Quy tắc của Phù Loan Thí Luyện chính là thời gian kiên trì càng dài, thành tích càng tốt. Thứ tự kết quả xông quan cùng với biểu hiện trên đường cũng đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích thí luyện.
Thành tích thí luyện, sẽ quyết định phần thưởng cuối cùng của Phù Loan Điện.
Ngoại trừ ba người Lục Hổ bị loại ngay từ cửa thứ nhất, bảy người còn lại, xông qua cửa thứ nhất, mỗi người đều có được ít nhất ba mươi điểm thí luyện.
Nhưng mỗi một đệ tử thí luyện có thể kiên trì cho đến bây giờ, mỗi người ít nhiều đều có chút kỳ ngộ, trên đường đều có biểu hiện riêng.
Những cái biểu hiện trên đường này, cũng đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích thí luyện.
Đương nhiên, điểm thí luyện mà các đệ tử thí luyện đạt được khi xông quan sẽ được công bố ngay tại chỗ, còn những thành tích còn lại, sẽ được giấu kín.
Bên trong cơ thể của mỗi một đệ tử thí luyện, cũng đều dung nhập một cái Phù Loan Lệnh.
Ngay cả Triệu Phong cũng không cảm ứng được sự tồn tại của cái Phù Loan Lệnh này, nhưng mà mỗi khi hắn giết chết được một địch nhân, bằng vào cảm quan cường đại của mắt trái,, vẫn mơ hồ nắm bắt được một tia chấn động mờ mịt kỳ dị.
Hắn không biết bản thân đạt được bao nhiêu điểm thí luyện ẩn giấu, nhưng ngẫm lại lúc trước diệt sát nhiều Hắc Huyết Biên Bức như vậy, hẳn sẽ không quá ít.
Đoạn đường còn lại tiếp theo, Triệu Phong chậm rãi nhàn nhã thăm dò khắp nơi. Tấm bản đồ mơ hồ trong đầu càng ngày càng rõ ràng chi tiết hơn.
Chi tiết của bản đồ mặc dù vẫn còn một vài khu vực hắc ám, nhưng mà Triệu Phong vẫn có thể dựa vào phân tích những nơi khác mà dự đoán ra được phần lớn các nơi.
- Thí luyện cửa thứ hai chỉ còn chừng ba ngày thời gian nữa thôi.
Triệu Phong cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, mặc dù hắn biết, bên trong động dơi vẫn còn có một vài kỳ ngộ chưa được khai quật.
Ở cửa thứ hai, vận khí của Triệu Phong cũng không tính quá tốt. Ngoại trừ hang dơi ra, những địa phương khác hắn cũng không gặp phải kỳ ngộ gì quá tốt.
Nhưng nghe nói Dương Kiền và Bắc Mặc, trong quá trình xông quan, ở trong một góc nào đó của hang dơi, tìm được khu vực bí ẩn, một phen mạo hiểm chém giết, tìm được vài loại thiên địa linh vật nào đó.
Hai canh giờ sau đó, con đường phía trước của hang động dần dần hiện ra một tia sáng nhàn nhạt.
Mặt đất dưới chân, nham thạch phát sinh biến hóa, dần dần hóa thành loại đất đá cổ màu xanh.
Ánh sáng nhàn nhạt phía trước dần dần sáng tỏ hơn.
Hai người Triệu Phong nhìn thấy một cái lối ra. Đó chính là một cái đại môn màu xanh, đang mở rộng.
Đi vào đại môn màu xanh, trong đầu hắn truyền đến thanh âm một người:
- Xông qua cửa thứ hai, đạt được năm mươi điểm thí luyện! Năm ngày sau khi cửa thứ hai kết thúc, sẽ mở ra cửa thứ ba!
Bên trong đại môn là một cái đền màu xanh. Nguyên khí thiên địa bên trong đền cực kỳ nồng đậm, cao gấp mấy lần Thiên Nguyệt Sơn.
