Khi Mặt trời trên quận xám một màu
Bước chân ông trên Đồi thoảng qua mau
Ông đã đi trước khi bình minh đến
Đã đi mà chẳng nói một lời nào
Từ Vùng Đất Hoang Dã Hơn đến bên phía bờ Tây
Từ phương bắc bỏ hoang đến vùng đồi phía nam
Xuyên qua hang rồng và qua cánh cửa ẩn tàng
Qua rừng sâu, qua bóng tối căm căm
Cùng Người Lùn và Hobbit, Elves và Con Người
với những người trần thế và thần thánh
với chim trên cành và thú trong hang
bằng những thứ tiếng nói mà ông luôn hiểu rõ
Với thanh gươm sắc bén, với cánh tay phúc phần
Lưng quằn dưới gánh nặng vô vàn
Một tiếng kèn, một ngọn đuốc rực soi
Vẫn ruổi rong, người lữ hành mệt mỏi.
Ông ngồi trên chiếc ngai của lý trí
Mau chóng trong cơn giận, lanh lẹ trong tiếng cười
Một ông già với chiếc mũ rách rời
Tựa người trên chiếc quyền trượng đầy gai
Ông một mình đứng trên cầu nào sợ ai
Thách đố cả Bóng Đêm cùng Lửa Đỏ;
Quyền trượng của ông đã gãy trên cầu đá,
Trí uyên thâm cũng tàn lụi tại Khazad-dym
"Ồ, ông rồi sẽ đánh bại ông Bilbo thôi!" Sam nói.
"Không, ta không nghĩ thế," Frodo nói. "Nhưng đây là điều tốt nhất ta có thể làm."
"A, ông Frodo ạ, nếu như ông định làm tiếp, thì tôi hi vọng là ông sẽ nói một vài lời về những cây pháo bông của ông ấy," Sam nói, "Đại loại như là:
Chưa từng có những hoả tiễn như thế
Toé vô vàn những đốm sáng sao xanh
Sau những luồng sét vàng tỏa rực quanh
Tuôn rực rỡ như cơn mưa hoa trắng
Cho dù chúng vẫn chưa được đánh giá kỹ càng."
"Không, ta sẽ để điều đó cho anh, Sam ạ. Hoặc có thể là cho bác Bilbo. Nhưng… ờ, ta không thể nói gì thêm nữa. Ta không thể chịu đựng được ý nghĩa sẽ mang đến cho bác ấy những tin này."
Vào một buổi chiều khi Frodo và Sam cùng đi bên nhau trong ánh hoàng hôn nhạt nhoà. Cả hai người bọn họ đều cảm thấy bồn chồn. Frodo chợt cảm thấy bóng tối của một cuộc chia ly đang đột ngột phủ xuống mình: ông cảm thấy rằng đã rất gần đến lúc mà ông phải rời khỏi Lothlurien.
"Anh đang nghĩ gì về những người Elves thế, Sam?" ông nói. "Ta đã hỏi anh cùng câu hỏi này trước đây - có vẻ nhưng đã trước đây rất lâu; nhưng anh đã được thấy họ nhiều hơn kể từ đấy."
"Đúng là vậy!" Sam nói. "Và tôi đã thấy rằng đấy có những người Elves này và những người Elves khác. Tất cả bọn họ đều đầy chất Elves, nhưng họ không hoàn toàn như nhau. Bây giờ thì những người này không phải là những người lang bạt hay vô gia cư nữa, và có vẻ như họ đã gần với chúng ta hơn: họ có vẻ như đang thuộc về nơi này, thậm chí còn hơn là người Hobbit đối với Quận nữa. Cho dù là họ đã tạo ra vùng đất này hay vùng đất này đã tạo ra họ, khó mà nói được, nếu như ông hiểu ý tôi. Nơi đây lặng lẽ đến tuyệt vời. Nếu như có phép thuật trong nó, thì nó nằm thật sâu phía dưới, nơi mà tay của tôi không thể đặt đến được, theo ý nghĩa của lời nói."
"Anh có thể thấy và cảm thấy nó ở bất kỳ nơi đâu," Frodo nói.
"Vâng," Sam nói, "ông không thể thấy bất kỳ ai làm ra nó. Chẳng hề có những tia pháo sáng như ông Gandalf tội nghiệp vẫn thường làm. Tôi không biết là chúng ta thể thấy gì về Lãnh Chúa và Công Nương trong những ngày này. Bây giờ thì tôi bị mê hoặc rằng bà ấy có thể làm ra những thứ thật tuyệt vời, nếu như bà ấy muốn. Tôi mong mỏi đến cháy người để được thấy những phép thuật của người Elves, ông Frodo ạ!"
"Ta thì không thế," Frodo nói. "Ta rất vui. Và ta không nhớ đến pháo bông của ông Gandalf, mà là nhớ đến đôi mày rậm của ông, và tính khí dễ cáu giận, và giọng nói của ông."
