thở hổn hển nhìn Vũ Minh hỏi
“Hình như có rất lớn ma thú đúng không?”
“Đúng, hơn 300 con, trong đó ít nhất cũng hơn 50 con cấp 3” Vũ Minh gật đầu nói
“Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều như thế? Mới hồi chiều con đang lo lắng không có thứ ăn, thoáng 1 cái lại đến 1 đám” Vũ Na khó hiểu nói
Gần đó lại vang lên tiếng động làm mấy người khác giật mình, nhưng đi ra lại là 3 tên học sinh làm mọi người khẽ thở phào
Ngược lại là Vũ Minh cùng Lâm Dũng, họ bầy sẵn tư thế chiến đấu, chỉ cần 3 người kia có bất kì dị động nào họ sẽ ngay lập tức đánh gục
Nhìn thấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng bầy ra tư thế chiến đấu, 3 người kia giật mình đứng lại, 1 người trong số đó đưa tay ra trước nói
“Huynh đệ, thả lỏng, thả lỏng, chúng ta không có ác ý”
Vũ Na hơi nhíu mày nhìn họ, sau đó mới lên tiếng
“Các ngươi là ở ban 8?”
“Đúng đúng, ta là Trần Sinh, hắn là Phi Sa, còn người này là Trí Hữu, chúng ta đều thuộc ban 8 lớp 11B3, chúng ta không có ác ý” ngươi kia chỉ 2 người bên cạnh nói
Vũ Minh nhìn thoáng qua 3 người, sau đó quét qua phía sau họ, phát hiện quả thực chỉ có 3 người họ hắn liền bỏ đi đề phòng, 3 người này thực lực so với Vũ Na cùng Tô Ánh Tuyết còn yếu hơn, không có khả năng uy hiếp bọn họ
Nhìn thấy Vũ Minh buông lỏng, 3 người họ mới thở phào 1 cái
“Mấy người đến đây làm gì?” Lâm Dũng liếc mắt nhìn họ nói
“Chúng ta trốn ở đây không xa, nghe thấy tiếng nói chuyện nên mới đi tới, thật, chúng ta không hề có ác ý” Trần Sinh nói
“Nói nhảm, các ngươi dù muốn có ý đồ xấu thì cũng phải có thực lực đó mới được” Lâm Dũng trừng mắt nhìn mấy người họ, hắn đã nhìn ra thực lực của mấy người này nên chẳng thèm để ý làm gì
Đừng quên hắn bây giờ đã là Thông Mạch cảnh, hơn nữa còn có tên biến thái Vũ Minh bên cạnh. Mấy người này chẳng làm nên trò trống gì
Nói xong Lâm Dũng liền đi tới bên cạnh 1 gốc cây ngồi xuống
“Các ngươi cũng gặp ma thú?” Vũ Minh nghi ngờ hỏi
“Đúng thế, chúng ta gặp được rất nhiều, từ hồi chiều cho tới tận bây giờ, khó khăn lắm chúng ta mới thoát được, thật không hiểu làm sao đột nhiên ma thú lại tụ tập đông như thế” Người thanh niên tên Phi Sa bên cạnh lên tiếng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...