Hoành Vân Thập Tam Quốc, Tương Vân Quốc.
Thiên Nguyệt Sơn, trên một tòa cô phong xanh ngắt, Triệu Phong đứng lặng trong gió núi, quan sát cả sơn môn Hiểu Nguyệt Tông. Cảnh tượng nhất
phái trên dưới ngay ngắn chỉnh tề, khiến cho hắn hưởng thụ sự an bình
tường hòa ngắn ngủi.
Xa cách nhiều năm như vậy, trong sơn môn vẫn như cũ có không hề ít gương mặt quen thuộc.
Những gương mặt quen thuộc này, không ít người năm xưa chính là đệ tử ở
tầng dưới chót của Tông môn, nhưng mà nay, rất nhiều người đã là cao
tầng Tông môn rồi.
Triệu Phong thấy được Lâm Phàm, ngày xưa là đệ nhất nhân Ngoại môn, hiện tại đã là Phó Đường chủ Nội môn, tu vi Nửa bước Chân Linh Cảnh.
Trong trí nhớ, nàng thiếu nữ trẻ tuổi Nhiễm Tiểu Uyển hay e thẹn kia,
hiện tại cũng đã trở thành một vị nữ Trưởng lão đoan trang thanh lệ bên
trong Tông môn.
Hai người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, ngày xưa cùng đi ra từ môn hạ
Quảng Quân Hầu, hiện tại cũng đã trở thành hai Chấp sự Nội môn.
Hiện tại chỉnh thể thực lực Hiểu Nguyệt Tông, đã tương đương Tông phái Bán tinh bình thường rồi.
Bên trong Tông môn, Trưởng lão hoặc Đường chủ cấp bậc Chân Linh Cảnh đã nhiều tới hơn hai mươi người.
Tại một góc Hiểu Nguyệt Tông, một gã nam tử huyền y uống đến mức say
không biết trời đất, thế nhưng cả Hoành Vân Thập Tam Quốc này, không có
một ai dám khinh thị hắn.
Hắn là cường giả Chân Chủ Cấp tọa trấn Hiểu Nguyệt Tông, Thiết Tiêu Chân Chủ!
Một vị Chân Chủ Cấp còn lại của Hiểu Nguyệt Tông, chính là kẻ có được Thiên U Đồng, Lâm Thông!
Hai đại Chân Chủ này cũng đều là bị Triệu Phong nô dịch, hoặc là ký kết Huyết Chi Khế Ước.
Trên thực tế, ngay khi Triệu Phong phản hồi Thanh Hoa Vực, Lâm Thông cùng Thiết Tiêu Chân Chủ đều có cảm ứng nhất định.
Lâm Thông là đến từ Minh Tâm Chủng, Thiết Tiêu Chân Chủ là do Huyết Chi Khế Ước.
- Triệu sư đệ!
Một cái thanh âm nam tử dương cương từ bên cạnh chợt truyền đến.
Người tới, chính là Dương Càn, đương kim Tông chủ Hiểu Nguyệt Tông, đại nhân vật danh chấn Hoành Vân.
- Dương sư huynh!
Triệu Phong có chút cười.
Dương Càn cùng hắn cũng đều xuất thân từ môn hạ Đại Trưởng lão Hiểu
Nguyệt Tông. Năm đó, quan hệ sư huynh đệ hai người coi như hòa thuận vô
sự.
- Triệu sư đệ, lần này trở về, ngươi cùng trước kia tựa hồ có chút bất đồng a!
Dương Càn hơi chút cổ quái nói.
Trong mắt Dương Càn, Triệu Phong là một tên cuồng nhân tu luyện, lần
trước mỗi lần khi hắn trở về, cũng đều là vô cùng gấp gáp rời đi.
Mà lần này, Triệu Phong trở về hơn mười ngày, phần lớn thời điểm đều là một bộ dáng an bình nhàn nhã.
Từ khi trở về, Triệu Phong không có tu luyện, thăm thú khắp nơi chung
quanh, phối hợp khuôn mặt có chút bệnh trạng của hắn, thì lại giống như
một kẻ có bệnh nan y hồi hương dưỡng bệnh nhiều hơn.
