“Hắn không xứng, vậy người xứng?”.
Đào Nguyệt Nhi từ trong đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy tên kia nói.
“Mẹ”. Đường Nguyệt giật mình, mấy người Tô Ánh Tuyết cũng nhìn qua.
“Làm sao? Câm? Vừa rồi nói rất hiên ngang mà?”. Đào Nguyệt Nhi đi tới trước người tên kia, nhìn chằm chằm hắn nói.
“Phu nhân… ta…”. tên kia ấp úng.
“Vũ Chấn Quốc đúng không? Xem ra lần trước Vũ Minh hắn giáo huấn còn chưa đủ? Hắn vừa đi ngươi liền nhảy ra?”.
“Ta… ta…”.
Người này chính là Vũ Chấn Quốc, mà bạn gái hắn là Tiêu Vũ Huyên, cái người lần trước kém chút bị Vũ Minh gắn tội cho xử bắn kia.
Đào Nguyệt Nhi rất tức giận, nếu không với thân phận như này, bà ta cũng không như thế nói chuyện. Chủ yếu là do Vũ Minh cùng Chiêu Hy mất tích, mà hiện tại tốt, tên Vũ Chấn Quốc này trực tiếp nhảy ra nói xấu Vũ Minh, lại bị Đào Nguyệt Nhi nghe thấy.
Hắn thật đúng là xui xẻo.
Hơn nữa hắn quên mất 1 điều quan trọng nhất, hiện tại là đang chạy đi tị nạn, Vũ gia cần là đoàn kết, mà hắn lại ở phía sau lưng nói xấu Vũ Minh, 1 trong số dự tuyển gia chủ tương lai.
Điều này không nghi ngờ chút nào là điều tối kị nhất trong tình huống như này.
“Cút”. Đào Nguyệt Nhi gắt giọng nói.
“Vâng, vâng”. Vũ Chấn Quốc sợ hãi nói 1 tiếng rồi vội vã rời đi.
“Được rồi, đừng lo lắng, mau vào trong đi”. Đào Nguyệt Nhi nhìn mấy người Tô Ánh Tuyết nói.
Trên thực tế, nàng là người lo lắng hơn ai hết.
Đứa con đứt ruột sinh ra, nhìn nó trưởng thành lớn lên, mặc dù đôi khi rất khiến người khác chán ghét, nhưng điều đó không thay đổi được việc Vũ Minh là con ruột của nàng. Người mẹ nào sẽ không quan tâm con cái đây?.
Hiển nhiên là không có.
Trong trí nhớ, cái kia luôn nghịch ngợm gây sự thân ảnh, luôn khiến người khác đau đầu. Cứ vài ngày lại có tin hắn đánh nhau, bị thương…
Cho đến khi Vũ Minh thay đổi.
Nàng biết, hắn học được khiêm tốn, hắn học xong trách nhiệm, từ lâu đã không phải cái kia ngây thơ tiểu tử.
Mặc dù không có nói ra, nhưng trong lòng nàng luôn quan tâm lấy hắn, nàng vì hắn bị thương mà đau lòng, nhìn hắn tiến vào nơi nguy hiểm mà lo lắng. Nhưng nàng biết, hắn có cuộc sống riêng của mình, hắn sớm hay muộn cũng sẽ có ngày gặp phải nguy hiểm.
Nàng không thể ích kỷ, cho nên trước giờ chưa từng khuyên can hắn cái gì, cứ mặc cho hắn đi làm. Có lẽ điều đó là sai, nhưng nàng chưa từng hối hận qua.
Nhìn lấy Đường Nguyệt, Tô Ánh Tuyết cùng Eun Jung vẻ mặt lo lắng. Nàng trong lòng cũng rất an ủi. Ít nhất, nàng cũng không phải lẻ loi 1 mình, còn có những người khác vì hắn quan tâm.
“Đừng ủ rũ như thế, Vũ Minh hắn sẽ không có chuyện gì đâu”. Đào Nguyệt Nhi lên tiếng an ủi.
