- Ngươi điên rồi sao? Đây là một ổ đạo phi, còn không chạy mau!
Hoàng Kỳ thiếu chút nữa phát điên tại chỗ, trong mắt hắn lộ ra lửa giận và kinh hãi, hận không thể nguyền rủa cả nhà Triệu Phong.
Mười một tên đạo phỉ mạnh mẽ hung hãn, số lượng này tuyệt đối không phải là vài tên thiếu niên cùng cấp có thể so sánh.
Cho dù là ba tên đạo phi lục trọng cũng đủ khiến ba người bọn họ chịu thiệt rồi, huống chi còn có nhiều đạo phi tứ trọng ngũ trọng võ đạo như vậy.
- Triệu Phong ca, chuyện này không tầm thường đâu... huynh không phải đang nói đùa chứ?
Triệu Vũ Phi cũng rất hồi hộp, hôm nay đã giao thủ với đạo phỉ vài lần, nàng biết rất rõ thủ đoạn tàn nhẫn của bọn chúng.
- Không phải nói đùa.
Triệu Phong núp ở đằng sau tảng đá lớn, thu liễm khí tức của mình lại, nói với thần sắc trịnh trọng.
- Chạy mau! Mau rút lui, bây giờ vẫn còn kịp!
Hoàng Kỳ nóng vội như lửa đốt.
Lỡ như bị đạo phỉ phát hiện thì bọn hắn sẽ gặp phải vận mệnh khó mà tưởng tượng nổi...
Vẻ mặt Triệu Vũ Phi có chút tái nhợt, dưới tình thế cấp bách cũng nắm chặt lấy tay hắn, kinh ngạc nói:
- Triệu Phong ca biết rõ nơi này là ổ của đạo phi tại sao còn dẫn bọn ta tới đây?
- Bình tĩnh đừng vội, mười một tên đạo phi này không ở cùng nhau. Các ngươi cứ dựa theo kế hoạch của ta, một mẻ hốt gọn bọn chúng...
Ngữ khí của Triệu Phong rất tỉnh táo.
- Ta không nghe ngươi đâu, ta muốn chạy...
Hoàng Kỳ kinh hãi lạnh run người.
Lúc này, ba người mượn kẽ hở của một tảng đá, có thể nhìn thấy thân ảnh của đạo phỉ ở những căn nhà gỗ gần đó.
.....
- Thạch ca! Mấy huynh đệ vừa rồi ra ngoài tìm hiểu và đi săn vẫn chưa trở về.
Thanh âm của một đạo phi cao vi lục trọng truyền đến.
- Hai canh giờ còn chưa trở về thì chắc chắn đã rơi vào bất hạnh rồi...
Bên trong nhà gỗ thanh âm trầm thấp của một nam tử trung niên.
- Lập tức phái người để phòng, ta hoài nghi địch nhân có thể theo manh mối đó mà mò đến tận đây.
Ba người Triệu Phong ẩn núp sau tảng đá có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của đạo phỉ.
- Ha ha, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, các ngươi hãy nghe kế hoạch của ta.
Triệu Phong mỉm cười.
Hoàng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, hận Triệu Phong thấu xương.
Hiển nhiên, Triệu Phong đem bọn họ tới đây, hoàn toàn là có dự mưu.
- Ta nghe Triệu Phong ca.
Thời khắc nguy cấp này, trong mắt Triệu Vũ Phi lóe lên một tia dứt khoát, hoàn toàn tin tưởng Triệu Phong.
Không còn đường lui rồi!
Hoàng Kỳ cũng quyết định chuẩn bị đập nồi dìm thuyền (*).
Huống chi một cô nương như Triệu Vũ Phi còn không sợ, hắn lại càng không thể nửa đường bỏ cuộc như vậy.
(*) Sự tích Hạng Vũ đem quân vượt Hoàng Hà, sau khi đến nơi thì dìm đắm thuyền, đập vỡ nồi cơm, đốt lều trại, chỉ mang lương thực trong ba ngày để tỏ rõ sĩ tốt quyết tâm liều chết, không chịu quay về.
- Hai người các ngươi giết qua bên kia, nhanh chóng giải quyết đạo phi tứ trọng ngũ trọng võ đạo, đừng có dây dưa với đạo phi lục trọng đặc biệt không thể chọi cứng với tên thủ lĩnh đạo phi trung niên có tu vi lục trọng đỉnh phong kia...
Triệu Phong nói rõ kế hoạch đồng thời phân phó nhiệm vụ cho hai người.
- Hai người chúng ta giết qua đó, vậy ngươi làm gì?