"Ông nói đúng," Sam nói. "Và xin đừng nghĩ là tôi phàn nàn. Tôi thường muốn thấy một chút phép thuật giống như những gì đã kể trong những câu chuyện cổ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến một vùng đất đẹp hơn thế này. Ở nơi này vừa giống như ở nhà vừa giống như ở trong một lễ hội cùng một lúc, nếu như ông hiểu tôi. Và tôi không muốn rời đi. Nhưng cùng lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy nếu chúng ta phải đi, thì tốt nhất chúng ta nên quên nó đi."
"Điều ấy tức là một công việc chẳng bao giờ bắt đầu thì nó chẳng bao giờ kết thúc cả, như ông Gaffer già của tôi thường nói. Và tôi không cho rằng những người này có thể là gì nhiều hơn để giúp chúng ta, dù có phép thuật hay không. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta rời khỏi vùng đất này chúng ta sẽ càng nhớ ông Gandalf hơn."
"Ta e rằng điều ấy chỉ có đúng thôi, Sam ạ," Frodo nói. "Song ta rất hi vọng rằng
trước khi chúng ta đi chúng ta sẽ được gặp lại Công Nương của người Elves lần nữa."
Thậm chí khi ông còn đang nói thì họ đã thấy, như thể nàng đến để đáp lại lời của họ, Công Nương Galadriel đang tiến lại gần. Nàng bước đi dưới hàng cây, dong dỏng, trắng muốt và xinh đẹp tuyệt vời. Nàng chẳng nói gì mà vẫy tay cho họ.
Nàng rẽ sang một hướng và dẫn họ về phía những bờ dốc ở phía nam của ngọn đồi Caras Galadhon, và họ băng qua một hàng rào xanh cao đi vào một khu vườn khép kín. Nơi đây chẳng có cây cối gì, và nó nằm lộ thiên ra giữa trời. Một ngôi sao chiều đang lên và chiếu rực một luồng sáng trắng phía trên cánh rừng phía tây. Công Nương đi xuống dưới những bậc thang vào một vùng lòng chảo xanh thẳm, đi qua những con suối bạc đang róc rách chảy ra từ bồn phun trên đồi. Ở phía đáy, trên một cái bệ được khắc như một cành cấy có một cái bể bạc, rộng và cạn, và bên cạnh nói là một cái bình bạc.
Galadriel đổ đầy bể đến tận miệng với nước trong dòng suối, và khẽ thì thào với nó, và khi mặt nước đã tĩnh lặng trở lại thì nàng cất tiếng. "Đây là Chiếc Gương của Galadriel," nàng nói. "Tôi dẫn các vị đến đây để các vị có thể nhìn vào nó, nếu các vị muốn."
Không khí thật là tĩnh lặng, thung lũng tối dần, và nàng công nương người Elf bên cạnh ông thật cao và mờ ảo. "Chúng tôi sẽ nhìn cái gì, và chúng tôi sẽ thấy cái gì?" Frodo hỏi, đầy kinh sợ.
"Tôi có thể ra lệnh cho Chiếc Gương hiển thị nhiều thứ," nàng trả lời, "và tôi có thể ột số người thấy cái mà họ mong muốn được thấy. Nhưng Chiếc Gương cũng sẽ hiện lên những thứ không được yêu cầu, và những thứ ấy thường kỳ lạ và có ích hơn những thứ mà chúng ta muốn thấy. Ông sẽ thấy gì, nếu ông để Chiếc Gương tự ý làm việc, tôi không thể nói trước được. Vì nó sẽ chiếu về những chuyện của quá khứ, những chuyện hiện tại và những chuyện có thể xảy ra. Nhưng cái mà người thấy được, thì thậm chí cả người thông thái nhất cũng không thể nói được nó là gì. Ông có muốn nhìn không?"
Frodo không trả lời.
"Và anh?" nàng nói, quay sang Sam. "Đây chính là điều mà những người các anh gọi là phép thuật. Tôi tin vậy; cho dù tôi không hiểu rõ họ muốn nói gì; và họ có vẻ như dùng cùng từ ấy để để nói về những mánh lới của Kẻ Thù. Nhưng cái này, nếu như anh muốn, là phép thuật của Galadriel. Anh đã chẳng nói là muốn thấy phép thuật của người Elves ấy sao?"
"Tôi đã nói vậy," Sam nói, run rẩy giữa sợ hãi và tò mò. "Tôi sẽ thử nhìn, Công Nương ạ, nếu như bà cho phép."
"Và tôi sẽ không có gì phàn nàn nếu được nhìn thoáng qua hình bóng quê nhà," anh nói riêng với Frodo. "Dường như tôi đã rời khỏi đó lâu khủng khiếp rồi. Nhưng đấy, dường như tôi không chỉ trông thấy những ngôi sao, hoặc là một cái gì đó mà tôi không hiểu được."
"Không hẳn thế," Công Nương nói với một nụ cười dịu dàng, "Nhưng đến đi nào, anh sẽ nhìn và sẽ thấy những gì anh có thể thấy. Đừng chạm vào mặt nước!"
