Trên trời cao.
Đám Vương Giả, Đại Đế của Địa Linh Điện, đều tụ tập tại một chỗ.
Dù vậy, hơn mười người còn lại, vẫn không cảm thấy một tia cảm giác an
toàn, trên mặt tràn ngập oán giận, kinh hãi và biểu tình khủng hoảng.
Trên sân, bầu không khí lâm vào tĩnh mịch và đè nén.
Những Vương Giả và Đại Đế may mắn còn sống của Địa Linh Điện, trên trán
ứa ra mồ hôi lạnh, không ít người trong lòng cảm thấy hối hận và tuyệt
vọng.
Nếu như thời gian quay trở lại trước khi Triệu Phong sắp sửa “đại khai
sát giới, bọn hắn nhất định sẽ trốn thật xa, tuyệt đối không muốn là
địch nhân chính diện với thiếu niên như ác mộng này.
Thế nhưng.
Lúc này Triệu Phong đã tiến vào trạng thái đại khai sát giới, cho dù bọn hắn trốn chạy khắp nơi, cũng không có cơ hội.
Cho đến tận lúc này, không còn người nào dám hoài nghi Triệu Phong có năng lực này hay không nữa.
- Triệu Phong, ngươi ngàn vạn lần không nên kích động, nếu như giết hết
những người này, đối với ngươi, thậm chí là cả Vạn Thánh Tông, cũng đều
không có lợi gì…
Bên phía Vạn Thánh Tông, đám Hư Thần Cảnh cao tầng như Linh Quỳnh Đại
Đế, đều cảm thấy trong lòng không yên, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh một
phen.
Bất kể nói thế nào đi nữa, Địa Linh Điện cũng là siêu cấp đại Tông Tam Tinh.
Mà muốn đạt tới Tông phái Tam Tinh, điều kiện tiên quyết chính là phải có lực lượng uy hiếp cấp bậc “Huyền Quang Cảnh”.
Những Vương Giả, Đại Đế trước mắt, chỉ là một phần thế lực của Địa Linh Điện mà thôi.
Triệu Phong tay cầm Tỏa Thiên Cung, mắt trái tập trung vào đám người Địa Linh Điện, thần sắc trên mặt không có một tia dao động, nhưng sát khí
ẩn hiện trên người, lại không hề tiêu tán.
Triệu Phong không giống Nam Cung Thánh, hắn không phải là người thị sát.
Nhưng lúc địch nhân muốn giết hắn đoạt bảo, hắn cũng sẽ không nhân từ nương tay chút nào.
- Dù sao cũng đã giết một nửa rồi.
Triệu Phong mặt không biểu tình, trong huyết mạch tả đồng xuất hiện một mảnh tinh quang màu tím xoay tròn.
Ba vị Đại Đế của Vạn Thánh Tông, đều chua xót vô lực.
Từ đầu tới cuối, bên phía Vạn Thánh Tông đều ngây dại, trơ mắt nhìn
Triệu Phong đơn thương độc mã, tàn sát đội hình cường đại của Địa Linh
Điện.
Trong Tông môn.
Những đệ tử thành viên quen thuộc Triệu Phong như Khổng Phỉ Linh, Hoàng
Vân Hổ, Liễu Thiên Phàm, Quảng sư huynh, đều có cảm giác bản thân như
nằm mộng.
- Nói với ta… Đây không phải là sự thật đi…
- Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Nhất là Quảng sư huynh đã từng đối địch với Triệu Phong, cùng với đám
người Liễu Thiên Phàm, lại càng không rét mà run, thanh âm run rẩy, nói
năng lộn xộn.
Lúc Triệu Phong mở miệng, đám người Địa Linh Điện đều lâm vào tuyệt vọng sụp đổ.
Đúng vậy, dù sao cũng đã tàn sát một nửa rồi, một nửa còn lại, Triệu Phong cũng không cần phải tiếc rẻ.
- Thật sự là không thể ngăn cản sao?
Đại Đế kim bào “Trương Huyền Động”, trong lòng cũng thấy vô lực.
Thân là Đại Đế đỉnh phong, hắn cũng không úy kỵ chính diện tác chiến Triệu Phong, cho dù là phần thắng không lớn đi nữa.
Triệu Phong biểu hiện ra tốc độ và thân pháp, ngạo thị cấp độ Đại Đế,
hắn cũng không bắt kịp. Mà huyết mạch tả đồng của đối phương, tuyệt đại
đa số Đại Đế, đều khó có thể ngăn cản được.
Thế nhưng, vấn đề là.
Triệu Phong nhất định sẽ giết sạch những Vương Giả và Đại Đế khác, như
vậy thì mới có thể ra tay với Đại Đế đỉnh phong “Trương Huyền Động” có
thực lực mạnh nhất.
