Đánh giá của Ngạo Thiên Nguyệt đối với Triệu Phong, không hề lưu tình chút nào, đả kích trần trụi.
Triệu Phong và Bắc Mặc cũng giống nhau, mặt không biểu tình, không có phản ứng gì, giống như một tên đầu đất.
Ngạo Thiên Nguyệt thân là một trọng “Tứ đại tân tú”, đệ tử bị hắn chỉ điểm, bất kể là đánh giá cao hay cũng đều khiêm tốn tiếp nhận.
Huống chi, đại đa số người ở đây đều bị Ngạo Thiên Nguyệt đánh giá thấp không đáng một đồng.
Mấy người Ngân Nguyệt Tông thậm chí còn muốn tươi cười lấy lòng.
Cường giả vi tôn!
Đây chính là định luật của Thế giới Tông môn.
Cho dù cường giả có phóng rắm đi nữa thì cũng là hương thơm.
Thực lực của Ngạo Thiên Nguyệt đạt tới đỉnh cao, lời nói tự nhiên có phân lượng, cũng có tư cách để bình phẩm trần trụi khuyết điểm của mỗi người.
- Triệu sư đệ, Bắc sư đệ, Ngạo huynh nói không phải không có lý. Chúng ta nên khiêm tốn tiếp nhận khuyết điểm, như vậy mới có thể có bước tiến bộ nhảy vọt.
Dương Càn cho rằng Triệu Phong và Bắc Mặc đang mất hứng, vì vậy thấp giọng an ủi.
Cho dù là người khác cũng cảm thấy Ngạo Thiên Nguyệt có chút ngông cuồng, nhưng đều nhất trí cho rằng hắn “thẳng thắn”.
Thế nhưng Dương Càn không biết rằng, sở dĩ Triệu Phong và Bắc Mặc không phản ứng, cũng không phải vì mất hứng, mà chẳng qua là không muốn đáp lại mà thôi.
Bắc Mặc là người có tính tình trầm mặc bình đạm, hắn tất nhiên hiểu được lời của Ngạo Thiên Nguyệt có đạo lý.
Thế nhưng hắn cũng không phục Ngạo Thiên Nguyệt, vốn muốn khiêu chiến một phen, nhưng đối phương lại khinh thường ứng chiến.
Đây chính là chỗ khiến Bắc Mặc ủy khuất.
Về phần Triệu Phong.
Mặc dù hắn cũng không nhìn không vừa mắt Ngạo Thiên Nguyệt, thế nhưng cũng cảm thấy đối phương không phải bình phẩm lung tung.
Phong Lôi Chưởng của bản thân quả thật còn thô sơ, thậm chí còn không phải là công pháp trọn vẹn, cho dù Triệu Phong có trải qua hoàn thiện, nhưng lúc chiến đấu cũng không dám trắng trợn vận dụng tinh túy của “Điện Chi Truyền Thừa”, vì vậy tự nhiên sẽ lộ ra thô sơ.
Bởi vậy, Ngạo Thiên Nguyệt mới nói là vận dụng của Triệu Phong đối với “Lôi Điện Áo Nghĩa” vẫn còn rất thô sở, trực tiếp chỉ vào chỗ yếu.
Ngoài ra...
Ngạo Thiên Nguyệt nói bí thuật tinh thần của Triệu Phong tương đối kém cỏi, dặc biệt là so sánh với truyền nhân của Cổ U Điện.
Phải biết rằng, Triệu Phong chẳng qua cũng chỉ mới nhập môn ở phương diện bí thuật tinh thần này mấy ngày mà thôi.
Tiến bộ của hắn trong vài ngày cũng tương đương với mười năm tạo nghệ của người khác.
Cho dù là thiên tài tuyệt đỉnh của cổ u Điện, nếu biết được điều này, chỉ e cũng kinh hãi không thôi, thậm chí chỉ hận không tìm một khối đậu hủ mà đập đầu chết.
Thế nhưng Ngạo Thiên Nguyệt lại không biết tình huống cụ thể trong đó, đem tạo nghệ bí thuật tinh thần chỉ mới nhập môn được vài ngày của Triệu Phong so sánh vợi tuyệt đỉnh thiên tài của Cổ U Điện, tất nhiên không khác gì phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn rồi.
- Xem ra, Ngạo Thiên Nguyệt này đều nói “lời thật lòng”, chẳng qua thế nhân đều không thích nghe lời thật lòng, huống chi hắn cũng có tư cách đả kích người khác mà không cân e ngại.
Triệu Phong thầm bội phục ánh mắt sắc bén của Ngạo Thiên Nguyệt.
