Thánh Nữ… Thánh Nữ dĩ nhiên lại ôm nam nhân này?.
Người này rốt cuộc là ai? Vì cái gì Thánh Nữ lại ôm hắn? Còn khóc?.
Đám người ngơ ngẩn nhìn lấy Tô Ánh Tuyết cùng Vũ Minh ôm chung 1 chỗ, trong đầu trống rỗng nghĩ không được cái gì.
“Ha ha, làm sao lại khóc rồi”. Vũ Minh vỗ nhẹ lưng Tô Ánh Tuyết cười nói.
“Tại ta quá vui mừng, ngươi lúc nào trở về?”. Tô Ánh Tuyết đưa tay lau nước mắt hỏi.
“Vừa mới trở về hôm nay liền đến thăm ngươi đây. Thế nào? Có nhớ ta không?”. Vũ Minh cười nói.
“Nói mò cái gì đó. Đúng rồi, nơi này xảy ra chuyện gì thế?”. Tô Ánh Tuyết đỏ mặt xấu hổ, sau đó liền đổi chủ đề nói.
“A, ngươi không nói ta còn thật là quên đây, thật không hiểu các ngươi Băng Cung kiểu gì, ngay cả người gác cổng cũng dám cùng ta mạnh miệng, còn nói ta ‘tính là thứ gì’, ha ha, rất kiêu ngạo a”. Vũ Minh hài hước nói.
“Còn có chuyện này?”. Tô Ánh Tuyết nghe thế sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía mấy người kia.
“Chuyện này…”. Hai người nữ tử gác cổng kia nghe thế hơi biến sắc 1 chút, ấp a ấp úng nói không lên lời.
“À đúng, những người này tới còn không hỏi trái phải, còn định động thủ đâu rồi”. Vũ Minh như cười như không nói thêm.
“Xem ra ta còn cần cùng cung chủ nói 1 tiếng, Băng Cung xem ra phải chỉnh đốn lại 1 chút”. Tô Ánh Tuyết âm thanh lạnh như băng, hiển nhiên là nói cho những người kia nghe.
“Thánh Nữ đại nhân, chuyện không phải như vậy, là hắn muốn xông vào cho nên mới xảy ra xung đột”. Nữ tử cầm đầu nói.
“Há, đây lại cùng chuyện này có liên quan gì? Ngươi cho rằng ta tin hắn, vẫn là tin ngươi? Đừng tự cho là thông minh, chút tiểu xảo của ngươi ta còn không biết? Nếu như các ngươi không sỉ nhục hắn, hắn sẽ ra tay?”. Tô Ánh Tuyết cười lạnh nói.
“Thánh Nữ đại nhân, ngài như thế có phải hay không có chút quá đáng? Hắn dù gì cũng là người ngoài, ngài lại như thế bao che hắn, ức hiếp đồng môn, nếu như truyền đến tai cung chủ… không hay lắm chứ?”. Nữ tử cầm đầu uy hiếp nói.
“Ha ha, người ngoài? Kia xem ra các ngươi cũng không có hỏi hắn thân phận. Sao ta cảm thấy ngươi càng che càng lộ đâu rồi?”. Tô Ánh Tuyết nghe thế liền bật cười nói.
Những người này, thật đúng là tự cho là thông minh. Họ cho rằng người khác đều như thế ngu ngốc để họ có thể lừa gạt sao?.
“Ta…”. Nữ tử cầm đầu nhất thời nói không lên lời.
Quả thật họ không có hỏi thân phận Vũ Minh là ai, ngược lại trực tiếp xem hắn là người đến gây rối. Ai ngờ Tô Ánh Tuyết lại đoán ra được.
“À đúng, ngươi không phải là người phụ trách thông tin sao? Đến cả hắn cũng nhận không ra? Xem ra ngươi năng lực cũng không thích hợp chức vị này rồi”. Tô Ánh Tuyết lạnh nhạt nói.
“Hắn… hắn rốt cuộc… là ai?”.
“Há, hắn a, hắn gọi Vũ Minh, tại liên bang, hắn là Nam thành Vũ gia đại thiếu, nếu như nhiêu đây ngươi còn chưa biết hắn là ai, như vậy để ta nói cho ngươi biết, hắn 3 năm trước là người đạt vị trí thứ nhất trong cuộc thi giữ các học viện, thiên phú của hắn cao tới mức đem Thiên Phú Thạch phá hủy. Hắn còn là người của Hoàng Tuyền Môn, thân phận là chân truyền đệ tử”.