Thời điểm hai người Triệu Phong đi vào, phía trước đã có sẵn ba người, phân biệt chính là Dương Kiền, Bắc Mặc và Tuyền Thần.
Ba người đang khoanh chân ngồi, tiêu hóa những kỳ ngộ đạt được ở cửa thứ hai.
Trong đó Bắc Mặc chính là tiến triển nhanh nhất, khí tức tu vi đã tiếp cận Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Kỳ ngộ của Dương Kiền tuy rằng cũng không tệ, nhưng mà bảy Trọng của Thoát Phàm Cảnh, càng về phía sau, tiến giai càng ngày càng khó hơn.
Đạt tới cảnh giới như hắn hiện nay, mỗi khi tiến thêm một bước, cũng đều phải trả giá bằng vô số cố gắng.
Cho dù là như thế, khí tức tu vi của Dương Kiền cũng đã đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong. Nếu về sau đạt được kỳ ngộ thuận lợi, sau khi thí luyện liền có cơ hội tiến sâu vào Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Lại qua thêm nửa ngày, Liễu Nguyệt Nhi và Nhiễm Tiểu Uyển đồng thời xuyên qua đại môn, tiến vào đền.
Theo như Triệu Phong biết, những người đến sau cũng đều không có điểm thưởng thí luyện cộng thêm.
Ở cửa thứ hai, tốc độ của Dương Kiền nhanh nhất, cộng thêm được ba mươi điểm thưởng thí luyện. Bắc Mặc và Tuyền Thần mỗi người cộng thêm được hai mươi điểm thưởng thí luyện.
Phải biết rằng riêng điểm thí luyện khi xông quan cửa thứ nhất cũng chỉ có ba mươi điểm thí luyện mà thôi.
Điểm thí luyện đạt được, tạm thời giữ lại, sau khi thí luyện kết thúc, sẽ có tác dụng rất lớn.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua. Mọi người ai nấy cũng đều tranh thủ từng chút một thời gian cuối cùng, khôi phục tinh lực, thậm chí gia tăng thực lực.
Bốn người Triệu Phong, Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển, Lâm Phàm ở trong thí luyện đều có tiến bộ rất lớn. Đặc biệt là Triệu Phong, ngay cả khi chưa xông quan, cũng đã tấn chức một bậc.
Ngoài ra, Nhiễm Tiểu Uyển và Lâm Phàm gần như đã đạt tới điểm tới hạn đánh sâu vào cấp bậc tiếp theo.
Rốt cuộc tại thời điểm nào đó, trong đầu mọi người đột nhiên vang lên một thanh âm:
- Phù Loan Thí Luyện tiến vào cửa thứ ba, Thiên Cảnh Đảo! Một cửa này, kỳ ngộ nhiều nhất, không có hạn chế thời gian. Thời gian sinh tồn càng dài, thành tích càng tốt! Đồng thời, đây chính là cửa cuối cùng của Phù Loan Thí Luyện. Chú ý: Ở cửa cuối cùng này, sau mười ngày đầu tiên, đệ tử thí luyện sẽ gặp phải Hắc Thiết Cự Quái Chân Linh Cảnh đuổi giết. Thời gian càng dài, mức độ đuổi giết sẽ càng gia tăng thêm!
Thanh âm vừa dứt, ở một bên của đại điện đột nhiên mở ra một cánh cửa ánh sáng tinh nhuận trong suốt.
Triệu Phong theo bản năng mở ra mắt trái, liếc mắt nhìn vào, trên mặt lộ ra dị sắc.
Hắn đối với trận pháp cũng có hiểu biết nhất định, thông qua mắt trái, miễn cưỡng có thể phán đoán ra được loại hình trận pháp ẩn chứa trong cửa ánh sáng kia.
- Một cửa cuối cùng, chúng ta có thể sẽ không ở cùng một chỗ. Tiếp theo phải dựa vào chính huynh rồi!
Triệu Phong truyền âm nói với Lâm Phàm.