Nói cách khác.
Khuyết điểm của mỗi người trên sân đều bị Ngạo Thiên Nguyệt liếc mắt là nhìn thấu.
Thực lực, kinh nghiệm và tầm mắt của hắn rất cao, khó tránh không thèm ngó ngàng tới Tiểu Hội Tam Tông lần này.
Không hổ là một trong “Tứ đại tân tú” của liên minh.
Trong lòng của Triệu Phong cũng không hề cảm thấy mất hứng, Ngạo Thiên Nguyệt nói rất đúng, chẳng qua đối phương không biết rõ tình huống cụ thể, nên đã đánh giá thấp mình mà thôi.
- Không biết “Lâm Thông” mà Ngạo huynh đề cập tới, rốt cuộc có chỗ nào lợi hại?
Triệu Phong chợt lộ ra một tia hứng thú.
Hắn rất hiếu kỳ đối với thủ đoạn “Liếc mắt một cái là có thể đánh bại địch thủ” mà Ngạo Thiên Nguyệt đã đề cập.
- Lâm Thông này chính là một người đáng sợ và quỷ dị nhất trong “Tứ đại tân tú”, người này có huyết mạch đặc thù, luyện thành “Thiên U Đồng”, cũng chính là bí điên cao nhất của Cổ U Điện. Khi hắn thúc dục độc môn “Thiên U Đồng”, chỉ cần liếc nhìn đối thủ một cái là có thể khiến cho tâm thần địch nhân sụp đổ, lập tức bị thua.
Vẻ mặt Ngạo Thiên Nguyệt trở nên ngưng trọng, lúc đề cập tới Lâm Thông, vẻ mặt của hắn cũng tràn ngập thần sắc kiêng kỵ.
- Liếc mắt là có thể đánh bại địch nhân, như vậy thật quá kinh khủng rồi.
- Quá tà môn rồi, không ngờ thế gian này còn có loại công pháp bực này.
Chúng đệ tử ở đây đều đồng loạt thất sắc.
- Chỉ cần hắn mở ra “Thiên U Đồng”, cho đến nay còn chưa có đối thủ nào có thể may mắn thoát khỏi. Nghe đồn, ngay cả cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cũng không thể ngăn được một cái liếc mắt của hắn.
Ngạo Thiên Nguyệt hít sâu một hơi.
Thiên U Đồng?
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ, mặc dù hắn đã cảm nhận được sự lợi hại của “Khống Tâm Đại Pháp” từ người đội mũ rộng vành, thế nhưng nếu so với bí điển chí cao như “Thiên U Đồng”, e rằng vẫn còn kém rất xa.
Có thể tưởng tượng được, tạo nghệ bí thuật tinh thần của Lâm Thông đã đạt tới cấp độ cực cao.
- Lâm Thông xếp hạng thứ hai đã khủng bố như thế, vậy thì Thương Vũ Nguyệt xếp hạng nhất còn đạt tới cấp độ gì?
Mọi người chợt này sinh kiêng kỵ và kính sợ đối với thực lực của “Tứ đại tân tú” trong liên minh.
Ngạo Thiên Nguyệt trước mắt chính là một ví dụ, thực lực mà hắn biểu hiện trong Tiểu Hội Tam Tông, chẳng qua chỉ là một góc của tòa băng sơn mà thôi.
Hơn nữa, trong xếp hạng của “Tứ đại tân tú”, Ngạo Thiên Nguyệt chỉ đứng cuối mà thôi.
Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Từ Tử Huyền, Ngạo Thiên Nguyệt.
Mọi người đều ghi nhớ thật kỹ tên của “Tứ đại tân tú”. Đệ tử ở đây, trên cơ bản đều có tư cách tham gia Liên minh thịnh hội, có thể biết trước tình huống của đối thủ, chính là chuyện không gì tốt hơn.
Nửa canh giờ sau...
Tiểu Hội bình phẩm cuối cùng cũng kết thúc, tuyên cáo Tiểu Hội Tam Tông lần này kết thúc.
- Được rồi, chư vị, năm tháng sau sẽ gặp lại tại Liên minh thịnh hội của mười ba tông, chúng ta tạm biệt tại đây.
Ngạo Thiên Nguyệt đứng lên, tuyên bố.
Ngay trong đêm đó, mọi người đều ngủ lại Lăng Nguyệt Tông.
Tại ven hồ, Triệu Phong và Triệu Vũ Phi sóng vai bước đi cùng nhau, dưới đêm trăng, bóng thân ảnh bị kéo dài trên mặt đất.
