Trước tòa lâu đài cổ giữa hoang mạc.
Đám sương khói màu đen không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng vỡ tán loạn, sau đó nhanh trọng khôi phục ngưng tụ.
Đám cường giả tinh anh của Li mình Thi Long giết đến phụ cận của lỗ hổng
Chiến cuộc do Bạch Trưởng lão, Thương vu Nguyệt và Túc lão làm chủ, sau lưng là hơn mấy chục cao nhân Chân Linh cảnh, gia nhập chiến đoàn.
Bên trong màn sương khói đang bao phủ tòa lâu đài, Bá Thiết đà chủ huy động “Cự Thiết Phủ”, chém xuống dưới, khí thế như sơn băng địa liệt, lực áp núi sông chiến lực vô song
Hai bên Bá Thiết đà chủ, U Long Điện Vương và lão giả áo xám, đều có thực lực Chân Chủ cấp đại thành, đồng loạt xuất thủ, bức lui thể công của Thương Vũ Nguyệt và Túc lão.
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Bạch trưởng lão quát lạnh một tiếng, tay áo vung lên, ngàn vạn đạo kiếm quang rực rỡ, lóe lên như một vòng tròn cực lớn, ngưng tụ thành một điểm, không ngừng phát động công kích mãnh liệt về phía Bá Thiết đà chủ.
Đinh đinh đinh...
Bá Thiết đà chủ vung động Cự Thiết Phủ, tia lửa văng khắp nơi, đoán đỡ thế công mãnh liệt của Bạch Trưởng lão, thân hình vững chãi như núi.
So về nhàn số, thậm chí so sánh lực lượng Chân Linh cảnh đỉnh cao, trận doanh bên phía Liên minh Thí Long, hiển nhiên chiếm ưu thế lớn hơn.
Chẳng qua.
Bên phía tòa lâu đài cổ, đám người chiến lực đỉnh cao đều hung hãn không sợ chết, hiệu quả không tệ.
Nhất là Bá Thiết đà chủ và hai đại Chân Chủ cấp, tu vi thấp nhất cũng là Chân Chủ cấp đại thành, tất cả đều có cái dũng “một người giữ vững quan ải”.
Trọng yếu nhất chính là bên phía tòa lâu đài cổ có đại trân yểm hộ, đám “sương khói màu đen” xung quanh, giống như một con sông hộ thành tử vong
Dưới Chân Linh cảnh, khó có thể ngăn cản được lực lượng của đám sương khói màu đen kia, chỉ cần hơi tiếp xúc thì thân thể huyết nhục sẽ nhanh chóng thôi rữa, lưu lại một đống xương trắng chồng chất, trở thành chất dinh dưỡng cho “Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận”.
Cho dù là Chân Lịnh Cảnh, nếu lọt vào trong đám sương khói màu đen kia, cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chiến lực giảm mạnh.
Chân Nhân cấp ở trong đám sương khói kia bị giảm mất năm thành chiến lực.
Chân Huyền cấp, giảm đến hai ba thành.
Chỉ có Chân Chủ cấp, là chịu lực ảnh hưởng rất nhỏ từ trận pháp, chiến lực giảm khoảng một thành.
Ngược lại, bên phía tòa lâu đài cổ, mười mấy đạo thân ảnh đều đã ngoài Chân Linh cảnh.
Không thể tưởng tượng nổi chính là, những người này không hề bị đám sương khói màu đen kia ảnh hưởng chút nào.
- Không hổ là nhân vật cấp Đường chủ của Xích Nguyệt Ma Giáo, một tay khống chế “Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận” khổng lồ, tiện pháp chỉ ảnh hưởng tới địch quân.
Lâm Thông ở phía xa, cũng không tham chiến, trên mặt đầy vẻ kính nể.
Huyết mạch đồng tử của hắn có thể miễn cưỡng nhìn xuyên đám sương khói màu đen kia, nhìn thấy “Khô Lâu đường chủ” ở sâu trong tòa lâu đài.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Khô Lâu đường chủ phiêu phù giữa không trung tầng sương khói, trước người trôi nổi một cây hắc kỳ, không ngừng huyễn động, điều khiển đám sương khói màu đen xung quanh tòa lâu đài cổ.
Hiển nhiên, Lâm Thông rất cẩn thận, ánh mắt nhanh chóng dời đi, không dám nhìn chăm chú Khô Lâu đường chủ, tránh bị phát giác.
Nhân vật truyền kỳ đạt tới cấp bậc Đường chủ, thực lực thủ đoạn không thể phỏng đoán, muốn giết một Chân Huyền cấp như hắn, có lẽ chỉ cần một ý niệm là đủ.