“Mẹ, ta tin tưởng ca ca sẽ không có chuyện gì, trước giờ ca ca chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc. Nhưng là Chiêu Hy tỷ mất tích, khi hắn trở về ta phải giải thích thế nào?”. Đường Nguyệt thấp giọng nói.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, con bé sẽ không sao cả, nàng có lẽ là đi tìm Vũ Minh rồi”. Đào Nguyệt Nhi thở dài nói.
Nàng cũng là nữ nhân, ánh mắt Chiêu Hy nhìn Vũ Minh nàng vô cùng hiểu rõ. Đó là sự yêu thương tới mức không rời không bỏ, có thể làm tất cả vì người mình yêu.
Có lẽ làm 1 cường giả cô bé đó có thể không làm được, nhưng nếu như làm 1 người vợ, nàng là nhân tuyển tốt nhất.
Lúc này bên ngoài đã loạn thành 1 đoàn, Trung thành không phải rất lớn, nhưng nó trọng yếu không phải ở độ rộng, mà là ở độ cứng rắn.
Xung quanh được bao quanh bởi bức tường thành kiên cố dầy trên 10m, cao gần 30m, toàn bộ đều được xây dựng bằng vật liệu kiên cố nhất, khó phá hủy nhất. Xung quanh trạng bị toàn bộ đều là vũ khí hạng nặng.
Quan trọng hơn, tại Trung Thành, mỗi nơi ở đây đều có hầm trú ẩn, ngay cả bom nguyên tử cũng không thể phá hủy, bên dưới đều có thức ăn dự trữ. Mà hiện tại, số người ở đây cũng chỉ có chưa tới 1 tỷ dân số.
Những người còn lại đều đã đứng trên tường thành, cầm vũ khí canh gác, hoặc là gia nhập quân đội trực tiếp ra ngoài chiến đấu.
Chỉ có trên 100 tên Hợp Đạo cảnh cùng hơn 2000 tên Dung Linh cảnh cường giả tọa trấn.
Tuy rằng những người đi ra thực lực rất yếu, có khi chỉ là 1 người bình thường. Nhưng là họ vẫn có thể cầm súng lên chiến đấu.
Mà lúc này, bên trong bí cảnh, Vũ Minh cùng Linh Nhi đã đánh nhau sắp được 5 ngày. Không gian bên trong càng lúc càng hẹp, do vân vụ nở rộng càng lúc càng lớn.
Trong những ngày qua, Vũ Duệ không phải 1 lần muốn vào giúp Vũ Minh, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị người che mặt kia cản lại.
Điều làm hắn khó hiểu là, tại sao người này thực lực mạnh như vậy, sao không chịu ra tay, với thực lực của người này hoàn toàn có thể giải quyết họ rất dễ dàng. Tuy chưa hiểu rõ thực lực bên ngoài thế nào, nhưng về mặt hồn thể hoàn toàn cao hơn họ nhiều lắm.
Đây cũng là nghi hoặc của Vũ Minh cùng Linh Nhi.
Đến lúc này, Linh Nhi gần như đã sắp chống đỡ không nổi, đã sắp thiêu đốt linh hồn đến mức sạch sẽ rồi.
Vũ Minh từ khi chiến đấu đến giờ đều vô tình hay cố ý quan sát 1 chút người che mặt kia, nếu như Vũ Duệ nhìn thấy ánh mắt của hắn, chắc chắn nhận ra trong mắt hắn nổi lên sự bất đắc dĩ.
Nhìn Linh Nhi sắp kiên trì không nổi, Vũ Minh rống giận 1 tiếng, chân giơ lên đạp mạnh 1 cái làm Linh Nhi bay ra ngoài, mà vị trí kia lại đúng là nơi người che mặt kia đang ngồi.
Chỉ thấy người kia bàn tay giơ lên phẩy nhẹ 1 cái, Linh Nhi liền bị hất bay ra ngoài.
“Vô dụng”.
