Trải qua một trận trời đất xoay chuyển, thân thể Triệu Phong bỗng nhiên rơi xuống một bãi cỏ lớn.
Toàn trường vắng vẻ trống trải, chỉ có một mình Triệu Phong đứng đó mà thôi.
Triệu Vũ Phi và Tiểu Tặc Miêu, đều không biết tung tích.
- Lúc ấy, ta cùng Vũ Phi và Tiểu Tặc Miêu đều bị vây trong luồng lốc xoáy thải sắc, cuối cùng bị truyền tống vào trong này, nhưng mà lại là truyền tống một cách ngẫu nhiên.
Trong lòng Triệu Phong thầm suy nghĩ, đưa ra một cái kết luận.
Hắn vẫn còn mơ hồ có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tiểu Tặc Miêu, chẳng qua liên hệ tương đối yếu ớt một chút mà thôi.
Nhưng mà chỉ cần còn một tia liên hệ này, như vậy liền chứng minh Tiểu Tặc Miêu vẫn còn ở đây.
- Ta không ngờ lại đi lo lắng cho an nguy của con tặc miêu kia!
Triệu Phong cảm giác buồn cười.
Với sự thông minh thần bí cùng với năng lực cổ quái gần lành tránh dữ của Tiểu Tặc Miêu, hiển nhiên cuộc sống của nó so với Triệu Phong càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Về phần Triệu Vũ Phi, một khi nàng đã bị lực lượng của truyền thừa vô danh này trực tiếp kéo tới, ở trong này hẳn cũng sẽ nhận được sự chiếu cố thật tốt.
Kẻ mà Triệu Phong cần phải lo lắng, ngược lại phải là chính mình mới đúng.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là mở ra Thần Linh Nhãn, quan sát bốn phía.
- Hửm?
Triệu Phong có chút cả kinh. Ở tại địa phương cổ quái này, đối với linh thức hoặc là các lực lượng có khả năng thăm dò, đều có sự áp chế nhất định.
Khả năng thăm dò của Thần Linh Nhãn về mặt bản chất cũng là một loại khả năng phóng đại cảm quan, bị áp chế đến một trình độ chỉ còn lại chừng một phần mười.
Chỉ vẻn vẹn như vậy thôi, liền có thể biết được cái truyền thừa vô danh này tuyệt đối không đơn giản chút nào.
Triệu Phong cũng không phải là đụng tới những địa phương có sự áp chế đối với tinh thần cảm quan. Ví dụ như là trong Phù Loan Thí Luyện cũng có sự áp chế đồng dạng, nhưng mà đối với Thần Linh Nhãn của hắn cũng không hạn chế quá lớn. Khi đó Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, mức độ thức tỉnh so với hiện tại còn kém xa rất nhiều.
Chẳng qua, trong phạm vi một hai trăm dặm, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong vẫn còn có thể nhìn thấy được rõ ràng mọi vật.
Trải qua quan sát xung quanh, sắc mặt Triệu Phong trở nên dị thường ngưng trọng.
Ở trong không trung, hắn phát hiện ra từng đàn từng đàn Yêu thú phi cầm, mỗi một đàn Yêu thú đều có Thủ lĩnh Yêu cầm cấp bậc Chân Huyền Cấp!
Một đầu Thủ lĩnh Yêu cầm Chân Huyền Cấp, thực lực tiếp cận thiên kiêu cái thế, dẫn dắt không dưới mười đầu Yêu cầm tinh anh cấp bậc Chân Nhân Cấp, cùng với ngàn vạn đầu Yêu cầm bình thường.
Một đàn phi cầm như vậy, đủ để hình thành nên đại phiền toái cho Triệu Phong.
Sau khi rời khỏi Quyết đấu trường Thượng Cổ, sự phụ gia của hư ảnh Khóa không đã biến mất, thực lực của Triệu Phong bị đánh cho trở về nguyên hình, cũng chính là cấp bậc thiên kiêu cái thế bình thường.