Keng keng keng...
Phành phành phành...
Phụ cận lỗ hổng, hai bên chiến đấu kịch liệt.
Nhất là trận chiến của Bạch trưởng lão và Bá Thiết đà chủ, đánh đến kinh thiên động địa, trong phạm vi một trăm trượng, gần như là một tử vực chân không, dưới Chân Chủ cấp tiến vào, gần như không tránh khỏi cái chết.
Đinh đinh đinh...
Bá Thiết đà chủ huy động Cự Thiết Phủ, tạo thành một tầng “tường Phủ” dày đặc, dần dần lâm vào bị động, mệt mỏi phòng ngự.
- Nữ nhân của Vạn Kiếm Tông này, chiến lực thật cường đại, Bá Thiết đà chủ chỉ có thể chống đỡ trọng kích của nàng
U Long Điện Vương và một vị Chân Chủ cấp đại thành khác đều kinh tâm động dung
Trận chiến giữa hai đại Chân Chủ cấp đỉnh phong thực ra không hề công bằng chút nào.
Thứ nhất, Bạch trưởng lão chịu sự ảnh hưởng của “Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận”, chiến lực hao tổn nửa thành.
Thứ hai, Bá Thiết đà chủ là cường giả sở trường sức mạnh, lực lớn vô cùng, lúc này lại đang toàn lực phòng ngự.
Đặc biệt là yếu tố thứ hai.
Bạch trưởng lão chỉ có thể ngạnh công, xuất kích đối với cường giả thiên về lực lượng như Bá Thiết đà chủ, sử dụng đấu pháp trực diện.
Nhưng dù vậy, Bạch trưởng lão vẫn có thể áp chế được Bá Thiết đà chủ.
Nếu so sánh, lúc trước Triệu Phong chiến thắng Bá Thiết đà chủ, chính là nhờ vào kỹ xảo, tốc độ và thủ đoạn thân thông của huyết mạch quỷ dị.
Lúc ấy, Triệu Phong gần như liều mạng, vẫn không thể chính diện chiến thắng “Bá Thiết đà chủ”, thậm chí còn chịu thiệt thòi.
Mà Bạch trưởng lão trước mắt, lại có thể áp chế đối phương dưới cục diện bất lợi như vậy.
- Không tệ không tệ... “Vạn Kiếm Quyết” của ngươi, có lẽ đã tu luyện tới tầng thứ mười bốn rồi, có hi vọng đánh ngang với “Nam Kiếm Phong” năm xưa...
Thanh âm khàn khàn thần bí, từ sâu bên trong lâu đài cổ truyền đến.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lúc Bạch trưởng lão nghe thấy ba chữ “Nam Kiếm Phong”, thể xác và tinh thần thoáng chấn động
- Ha ha, Nam Kiếm Phong năm xưa có biệt hiệu là “Tiểu Kiếm Tôn”, không đến trăm tuổi đã đột phá Đan Nguyên cảnh, trở thành Kiếm Tôn Diệp Vô Tà thứ hai. Bổn tọa thay Giáo chủ phân ưu, phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đánh chết được hắn.
Thân ảnh Khô Lâu đường chủ dần dần phiêu phù lên điểm cao trên không trung của tòa lâu đài cổ.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã có thể nhìn thấy hình dáng như ẩn như hiện của “Khô Lâu đường chủ”.
- Nam Kiếm Phong chính là tổ phụ của ta, thì ra ngươi chính là hung thủ sát hại ông ấy! Dư nghiệt Xích Nguyệt Ma Giáo, nhận lấy cái chết đi!
Trên mặt Bạch trưởng lão tràn ngập hàn sát, trong kiếm quang đầy trời, đột nhiên bắn ra sát khí dày đặc, hóa thành một đạo kiếm quang băng lãnh xung thiên, đánh thẳng tới Khô Lâu đường chủ trên bầu trời.
Khô Lâu đường chủ cười một tiếng quỷ dị, hắc kỳ trước mặt nhoáng lên, sương khói cuồn cuộn hóa thành một đạo lá chắn, bốc cháy hừng hực, sản sinh một trận lửa màu xích tử.
Phốc...
Kiếm quang băng lãnh mà Bạch trưởng lão phát ra, lập tức bị Khô Lâu đường chủ thoáng cái dập tắt.
- Bá Thiên Vô Cực Trảm!
Bá Thiết đà chủ nhân cơ hội bổ ra một phủ, đẩy Bạch trưởng lão lui hơn mười trượng
Vụt...