“Chủ nhân…”. Linh Nhi bò dậy, ánh mắt không cam lòng nhìn lấy người che mặt kia.
“Hắn mạnh, đó không phải là lí do ngươi thất bại”. Người che mặt lạnh nhạt nói.
“Thật xin lỗi, chủ nhân”. Linh Nhi cúi đầu nói.
“Được rồi, làm nóng người đã xong, cũng nên làm việc chính”.
Nói xong, người bịt mặt đứng dậy. Sau đó 2 tay giơ lên cao, giống như nắm lấy thứ gì đó kéo mạnh xuống.
Ầm!.
Toàn bộ vân vụ như bị bàn tay vô hình kéo xuống, thoáng cái liền lộ ra bên trong.
Song Dực Sư Ưng Vương.
Không sai, chính là Song Dực Sư Ưng Vương.
Mặc dù hình thể so với lúc Vũ Minh thấy trên vệ tinh nhỏ hơn nhiều, nhưng nó quả thật là Song Dực Sư Ưng Vương.
Nó đang nằm trong 1 quả cầu năng lượng cực lớn, bên trong lóe lên từng tia sét đánh xuống cơ thể của nó.
Bàn tay của người bịt mặt đặt lên quả cầu năng lượng, từng tia năng lượng chui vào cơ thể người này, giống như người này đang hấp thụ năng lượng như thế.
Vũ Minh cùng Vũ Duệ đều biến sắc.
Nếu dựa theo nguyên lý của mấy người này, hẳn là chúng muốn nhập vào Song Dực Sư Ưng Vương, điều khiển cơ thể của nó. Nếu thật thành công, trái đất xem như xong đời.
Cả hai lập tức lao tới.
Người bịt mặt thấy thế liền đưa bàn tay lên, xòe ra giống như đang chống đỡ lấy 1 vật gì đó. Vũ Minh cùng Vũ Duệ chỉ cảm thấy toàn bộ phía trước như có 1 bức tường vô hình cản trở, họ không cách nào bước lên.
Nhìn thấy 2 người bị cản lại, người kia quay qua nhìn Linh Nhi lạnh nhạt nói.
“Bắt đầu đi”.
“Vâng”.
Đáp 1 tiếng, Linh Nhi lập tức xảy ra biến hóa, không còn vẻ xinh đẹp như trước nữa, mà là biến về hình dạng chân thực, hình dạng mà Vũ Minh cùng Vũ Duệ khi vào gặp được.
Chỉ thấy Linh Nhi ngửa mặt lên trời, miệng há rộng phải tới hơn 30cm.
Từ bốn phương tám hướng các bóng đen chui vào trong. Sau đó hướng miệng của Linh Nhi chui vào.
Quyết không thể để nó thành công.
Tuy rằng không hiểu rõ hồn thể, nhưng là Vũ Minh biết được, hồn thể cấp độ khống chế lấy cơ thể tuyệt đối không thể vượt quá cấp độ của hồn thể. Mà Linh Nhi đang làm, chính là đang điên cuồng cắn nuốt lấy hồn thể khác tăng cường bản thân.
Một khi cấp độ đạt tới tương ứng, như vậy liền có thể chiếm lấy thể xác của Song Dực Sư Ưng Vương.
Như thế ai có thể chiến thắng? Chỉ sợ toàn bộ vũ khí trên thế giới gộp lại, lại nhân lên 1000 lần cũng không làm nó tổn thương mảy may đi.
Liếc nhìn “xác” của mình gần đó, Vũ Minh lập tưc chạy lại. Nhưng là lúc này, người che mặt kia ngón tay khẽ động, chỉ đung đưa nhẹ 1 cái liền tách biệt Vũ Minh cùng cơ thể hắn.
Không cách nào tiến tới, cũng không thể trốn thoát, Vũ Minh quay đầu nhìn về phía người kia nở nụ cười.
Không sai, hắn là đang cười.
Chỉ là…
Nụ cười này có chút đắng chát.
“Ngươi là đang đáng thương ta sao?”. Vũ Minh nói.