Triệu Phong cười cười, cũng không có giải thích gì cả.
Sau đó, Triệu Phong cùng Dương Càn đi dạo một vòng quanh Hiểu Nguyệt Tông.
- Bái kiến Tông chủ!
Trên đường đi, một ít thành viên hoặc đệ tử Tông môn đều cung kính hành lễ với Dương Càn.
Có một vài đệ tử mới nhập môn, không biết Triệu Phong, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá.
Còn các người cũ nhận thức Triệu Phong, thì trong ánh mắt cũng đều tràn
ngập sự kính sợ cùng ngưỡng mộ. Ý tôn kính kia, mơ hồ còn cao hơn cả
Tông chủ nữa.
Sau đó, Triệu Phong cùng hai vị Phó Đường chủ ngày xưa vừa là sư phó vừa là bằng hữu Trương lão, Quan lão cùng nhau chơi cờ, hàn huyên một ít
chuyện cũ năm đó.
Trong lời nói, hai lão vẫn có chút tiếc hận đối với việc Triệu Phong năm đó không có tiến quân Trận đạo hoặc Luyện đan.
Thời điểm hoàng hôn, Triệu Phong cùng Dương Càn đi tới phủ đệ Đại Trưởng lão.
Một tay cánh tay vốn không trọn vẹn của Đại Trưởng lão, lúc này đã được một cánh tay kim chúc ngân thanh sắc thay thế.
Cái này chính là Hắc Ám Quang Luân mà lần trước Triệu Phong trở về, luyện chế cho sư tôn.
Hiện tại, tu vi Đại Trưởng lão cách Chân Chủ Cấp cũng chỉ kém có nửa
bước, có được Hắc Ám Quang Luân đặc chế này, thậm chí có thể cùng Chân
Chủ Cấp chiến một trận.
Lần này Triệu Phong trở về, cũng không có nghĩ cách đi tăng lên tu vi của các thân hữu ngày xưa.
Con đường tu hành vốn dĩ gian khổ hung hiểm, không phải mỗi người đều có thể sát tiến Ngoại Vực. Có đôi khi, làm ếch ngồi đáy giếng chưa chắc
không phải là một loại hạnh phúc.
Đương nhiên, lần này Triệu Phong trở về, cũng tặng cho hai vị sư tôn cùng với cha mẹ một kiện lễ vật đồng nhất, Bất Lão Tuyền!
Bất Lão Tuyền có thể tăng thọ ngàn năm, làm cơ thể sinh mệnh thoát thai hoán cốt!
Có Bất Lão Tuyền này trợ giúp, sinh mệnh thể chất của bọn người Đại
Trưởng lão, ít nhất có thể tương đương, thậm chí là siêu việt Đan Nguyên Cảnh!
- Phong nhi, hiện tại dư nghiệt Xích Nguyệt Ma Giáo thổi quét cả Đại
lục, Hoành Vân chúng ta mặc dù bị ảnh hưởng không lớn, nhưng trên Đại
lục lại chịu đủ sự tàn phá, nếu như có khả năng, ngươi có thể xuất một
phần lực a!
Đại Trưởng lão mở miệng nói.
Lần này đây phản hồi, vị trí cấp bậc của Triệu Phong hoàn toàn vượt qua
tưởng tượng của hắn, từ việc tặng Bất Lão Tuyền, liền có thể thấy được
chút manh mối trong đó.
- Sư tôn không cần lo lắng, ta đã phái người hầu đi thu phục Xích Nguyệt Ma Giáo rồi!
Triệu Phong nhấp một ngụm Linh tửu Cực phẩm lấy được từ vực ngoại.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu bên cạnh cũng ôm bầu rượu, hình dáng mắt say lờ đờ nhếch nhác.
Đại Trưởng lão cùng Dương Càn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ vô cùng, lại cũng có chút cổ quái.
Chẳng lẽ, Triệu Phong thật sự tự đại đến mức cho rằng, chỉ bằng vào một
gã người hầu liền có thể thu phục Xích Nguyệt Ma Giáo sao?