“Hắn càng là người để cho Hoàng Tuyền Môn cùng Băng Cung 2 vị kia đến với nhau quan trọng nhân tố. Quan trọng hơn, hắn là ta nam nhân!”.
“Như này, ngươi đã biết, hắn là ai chưa?”. Tô Ánh Tuyết âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Nhưng mà những lời này truyền vào tai đám người kia như tiếng sấm giữa trời quang.
Lại…
Hắn lại là Vũ Minh?.
Hắn không phải biến mất rồi sao?.
Hắn lúc nào xuất hiện?.
Vũ Minh hắn mặc dù ít xuất hiện, nhưng hắn truyền thuyết tại trong võ giả liên minh không ai không biết. Tuy nhiên rất nhiều ngươi không phục, nhưng họ đều công nhận Vũ Minh khủng bố.
Phải biết thế nhưng là cái ngày Vũ Minh biến mất, Cung Bắc Hải, môn chủ Hoàng Tuyền Môn giống như điên rồi, hướng lên bầu trời hét lớn. Gọi tên Vũ Minh. Đủ thấy Cung Bắc Hải cỡ nào quan tâm Vũ Minh.
Nếu như để cho Cung Bắc Hải ông ta biết được họ cách làm, chỉ sợ tính mạng của họ cũng khó mà giữ được chứ?.
Chỉ là… mọi chuyện cũng không như họ suy nghĩ như thế.
“Ta… ta…”. Nữ tử cầm đầu nói không ra lời.
“Ánh Tuyết, quên đi”. Vũ Minh nhẹ lắc đầu nói, hắn hiện tại tâm tình rất vui vẻ, cho nên không muốn cùng mấy người này chấp nhất. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được sự thay đổi của Tô Ánh Tuyết.
Trở nên bá đạo rất nhiều. Nhưng mà… hắn thích.
“Ta không cần ngươi nói giúp”. Nghe Vũ Minh lời nói, nữ tử kia tức giận nói.
“Ha ha”. Vũ Minh bật cười.
“Các ngươi nhầm 1 chuyện”.
“Nếu không phải Ánh Tuyết nàng xuất hiện kịp thời. Các ngươi hiện tại, đã là 1 đống xác chết”. Vũ Minh câu nói cuối cùng trở lên lạnh như băng. Sát khí phát ra khiến đám người sống lưng trở lên lạnh lẽo.
Loại này khát máu sát khí, họ hoàn toàn có thể cảm nhận được chết trong tay Vũ Minh con số nhất định rất khủng bố.
Ba năm qua, hắn rốt cuộc giết nhiều ít người mới có loại sát khí này?.
“Vũ Minh!”.
Đúng lúc này, 1 âm thanh rống giận vang lên khắp nơi, âm thanh lớn vô cùng, đến nỗi mặt đất cũng có chút rung chuyển.
Vũ Minh nhất thời run lên 1 cái.
Cái này… không phải là giọng nói của Cung Bắc Hải sao?.
Nếu thật là ông ta… hắn muốn xui xẻo rồi.
Hắn nhưng là trước khi đi đem 1 nửa Nguyên Lực Thạch của Hoàng Tuyền Môn đều cho trộm đi. Chẳng lẽ 3 năm qua Cung Bắc Hải ông ta vẫn còn nhớ sao?.
Xoạt!
Một bóng người xuất hiện trước mặt Vũ Minh. Tốc độ nhanh tới mức không ai nhìn thấy được.
Người này còn có thể là ai ngoài Cung Bắc Hải.
“Cái kia… ha ha, môn chủ ngươi tốt”. Vũ Minh cười gượng 1 tiếng nói.
“Ta không chút nào tốt”. Cung Bắc Hải đè nén lửa giận nói.
“Ách, nghe nói ngài cùng Quân tiền bối lấy nhau rồi?”. Vũ Minh bối rối nói.
“Nhờ phúc của ngươi!”. Cung Bắc Hải nghe thế ngẩn ra, lửa giận cũng giảm không ít, hơi chút ôn hòa nói.
“Vậy ngài làm gì không tốt đây? Chẳng lẽ thận hư rồi? Mặc dù ngài rất mạnh, nhưng là muốn tiết chế… ách. Khụ khụ!”.