Lâm Phàm cảm kích nói:
- Có thể đi đến được bước này, toàn bộ đều nhờ vào Triệu sư đệ! Một cửa cuối cùng, ta sẽ toàn lực đánh một trận!
Triệu Phong khẽ gật đầu. Nhìn vào khí tức của Lâm Phàm, đã đầy đủ điều kiện đánh sâu vào Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh. Nếu trong cửa tiếp theo có thể tấn chức, với ý chí thực lực của hắn, không khó đạt được thành tích tốt.
Soạt! Soạt! Soạt!
Bảy gã đệ tử thí luyện lần lượt tiến vào cửa ánh sáng, thân ảnh trong khoảnh khắc liền biến mất.
o0o
Thiên Cảnh Đảo, cửa thí luyện cuối cùng.
Thân thể Lâm Phàm hạ xuống, rơi xuống phía trước một mảnh sơn cốc. Cảm giác được nguyên khí thiên địa xung quanh, quả thật vô cùng nồng đậm, lại vô cùng tinh khiết.
- Nguyên khí thiên địa thật tinh khiết! Ở nơi này tu luyện, hiệu quả chỉ sợ còn gấp chục lần so với trên Thiên Nguyệt Sơn!
Sắc mặt Lâm Phàm lộ vẻ mừng rỡ.
Sau đó ánh mắt hắn mới đảo quét bốn phía, không thấy một bóng người, cũng không nhìn thấy Triệu Phong đâu cả.
- Triệu sư đệ liệu sự như thần! Sau khi tiến vào cửa thứ ba, mọi người đều bị truyền tống đến những nơi khác nhau của Thiên Cảnh Đảo!
Lâm Phàm không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm kính phục vị Triệu sư đệ kia. Còn chưa tiến vào cửa thứ ba, Triệu Phong đã đoán đúng một vài tình huống.
Chương 174: Thiên Cảnh Đảo (2)
Hóa ra trước khi Triệu Phong tiến vào cửa ánh sáng, mắt trái của hắn đã nhìn ra những loại hình trận pháp ẩn chứa trong đó, thuộc về loại trận pháp truyền tống thâm ảo phức tạp nhất. Loại trận pháp này, chính là có tác dụng vận dụng đối với không gian. Nếu như không có trận đồ tương ứng, những Trận Pháp Sư đời sau cũng không thể nào bố trí ra nổi.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, phát hiện trên thiên không ngẫu nhiên xuất hiện một vài đầu Yêu thú phi cầm bay lượn. Mỗi một đầu đều là tồn tại siêu việt Hung thú đỉnh phong bình thường.
Yêu thú có thể hấp thu nguyên khí thiên địa, có thể tự động tu luyện, trong cơ thể có ẩn chứa một chút huyết mạch Viễn Cổ.
Dù sao thì, mười ngày đầu trên Thiên Cảnh Đảo cũng sẽ không gặp phải Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết, nhưng mà bản thân ở trong này cũng tồn tại rất nhiều nguy cơ, hung hiểm.
- Nguyên khí thiên địa ở trong này rất thích hợp cho ta thăng cấp!
Lâm Phàm quyết định chủ ý, tìm đến một góc bí mật, khoanh chân ngồi xuống.
Với thực lực đạt tới điểm giới hạn của hắn hiện nay mà nói, mượn dùng hoàn cảnh ở nơi này để mà tiến giai, khẳng định là vô cùng thích hợp.
o0o
Cách chỗ Lâm Phàm mấy chục dặm, phía trước một mảnh lâm viên cổ mộc.
- Vận khí lần này quả thật quá tốt! Vừa mới truyền tống vào, đã gặp được Di tích Cổ Viên!
Lúc này Bắc Mặc đang đứng trước cửa lâm viên, có thể cảm thụ được nguyên khí thiên địa vô cùng nồng đậm, cùng với hương thơm của một ít Linh quả và khí tức chấn động vô cùng cường đại.