Nhưng bọn hắn biết rõ, Triệu Phong cũng không phải hạng người cuồng vọng tự đại.
Có lẽ, Xích Nguyệt Ma Giáo đã không có tư cách khiến cho Triệu Phong chân chính ra tay rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Phong rời Hiểu Nguyệt Tông, cùng Túc lão của Liên minh Thí Long gặp mặt đàm đạo một hồi.
Địa vực Hoành Vân, mặc dù nằm ở chỗ hẻo lánh, nhưng chỉnh thể thực lực thì lại không thể xem thường.
Ở nơi này, Liên minh Thí Long chính là nắm giữ địa bàn của hai đại Cường quốc ngày xưa, nhưng Tổng đà của nó, lại đóng quân ở Tương Vân Quốc.
Từ chỗ của Túc lão, Triệu Phong biết được mức độ ảnh hưởng của Xích Nguyệt Ma Giáo đối với Địa vực Hoành Vân.
Tổng thể mà nói, Địa vực Hoành Vân tài nguyên thiếu thốn, thập phần hẻo lánh, đã không phải trọng điểm của Xích Nguyệt Ma Giáo.
Đặc biệt, ngày xưa sau khi thế lực Hoành Vân của Khô Lâu Đường chủ bị
Triệu Phong diệt trừ tận gốc, Địa vực Hoành Vân tổng thể coi như an
bình.
Ngẫu nhiên cũng có một ít dư nghiệt Xích Nguyệt Giáo chạy trốn đến Địa vực Hoành Vân, bị Liên minh Thí Long tiêu diệt.
Sau đó mấy ngày, Triệu Phong lại đi làm bạn với cha mẹ cùng sư tôn Quảng Quân Hầu.
Tất cả những người nhận thức Triệu Phong cũng đều cảm thấy kỳ quái, cái tên cuồng nhân tu luyện dĩ
vãng kia, khi nào lại trở nên nhàn nhã như vậy?
- Trong khoảng thời gian còn dư lại, ta sẽ làm bạn với sư tôn, cha mẹ, sư huynh đệ, bằng hữu…
Đến lúc đêm dài yên tĩnh, Triệu Phong nhìn ra tinh không xa xa.
Đợi chuyện tình Thanh Hoa Vực bên này hoàn toàn chấm dứt, Triệu Phong sẽ đi đến Đại Lục Vực xa xôi.
Từ đó về sau, hết thảy mọi chuyện tại Thanh Hoa Vực trong này sẽ cách Triệu Phong, càng ngày càng xa xôi hơn.
Trong thời gian này, Triệu Phong hưởng thụ một loại cuộc sống an bình
nhàn nhã đã lâu, làm bạn với một ít thân hữu sư trưởng trong nhân sinh
trước giờ.
Thoáng chớp mắt, Triệu Phong đã ở khu vực Hoành Vân chừng một hai tháng.
Trong một hai tháng này, dấu chân của Triệu Phong đã đi khắp các nơi tại Hoành Vân, nhưng trọng điểm vẫn là một ít địa phương ấn tượng khắc sâu
ngày xưa.
Trong số này, Triệu Phong cũng ghé thăm qua Vũ Dương Thành, Thanh Diệp Trấn thời thơ ấu, ở mỗi nơi hắn cũng ở lại qua vài ngày.
Thậm chí Triệu Phong còn dùng thủ đoạn đặc thù tiến vào trong Phù Loan Điện, du ngoạn qua một phen.
Phù Loan Điện, cấp bậc truyền thừa này đã không lọt vào pháp nhãn của Triệu Phong nữa.
Dưới sự yêu cầu của Tiểu Tặc Miêu, Triệu Phong lại tiến vào tàng trữ
thất ở chỗ sâu trong Phù Loan Điện, nơi ngày xưa hắn tìm được Âm Ảnh Phi Phong cùng quả trứng ấp ra Tiểu Tặc Miêu.
Cho đến bây giờ, trong tàng trữ thất kia vẫn như cũ còn có số ít trân phẩm, đối với Tôn Giả mà nói cũng tính là không tệ.
