Lúc Lạc Tôn rời đi, bỗng nhiên thân hình cứng đờ, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Bởi vì.
Tiếng cảnh cáo của Triệu Phong, chính là vang lên trong đầu hắn.
Hơn nữa, trước đó, hắn không hề cảm thấy có dấu hiệu rõ ràng nào.
Có thể làm được điều này, chứng tỏ, đối phương ít nhất tại phương diện linh hồn, còn cao hơn hắn một bậc.
- Tiểu tặc tử Chân Chủ Cấp… Ngươi cho rằng bằng vào trợ lực của một Vương Giả, là có thể uy hiếp được lão giả ta sao?
Lạc Tôn mạnh mẽ đè xuống sự kinh hãi trong lòng, sắc mặt thâm trầm.
Thần niệm của hắn truyền âm, khóa không rơi vào trong tay Triệu Phong, nhưng lại không thể xuyên thấu đến phương diện linh hồn của Triệu Phong.
Một màn này, khiến trong lòng hắn run sợ không thôi.
Không ngờ hắn lại không thể tiếp xúc phương diện linh hồn của Triệu Phong, cảm giác đó, giống như đối phương là một biển chết lặng lẽ.
Mặc dù Lạc Tôn là người tác phong bá đạo, nhưng nội tâm lại rất thận trọng tỉ mỉ.
Trên người Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu, có đủ loại dấu hiệu không thể nắm bắt, khiến trong lòng hắn sinh ra kiêng kỵ rất lớn.
Hơn nữa, Lạc gia trước mắt, còn chưa thể trực tiếp ra tay với Triệu tộc.
- Vậy thì thử xem.
Triệu Phong nhắm mắt lại, dáng vẻ hời hợt không để tâm.
- Hừ! Tiểu tử ếch ngồi đáy giếng, thế cục thật sự tại Đại Càn Vương triều, chỉ một Vân Lĩnh Triệu tộc nho nhỏ, ngay cả một quân cờ cũng không xứng. Cho dù là Vạn Thánh Tông ở thời kỳ đỉnh phong, cũng là tồn tại hết sức nhỏ nhoi, nhưng hiện nay…
Lạc Tôn đứng ngạo nghễ trên tầng mây, khóe miệng nhếch lên một tia lãnh ý.
Trong lúc mơ hồ, hắn có cảm giác lời nói của hắn khiến đối phương không thể đáp trả được, hết sức ưu việt.
Lạc Tôn dùng phương thức của hắn, để “cảnh cáo” và “phản kích” đối phương, khiến tâm lý của Triệu Phong tan ra.
Trong thế cục của Đại Càn Vương triều, Lạc gia và Triệu tộc, đều không tính là gì. Ngay cả Vạn Thánh Tông đã xuống dốc, cũng không có bao nhiêu quyền lên tiếng.
Lạc Tôn hắn, lại kết giao với Bát hoàng tử của Đại Càn Vương triều.
Hoàng tộc Đại Càn, mới là chúa tể Đại Lục Vực, là kẻ thống trị tối cao của những Hải Vực xung quanh.
- Lạc Tôn, khá lắm.
Trong lòng Triệu Phong thoáng rung động.
Tên Lạc Tôn này, không chỉ thiên phú tuyệt hảo, mà tại thời đại mạnh mẽ đỉnh phong này, không ngờ lại có thể lăn lộn đứng tại vị trí cao.
Tài năng và tiềm lực của hắn, thậm chí còn được người của Hoàng tộc xem trọng.
- Triệu Phong.
Trong lời nói của Lạc Tôn, tràn ngập bá đạo tự tin:
- Bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp… Bằng không, ngươi và Triệu tộc, nhiều nhất chỉ cầm cự được một năm. Có lẽ, ngươi có thể được Vạn Thánh Tông che chở, sống tạm được một thời gian, nhưng cuối cùng, cũng sẽ chết hận trong dòng chảy lịch sử mà thôi.
Triệu Phong nghe vậy, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một tia kỳ quái.
Rõ ràng là hắn đang cảnh cáo đối phương, kết quả là tên Lạc Tôn này lại phản kích, trước là nói về Vương triều đại cục, sau lại bảo hắn quay đầu là bờ.
Phảng phất như Lạc Tôn là kẻ chiến thắng trong lịch sử vậy.
Triệu Phong khoanh chân mà ngồi, không nói gì thêm nữa.
Lời cảnh cáo, hắn đã nói rồi, nghe hay không là việc của đối phương.
Chẳng qua, xem ra sự tự tin của Lạc Tôn rất lớn, hẳn là không nghe lọt rồi.
Giữa bầu trời.