Triệu Phong tính toán thời gian một chút, phát hiện chỉ còn vài ngày nữa là mình sẽ tròn mười lăm tuổi.
Thế nhưng sự tỉnh táo lão luyện của Triệu Phong lại khiến người khác cảm thấy hắn còn lớn hơn tuổi thật.
- Triệu Phong ca. Mắt của huynh, thật sự không sao chứ?
Triệu Vũ Phi vẫn xưng hô với Triệu Phong theo thói quen cũ, mặc dù tuổi thật của nàng còn lớn hơn hắn một chút.
Triệu Phong mỉm cười, gỡ xuống bịt mắt kim loại màu bạc, lộ ra đồng tử màu xanh, lấp lánh trong suốt, lộ vẻ thâm thúy mênh mông.
Trong khoảnh khắc nhìn ánh mắt này, tâm thần Triệu Vũ Phi run lên, khí tức huyết mạch trong cơ thể sinh ra một tia run rẩy, dường như có cảm ứng.
Thịch thịch! Thịch thịch!
Triệu Phong cảm giác mắt trái của mình đang liên tục nhảy lên.
Hắn nhanh chóng đeo bịt mắt lại.
- Thì ra Triệu Phong ca cũng giống Ngạo sư huynh, có lực lượng huyết mạch.
Trong mắt Triệu Vũ Phi chợt lóe lên tinh quang và dị sắc, bộ dạng vô cùng hâm mộ.
Trước kia, tư chất của Triệu Phong rất bình thường, vậy mà có thể tiến bộ nhanh chóng, thực lực cũng mạnh mẽ tới đáng sợ, đây chính là điêu mà nàng nghĩ mãi không thông.
Bây giờ đã công bố đáp án.
Thì ra Triệu Phong không phải tư chất bình thường, mà là bởi vì hắn có được truyền thừa huyết mạch hiếm.
Hơn nữa, nhìn tình huống Triệu Phong dùng vật để che giấu mắt trái của mình, xem ra lực lượng huyết mạch của hắn có lẽ mạnh mẽ đến dị thường.
- Không có gì phải hâm mộ, trong thể nội của Vũ Phi muội dường như cũng có khí tức huyết mạch rất đặc thù, đây chính là trực giác của ta.
Triệu Phong cười nhạt nói.
- Thật sao?
Triệu Phong có chút kinh hỉ, trên thực tế nàng cũng có cảm giác kỳ lạ đối với biến hóa trên thân thể mình.
Hai người hàn huyên thật lâu, sau đó mới trở về.
Trong bóng đêm.
Nhìn thân hình Triệu Phong dần dần biến mất, trên gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Triệu Vũ Phi có vài phần lạc lõng, lẩm bẩm:
- Hắn cuộc xem ta là gì?
Sáng sớm hôm sau...
Đội nhân mã của Hiểu Nguyệt Tông gọi “Kim Thương Cự Ưng” tới, sau đó lên đường
- Đại hội của mười ba tông sẽ bắt đầu vào năm tháng sau, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.
Thanh âm của Đại trưởng lão chợt vang lên.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, mặc dù trong lúc đi đường, thế nhưng hắn vẫn cần cù khổ luyện.
Bắc Mặc và Dương Càn dường như cũng bị lây nhiễm, đều nắm chặt thời gian tu luyện hoặc tham ngộ.
Tiểu Hội Tam Tông lần này, Hiểu Nguyệt Tông thành công lội ngược, khiến cho hai Tông phái khác phải lau mắt mà nhìn.
Tâm tình của mấy vị trưởng lão đều rất sung sướng.
Nhưng ba người Dương Càn, sau Tiểu Hội Tam Tông lại bị đả kích nhất định.
Ngạo Thiên Nguyệt đem tới cho bọn hắn đả kích rất lớn, đặc biệt là đại danh đỉnh đỉnh của “Tứ đại tân tú”.
Dương Càn không thể nào tiếp nhận được, với thực lực của mình mà chỉ có thể tiến vào trước hạng hai mươi của Liên minh thịnh hội.
Triệu Phong cũng không bị đả kích quá lớn, thế nhưng vẫn nhắm chuẩn phương hướng mà mình đã chọn.
- Uy hiếp lớn nhất của ta hiện nay chính là tu vi quá thấp.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Tiểu Hội Tam Tông lần này, cho dù tuổi của hắn nhỏ nhất, biểu hiện cũng rất kinh người, thế nhưng sự hạn chế của tu vi cũng rất rõ ràng.
Bởi vậy...
Trên đường trở về, Triệu Phong đã làm rõ phương hướng mà mình phải thực hiện.