Không chỉ như thế, trên bầu trời còn có từng đàn từng đàn Yêu thú phi cầm khổng lồ, tu vi của Yêu Cầm Vương đạt tới Chân Chủ Cấp, Yêu cầm Thủ lĩnh Chân Huyền Cấp dưới tay không dưới mười đầu, không ít đầu thậm chí còn sánh ngang với thiên kiêu cái thế bình thường nữa.
- Những đàn Yêu thú Phi cầm khổng lồ, số lượng nhiều đến hơn một hai vạn, cho dù là năm đại thiên kiêu cái thế tại Chân Long Hội liên thủ lại, cũng khó tránh khỏi khả năng bị toàn diệt!
Triệu Phong nghĩ đến đây liền cảm thấy tim đập nhanh một trận.
Cái truyền thừa vô danh này, thật sự là vô cùng nguy hiểm.
Nguy hiểm không chỉ giới hạn trong không trung, ngay cả trên mặt đất, thủy vực… cũng có không ít những đàn Yêu thú số lượng khổng lồ, còn có một vài đầu Yêu thú Chân Huyền Cấp hành động đơn độc, thậm chí còn có cả Yêu thú cấp bậc Chân Chủ Cấp nữa.
- Nhiệm vụ trước mắt, cần phải điều tra tình báo!
Triệu Phong không khỏi hít sâu một hơi.
Nếu như là bất cứ cái nào trong Tứ Đại Truyền Thừa, hắn ít nhất cũng có chút tin tức tình báo.
Nhưng mà cái truyền thừa vô danh này, vẫn là lần đầu tiên hàng lâm xuống Đại lục Thanh Hoa.
Khoảng chừng thời gian nửa khắc sau, Triệu Phong đã nắm rõ tất cả tình huống trong phạm vi hai ba trăm dặm vừa thăm dò.
Sau đó, hắn tìm một tiểu sơn động tương đối an toàn một chút, khoanh chân ngồi xuống, trước tĩnh dưỡng, sau đó củng cố một chút.
Thánh Vực Chân Long Hội, kéo dài suốt hai mươi mấy ngày, mặc dù giữa chừng thỉnh thoảng cũng có chút thời gian thở dốc, nhưng mà bất cứ một thiên tài nào, cũng đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Triệu Phong cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, nhằm để ứng phó với những nguy hiểm không biết ở khắp nơi trong truyền thừa vô danh này.
Mà một nguyên nhân khác nữa, đó là Triệu Phong cần phải củng cố cảnh giới một chút.
Ở Thánh Vực Chân Long Hội, hắn đột phi mãnh tiến, đặc biệt lúc cuối cùng, nhận được hư ảnh Khóa không phụ thể, cảnh giới tinh thần đại tiến, cũng đạt được rất nhiều lợi ích, còn chưa tiêu hóa hết.
- Lực lượng huyền ảo của hư ảnh kình thiên Khóa không kia, thật sự là không thể nào đánh giá nổi, ta vẻn vẹn cũng chỉ có thể chạm tới một chút da lông bên ngoài. Nhưng thật ra cảnh giới tinh thần, một đường gia tăng, đạt tới Chân Huyền Cấp đỉnh phong, thậm chí còn đạt tới Chân Chủ Cấp nữa!
Trong lòng Triệu Phong cảm khái.
Hắn lưu lại một tia tâm thần cảnh giới bên ngoài, sau đó bắt đầu tiến hành tĩnh tu lĩnh ngộ.
o0o
Chỉ chớp mắt, thời gian hai ba ngày đã trôi qua.
Tinh khí thần của Triệu Phong gia tăng tới đỉnh phong trước giờ chưa từng có, đối với việc Tinh khí thần quy nhất, hợp thiên địa tự nhiên, đã có những thể ngộ và tiến bộ mới.
Khoảnh khắc khi hắn mở mắt ra, nguyên khí thiên địa ở xung quanh mơ hồ như cùng nhau hô ứng.
Chỉ một tia ý niệm, Triệu Phong liền có thể dẫn dắt, hấp thu nguyên khí lôi điện bốn phía xung quanh.