Người kia không có lên tiếng.
“Đã đến lúc này rồi, cần thiết giấu diếm sao? Ngươi đã lựa chọn làm như này, cũng đại diện cho quyết tâm của ngươi. Chẳng lẽ ngay cả thừa nhận cũng không dám?”. Vũ Minh lại tiếp tục lên tiếng.
“Vũ Minh, ngươi biết người này?”. Vũ Duệ ở bên cạnh ngẩn người hỏi, nhưng Vũ Minh cũng không có để ý tới hắn.
“Làm sao? Không chịu bỏ xuống mặt nạ? Cái thứ che mặt đó ta nhìn quen mất trăm năm, nghĩ rằng đổi hình dáng ta liền nhận không ra?”. Vũ Minh gần như hét lên nói.
“...”.
Người kia im lặng 1 lúc, sau đó cơ thể giống như buông lỏng. Ngay sau đó, gương mặt người kia cuối cùng xuất hiện.
Ban đầu vốn là 1 bộ quần áo đen che kín cơ thể, 1 cái khăn che kín khuôn mặt, ngay cả mắt cũng không để lộ ra, mà bây giờ cả cơ thể lẫn gương mặt đều xuất hiện trước mặt 2 người Vũ Minh.
Người này không ai khác chính là Chiêu Hy.
Nhìn thấy gương mặt kia, Vũ Duệ ánh mắt co rụt lại. Chỉ thấy người kia chậm rãi nói.
“Ta… cũng không phải nàng”.
“Ta đã sớm biết”. Vũ Minh cười nhạt đáp.
“Ngươi biết?”.
“Cái ngày mà ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta đã sớm biết ngươi không phải nàng”. Vũ Minh có chút khổ sở nói.
Ngày đó trong bí cảnh, khi hắn nhận ra Chiêu Hy và nhớ lại cảnh tượng khi nàng giết người. Hắn đã sớm biết nàng cũng không phải Chiêu Hy.
Khi đó hắn vốn muốn vạch trần, nhưng mà lúc đó hắn nhận ra, Chiêu Hy vẫn còn đang ở đó. Cho nên hắn đã sớm đoán được Chiêu Hy nàng bị khống chế, mặc dù không biết vì sao lại có 2 linh hồn trong 1 cơ thể, nhưng mà Chiêu Hy vẫn còn trong thân thể, đó là điều khẳng định.
Chính vì thế mà hắn mới đau khổ, vì thế hắn mới thương tiếc.
Nàng yêu quý sinh mạng, điều đó đã nằm trong bản năng của nàng, nàng làm sao có thể tự tay giết người, dù cho mất lý trí, thì điều đó cũng không thể xảy ra.
Hắn từng có vô số ý nghĩ, có nên hay không kết liễu sinh mạng của nàng. Nhưng… hắn làm không được. Đôi mắt hắn hiện lên vẻ kiên đinh, hắn đã làm ra lựa chọn.
“Nếu ngươi đã biết, người vì sao…”. người kia nói đến đây đột nhiên dừng lại.
“Tính cách của nàng, ta hiểu rất rõ. Hơn nữa ngươi để lộ ra quá nhiều sơ hở, ngày đó trong không gian lịch sử, ngươi hết chạy đông lại chạy tây đi du lịch. Mà nàng thì khác, nàng nhìn qua không biết bao nhiêu là cảnh sắc xinh đẹp”.
“Nàng gặp qua vô số người, từ ác nhân tới thiện lương”.
“Nàng chưa từng vì những thứ khác mà rời xa ta, nàng tính cách chắc chắn sẽ không thay đổi, nhưng ngươi thì khác. Ngươi giống như 1 đứa trẻ, lần đầu thấy những thứ mới lạ, cảnh vật xinh đẹp hấp dẫn”.
“Ngươi… sơ hở nhiều lắm”. Vũ Minh bình tĩnh nói.
“Ra thế, ngươi hẳn là không chỉ phát hiện mỗi điểm này đi?”. Người kia hiểu ra nói.