Thứ nhất, tu vi chính là trụ cột, cũng là nhân tố hạn chế thực lực của mình.
Thứ hai, Điện Chi Truyền thừa là hệ thống công pháp hạch tâm, còn cần phải tăng cường hoàn thiện.
Thứ ba, cần đào sâu tìm hiểu bí thuật tinh thần.
Đối với điểm thứ ba, Triệu Phong có lòng tin là thiên phú của hắn tại phương diện này thật sự rất cao.
Có thể khẳng định một điều, đây chính là năng lực sau khi mắt trái phát triển.
Trong lòng Triệu Phong mơ hồ có một phương hướng, đó làm làm thế nào có thể dung hợp bí thuật tinh thần với nâng lực của mắt trái.
- Lâm Thông trong “Tứ đại tân tú” đã luyện thành “Thiên U Đồng”, hẳn là một loại “Tinh Thần Đồng Tử Thuật”, chỉ cần liếc mắt là có thể đánh bại đối phương.
Trong lúc vô hình, Triệu Phong chợt có linh cảm.
Sau khi trở về Tông môn.
Triệu Phong bắt đầu tiềm tu bế quan.
Hắn cũng không dám xem thường sân khấu thịnh hội sau khi bước vào Thế giới Tông môn.
Trên thực tế, không chỉ hắn cố gắng tu luyện, ngay cả những đệ tử sắp sửa tham gia Liên minh thịnh hội cũng đang rốt ráo chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Năm tháng, nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn.
Nhưng đối với cấp bậc Thoát Phàm Cảnh mà nói, càng về sau thì lại càng khó lột xác, tấn chức hơn.
Tu vi của Ngạo Thiên Nguyệt và Dương Càn đều đạt tới Lục trọng thiên, đừng nói là tăng thêm một trọng thiên, cho dù chỉ tiến bộ một chút cũng vô cùng khó khăn rồi.
Tương đối mà nói thì Triệu Phong chỉ có tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, khởi điểm thấp, cho nên tốc độ và không gian tăng trường hiển nhiên sẽ mãnh liệt hơn một chút.
Sau khi trở lại Tông môn.
Chỉ mất một tháng, Triệu Phong đã tăng cường tu vi tới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Sau khi trải qua Phù Loan Thí Luyện, vốn liếng của Triệu Phong hết sức hùng hậu, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn tinh thạch có tinh thạch, cực kỳ giàu có.
Hơn nữa, thân là đệ tử chân truyền, Tông môn cũng cấp cho hắn đãi ngộ rất hào phóng.
Đặc biệt là trong thời kỳ này, Tông môn càng trợ giúp “mạnh tay” hơn.
Triệu Phong có thể tu luyện trong đầm Thiên Diệp mà không bị hạn chế.
Bốn phía đầm Thiên Diệp có Quy Nguyên Trận khổng lồ, bản thân hàn đàm cũng hấp thu nguyên khí tinh hoa tinh địa qua vô số năm.
Tu luyện trong hàn đàm này, hiệu suất cực cao.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thoáng chốc, Liên minh thịnh hội của mười ba Tông chỉ còn một tháng nữa là bắt đầu.
Từ một tháng trước, Triệu Phong đã đột phá Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Thế nhưng, sau khi tấn chức Ngũ trọng thiên, tiến cấp tu vi rõ ràng đã gặp phải bình cảnh, tiến bộ trở nên vô cùng chậm chạm.
Trong đó, Triệu Phong cũng lĩnh ngộ được ba bốn phần tầng thứ nhất của Điện Chi Truyền Thừa, đây không phải là lĩnh ngộ da lông bên ngoài, mà là chạm vào chỗ sâu trong Truyền thừa.
Tương ứng, Phong Lôi Chưởng lại hoàn thiện thêm một bậc, Triệu Phong nhất cử đột phá đến tầng thứ sáu.
Phong Lôi Chưởng tầng thứ sáu, chính là tầng thứ cao nhất trước kia.
Triệu Phong đạt tới cấp độ này, an toàn tính mạng sẽ không được bảo đảm, nhưng cũng sẽ không dẫn tới Lôi Đình.
Tại phương diện bí thuật tinh thần.
Hai tháng trước, Triệu Phong đã thấu triệt Khống Tâm Đại Pháp.
Thậm chí, hắn còn đọc qua toàn bộ bí điển công pháp bí thuật tinh thần ít ôi trong Tông môn.
Tu vi, Điện Chi Truyền Thừa, bí thuật tinh thần, cả ba phương diện đều đạt tới bình cảnh.
Ngày hôm đó..
Triệu Phong rốt cuộc đã xuất quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...