Sam leo lên chân bệ và trườn qua cái bể. Mặt nước có vẻ đặc và đen. Những ngôi sao phản chiếu lấp lánh bên trên nó.
"Chỉ là những ngôi sao, tôi nghĩ thế," anh nói. Thế rồi anh há hốc mồm, vì những ngôi sao lại chuyển động. Nhưng thể một tấm màn đen vừa được kéo đi, Chiếc Gương chuyển sang màu xám, và trở nên trong vắt. Ánh mặt trời chiếu sáng, và những cành cây di rung động đong đưa trong gió. Nhưng trước khi Sam có thể nhận thức rõ được là mình nhìn thấy cái gì, thì ánh sáng tắt đi; và bây giờ anh nghĩ rằng anh thấy Frodo với một khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm ngủ thiếp đi dưới một vách đá khổng lồ tăm tối. Rồi có vẻ như ông đang đi dọc theo một con đường tối, và leo lên một cầu thang xoắn dài vô tận. Thình lình anh thấy là mình đang vội vã nhìn theo một cái gì đó, nhưng anh không biết đó là cái gì. Giống như là một cơn mộng, cảnh tượng trước mặt anh bị nhấc đi và anh lại thấy những hàng cây trở lại. Nhưng lần này chúng không ở quá gần, và anh có thể thấy những gì đang diễn ra: chúng không rung động trong gió, chúng đang ngã xuống, đâm sầm xuống mặt đất.
"Ôi!" Sam kêu lên bằng một giọng thảng thốt. "Đấy là điều mà Ted Người Cát kẻ chuyên đốn cây không nên làm. Không nên đốn ngã những cây ấy: đó là đại lộ phía sau Khu Xưởng phủ bóng xuống con đường Bên Bờ Nước. Ước gì tôi gặp Ted nhỉ, tôi sẽ đốn ngã hắn!"
Nhưng bây giờ thì Sam nhận thấy rằng Khu Xưởng Cũ đã biến mất, và một toà nhà bằng gạch đỏ to lớn vừa được dựng lên tại nơi nó từng đứng. Có rất nhiều người đang bận rộn làm việc. Bên cạnh đó là một ống khói cao. Khói đen có vẻ như đang cuộn lên thành một đám mây trên bề mặt của Gương.
"Ở Quận đang tiến hành một công việc ma quỷ gì đó," anh nói. "Elrond biết điều này khi ông định gửi ông Merry về." Rồi chợt Sam thốt lên một tiếng và nhảy lùi ra xa. "Tôi không thể ở đây," anh cất tiếng hoang dại. "Tôi phải về nhà. Họ đang đào Dãy Bagshot lên, và ông già tội nghiệp của tôi đang đi xuống đồi với đồ đạc của ông trên một chiếc xe ba gác. Tôi phải về nhà!"
"Anh không thể đơn độc trở về nhà được," Công Nương nói. "Anh đã không muốn đi về nhà mà không có chủ ông trước khi anh nhìn vào Chiếc Gương, và rồi anh đã biết về những chuyện ma quỷ có thể đang diễn ra ở Quận. Hãy nhớ rằng Chiếc Gương sẽ chiếu lên nhiều thứ, và không phải chỉ là những chuyện đã xảy ra. Một số chuyện chẳng bao giờ xảy ra, trừ phi một số người thấy trước được cảnh tượng này rời khỏi đường đi của mình để ngăn chặn nó. Trong vai trò một người hướng dẫn thì Chiếc Gương rất nguy hiểm."
Sam ngồi trên nền đất và úp đầu vào tay. "Tôi ước gì mình đã chẳng bao giờ đến đây, và tôi không muốn thấy thêm phép thuật gì nữa," anh nói và lại chìm vào im lặng. Sau một lúc anh lại nói một cách mệt nhọc, như thể đang vật lộn với những giọt nước mắt.
"Không, tôi sẽ đi về nhà theo con đường dài cùng với ông Frodo, hoặc sẽ không bao giờ trở về." Anh nói. "Nhưng tôi hi vọng là mình sẽ trở về vào một ngày nào đó. Nếu như những gì tôi thấy trở thành sự thật, thì sẽ có ai đó thấy nó tận mắt."
"Ông không muốn nhìn sao, Frodo?" Công Nương Galadriel nói. "Ông không muốn thấy phép thuật của người Elf và đã cảm thấy hài lòng."
"Bà khuyên tôi nên nhìn vào sao?" Frodo hỏi.
"Không," nàng nói. "tôi không tư vấn cho ông theo cách này hay cách khác. Tôi không phải là một nhà tư vấn. Ông có thể học được những cái gì đó, và dù cái ông thấy là tốt đẹp hay ma quỷ, thì nó vẫn có thể có lợi, nhưng cũng có thể không . Nhìn thấy được có thể là tốt mà cũng là xấu. Song tôi nghĩ, Frodo ạ, rằng ông đủ can đảm và trí khôn để mạo hiểm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...