Hoàng Kỳ đột nhiên hỏi?
– Ta ở phía sau... trợ giúp các ngươi!
Triệu Phong cười quỷ dị.
Nói nhảm!
Hoàng Kỳ thiếu chút nữa không nhịn được mắng lớn, mình và Triệu Vũ Phi làm tiên phong giết địch, tên này thân là thủ lĩnh tiểu đội vậy mà lại vô sỉ núp ở phía sau?
Như vậy sao có thể được! Tuyệt đối không được!
Nếu tên thủ lĩnh tiểu đội Triệu Phong này thấy “gió trở ngược chiều”, bỏ trốn thì làm sao bây giờ?
- Được! Cứ quyết định như vậy đi.
Triệu Phong vừa nói xong, vỗ tay cái “bốp” một cái, đẩy Hoàng Kỳ ra ngoài.
A...
Hoàng Kỳ kinh hô một tiếng, người bay lên không trung bại lộ tung tích.
Giờ khắc này, trong lòng hắn lại đem mười tám đời tổ tông của Triệu Phong ra thăm hỏi một lần.
- Giết!
Hắn muốn trốn cũng không được, đành cùng Triệu Vũ Phi lao thẳng đến đạo phỉ ở gần căn nhà gỗ.
Người nào?
Đạo phi ở gần căn nhà gỗ rất nhanh phát hiện hai người, lập tức ngăn cản.
- Người đầu, địch tập kích...
Tiếng giết nổi lên khắp bốn phía.
Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ lao thẳng đến những tên đạo phỉ lâu la tứ trọng, ngũ trọng võ đạo.
Dựa theo kế hoạch của Triệu Phong bọn hắn phải nhanh chóng chém giết những tên lâu la này, một khi bị dây dưa thì nhất định sẽ chết không phải nghi ngờ.
Trong loại hoàn cảnh này, hai người liền phát huy chiến lực vượt qua bình thường tiềm lực vô hình bùng phát...
A...
Vừa giao thủ, hai tên đạo phi tứ trọng và ngũ trọng võ đạo lập tức bị đánh chết.
Vèo...
Cùng lúc đó, Triệu Phong đứng ở trên tảng đá lớn, dây cung run lên, một mũi tên nhọn phá nát hư không phát ra kình phong rít gào.
Phịch...
Một tên đạo phỉ ngũ trọng đỉnh phong hét lên rồi ngã gục.
Trùng hợp chính là một tiễn này còn vừa vặn phá giải thể trước sau giáp kích mà Triệu Vũ Phi sắp gặp phải.
- Tiểu bối vô tri, dám đến đánh lén, các ngươi đừng hòng trốn!
Trong nhà gỗ, một trung niên khôi ngô, khoác bên ngoài một lớp áo da thú, tay cầm một thanh đại đao màu vàng, dẫn đầu hai gã đạo phỉ lục trọng giết ra ngoài.
Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi lập tức gặp phải áp lực.
Đặc biệt là đạo phi trung niên kia, khí thế trên người vô cùng đáng sợ, thực lực ít nhất năm trong năm hạng đầu của “Thập Thiên Vệ”, thậm chí còn có chiến lực trong ba hạng đầu.
Vù vù vù...
Ba mũi tiễn ảnh ầm ầm bắn đến, xẹt qua một đường vòng cung quỷ dị, phân biệt bắn về phía đạo phi trung niên và hai gã đạo phi lục trọng.
Keng...
Thủ lĩnh đạo phi trung niên một đao cản phá mũi tên phá không bay đến.
Mà hai tên đạo phi lục trọng ở bên cạnh hắn lại bị thất thế trên người lưu lại một đạo vết máu.
- Uy lực của Kim Lũ Cung này quả nhiên không tầm thường, vừa rồi ba mũi tên kia chỉ phát huy bảy tám phần thực lực, còn chưa có quán chú Võ Đạo Nội Kinh vào.
Triệu Phong mỉm cười.
Hắn đứng trên tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống, mỗi lần kéo động dây cung một lần thì có thể nhanh chóng thu hoạch được tính mạng của một đạo phi bình thường,
Đồng thời Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ cũng rơi vào vòng huyết chiến, có khả năng gặp phải sự vây công của mấy tên đạo phỉ, nguy cơ tràn ngập.
Còn may là có Triệu Phong ở phía xa trợ giúp, chưa đêm mức khiến bọn họ rơi vào tuyệt cảnh.
- Một nam một nữ này giao cho ngươi, ta đi giải quyết tên bắn trộm kia...