Lạc Tôn có vài phần âm trầm, hướng về phía Lạc gia mà bay đi.
Tâm tính và ý chí của Triệu Phong rất cứng rắn, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Lời nói vừa rồi của Lạc Tôn, là muốn làm tan ra ý chí chiến đấu của Triệu Phong.
Nhưng ngược lại, Triệu Phong không hề đổi sắc, thậm chí còn lười tranh luận với hắn.
- Tiểu tử kia, rốt cuộc có chỗ dựa gì?
Lạc Tôn mơ hồ cảm thấy một tia thất bại.
Lúc này, hành động nhằm vào Triệu tộc, là do hắn chủ động xung phong giết giặc, âm thầm khống chế.
Nhưng kết quả cuối cùng, lại là thất bại tơi tả trở về.
Nghĩ đến chuyện hắn đường đường là thanh niên đệ nhất thiên tài tại Thiên Phong Đại Đảo Vực, vậy mà lại phải cam chịu nhục nhã trước mặt một thiếu niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi.
Loại cảm giác khuất nhục uất ức này, khiến trong lòng hắn vô cùng nghẹn khuất.
Luận tuổi tác, Triệu Phong mười bốn mười lăm tuổi, còn không bằng một nửa tuổi của hắn.
- Lạc huynh.
Lúc tiếp cận Lạc gia, trên bầu trời đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió, theo đó là sức mạnh to lớn của Vương Giả chấn động.
- Bát hoàng tử.
Sắc mặt Lạc Tôn thoáng hòa hoãn lại, nhìn nam tử một thân trường bào cẩm long, dáng vẻ tao nhã trước mắt.
- Lạc huynh, thế nào rồi? Lần này hành động không thuận lợi?
Bát hoàng tử cũng nhìn ra được sắc mặt của Lạc Tôn có gì đó không đúng.
Hai người giao tình không tệ, Lạc Tôn cũng không giấu diếm, liền đem mọi chuyện kể lại một phen.
- Như vậy xem ra, tiểu tử Triệu Phong kia quả thật không đơn giản. Từ sau khi đánh một trận cùng với Tân Vô Ngân, ta chưa từng thấy Lạc huynh suy sụp như vậy bao giờ.
Ánh mắt Bát hoàng tử lóe lên, thấp giọng nói.
Từ vẻ mặt mà xét, bộ dạng của Lạc Tôn lúc này, quả thật nghẹn khuất không khác gì lần trước.
- Tân Vô Ngân.
Lạc Tôn lẩm bẩm cái tên này, trong mắt lóe lên vẻ ngoan lệ, bộc phát chiến ý cường đại:
- Chờ sau khi giải quyết xong tiểu tử này, ta sẽ đi khiêu chiến hắn lần nữa.
Bát hoàng tử biết, thất bại nửa năm trước, chính là sỉ nhục lớn nhất của Lạc Tôn.
Không đến mười chiêu, Lạc Tôn đã bị một Nửa bước Vương Giả đánh bại.
- Sau khi phân tích, ta đoán rằng Tân Vô Ngân kia, hẳn đã tận lực áp chế tu vi của mình tại cảnh giới Nửa bước Vương Giả, không muốn đột phá Vương Giả. Dù sao đi nữa, ý cảnh của hắn, cũng đạt tới ngoài cấp bậc Đại Đế rồi.
Bát hoàng tử lên tiếng.
Đề cập đến Tân Vô Ngân, cũng là tiếc nuối lớn trong lòng hắn.
Thiên tài như vậy, Bát hoàng tử còn chưa kịp mời chào, đã bị “Tứ hoàng tử” thực lực mạnh nhất và có hi vọng cạnh tranh ngôi vị thái tử nhất thu phục làm khách khanh rồi.
- Hắn tận lực áp chế tu vi, thì có chỗ tốt gì, chẳng lẽ…
Lạc Tôn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
- Đúng vậy, là Không Gian Thần Huyễn.
Bát hoàng tử mỉm cười nói:
- Thông đạo kết nối với Không Gian Thần Huyễn, sẽ không ổn định nếu chịu tải Vương Giả Hư Thần Cảnh. Nhưng Nửa bước Vương Giả, lại có đến bảy thành xác suất thành công.
Phân tích như vậy cũng không có gì không hợp lý.
Tân Vô Ngân vì muốn yên ổn tiến vào “Không Gian Thần Huyễn”, cho nên đã áp chế tu vi tại cảnh giới Nửa bước Vương Giả rất lâu.
Vụt... Vụt...
Hai người sóng vai nhau, bay vào Lạc gia.