- Cảnh giới tinh thần, cơ bản sắp sửa đạt tới Chân Chủ Cấp, chỉ cần ma luyện thêm một chút nữa, thể ngộ lực lượng huyền ảo và ý chí cường đại của hư ảnh Khóa không, cảnh giới tinh thần đột phá lên Chân Chủ Cấp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Triệu Phong không khỏi kinh hỉ.
Cảnh giới tinh thần đạt tới Chân Chủ Cấp, tốc độ tu luyện cũng sẽ gia tăng lên một cấp bậc mới.
Như vậy xem ra, Triệu Phong đột phá Chân Huyền Cấp tiểu thành cũng không có gì khó khăn, lại bế quan thêm một đoạn thời gian liền có thể thành công.
Trong thời gian hai ngày này, Triệu Phong tiến hành suy ngẫm cẩn thận lại toàn bộ quá trình của Thánh Vực Chân Long Hội, tại phương diện hệ thống công pháp, bí thuật huyết mạch nhãn đồng cũng đều có những lý giải càng sâu sắc hơn.
Trong vô hình, thực lực của Triệu Phong lại vững vàng gia tăng thêm một đoạn lớn.
Tiếp tục xu thế này, Triệu Phong tự nhiên muốn tiếp tục bế quan thêm hai ba ngày nữa.
Nhưng mà đúng lúc này, Triệu Phong mơ hồ nghe được phía xa xa truyền đến thanh âm chấn động cùng tiếng gào thét liên hồi.
- Chẳng lẽ có Thú triều tiếp cận?
Triệu Phong khẽ rùng mình.
Những đàn Yêu thú khủng bố trong cái truyền thừa vô danh này, rất nhiều đàn đều có thể tạo thành uy hiếp chí mạng đối với mình. Nếu như vận khí không tốt, gặp phải những Yêu thú cường đại, như vậy thậm chí còn có thể nguy hiểm đến sinh mệnh.
Soạt!
Triệu Phong nhanh chóng bay xuống một chỗ triền núi, nhìn chăm chú về phía có động tĩnh xa xa.
Vụt…
Khoảng chừng hơn ba mươi dặm phía trước, một đầu cự ngạc hắc lân chiều dài đến chừng hơn mấy chục trượng, toàn thân giống như kim thiết màu đen, hai tròng mắt như hai cái đèn lồng đỏ rực, bốn phía thân thể vờn quanh từng luồng sóng điện màu đen thô to.
Những nơi mà đám sóng điện màu đen kia thổi quét qua, mặt đất cháy đen từng mảnh, bốc lên từng luồng khói đen dày đặc.
- Lực lượng điện lôi thật cổ quái!
Triệu Phong cảm giác được Chân Linh khí trong cơ thể mình khẽ rung rung lên một chút.
Tầng sóng điện màu đen của đầu cự ngạc hắc lân kia, tính lan truyền cực mạnh, uy lực huyền ảo hoàn toàn không thua kém Điện Chi Truyền Thừa của Triệu Phong chút nào.
Hơn nữa, lực phòng ngự của đầu cự ngạc kia cường đại vô cùng, cơ bản có thể chống lại công kích của Chân Chủ Cấp!
Nếu như để Triệu Phong đối mặt với đầu cự ngạc này, dưới tình huống không sử dụng Thần Linh Nhãn, cơ bản là hoàn toàn bị miễu sát.
- Ha ha, lớp lân giáp của Hắc Trạch Điện Ngạc này có thể chống lại lực công kích thật lớn, đối với công kích lôi điện gần như miễn dịch! Điện Cốt và U Thủy Tâm Mạch trong cơ thể nó lại là vật liệu cao cấp vô cùng hiếm thấy!
Từ phía xa đột nhiên bay tới ba nam một nữ, độ tuổi đều là chừng hai mươi, hiển nhiên là đồng lứa thanh niên, đối diện đầu cự ngạc hắc lân, không ngừng vây công mãnh liệt.
Không ngờ lại có người!
Triệu Phong cả kinh một trận, nhìn về phía ba nam một nữ ở xa xa.