Theo như Triệu Phong phân tích, chủ nhân nguyên thủy của Phù Loan Điện ít nhất cũng là cấp bậc Nửa bước Vương Giả.
- Xem ra, quả trứng ấp ra Tiểu Tặc Miêu là một nhân tố ngẫu nhiên!
Triệu Phong lẩm bẩm nói.
Chủ nhân ban đầu của Phù Loan Điện kia nhất định là yêu thích sưu tầm
cất chứa. Một ít vật phẩm không thể xem xét, hoặc có chất liệu đặc thù,
toàn bộ đều bỏ vào tàng trữ thất này.
Trong tàng trữ thất, cùng với các địa vực khác tại Phù Loan Điện vẫn còn có một vài trân phẩm không sai.
Thế nhưng, Triệu Phong cũng không có đụng đến chúng, tạm gác lại cho hậu nhân.
Hắn hoàn toàn không lấy bất cứ vật phẩm nào, còn để lại thêm vào trong
Phù Loan Điện một ít truyền thừa hoặc là bảo vật trong tay chính mình.
Một ít chiến lợi phẩm, trân phẩm hoặc là truyền thừa có chút không tệ
đạt được từ chỗ các Tôn Giả, Vương Giả vực ngoại, đối với Triệu Phong vô dụng, hắn liền lưu lại trong Phù Loan Điện cho hậu nhân.
o0o
Một ngày nọ, Triệu Phong đang nằm trên sườn núi Hiểu Nguyệt Tông, đột nhiên tâm thần sản sinh một tia cảm ứng.
- Ồ?
Triệu Phong cảm ứng được vài cỗ khí tức Vương Giả buông xuống Thanh Hoa Vực, sau đó rất nhanh đã thu liễm lại.
- Ha ha… rốt cuộc đã đến rồi sao?
Triệu Phong nhẹ nhàng cười, vẻ mặt an bình nhàn nhã dần dần rút đi.
Vụt...
Thân hình Triệu Phong nhoáng lên, biến mất từ trong Hiểu Nguyệt Tông.
Một lúc sau, Triệu Phong tại một địa phương nào đó của Tương Vân Quốc
tìm được một nàng thiếu nữ váy hồng tuyệt mị gợi cảm. Chính là Trang
Quán Nhi!
- Triệu Phong, Thái thượng Trưởng lão của Nguyệt Ma Điện đã tới Thanh
Hoa Vực. Thái thượng Trưởng lão nói, muốn cùng ngươi nói chuyện!
Trang Quán Nhi tay cầm một cái truyền tín lệnh, cẩn cẩn thận thận nói.
- Nói chuyện? Nguyệt Ma Điện có ba vị Vương Giả hay sao?
Triệu Phong thản nhiên cười.
Trang Quán Nhi nín lặng. Nguyệt Ma Điện quả thật chỉ có một vị Vương Giả Hư Thần Cảnh. Nếu như là thành tâm đàm phán, Nguyệt Ma Điện sẽ không
mời các Vương Giả Hư Thần Cảnh của Tông phái khác cùng đến.
Trang Quán Nhi trộm liếc mắt nhìn Triệu Phong một cái, phát hiện bộ dáng Triệu Phong vẫn như cũ thoải mái, khí định thần nhàn.
- Thái thượng Trưởng lão, trước mắt đang ở Liên minh Thánh Vực!
Trang Quán Nhi bổ sung nói.
- Được!
Triệu Phong không chút do dự, sau khi từ biệt cố nhân khu vực Hoành Vân, liền cùng Trang Quán Nhi rời khỏi khu vực Hoành Vân.
o0o
Khi đi ngang qua Đại quốc Thiên Bồng, Triệu Phong phát hiện, thế cục Thanh Hoa Vực đã phát sinh nghịch chuyển kinh thiên.
Khô Lâu Đường chủ đã thu phục đại lượng tinh nhuệ của Xích Nguyệt Ma Giáo, kẻ không phục nhất nhất oanh sát.