- Bát hoàng tử, ngươi và muội muội của ta tiếp xúc, cảm thấy thế nào?
Lạc Tôn đột nhiên bật cười.
Bát hoàng tử thân phận cao quý, nếu như muội muội của mình có thể gả cho hắn, điều này đối với bản thân và Lạc gia, cũng có lợi ích rất lớn.
Cho dù muội muội chỉ làm một Phi tử, thì Lạc gia cũng cam lòng.
- thủy Nhi cô nương, ta đã nhất kiến chung tình, không có gì để soi mói, chẳng qua…
Bát hoàng tử cười khổ một tiếng.
- Ồ? Chẳng lẽ thủy Nhi không đồng ý?
Lạc Tôn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Loại hôn sự liên quan đến việc sáp nhập với Bát hoàng tử, Lạc gia và ca ca như hắn, dường như chưa từng hỏi qua ý kiến của “Lạc Thủy Nhi”.
Trong suy nghĩ của Lạc Tôn.
Có thể gả cho Bát hoàng tử, cho dù chỉ làm thiếp, thì đối với một nữ tử thế gia, cũng là chuyện đến cầu còn không được.
Huống chi, Bát hoàng tử còn cam đoan, sẽ cố gắng để Lạc Thủy Nhi trở thành chính thất.
Lạc gia, trong một gian phòng khuê các.
- Phụ thân, ca ca, ta đã bao giờ đồng ý hối hôn? Các ngươi có từng hỏi qua ý kiến của ta chưa?
Một thiếu nữ tóc dài mặc trang phục bích thường, thấp giọng nói.
Thiếu nữ kia, làn da trắng nõn nà, thủy linh như tiên, không nhiễm bụi trần, phảng phất một dòng sông trong lành sau cơn mưa.
Đối mặt với lời nói u oán của thiếu nữ, Lạc Tôn và phụ thân nhìn nhau, chỉ trầm mặc không nói.
Đối với “Lạc Thủy Nhi”, phụ thân và Lạc Tôn đều cực kỳ yêu thương.
Thế nhưng.
Việc hối hôn, Lạc gia chủ và Lạc Tôn, lại không hỏi qua ý kiến của Lạc Thủy Nhi.
Bởi thế cho nên, Lạc Thủy Nhi bây giờ bị Triệu Phong viết cho một tờ Hưu thư, ngược lại thanh danh mất sạch.
Một loại tâm lý hổ thẹn, nổi lên tận đáy lòng hai người, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt.
So sánh với chuyện thiết lập quan hệ với Bát hoàng tử và hoàng tộc, thì chuyện này không đáng là gì. Lạc gia và Lạc Tôn đều không thể chống lại sự hấp dẫn chí mạng này.
Ngày tiếp theo.
Triệu Phong trở lại Triệu gia bảo, bản thân ở trong phòng, tiếp tục tham tu.
Sau khi tiêu diệt Ân gia, Triệu Phong đã tích lũy được một lượng lớn trân tài Thủy hệ và dược vật, đủ cho hắn tu luyện một đoạn thời gian rồi.
Lúc này.
Tu vi của hắn, đã đạt tới Chân Chủ Cấp đại thành, vẫn đang từng bước tiến bộ.
Nhưng “Kim Khôn Thánh Lôi Thể”, muốn đột phá tầng thứ tư, vẫn còn cần phải có một động lực thúc đẩy nhất định.
Thấy vậy.
Triệu Phong lại càng dồn nhiều tâm lực, trước hết tu luyện tăng cường “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết”.
Cảnh giới Phong Lôi Quyết càng cao, dùng Phong Lôi tôi thể càng hiệu quả.
Mấy ngày sau…
Tu vi của Triệu Phong, tiếp cận Chân Chủ Cấp đỉnh phong. “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” cũng tiếp cận tầng thứ tư đỉnh phong.
- Nửa tháng nữa, “Kim Khôn Thánh Lôi Thể” sẽ có hi vọng đột phá được tầng thứ tư. Trong hai tháng này, tu vi có khả năng khôi phục đến Đan Nguyên Cảnh.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Kế hoạch trùng tu, vẫn đâu vào đấy.
Chờ đến khi Triệu Phong khôi phục lại Hư Thần Cảnh, nội tình sẽ vượt qua kiếp trước, chuẩn bị để tương lai trùng kích “Huyền Quang Cảnh”, khi đó xác suất sẽ tăng lên nhất định.
Một ngày nọ…
Triệu Phong đang tu luyện, đột nhiên bị gián đoạn.
- Phong nhi, Lạc gia phái người đến, chỉ rõ đích danh muốn gặp ngươi…
Triệu gia gia vội vàng chạy tới.