Vốn dĩ nàng bắt trước người bình thường cuộc sống, cố gắng né tránh Vũ Minh, tránh để lộ ra sơ hở, nhưng không nghĩ tới, đó lại là sơ hở lớn nhất.
Mà Vũ Minh không có ra tay đối phó nàng, đơn giản chỉ là nàng chiếm giữ lấy thân thể của Chiêu Hy mà thôi.
“Không sai, trước kia ta vốn còn đang phân vân, nhưng nhìn thấy Song Dực Sư Ưng Vương, ta liền hiểu rõ”.
“Khi ngươi… không, phải nói là khi Chiêu Hy tiếp nhận truyền thừa của Vận Mệnh Nữ Thần. Ngươi lẩn trốn đi, nhưng là làm sao có thể qua mắt được ta. Ngươi có thể sử dụng Vận Mệnh lực lượng, đơn giản là do Chiêu Hy nàng dạy thôi”.
“Từ sớm, Vận Mệnh Nữ Thần đã luôn ám chỉ, còn đặc biệt nhấn mạnh về việc thời gian tẩy lễ, có lẽ khi ngươi lấy được Ký Ức Thạch, thì Vận Mệnh Nữ Thần đã sớm phát hiện ngươi, cũng hiểu rõ kế hoạch của ngươi”.
“Vận Mệnh Nữ Thần luôn lừa ngươi, cho nên người mới lợi dụng dược vật ảnh hưởng tới ta cùng Eun Jung. Ngươi rất thành công trong chuyện đó, đáng tiếc ngươi trí thông minh lại không phải là đối thủ của Vận Mệnh Nữ Thần”.
“Nàng đã luôn ám chỉ ta, tuy rằng khó hiểu, nhưng mọi thứ đều có thể giải thích thông. Trên thực tế, bảo vệ Eun Jung rời khỏi không gian đó, bảo vệ nàng khỏi thời gian tẩy lễ, 1 mình ta liền đầy đủ”.
“Trên thực tế, ta nắm giữ 2 loại lực lượng bản nguyên chứ không phải chỉ 1 loại, mặc dù yếu, nhưng bảo vệ Eun Jung… dư xài. Mà Chiêu Hy, tiếp nhận truyền thừa của nàng, đó cũng là 1 loại ám chỉ”.
“Chiêu Hy rất đặc biệt, nàng là sẽ không thể chết ở trong không gian đó, Vận Mệnh Nữ Thần cho ta 2 sự lựa chọn, mang ra Eun Jung, bỏ lại ngươi, hoặc là… mang ra cả 2 người”.
“Vận Mệnh lực lượng, nó vốn không bảo vệ Eun Jung hay ta mà là bảo vệ chính ngươi”.
“Ngươi vốn dĩ cũng không phải người thế giới này, cho nên cũng chẳng hiểu được cái gọi là bản nguyên. Ngươi nghĩ rằng hủy diệt lực lượng chỉ là hủy diệt. Nhưng nó vẫn có thể dùng làm bảo vệ”.
“Đáng tiếc, ta quá mềm yếu, nếu như ta bỏ lại ngươi cùng Chiêu Hy, như vậy sẽ không có ai có thể làm hại nàng, trong đó bao gồm cả ngươi”.
“Nhưng ta vẫn là mang ngươi đi ra, cho nên mới xuất hiện tình trạng như này”. Vũ Minh chậm rãi nói.
“Ngươi thật nhu nhược, nếu như ngươi bỏ lại ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Vì 1 người con gái, lại để cho cả thế giới chôn cùng, ta nên nói ngươi dũng cảm hay ngu ngốc đây?”. người kia cười lạnh nói.
“Ban đầu ta cũng không có quyết tâm này, nhưng là… ta thà để nàng biến mất, còn hơn để ngươi khống chế lấy nàng”.
“Cho nên, ta cho ngươi 2 lựa chọn, 1 là thoát ra khỏi nàng, 2 là chết cùng nàng”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...