Ngày xưa, tại Thương Hải, Tả Đồng Thiên Quân thời kỳ đỉnh phong, chỉ
trong mười nhịp hô hấp, là có thể diệt sát Đại Đế đỉnh phong.
Triệu Phong lúc này chỉ cách thời điểm đỉnh phong một chút, chủ yếu là phương diện linh hồn.
Nhưng dù vậy, nếu như hắn toàn lực ra tay, thì cho dù là Đại Đế đỉnh
phong đi nữa, trong vòng trăm chiêu, cũng nắm chắc có thể diệt sát.
- Thật sự là quá cường đại.
Thiết Li Thiên trên bầu trời hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
- Huyết mạch Huyết Ma Dương hoàn mĩ, luyện thể Lôi đạo bá đạo mạnh mẽ,
huyết mạch tả đồng siêu việt hết thảy. Nếu như kẻ này có thể trở về
Thiết gia, ngày sau nhất định sẽ là chúa tể Đại Lục Vực, trở thành nhân
vật mang vận mệnh Chí Tôn.
Thế nhưng, Thiết Li Thiên lại không nắm chắc có thể thuyết phục Triệu Phong quay trở về Thiết gia.
Tiềm lực và thực lực khủng bố như vậy, cho dù là Thái Thượng Trưởng lão
Huyền Quang Cảnh của Thiết gia, tự mình đến đây thỉnh, cũng chưa chắc
thành công.
Ngay lúc toàn trường đang căng thẳng như dây đàn.
Vụt...
Từ phương xa truyền đến một luồng sức mạnh to lớn khôn cùng, lực áp Đại
Đế, thậm chí ngay cả Đại Đế đỉnh phong cũng phải kinh hãi.
Chỉ trong thoáng chốc, các loại lực lượng trong thiên địa, đều lâm vào ngưng trệ và rung động một cách khó hiểu.
- Dừng tay!
Một thanh âm nam tử uy nghiêm, vang vọng trời mây, đồng thời phủ xuống phương diện linh hồn và vật chất.
Hai đội nhân mã tại nơi này, bao gồm cả Thiết Li Thiên, đều cảm thấy thể xác và tinh thần run lên.
- Đó là…
Mạnh như Đại Đế đỉnh phong “Trương Huyền Động”, cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Luồng khí tức đó, e rằng đã chạm đến cấp độ Huyền Quang Cảnh rồi.
Sắc mặt Triệu Phong thoáng run, luồng khí tức uy thế của người đó, vô
cùng kinh thế hãi tục, không hề thua kém Tử Vong Đại Đế ngày xưa, mà ở
một phương diện nào đó, dường như còn có phần nhỉnh hơn.
Nếu như chủ nhân của luồng khí tức này, đến từ Địa Linh Điện, vậy thì có chút khó giải quyết rồi.
Nhưng đồng thời, Triệu Phong cũng cảm thấy luồng khí tức này có chút quen thuộc.
- Thật tốt quá…
Đại Đế kim bào “Trương Huyền Động” lộ ra ý mừng, dường như đã nhận ra thân phận của người tới.
Cùng lúc đó, cách ngoài mấy ngàn dặm.
- Hi vọng còn kịp…
Một nam tử kim bào uy nghi quý phái, mang theo một đạo Long Văn to lớn,
khí tức Long vận Vương triều, bao trùm cả tám phương thiên địa.
Nam tử uy nghi này, khiến cho vô số sinh linh trên lãnh thổ Vương triều, đều phát ra sự phủ phục, quỳ bái xuất phát từ bản năng.
- Thì ra là Nam Phong vương.
Huyết mạch tả đồng của Triệu Phong, dù cách rất xa, nhưng vẫn nhận ra thân phận của người đến.
- Kẻ thống trị của Thiên Phong Đại Đảo Vực, khó trách khí tức và số mệnh Vương triều lại cường đại như vậy.
Thiết Li Thiên của Thiết gia, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Luận tốc độ, Nam Phong vương không hề thua kém Triệu Phong, rất nhanh đã đến Vạn Thánh Tông.
- Còn may.
Ánh mắt của Nam Phong vương rơi xuống trên người Triệu Phong, phát hiện đối phương vẫn bình yên vô sự thì mới thở phào một hơi.
Lần này hắn vội vàng đuổi tới, là vì biết được một tin tức, đó là Triệu
Phong gặp phải nguy cơ, bị đám Vương Giả Đại Đế của Địa Linh Điện vây
sát.
Sau khi biết được tin này, hắn ngay cả việc trùng kích Huyền Quang Cảnh, cũng tạm thời buông bỏ, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới đây.