Cảm nhận được một vài khí tức nồng đậm từ trong Di tích Cổ Viên toát ra, khiến cho hắn lúc này đã đạt tới Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong cũng cảm thấy kinh hỉ vô cùng.
Cái này cũng gián tiếp chứng minh được sự tồn tại thật sự của Di tích Cổ Viên theo như lời sư phụ hắn nói trước khi vào, cùng với những kỳ ngộ lớn lao bên trong đó.
Đương nhiên, kỳ ngộ và hung hiểm, vẫn thường đi đôi với nhau.
Bắc Mặc tự nhiên là hiểu được điều này. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén, lộ ra một tia ý chí đập nồi dìm thuyền (*), thân thể lách vào một khe hở, kích động tiến vào trong Di tích Cổ Viên. (*) quyết tâm đánh tới cùng bởi vì không còn đường lui nữa
- Nếu không sớm xuống tay, đợi đến khi cái Di tích Cổ Viên này bị người khác phát hiện…
Thân hình Bắc Mặc biến mất bên trong lâm viên, không thấy tung tích.
Hắn thật sự không biết, khu vực Thiên Cảnh Đảo này rất lớn, kỳ ngộ rất nhiều. Những người khác chưa chắc đã rảnh rỗi mà đi tới tranh đoạt kỳ ngộ của hắn.
Nhưng nói một cách tương đối thì vận khí của hắn vẫn rất tốt, vừa mới truyền tống vào, đã gặp được kỳ ngộ lớn như vậy.
Bảy gã đệ tử thí luyện, phân biệt được truyền tống đến các nơi khác nhau trên Thiên Cảnh Đảo.
Vận khí của Lâm Phàm xem như bình thường.
Vận khí của Bắc Mặc xem như vô cùng tốt.
Ngoài ra, còn có một vài kẻ vận khí tương đối kém một chút.
Ví dụ như là Dương Kiền, vừa mới truyền tống vào, bên cạnh liền có một đám Yêu thú Thanh Ban Lang. Bản thân thực lực của đám Yêu thú này đều đã ngoài Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, so với đám Hắc Huyết biên bức ở cửa thứ hai còn cao hơn một cấp.
Dương Kiền vô cùng chật vật, trải qua một phen kịch đấu cùng trốn chết, mới thoát khỏi nguy cơ.
- Thiếu chút nữa bị đầu Thanh Lang Vương kia cuốn lấy! Một khi bị đàn sói này bao vây, hậu quả tuyệt đối không thể chịu nổi!
Trong lòng Dương Kiền vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tu vi của Thanh Lang Vương gần như tiếp cận Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, so với Biên Bức Hoàng lúc trước còng cao hơn một bậc.
Sau khi tránh được đuổi giết, thân hình Dương Kiền đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cánh rừng rậm xa xa. Nơi đó có một tòa lâu tháp cao chừng trăm trượng.
- Tòa lâu tháp cao như vậy, khẳng định không đơn giản, chính là…
Dương Kiền không ngừng tính toán thiệt hơn. Bởi vì tòa lâu tháp kia nằm sâu giữa rừng rậm, bên trong rừng truyền đến từng trận thanh âm Yêu thú gào rống. Trong đó có một vài khí tức thậm chí khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Hắn cũng không có vận khí tốt như Bắc Mặc vậy, trực tiếp được truyền tống đến bên cạnh Di tích Cổ Viên.
o0o
Cũng đồng thời trong lúc này, các đệ tử thí luyện truyền tống đến các nơi trên Thiên Cảnh Đảo, phần lớn đều có những phát hiện. Một vài người rất nhanh đã phát hiện ra kỳ ngộ của chính mình.
Trên đỉnh của một ngọn núi cao mấy ngàn thước, đang có một thiếu niên đứng đó.
Thiếu niên một đầu tóc xanh, đồng tử mắt trái lộ ra màu xanh thâm thúy lợi hại, khiến cho người ta có một loại cảm giác khí tức tà dị mà phiêu dật vô cùng.