Thông qua Minh Tâm Chủng, Triệu Phong biết được, Khô Lâu Đường chủ đã
thu phục xong thế lực Xích Nguyệt Giáo ở Tây Đại lục, Nam Đại lục, hơn
nữa đang tiến quân tới Trung Đại lục, cùng thế lực Tổng đà Xích Nguyệt
Giáo giao phong.
Trước mặt Trớ Chú Bách Thi, hết thảy trở ngại đều giống như không có tác dụng.
Khô Lâu Đường chủ chỉ vẻn vẹn sử dụng hơn mười cỗ Trớ Chú Quỷ Thi, liền một đường tiến tới, tuyệt đỉnh Đại lục Thanh Hoa!
Đồng thời, dưới sự đả kích của Liên minh Thánh Vực, Xích Nguyệt Giáo liên tiếp tan tác, đã sớm không ra hồn.
Ngoại trừ Xích Nguyệt Giáo chủ hạ lạc bất định, Xích Nguyệt Giáo cơ bản bị đã diệt sạch, đại thế đã qua.
Một ngày nọ, Triệu Phong tiến vào Trung Đại lục, đi tới Liên minh Thánh Vực.
Còn cách thật xa, Triệu Phong đã cảm ứng được từng cỗ từng cỗ khí tức cường đại truyền đến.
Trong đó cường đại nhất là ba cỗ khí tức Vương Giả! Ngoài ra, thì lại là các cường giả Đan Nguyên Cảnh của Liên minh Thánh Vực, kể cả Đại lục
Thập Tông.
o0o
Liên minh Thánh Vực, trong một tòa đại điện hùng vĩ.
- Bẩm Thái thượng Trưởng lão, Triệu Phong cùng Trang Quán Nhi đã đến!
Vị Trưởng lão Huyết Nguyệt của Nguyệt Ma Điện kia, tay cầm một khối lệnh bài truyền tin, khom người nói.
Ở trung tâm đại điện, không phải Minh chủ cùng thành viên hạch tâm của Liên minh Thánh Vực, mà là ba đoàn quang huy vĩ lực!
Ba đoàn quang huy vĩ lực kia, bên trái là một bộ Hoàng Kim Khô Lâu tử
khí dày đặc, bên phải là một vị Vương Giả Ma Đạo hắc khí lượn lờ.
Người ở giữa là một vị nữ tử nguyệt bào thánh khiết đoan trang, giống
như Nữ thần Tinh Nguyệt, khí trời lượn lờ, khí tức hoàn toàn lực áp hai
đại Vương Giả còn lại.
Ba cỗ vĩ lực kia tồn tại, làm cho cả Liên minh Thánh Vực yên lặng tĩnh mịch đến cùng cực.
Nguyên khí thiên địa cả phiến khu vực này phảng phất giống như đọng lại vậy.
Phía dưới, lại là một ít cao tầng Liên minh Thánh Vực, kể cả bọn người
Phó Minh chủ cự hán cổ đồng, Tôn Giả Vũ Tinh Thần, Bạch Vân Đạo Tôn.
Nhưng mấy vị Tôn Giả thực lực đỉnh phong Đại lục này, lúc này lại không dám thở mạnh một cái, bộ dáng hoảng hoảng sợ sợ đứng đó.
Ba vị Vương Giả Hư Thần Cảnh này vốn là tam đại Vương Giả tại Quần Đảo
vực Thiên Lô láng giềng, lúc này lại chợt buông xuống Liên minh Thánh
Vực!
- Triệu Phong kia, rốt cuộc đã xúc phạm vào cái gì, không ngờ lại dẫn tới tam đại Vương Giả buông xuống!
Trong lòng cao tầng Liên minh Thánh Vực cực độ không yên bất an.
Trong đó, phía sau Tôn Giả Vũ Tinh Thần đứng một gã thanh niên tóc đen, ánh mắt thâm thúy như tinh thần.
Dưới sự áp bách của Vương Giả vĩ lực, trên mặt Vũ Thiên Ngô có một tia phẫn hận bất mãn, lại bị phụ thân Vũ Tinh Thần ngăn lại:
- Ngô nhi, chớ có xúc động! Tam đại Vương Giả này chỉ cần một cái ý
niệm, liền có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả Thanh Hoa Vực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...