- Lạc gia?
Triệu Phong đứng dậy, đi ra ngoài sân.
Một lát sau…
Trong đại sảnh của Triệu tộc, Triệu Phong gặp được một vài đại biểu của Lạc gia.
Bên phía Lạc gia, tổng cộng có ba người đến.
Người ở giữa là một lão giả Đan Nguyên Cảnh, mặt lớn béo phì, biết ăn nói, từ đầu tới cuối thao thao bất tuyệt.
- Triệu Phong, ta đại biểu gia chủ tới đây, muốn mời ngươi tham gia yến hội của Lạc gia, hợp thương (*) về việc hôn ước. Chuyện ngươi viết Hưu thư hối hôn, gia chủ cũng chỉ nói là ngươi nhất thời nổi lên tính tình trẻ con, không hề trách giận, nghe nói Lạc Thủy Nhi cô nương, còn có ấn tượng không tệ với ngươi nha…
(*) cùng thương nghị.
Lão giả mặt béo không ngừng lải nhải.
Triệu Phong và đám người Triệu tộc, đều hết sức kinh ngạc.
Đối với cái gọi là “Yến hội” đó, Triệu Phong tất nhiên không có hứng thú, cũng không muốn đi tham gia.
Hơn nữa yến hội đó, lại chỉ mời một mình Triệu Phong.
- Phong nhi, đây e rằng là âm mưu quỷ kế của Lạc gia.
Cao tầng Triệu tộc, đều tỏ vẻ lo lắng.
Triệu gia gia hoài nghi rằng, đây căn bản là một cái Hồng Môn Yến. (*)
(*) Chuyện Hạng Vũ mời Lưu Bang đi dự tiệc để giết.
- Về phần Lạc Thủy Nhi, ta đã viết hưu thư rồi, tại sao phải quan tâm?
Triệu Phong nhíu mày nói.
Thế nhưng lão giả mặt béo phì lại không chịu từ bỏ, muốn dùng ba tấc lưỡi của mình thuyết phục Triệu Phong, đồng thời hứa hẹn đủ tiền cảnh, mộng đẹp.
- Triệu mỗ cáo từ.
Triệu Phong cũng mặc kệ, trực tiếp bỏ mặc ba gã đại biểu của Lạc gia, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
- Tiểu bối, đừng vội càn rỡ.
Thấy tình huống như vậy, lão giả mặt béo phì, cuối cùng cũng nổi giận:
- Lạc gia ta mời ngươi là cho ngươi thể diện… Triệu tộc nho nhỏ, ở trước mặt Lạc gia ta, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Lão giả mặt béo một bên mắng chửi, một bên muốn loạn đả.
Triệu Phong mơ hồ hiểu ra kế sách của Lạc gia, nếu như đả thương những người này, Lạc gia sẽ có lý do để động võ.
Một lúc sau…
Phía chân trời truyền đến âm thanh xé gió, kèm theo đó là một luồng ý chí Nửa bước Vương Giả.
- Triệu Phong có ở đây không?
Một vị tướng lĩnh lam bào, phiêu phù trên khoảng không của Triệu tộc, trong tay xuất hiện một cái lệnh bài ngân quang rực rỡ.
Ô...ô...ô...n...g!
Lệnh bài khuếch đại hơn trăm trượng, xung quanh chập chờn Tử Long quang văn, một luồng Long Uy quân chủ huyền bí khó lường, xen lẫn với số mệnh Vương triều vũ nội, quấn chặt không rời.
- Vương Hầu Lệnh!
Một vài cao tầng của Triệu tộc, bao gồm cả lão giả béo phì, đều cảm thấy thể xác và tinh thần đại chấn.
Dưới Vương Hầu Lệnh, mọi người đều có cảm giác như đang đối mặt với “Quân Vương”, không khỏi sinh ra một loại cảm giác khuất phục theo bản năng.
- Bái kiến Vương Hầu đại nhân.
Cao tầng của Triệu tộc, cùng với đám người lão giả béo phì, vội vàng cung kính hành lễ, người có tu vi thấp, thậm chí còn quỳ xuống theo bản năng.
- Ta đây.
Triệu Phong vẻ mặt nghiêm túc đi tới.
- Triệu Phong, Vương Hầu phủ truyền ngươi đến làm khác.
Ánh mắt tướng lĩnh lam bào rơi xuống trên người Triệu Phong, thoáng mỉm cười, khá là khách khí.
- Vương Hầu phủ… Triệu kiến Triệu Phong đến làm khách?
Bên phía Lạc gia, ba người lão giả mặt béo, đều có cảm giác như bị nghẹn khuất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...