Váy trắng của Bạch trưởng lão bị vạch phá, trên làn da tuyết trắng lưu lại một vết máu, thân thể mềm mại khẽ lảo đảo.
- Sư tôn!
Thương Vũ Nguyệt hô nhỏ một tiếng.
- Khặc khặc... Trong Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận của ta, không ngờ cũng dám phân tâm.
Khô Lâu đường chủ nói với giọng điệu châm chọc trào phúng
Hắn huy động hắc kỳ, dẫn động đám sương khói màu đen xung quanh tòa lâu đài cổ bành trướng
Kỳ quái chính là, Khô Lâu đường chủ chỉ phiêu phù trên không trung của tòa lâu đài cồ, chủ đạo đại cục, không hề phát động truy kích đối với đám người Bạch Trưởng lão.
- Thế cục Liên minh Thí Long không ổn rồi, bên phía Xích Nguyệt Ma Giáo có một vị Đường chủ tọa trấn, không biết hắn đang có chủ ý gì đây.
Lâm Thông dò xét chiến cuộc hai bên, cũng không hề có ý tứ nhúng tay.
Mặc đủ hắn là người hầu của Triệu Phong thế nhưng bên phía Liên minh Thí Long, không ai có thể điều động được hắn.
Lỗ hổng trước tòa lâu đài cổ.
Vừa rồi Bạch trưởng lão chỉ sơ sẩy một chút, đã bị thương nhẹ.
Nhưng nàng lại không hề sợ hãi chút nào, phát động tẩn công mãnh liệt đối với Bá Thiết đà chủ, chẳng qua lúc này chiến lực của nàng đã giảm rõ rệt, không còn nhẹ nhàng như trước.
- Lỗ hổng sương mù, càng lúc càng nhỏ.
Túc lão miễn cưỡng chống đỡ chiến cuộc, bị một vị Chân Chủ cấp đại thành là lão giả áo xám liên tục đánh lui.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Lỗ hổng trước tòa lâu đài cổ nhanh chóng được sương khói màu đen tu bổ, mơ hồ có dấu hiệu nuốt chửng đám người.
- Chư vị, chuẩn bị rút lui!
Túc lão rốt cuộc đã biến sắc.
Trước mắt là một cơ hội tốt, vậy mà Liên minh Thí Long lại không thể phá được đại trận, đợi trận pháp tu bổ xong thì cơ hội lại càng nhỏ nhoi hơn.
Huống chi, “Khô Lâu đường chủ” đang trôi nổi trên tòa lâu đài cổ, giống như một tòa núi lớn vô hình, khiến cho chúng nhân áp lực không thể thở dốc.
Một khi Khô Lâu đường chủ phát động trùng kích trực diện, khó có thể tưởng tượng nổi hậu quá như thế nào.
- Ha ha, chậm rồi...
Hắc kỳ trong tay Khô Lâu đường chủ dẫn động một trận sương mù cuồn cuộn thiêu đốt, từ trên trời ập xuống, bao trùm vị trí lỗ hổng.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Sương khói màu đen đột nhiên thiêu đốt, ngưng kết thành một trận quang diễm xích tử, tạo thành một bức tường lửa, chặn đứng đường lui của mọi người.
Không tốt!
Đám cao tầng của Liên minh Thí Long, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bức tường lửa kia vừa vặn chặn đứng đường lui của bọn họ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cây hắc kỳ kia đang không ngừng xoay tròn, phát ra sương mù dày đặc, diễm khí thiêu đốt, uy lực so với sương khói màu đen bình thường còn mạnh hơn gấp mười lần
- Không còn đường lui nữa rồi!
Đám cao tầng của Liên minh Thiết Long, sắc mặt như tro tàn.
Hắc kỳ trên đỉnh đầu dẫn động sương khói màu đen, diễm khí đằng đằng, Chân Linh cảnh bình thường, vừa chạm vào nó, lập tức hóa thành một đám huyết dịch.
Phía sau là bức tường lửa, khí tức càng đáng sợ hơn, chính là bí pháp do Khô Lâu đường chủ kia đích thân thi triển, bao hàm “Đan Hòa bổn mạng” của hắn.
- Ngươi không phải là Nửa bước Đan Nguyên cảnh!
Sắc mặt Bạch trưởng lão tái nhợt, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, gần như tuyệt vọng
- Thì ra là thế, hốt gọn một mẻ đám cao tầng của Liên minh Thí Long, đây mới chính là mục đích của Khô Lâu đường chủ.
Lâm Thông đang xem chiến từ xa, lập tức lộ vẻ đại ngộ.