Thủ lĩnh đạo phi trung niên liền nhìn ra Triệu Phong chính là hạch tâm của ba người, có uy hiếp lớn nhất.
Hắn hét lớn một tiếng kim đao trong tay giống như đại bàng giương cánh, đánh về phía Triệu Phong đang đứng trên tảng đá lớn.
Triệu Phong không nhanh không chậm, liên tục bắn ra ba mũi tên phân biệt tấn công tên thủ lĩnh đạo phi trung niên và hai tên đạo phỉ tinh anh lục trọng.
Keng keng keng...
Ba tên đạo phi lục trọng hiểm hóc ngăn cản được công kích của Triệu Phong.
Như vậy cũng giành được chút thời gian cho hai người Triệu Vũ Phi thở dốc.
Trong lúc thủ lĩnh đạo phi lao đến trước mặt Triệu Phong chỉ còn lại bốn năm tên đạo phỉ sống sót.
Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ liên thủ, đối kháng với bốn năm tên đạo phi thế cục vô cùng nguy hiểm.
Trảm Lãng Đao!
Đạo phi trung niên bổ ra một trảm như sấm sét, thân đao vang rực lóe lên như sóng lớn, tách mây rẽ sóng uy lực nghiễm nhiên đạt tới đỉnh phong mà Võ Giả lục trọng có thể đạt tới.
Cảnh giới đao pháp của đối phương đã gần đạt tới viên mãn, đẳng cấp võ học tiếp cận đỉnh cấp, cực kỳ đáng sợ.
Đây chính là Võ Giả lục trọng có thực lực đáng sợ nhất mà Triệu Phong từng gặp.
- Mở!
Kim Lũ Cung trong tay Triệu Phong vung lên, phát huy sức mạnh của Thiết Bích Quyết.
Keng... Phành...
Trong khoảnh khắc kim quang bắn đầy trời đạo phi trung niên lập tức bị một luồng cự lực đẩy lui xa mấy trượng, kinh hãi không thôi.
Vừa rồi Kim Lũ Cung của Triệu Phong thoạt nhìn giống như tùy ý vung lên, thế nhưng không chỉ ẩn chứa lực lượng Thiết Bích Quyết mà còn mang theo một luồng khí thế không thể hình dung, phảng phất bản thân liên mạch với hoàn cảnh xung quanh vậy.
- Ha ha.
Triệu Phong nhẹ nhàng cười, thân hình nhảy lên cao mấy trượng, ở giữa không trung kéo động dây cung.
Vù...
Một bóng mũi tên phá không mà đi, đâm thủng lồng ngực của một tên đạo phỉ ở gần căn nhà gỗ.
Mũi tên này của hắn vừa vặn hóa giải nguy cơ của Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ.
Triệu Phong bắn chết một người, hai người Triệu Vũ Phi chỉ còn phải đối phó với bốn tên đạo phỉ, trong đó còn bao gồm cả hai tên đạo phi lục trọng, vẫn còn rất nguy hiểm.
- Ủm, cũng không tệ lắm.
Triệu Phong cũng không định trợ giúp hai người, huống chi đạo phi trung niên sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Điểm Tinh Chi!
Triệu Phong quát lớn một tiếng, thu hồi Kim Lũ Cung bắt đầu giáp lá cà với đạo phi trung niên.
Thực lực của đạo phi trung niên đã đạt tới lục trọng đỉnh phong, thủ đoạn vô cùng ác độc, cảnh giới của các loại võ học đã thuần thục.
Võ Giả lục trọng bình thường ở trước mặt đạo phi trung niên này, thậm chí còn không ngăn được một chiều.
Triệu Phong phát huy Điểm Tinh Chỉ đến tầng thứ ba đình phong vậy mà vẫn không làm gì được đối phương.
Chẳng qua, ưu thể của hắn cũng rất rõ ràng Thiết Bích Quyết tầng thứ năm, có lực lượng lớn vô cùng công kích va chạm còn có thể sinh ra lực phản chấn.
Công kích điên cuồng của đạo phi trung niên đều bị Triệu Phong đánh lui.
Thế nhưng, hắn vẫn không chạy trốn!
Hắn có kinh nghiệm tác chiến dày dạn, biết rõ nếu chạy trốn thì tỷ lệ sống sót càng thấp hơn.
Thứ nhất, là bởi vì Triệu Phong là một Thần Xạ Thủ đáng sợ, chạy trốn trước mặt đối phương quả là việc làm ngu xuẩn nhất.
Thứ hai tốc độ khinh thân của Triệu Phong còn nhanh hơn hắn.