Dù sao đi nữa.
Hắn cũng từng thiếu Triệu Phong một cái nhân tình, nếu như đối phương cứ như vậy mà ngã xuống, trong lòng hắn cũng khó mà yên ổn được.
Còn nữa, đây cũng chưa hẳn chỉ là hoàn trả nhân tình, mà còn là một cơ hội để mượn sức Triệu Phong.
Chẳng qua.
Khi Nam Phong vương đuổi đến Vạn Thánh Tông, thì lại mơ hồ phát hiện, tình huống có gì đó không đúng.
Triệu Phong vẫn bình yên vô sự, tay cầm Tỏa Thiên Cung, ánh mắt lạnh
lùng, dáng vẻ trầm tĩnh, đứng đối diện với đám người Địa Linh Điện.
Ngược lại.
Bên phía Địa Linh Điện, cả đám đều lộ vẻ mặt khủng hoảng và kinh hãi, rất nhiều Đại Đế và Vương Giả đều trọng thương.
Nhưng Vương Giả và Đại Đế này, tập trung tại một chỗ, bất an đề phòng,
đối mặt với thiếu niên tóc tím kia, lại không có chút cảm giác an toàn
nào.
Thậm chí, Nam Phong vương còn mơ hồ ngửi thấy một vài tia khí tức linh hồn Hư Thần Cảnh đã ngã xuống.
- Nam Phong vương, ngài tới rất đúng lúc, mau cứu chúng ta…
- Tên điên này, đã tàn sát một nửa cường giả Hư Thần Cảnh của chúng ta, còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.
Bên phía Địa Linh Điện, Trương Huyền Động và hai ba vị Đại Đế còn lại, đều cầu xin giúp đỡ.
Nhất là Đại Đế kim bào “Trương Huyền Động”, dường như có quen biết Nam Phong vương, hơn nữa xem ra quan hệ cũng không tệ lắm.
Đám Vương Giả Đại Đế của Địa Linh Điện cầu xin giúp đỡ, Nam Phong vương
thoáng cái sững sờ, một lúc lâu sau, mới lộ ra biểu tình giống như bị
mắc nghẹn.
- Các ngươi… Xin giúp đỡ?
Khuôn mặt Nam Phong vương thoáng run rẩy, ánh mắt đảo qua đám người Địa Linh Điện, sau đó dừng lại trên người Triệu Phong.
Triệu Phong mặt không đổi sắc, trong mắt ẩn hiện sát khí, hiển nhiên là một bên cường thế.
Đám người Địa Linh Điện thì kinh hồn bạt vía, sợ hãi bất an, đều đem toàn bộ hi vọng gửi gắm trên người Nam Phong vương.
- Nam Phong vương, chúng ta đã quen biết mấy trăm năm, mau hỗ trợ cản
tên điên này lại. Trương mỗ sẽ thiếu ngươi một cái nhân tình.
Đại Đế kim bào “Trương Huyền Động” lời nói đầy vẻ khẩn thiết.
Hắn và Nam Phong vương, mặc dù quan hệ không tính là mật thiết, nhưng cũng xem như quen thuộc.
Tại hải vực phụ cận Đại lục, Đại Đế đỉnh phong cũng không nhiều, ít nhất đều nhận thức nhau.
Lúc này.
Phần đông ánh mắt tại đây, đều dừng lại trên người Nam Phong vương.
Nam Phong vương chính là nhân vật mang tính mấu chốt.
Đầu tiên, hắn là kẻ thống trị cao nhất tại Thiên Phong Đại Đảo Vực.
Tiếp đó, thực lực của hắn, so với bất kỳ Đại Đế đỉnh phong nào, cũng đều mạnh hơn, bản thân còn có số mệnh Vương triều, nội tình vô cùng hùng
hậu.
Mọi người đều không nghi ngờ, Nam Phong vương có thực lực và tư cách này hay không.
- Triệu huynh đệ, chỉ mới không gặp không lâu, ngươi đã có thể giết cho
những đồng đạo Vương Giả, Đại Đế của Địa Linh Điện đến thảm như vậy.
Sắc mặt Nam Phong vương có vài phần cổ quái, cười khổ nhìn về phía Triệu Phong.
Hắn vốn muốn đến đây để “cứu viện” Triệu Phong, không ngờ lại chứng kiến một màn như vậy.
Rốt cuộc là ai mới cần cứu viện?
- Nam Phong vương, ngươi… Các ngươi biết nhau?
Đám người Đại Đế kim bào “Trương Huyền Động” đều ngẩn ra, vẻ mặt cả đám càng trở nên khó coi hơn.
Đánh giết nửa ngày, cuối cùng mới có cảm giác “Long Vương miếu bị nước cuốn trôi” (*).