- Rốt cuộc cũng tới đây! Khu vực một cửa cuối cùng này quả thật không nhỏ! Mắt trái của ta cũng không nhìn thấy điểm cuối! Phạm vi ước tính ít nhất cũng bốn năm trăm dặm!
Triệu Phong khẽ lẩm bẩm.
Hắn thậm chí còn hoài nghi, nơi này có còn ở bên trong phạm vi Thiên Nguyệt Sơn, có còn trong phạm vi Tương Vân Quốc hay không.
Những bí ẩn này, với cấp bậc hiện tại của hắn, căn bản không thể nào biết được. Cho dù là những Trưởng lão trong Tông môn, cũng không nhất định có thể biết được đáp án chính xác.
Dù sao thì Phù Loan Điện này cũng là được truyền thừa xa xưa từ thời kỳ Thượng Cổ!
Ở thời đại đó, cường giả Đan Nguyên Cảnh trên cảnh giới Chân Linh Cảnh, thậm chí vương giả đại đế Hư Thần Cảnh cao hơn cũng từng xuất hiện. Những vị Đại năng cái thế này có được khả năng nghịch thiên cải mệnh, một bước ngàn dặm, thân thể bất diệt, xuyên thấu không gian, tích huyết trọng sinh… chẳng khác nào là Thần linh cả.
Đương nhiên, trừ phi là Tứ Đại Truyền Thừa của đại lục, ví dụ như là Xích Nguyệt Truyền Thừa, bằng không cũng khó có thể tiếp xúc được những y bát chân chính của các vị Đại năng kia lưu lại.
Triệu Phong tiến vào Thiên Cảnh Đảo đến nay đã được mấy canh giờ rồi.
Thời điểm mới vừa đi vào, hắn liền mở mắt trái ra quan sát, mơ hồ nhìn thấy được mấy địa phương có kỳ ngộ.
Chính vì vậy, hắn đang đứng trước một sự lựa chọn, lựa chọn những kỳ ngộ của mình!
Bởi vậy, hắn mới cố gắng đi lên trên đỉnh của ngọn núi này. Bởi vì đứng càng cao, tầm nhìn sẽ càng xa hơn!
Đứng ở đỉnh núi, Triệu Phong mở ra mắt trái, không có bất cứ chướng ngại vật gì, có thể nhìn thấy rất xa.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng chi tiết mọi vật cách ngoài trăm dặm!
Trong đó ở phía Đông, Triệu Phong nhìn thấy trong một mảnh rừng rậm, có một tòa tháp cao đứng sừng sững.
Theo như hắn đánh giá, chỗ này có kỳ ngộ không nhỏ, nhưng trong rừng rậm có đông đảo Yêu thú mạnh mẽ. Trong đó có không ít Yêu thú Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thậm chí còn có cả Yêu Thú Vương Chân Linh Cảnh nữa.
Mà ở vị trí Tây Nam, ở trung tâm một mảnh sơn cốc có một khu lâm viên thần bí, bên trong tựa hồ có một tòa phủ đệ, trên không chớp động quang mang sáng rọi.
- Bên kia chỉ sợ là một cái cổ viên truyền thừa!
Trong lòng Triệu Phong khẽ nhảy lên.
Từ khí tức và cảnh tượng bên trong Di tích Cổ Viên mà xét thì kỳ ngộ trong đó không nhỏ chút nào.
Đáng tiếc, trong khu vực sơn cốc phụ cận Di tích Cổ Viên có đông đảo Yêu thú, trên không trung, các loại Yêu thú phi cầm cũng rất nhiều, so với tòa tháp cao kia càng nguy hiểm hơn.
Còn nữa, cái Di tích Cổ Viên kia cách chỗ hắn quá xa, giữa đường còn có những nguy cơ không nhỏ nữa.
Triệu Phong lắc lắc đầu, mắt trái phiếm động ánh sáng xanh, tiếp tục tìm kiếm các nơi khác…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...