Thủ lĩnh đạo phi trung niên thể sống chết đánh một trận, mặt khác cũng hi vọng những huynh đệ bên kia có thể nhanh chóng giải quyết hai người Triệu Vũ Phi, tới đây trợ giúp mình.
Hai người Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ quả thật chiến đấu rất gian khổ.
Hai người liên thủ, có thể miễn cưỡng ứng phó được hai tên lục trọng võ đạo cùng cấp, nhưng ở bên cạnh vẫn còn một Võ Giả tứ trọng và một Võ Giả ngũ trọng.
Chẳng qua, bọn họ dù sao cũng là thiên tài võ đạo, dưới tình huống nguy cơ áp bách, liền bộc phát ra tiềm lực kinh người, dần dần ổn định trận tuyến.
Rất nhanh, tên đạo phỉ tứ trọng kia liền bị Triệu Vũ Phi thuận tay đánh chết.
Bởi vậy, hai người chỉ còn phải đối mặt với hai tên đạo phi lục trọng đỉnh phong và một tên đạo phi ngũ trọng trong chớp mắt liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hai người thở phào một hơi, khóe mắt thoáng liếc nhìn Triệu Phong không khỏi bắt đầu có chút kính nể.
Tên đạo phi trung niên hung hãn kinh người kia không ngờ lại bị Triệu Phong đánh cho chạy đông chạy tây, chật vật không chịu nổi, trên người để lại một vài vết thương.
Nếu đổi lại là một trong số bọn họ đối mặt với đạo phi trung niên kia, e rằng còn không kiên trì quá hai chục chiêu.
Điểm Tinh Nhất Chỉ!
Hỏa hầu chỉ pháp của Triệu Phong thậm chí đã chạm tới tầng bốn, chỉ kình cực kỳ ngưng luyện gần như phun ra nuốt vào trên đầu ngón tay của hắn.
Phụt phụt...
Trên người đạo phi trung niên lưu lại một đạo vết máu.
Điều này càng kích phát hung tính của hắn, trong mắt tràn ngập tơ máu, liền bất chấp tất cả, không để ý đến thương thế phát động công kích càng hung ác hơn.
Đạo phỉ trung niên gần như dốc sức liều mạng, thậm chí còn quyết tâm cùng đồng quy vu tận với đối phương.
Quyết tâm và tâm tính bực này, cộng thêm thực lực cùng cấp, đủ khiến đối phương phải nhường bước lui binh.
Nhưng Triệu Phong không phải là thường nhân, mắt trái của hắn vừa mở ra, lập tức tỉnh táo vô cùng, không có chút dao động nào.
Lại thêm mười chiêu nữa, thương thế trên người trung niên đạo phi càng ngày càng nặng, bị Triệu Phong nắm lấy sơ hở, một cước quét ra.
Bịch...
Tên đạo phỉ ngã xuống đất, còn chưa đợi hắn giãy dụa thì một ngón tay đã đâm thủng tim hắn.
- Kẻ liều mạng quả thật có tài.
Tiếp đó, cuộc chiến của hai người Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ cũng nhanh chóng kết thúc.
Bọn họ biết rõ Triệu Phong chắc chắn sẽ không hỗ trợ, cho nên đều phát động sát chiêu lôi đình đánh chết ba tên đạo phỉ cuối cùng.
Vù...
Mũi tên của Triệu Phong bắn chết một tên đạo phi lục trọng bỏ trốn.
Đến lúc này, cứ điểm của mười một tên đạo phi đã bị ba người nhổ sạch.
Phù...
Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi thở phào một hơi, kiệt lực ngã xuống đất, liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra khiếp sợ và mừng rỡ.
Tiêu diệt mười một tên đạo phi!
Vốn nhiệm vụ tưởng chừng không thể hoàn thành vậy mà cuối cùng cũng làm được.
Ánh mắt của hai người hướng về phía Triệu Phong khó mà che giấu được sự kính phục và kinh ngạc.
Bởi vì, tất cả mọi chuyện đều do Triệu Phong bày ra.
Hơn nữa, trong chiến đấu, cục diện do Triệu Phong tạo ra đã phát huy tác dụng hết sức quan trọng.
Cùng lúc đó.
Đằng sau một khối nham thạch ngoài mấy trăm trượng, một thân ảnh âm u đứng yên tại chỗ, hít vào một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm:
- Ba tên này không ngờ lại hốt trọn một đạo phỉ! Mười một đạo phỉ, có sáu người, kể cả thủ lĩnh đạo phỉ cấp bậc chuẩn Đại Sư đều bị thiếu niên Triệu Phong này giết chết...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...