Nếu Hề Phong đã thấy Triệu Phong trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh thì Triệu Phong không thể để hắn sống mà ra khỏi đây. Một khi Hề Phong nói chuyện này cho Thiên Vũ Đảo chủ thì chắc chắn đối phương sẽ đoán ra Triệu Phong có thể tùy ý ra vào Man Hoang Thái Cổ bí cảnh.
Nếu Thiên Vũ Đảo chủ nói việc này ra thì e tất cả Man Hoang Thần Vực đều sẽ không tha cho Triệu Phong.
Vì thế, tuyệt đối không thể để Hề Phong sống ra khỏi đây, thậm chí giờ phải giết Hề Phong để che giấu bí mật này.
- Hề Phong, ngẩn ra đó làm gì, mau theo sát.
Một nam tử kim giáp dẫn đầu Kim Ngọc Tộc quát lên.
- Vâng!
Nghe tiếng nam tử đó, toàn thân Hề Phong run lên, vội đáp lại, giống như phản ứng theo bản năng vậy.
Từ đó có thể thấy Hề Phong rất kính sợ nam tử mặc kim giáp kia.
Giống như Hề Phong, trong đội ngũ rất nhiều người đều kính sợ nam tử đó.
Vì người này chính là Đế Lâm Chuẩn Thần, thiên kiêu mạnh nhất Kim Ngọc Tộc, là hy vọng của Kim Ngọc Tộc sau này.
Vút!
Đúng lúc đó, chân trời phía xa lóe lên một đạo kim quang nhạt bắn thẳng về phía Hề Phong.
- Cái gì…ngươi dám!
Hề Phong đại kinh, không ngờ Triệu Phong lại trực tiếp ra tay với hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được một luồng sát ý.
Hắn vốn đang nghĩ tại sao Triệu Phong lại xuất hiện ở đây, lẽ nào dùng truyền tống trận rời đi, gia nhập vào thế lực tứ tinh rưỡi khác?
Nhưng lúc này một mình Triệu Phong lại trực tiếp tấn công hắn, đúng là gan to bằng trời.
Cho dù Hề Phong không phải đối thủ của Triệu Phong nhưng hắn ở trong đội ngũ của Kim Ngọc Tộc, hành vi của Triệu Phong đúng là khiêu khích Kim Ngọc Tộc.
- Các hạ là ai? Tại sao lại ra tay với Kim Ngọc Tộc ta?
Đế Lâm Chuẩn Thần quát lớn.
Hề Phong thấy Đế Lâm Chuẩn Thần lên tiếng thì mừng rỡ. Tuy Đế Lâm Chuẩn Thần không coi trọng hắn nhưng ít nhất hắn cũng là thành viên Kim Ngọc Tộc. Đế Lâm Chuẩn Thần cao ngạo, vì thể diện của Kim Ngọc Tộc và của bản thân, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Ta và hắn có chút ân oán, ta cần mạng của hắn!
Giọng nói lạnh nhạt của Triệu Phong vang lên.
Uỳnh!
Đạo kim quang độ đột nhiên bạo phát hỏa diệm nóng rực, tựa như biến thành một viên thiên thạch vậy.
Vút!
Sau khi dùng tới Thái Cổ Huyết Ma Dương, tốc độ của Triệu Phong lập tức bạo tăng.
- Uy thế lớn thật! Huyết mạch Thái Cổ thật khủng khiếp!
Uy thế Triệu Phong đột nhiên bạo phát khiến sắc mặt Hề Phong trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Hắn nhớ rõ ràng lần trước giao đấu, huyết mạch của Triệu Phong cũng không cường đại thế này.
Vù!
Tốc độ của Triệu Phong quá nhanh, Hề Phong chỉ có thể dựa vào Phong chi áo nghĩa của mình lùi ra một đoạn.
Uỳnh!
Triệu Phong chớp mắt đã tới bên cạnh Hề Phong, vận Thánh Lôi Thể và Thái Cổ Huyết Ma Dương, tung một quyền mạnh mẽ.
Uỳnh!
Uy năng lực phách hỏa diệm khủng khiếp đánh trúng người Hề Phong.
- Á!!!
Trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể Hề Phong vỡ tan.
Triệu Phong trực tiếp ra tay, lại còn hạ sát thủ, hơn nữa còn trực tiếp tiêu diệt nhục thân của Hề Phong, cảnh tượng này Hề Phong không ngờ tới, những người của Kim Ngọc Tộc cũng không ngờ tới.
Uỳnh! Phừng phừng!
Ngọn lửa đỏ rực nóng bỏng thiêu cháy xung quanh Hề Phong, ngọn lửa cuồng bạo đó nhanh chóng nuốt chửng Hề Phong.
Vút!
Một đạo linh hồn thể màu lam thẫm chạy trốn khỏi ngọn lửa.
Tuy công kích ác liệt của Triệu Phong cộng với Dương Viêm của Thái Cổ Huyết Ma Dương đã gây thương thế nhất định tới linh hồn hắn nhưng vẫn chưa đủ tiêu diệt hắn.
- Sao có thể như vậy?
Linh hồn thể của Hề Phong kinh hãi tột độ, hắn thậm chí không đỡ được một chiêu của Triệu Phong.
- Lôi Kiếp Đồng Diệm!
Trong con mắt trái của Triệu Phong lóe lên lạc ấn lôi kiếp, tạo nên một ngọn lửa lôi kiếp.
Uỳnh! Phụt!
Chỉ thấy một quầng lôi quang sáng chói phát nổ trên linh hồn thể của Hề Phong.
- Không…
Linh hồn Hề Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết, lôi kiếp chi lực điên cuồng phát nổ trên linh hồn hắn, nhưng nơi nó đi qua là linh hồn biến mất hoàn toàn.