Vũ Minh bật thốt, chỉ là nói xong hắn liền hối hận.
Nhìn mặt Cung Bắc Hải cũng biết ông ta sắp bị lửa giận công tâm rồi.
“Ngươi mới thận hư, cả nhà ngươi mới thận hư!”. Cung Bắc Hải quát lớn.
“Ta mới 21 tuổi, nơi nào hư a?”. Vũ Minh ngẩn ra đáp.
Phốc!
Tô Ánh Tuyết nhịn không được bật cười.
Cái này cũng quá tổn hại đi.
Đây khác nào đang nói Cung Bắc Hải ông ta lớn tuổi nên thận hư, cho nên mới không tốt?.
Quả nhiên, nghe được Vũ Minh lời nói, Cung Băng Hải kém chút nhịn không được muốn đem Vũ Minh bóp chết!
Nghe mẹ nó như thế nói chuyện sao?.
“Ngươi đừng giả ngu!”. Cung Băng Hải trầm giọng nói.
“Ha ha, cái kia đâu rồi, ta nhưng là mới trở về, cha mẹ còn chờ ta ăn cơm đây, đi trước rồi”. Vũ Minh cười gượng nói.
Còn chưa chờ hắn di chuyển, Cung Bắc Hải lập tức ra tay đem hắn bắt lại.
“Muốn trốn?!”.
“Nào có a, môn chủ ngươi muốn chú ý hình tượng, làm sao lại ôm ta đây, Quân tiền bối nếu thấy còn sẽ tưởng ngươi hướng giới tính có vấn đề đấy”.
Bốp!
“A! Đau”.
Vũ Minh bị Cung Bắc Hải 1 cái tát đập lên đầu nhịn không được kêu lên.
“Biết đau? Ngươi mẹ nó đem ta Hoàng Tuyền Môn 1 nửa Nguyên Lực Thạch lấy đi, ngươi nói ta đau không đau lòng?”. Cung Bắc Hải tức giận quát.
“Cái gì? Một… một nửa Nguyên Lực Thạch?”. Tô Ánh Tuyết nghe thế trợn tròn mắt.
Ông trời a.
Hoàng Tuyền Môn 1 nửa Nguyên Lực Thạch…
Cái này rốt cuộc số lượng có bao nhiêu? Cũng đủ duy trì Hoàng Tuyền Môn trên 200 năm gấp 10 lần trọng lực đi? Vũ Minh hắn vậy mà đem đi 1 nửa?.
Khó trách Cung Bắc Hải ông ta như thế tức giận. Đổi lại là nàng, nàng thật đúng là muốn đem Vũ Minh đánh 1 trận đây.
Cái này phá của…
“Ha ha, không phải chỉ là 1 ít Nguyên Lực Thạch thôi sao? Cần thiết như thế lớn hỏa khí không?”. Vũ Minh khinh bỉ cười nói.
“Một ít? Tốt, đã ngươi nói 1 ít, vậy trả đây”. Cung Bắc Hải tức cười nói.
“A… dùng hết rồi”. Vũ Minh thản nhiên nói.
“Dùng… dùng hết? Ngươi mẹ nó nói cho ta là dùng hết rồi? Ta đánh chết ngươi cái này phá của đồ chơi”.
“Ngừng! Cứu mạng a!”.
Vũ Minh nhất thời kêu thảm.
Hắn muốn phản kháng, nhưng là phản kháng không được.
Cung Băng Hải ông ta giống như ăn thuốc nổ như thế, muốn từ tay ông ta thoát ra thật khó như lên trời.
Hắn mặc dù có Hợp Đạo cảnh tầng 5 tầng 6 chiến lực, nhưng là muốn cùng Cung Bắc Hải giao thủ, cái kia hoàn toàn là muốn chết.
Thế là trước cổng Băng Cung càng lúc càng truyền râ tiếng kêu thảm thiết.
Tô Ánh Tuyết bên cạnh nhìn cười muốn đau sốc hông rồi.
Nàng nhìn ra được Cung Bắc Hải cũng chỉ đơn thuần đánh Vũ Minh 1 trận mà thôi, hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Nhiều lắm bị chút thương ngoài da.
“A… Cung Bắc Hải, ngươi thả ta ra”.
“Còn dám gọi ta tên?”.
“A… buông ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận”.
“Ta cho ngươi hối hận”.
“A…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...