Thực lực của Hắc Trạch Điện Ngạc kia tuyệt đối là cường đại hơn so với Băng Vi tiên tử, Thạch Thừa Thiên. Trong số năm đại thiên kiêu cái thế kia, ngoại trừ Vũ Thiên Ngô ra, chỉ sợ không ai có thể là đối thủ của nó.
Mà ba nam một nữ trước mắt này, lại có thể đem đầu Hắc Trạch Điện Ngạc thực lực tiếp cận Chân Chủ Cấp đánh giết cho không có chút lực hoàn thủ.
Vụt vụt vụt vụt...
Ba nam một nữ rất nhanh vây quanh Hắc Trạch Điện Ngạc, từng trận từng trận cường công.
- Một kẻ Chân Huyền Cấp đỉnh phong, hai kẻ Chân Huyền Cấp đại thành, một kẻ Chân Huyền Cấp tiểu thành!
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong thoáng đảo qua ba nam một nữ kia, trong lòng thoáng rùng mình.
Trong đó nàng thiếu nữ trẻ tuổi có tu vi thấp nhất kia, thực lực thể hiện ra, gần như có thể đối chiến một trận bất bại với thiên kiêu cái thế!
Mà hai gã Chân Huyền Cấp đại thành còn lại, ít nhất cũng bằng được những thiên kiêu cái thế tinh anh trong Chân Long Hội, thậm chí so với thiên kiêu cái thế bình thường còn mạnh hơn một chút.
Mà gã nam tử mắt ưng tu vi Chân Huyền Cấp đỉnh phong kia, chiến lực lại vô cùng khủng bố, từng chiêu từng thức đều đánh cho Hắc Trạch Điện Ngạc kêu la thảm thiết. Phóng mắt khắp Chân Long Hội, chỉ sợ cũng chỉ có Vũ Thiên Ngô mới có thể đánh ngang tay với hắn.
Nếu không phải bởi vì lực lượng phòng ngự của Hắc Trạch Điện Ngạc kia so với Thạch Thừa Thiên chỉ mạnh hơn chứ không kém, e rằng hiện tại đã bị mấy người kia phân thây rồi.
Hơn nữa gã nam tử mắt ưng cầm đầu kia, bộ dáng vẫn nhàn nhã thong dong, không hề xuất ra toàn lực, thỉnh thoảng còn dành chút thời gian liếc mắt nhìn khắp nơi xung quanh, vẻ mặt cảnh giác.
- Những người này, rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ chính là…
Triệu Phong không khỏi hít sâu một hơi.
Đáp án có thể nhìn thấy rõ ràng, những người này, nếu không phải là người dân bản xứ của truyền thừa vô danh này, vậy thì rất có thể là thiên tài Vực Ngoại tham gia vào truyền thừa.
- Thiên tài Vực Ngoại!
Dù sao thì độ tuổi của những người này, cũng chỉ khoảng chừng hai mươi mà thôi, mà gã nam tử mắt ưng kia, cũng không vượt qua ba mươi tuổi.
Nhanh rời khỏi nơi này thôi!
Trong lòng Triệu Phong nhất thời căng thẳng, nếu như chỉ có một mình hắn phải đối mặt với cả bốn thiên tài Ngoại Vực này, quả thật là không có lực hoàn thủ.
- Người nào?
Gã nam tử mắt ưng giống như là có điều cảm ứng, trong mắt ưng phiếm động một tia hàn quang lạnh lẽo, tập trung thẳng về triền núi nơi Triệu Phong đang đứng.
Triệu Phong lập tức sử dụng Âm Ảnh Phi Phong, thân hình ảm đạm, ẩn nấp.
- Lý Tiêu, Tình Hiểu Tuyết, các ngươi đến chỗ đó nhìn xem một chút! Vừa rồi ta có cảm giác như đang bị ai đó rình xem, vạn nhất là đám người Hắc Nhai Cung gần đây đến tra xét, như vậy thì phiền toái rồi!
Gã nam tử mắt ưng phân phó.
- Vâng, sư huynh!