Về phần tu vi của Khô Lâu đường chủ... Với thân phận là cao tầng của Xích Nguyệt Ma Giáo năm xưa, cho dù là tu vi Đan Nguyên cảnh thì cũng không có gì ngoài dự liệu.
- Chậc chậc, bổn tọa năm xưa ở trong mười hai Đường của Xích Nguyệt Ma Giáo, bài danh trung thượng Cho dù bổn tọa chỉ mới thức tỉnh mấy năm, chưa khôi phục nguyên khí hoàn toàn, cũng tuyệt đối không phải là tồn tại mà dám Nửa bước Đan Nguyên cảnh có thể so sánh.
Khô Lâu đường chủ phiêu phù trên không trung một tay khống chế cục diện, trên mặt có chút đắc ý.
Hắn một phen âm mưu, cuối cùng cũng vây khốn được đám cao tầng của Liên minh Thí Long.
Lúc này.
Trận doanh của Liên minh Thí Long, bao gồm cả Bạch trưởng lão cũng đều lâm vào sinh tử tuyệt cảnh.
Xông về phía trước, không hề có cơ hội thắng lợi, rút lui về phía sau, lại càng gần tử vong hơn.
Khiến người khác không thể đánh giá chính xác đó là, Khô Lâu đường chủ đang phiêu phù giữa không trung vẫn không phát động công kích trực diện.
Hắn vẫn một mực bố trí thế cục.
- Còn thiếu một người...
Trong hốc mắt của Khô Lâu đường chủ, ngọn lửa u hồng bùng lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt “U Long Điện Vương”.
- Đường chủ đại nhân, có gì phân phó?
U Long Điện Vương bị hắn nhìn đến phát sợ, chẳng lẽ trên người mình có thứ gì đó khác thường?
Tại phía xa...
Lâm Thông trơ mắt nhìn Liên minh Thí Long từng bước lâm vào tuyệt cảnh, trên mặt không hề có một tia đồng tình nào.
- Có nên báo cho Triệu Phong hay không?
Trong lòng Lâm Thông thoáng giằng co.
Hắn nhớ rõ, trước khi đi, Triệu Phong đã từng nói với mình: Ngươi không cần tham chiến, nếu như bên phía Liên minh Thí Long gặp phải nguy cơ, ngươi hãy thúc dục “Minh Tâm Chủng” trong đầu, ta có cảm ứng sẽ ra tay giải vây.
Minh Tâm Chủng chính là ấn ký đặc thù mà Triệu Phong gieo vào trong tâm hồn của Lâm Thông.
Loại ấn ký này, không giống “Dấu hiệu Mâu thần” chỉ lấy truy tung là chính, nó có thể uy hiếp và khống chế đối phương.
Đang lúc Lâm Thông do dự...
Meo meo!
Một con mèo lông bạc, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trên vai Lâm Thông, duỗi ra một cái miêu trảo, nhẹ nhàng cứa lên cổ hắn một cái.
Thận hình Lâm Thông cứng đờ, chợt cười cay đắng, mình vẫn còn đánh giá Triệu Phong quá thấp, đối phương đem “nhiệm vụ” quan trọng như vậy giao cho mình, há có thể không có biện pháp dự phòng?
Hắn không còn do dự nữa, lập tức dùng Đồng lực tinh thần, kích phát “Minh Tâm Chủng”.
Ồ?
Khô Lâu đường chủ bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, nhìn về phía Lâm Thông dường như phát hiện ra cái gì đó, trong hốc mắt u hồng chợt lóe lên lệ mang
Vụt...
Trên tòa lâu đài cổ, bỗng nhiên dâng lên một luồng uy áp tinh thần to lớn, mạnh như Chân Chủ cấp cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cảm giác hít thở không thông
- Ai?
Khô Lâu đường chủ quay đầu lại, trong lòng thoáng giật mình.
Trên đỉnh đầu của hắn, một con mắt khổng lồ hư vô màu lam trong suốt, phảng phất đặt song song với thiên địa, đang lạnh lùng quan sát hắn.
- Đó là...
Bên phía Liên minh Thí Long, rất nhiều cường giả đều cảm thấy tâm linh rung động có cảm giác xúc động như muốn phủ phục triều bái.
Lại tới rồi!
U Long Điện Vương đột nhiên lùng mình một cái, hiển nhiên trong lòng đã lưu lại một cái bóng ma.
- Khặc khặc... Bổn tọa chờ ngươi đã lâu rồi! “Dấu hiệu” trên người U Long là do ngươi lưu lại sao?
Khô Lâu đường chủ mặc dù kinh ngạc khi “Di Thiên Chi Mâu” xuất hiện, nhưng cũng không hề cảm thấy ngoài dự liệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...