(*) người nhà đối đầu nhau.
Kết quả này, khiến đám người Trương Huyền Động, không biết có tư vị như thế nào.
- Vương gia có điều còn chưa biết. Những kẻ này tới đây giết ta trước,
ta mới đại khai sát giới với bọn chúng. Hơn nữa trước khi ra tay, ta đã
nhắc nhở bọn chúng rồi.
Triệu Phong thu hồi “Tỏa Thiên Cung”, chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra, bên phía Địa Linh Điện, nhất thời im lặng, trong lòng hối hận không thôi.
Trước khi ra tay, Triệu Phong đã từng cảnh cáo bọn họ: Ta không muốn đại khai sát giới.
Chỉ là những người này, lúc ấy còn cười nhạt, khinh thường Triệu Phong.
- Triệu huynh đệ, có thể cấp cho ta mặt mũi, trước hết bỏ qua cho bọn
hắn một đường sống không? Việc này qua đi, bổn Vương sẽ mời ngươi đến
phủ làm khách.
Nam Phong vương vẻ mặt chua xót, dùng thần niệm truyền âm.
- Có thể, nhưng những kẻ này cần phải hứa hẹn, về sau không được phạm đến Vạn Thánh Tông, cũng không thể đối địch với ta.
Triệu Phong gật gật đầu.
Hắn không phải là người thị sát, những người này đã bị tàn sát một nửa, năng lực uy hiếp cũng không còn.
Thiên Phong Đại Đảo Vực là phạm vi quản hạt của Nam Phong vương, có lẽ nên nể mặt hắn một chút.
Đám người Địa Linh Điện nghe vậy, nhất thời như trút bỏ được gánh nặng.
- Lời hứa hẹn này, chúng ta chỉ có thể cam đoan bản thân làm được, không thể đại biểu cho toàn bộ Địa Linh Điện.
Đại Đế kim bào “Trương Huyền Động” của Địa Linh Điện, trịnh trọng hồi đáp.
Mặc dù hắn là Đại Đế đỉnh phong, nhưng ở Địa Linh Điện, lời nói cũng không có quyền quyết định một trăm phần trăm.
Đối với điều này, Triệu Phong cũng hiểu, chỉ cần những kẻ này có thể hứa hẹn là được rồi.
Mà Nam Phong vương, cùng với phần đông cường giả của Vạn Thánh Tông ở đây, đều có thể làm chứng.
Vụt vụt vụt...
Không lâu sau, đám Vương Giả, Đại Đế của Địa Linh Điện, đều trọng thương chật vật rút đi.
Đám Vương Giả Đại Đế này, sắc mặt tràn ngập hối hận, trong lòng tràn ngập không cam lòng.
- Mặc dù chúng ta không làm gì được tên Triệu Phong kia, cũng hứa hẹn là sẽ không đối địch với hắn. Nhưng chỉ cần đợi Thái Thượng Trưởng lão
Huyền Quang Cảnh xuất quan, đối phó với một tiểu tử Vương Giả, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Đám người Địa Linh Điện còn sống sót, có không ít người đều phẫn hận nghẹn khuất.
- Triệu Phong giết chết nhiều Vương Giả, Đại Đế của Địa Linh Điện như
vậy, sau khi lão tổ Huyền Quang Cảnh xuất quan, khẳng định sẽ không tha
cho hắn…
Trong lòng Cô Triều Chí thầm nghĩ.
Nhưng không biết tại sao, mỗi khi nghĩ đến thiếu niên đó, trong lòng hắn lại có một bóng ma sợ hãi và bất an khó hiểu.
Vạn Thánh Tông, trên bầu trời của sơn môn.
- Đến lúc rời đi rồi.
Thân ảnh kim sắc của Triệu Phong, đứng giữa không trung, nhìn quét qua
sơn môn Vạn Thánh Tông, vừa cảm thấy quen thuộc vừa cảm thấy xa lạ.
Vương triều, đám người Linh Quỳnh Đại Đế cũng không cảm thấy ngoài dự liệu, ngược lại thở phào một hơi.
Vạn Thánh Tông an phận tại nơi này, khẳng định không thể giữ chân Tiềm
Uyên chi long như Triệu Phong. Hơn nữa, Tử Phát Song Tà đã đắc tội với
nhiều thế lực siêu cấp như vậy, một cái Tông phái Nhị Tinh, chắc chắn
không thể bảo vệ được.
- Triệu Phong ngày xưa đã không còn. Ta tên Triệu Phong, Tả Đồng Thiên Quân của Thương Hải – Chính là tên của ta.
Một thanh âm trong trẻo, vang vọng khắp thiên địa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...