Một nam một nữ trong đó cất tiếng trả lời, cùng nhau phân công tiến hành tra xét, tập trung vào phạm vi một trăm dặm xung quanh vị trí của Triệu Phong.
Trong lòng Triệu Phong hơi trầm xuống. Một khi mình bỏ chạy, khẳng định là sẽ bại lộ thân hình.
Âm Ảnh Phi Phong chỉ có vào lúc ban đêm, hoặc là khi đứng yên bất động, hiệu quả ẩn nấp mới là tốt nhất, mà hiện tại cũng không phải là ban đêm.
Lúc này, nữ nhân tên Tình Hiểu Tuyết kia, đã tiếp cận địa phương lúc trước Triệu Phong bế quan.
Tình Hiểu Tuyết một thân lụa mỏng, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, độ tuổi chừng mười bảy, mười tám, đã có tu vi Chân Huyền Cấp tiểu thành, hơn nữa chỉ cách Chân Huyền Cấp đại thành một khoảng không xa.
- Không xong! Một khi bị nàng tiếp cận địa phương ta bế quan, nhất định sẽ phát hiện ra ta!
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống.
Vị trí lúc trước Triệu Phong bế quan, chính là một cái tiểu sơn động, bên trong còn lưu lại khí tức của Triệu Phong.
Quả nhiên, Tình Hiểu Tuyết vừa mới đáp xuống sơn động, khẽ kêu nhẹ một tiếng, linh thức đảo qua, liền phát giác ra khí tức của Triệu Phong, trong đó còn có cả dấu vết một người ngồi đả tọa.
- Vẫn còn ấm áp, khí tức chưa tiêu tan, khẳng định là chưa thể trốn xa!
Ánh mắt Tình Hiểu Tuyết khẽ chớp động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Rất nhanh, trong lòng bàn tay nàng liền hiện ra một con bọ rùa nhỏ, rơi xuống địa phương Triệu Phong ngồi đả tọa lúc trước, đánh hơi khí tức lưu lại tại nơi này.
Hết thảy những động tác của nàng, cũng nằm trong sự quan sát của Triệu Phong.
Thậm chí, Triệu Phong cũng chỉ cách nàng có mấy chục trượng mà thôi.
- Tiên hạ thủ vi cường!
Ý niệm Triệu Phong khẽ chuyển, liền có quyết sách, phốc một tiếng, hóa thành một đạo âm ảnh ảm đạm, tiếp cận Tình Hiểu Tuyết.
- Người nào?
Bởi vì cảnh giới của Triệu Phong cao hơn Tình Hiểu Tuyết nhiều, nên mãi đến lúc hắn tiếp cận bên người, nàng mới phát hiện ra.
- Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Ánh mắt Tình Hiểu Tuyết nhất thời chạm tới một đồng tử giống như một cái hàn đàm sâu thẳm thâm thúy, ở trong tầm mắt không ngừng mở rộng ra, ngay sau đó liền thôn phệ hết thảy cả thế giới.
Vụt!
Ngay sau đó, Tình Hiểu Tuyết phát hiện ra mình đang đứng trong một cái không gian sâu thẳm băng hàn lạnh lẽo.
Một sợi dây xích lôi điện thô to như nắm tay đem toàn thân nàng trói buộc chặt lại, cảm giác tê dại thê lãnh khiến cho nàng căn bản không thể nhúc nhích nổi.
- Ngươi là ai? Nơi này là tinh thần huyễn cảnh… ngươi là người của Hắc Nhai Cung?
Tình Hiểu Tuyết quát lên một tiếng lãnh lệ, tuy rằng kinh hãi, nhưng cũng không hề mất đi bình tĩnh, liền phát động một tràng công kích tinh thần, muốn giãy dụa đột phá khỏi nơi này.
- Hắc Nhai Cung? Chưa từng nghe nói qua!
Triệu Phong có chút sửng sốt. Xem ra, thế lực tiến vào cái truyền thừa vô danh này, cũng không chỉ có một.
- Ngươi không ngờ lại không biết Hắc Nhai Cung! Chẳng lẽ ngươi chính là người bản xứ của Di tích Tử Thánh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...