Cuối cùng, linh hồn của Hề Phong và lôi kiếp chi lực biến mất trong hư không.
Hề Phong đã chết!
Ngay cả Hề Phong cũng không ngờ hắn lại chết một cách đột ngột và nhanh gọn như vậy.
- Cũng không tồi, Thái Cổ Huyết Ma Dương, Hỏa chi áo nghĩa nhất trọng.
Triệu Phong mỉm cười
Triệu Phong chỉ dựa vào Thánh Lôi Thể là có thể trấn áp Hề Phong, cộng với sự bạo phát của Thái Cổ Huyết Ma Dương và Dương Viêm chi lực, Hề Phong căn bản không thể chịu nội một đòn toàn lực của Triệu Phong.
Thịch thịch…
Tất cả người của Kim Ngọc Tộc đều nghe thấy tiếng tim mình đập.
Ngay cả thiên kiêu mạnh nhất Kim Ngọc Tộc là Đế Lâm Chuẩn Thần cũng vô cùng kinh hãi.
Tuy hắn cũng dễ dàng giết Hề Phong nhưng tuyệt đối không như Triệu Phong có thể sạch sẽ nhanh gọn như vậy, một chiêu tiêu diệt thân thể, một chiêu hủy diệt linh hồn.
Uỳnh uỳnh!
Nam tử tóc kim kia đứng tại chỗ, ánh lưu ly đỏ rực toàn thân, hỏa diệm cuồng bạo thiêu đốt giống như một ma tôn, bá đạo kinh người.
Lúc này tất cả người của Kim Ngọc Tộc đều cảm giác đứng trước mặt người này, huyết mạch của họ tựa như đang sôi trào. Đây chính là biểu hiện cho thấy huyết mạch của nam tử kia mạnh hơn họ.
- Ngươi là ai? Tại sao lại giết người của Kim Ngọc Tộc ta?
Một lúc lâu sau, Đế Lâm Chuẩn Thần mới nheo mắt hỏi.
Nam tử trước mặt có lẽ mạnh hơn hắn, nhưng đối phương chỉ có một mình còn bên hắn có tới chín người, trong đó còn có hai tam giới Chân Thần.
Triệu Phong ở trước mặt tất cả giết người của Kim Ngọc Tộc. Đây chính là xúc phạm thể diện của hắn và Kim Ngọc Tộc, Đế Lâm Chuẩn Thần đương nhiên không thể không nói gì.
- Việc này không liên quan tới Kim Ngọc Tộc, hắn và ta có thù, vì thế ta lấy mạng hắn.
Triệu Phong nhìn Đế Lâm Chuẩn Thần, thản nhiên nói.
- Đế Lâm, thôi đi, thiên phú của hắn cực tốt, có lẽ là người của đại thế lực nào đó. Hơn nữa Hề Phong cũng không phải người của Kim Ngọc Tộc.
Phía sau Đế Lâm Chuẩn Thần, một tam giai Chuẩn Thần truyền âm nói.
Vị nam tử tóc kim kia không hề sợ hãi trước đội ngũ của họ, điều này cho thấy hắn hoặc là có xuất thân hiển hách hoặc là còn có tuyệt chiêu khác.
Với kinh nghiệm vài chục vạn năm, hắn thấy vẫn là thôi đi thì hơn.
- Các hạ giết người của Kim Ngọc Tộc ta như vậy có phải quá không coi ai ra gì rồi không?
Đế Lâm Chuẩn Thần hừ lạnh, không nghe lời khuyên của lão giả kia.
Quen biết Hề Phong sao có thể là thiên tài của đại thế lực. Cho dù Triệu Phong thật sự là thiên tài của đại thế lực thì cũng có rất nhiều cường giả bảo vệ. Sao có thể một mình độc hành trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh?
Hơn nữa, tu vi của Triệu Phong cũng quá thấp thì phải!
- Ngươi muốn thế nào?
Triệu Phong lạnh lùng.
Nếu Triệu Phong không nhanh chóng giải quyết Hề Phong, hắn tiết lộ bí mật của Triệu Phong thì phiền phức lớn.
Đội ngũ trước mặt có chín người, nhưng với tốc độ của Triệu Phong thì chín người này nếu không thi triển tuyệt chiêu thì chắc chắn không ai có thể đuổi kịp hắn.
- Chỉ cần ngươi cúi đầu nhận sai, việc này ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra.
Đế Lâm Chuẩn Thần nói.
Đế Lâm Chuẩn Thần vẫn luôn là thiên kiêu trong tộc, vạn người kính ngưỡng. Nhưng lúc này Triệu Phong lại bỏ qua hắn giết chết Hề Phong khiến tất cả mọi người chấn kinh. Việc này khiến Đế Lâm Chuẩn Thần vô cùng không thoải mái.
Nhưng chỉ cần Triệu Phong cúi đầu trước hắn, thì chứng minh Triệu Phong không bằng hắn.
- Cút!
Triệu Phong nhướn mày, ánh mắt bắn tia hàn quang.
Đế Lâm Chuẩn Thần căn bản không coi Hề Phong ra gì, cũng không bận tâm sống chết của Hề Phong, lúc này chỉ là muốn lập uy cho mình mà thôi.
Vút!
Triệu Phong thu huyết mạch chi lực về, sau lưng ngưng tụ một đôi kim quang vũ dực chói lòa, chuẩn bị rời đi.
- Chặn hắn lại!
Đế Lâm Chuẩn Thần lập tức hô lên, cùng hai tam giai Chuẩn Thần xông ra.
- Ngọc Quang Phược!
Ba người vận sức mạnh ý chí và áo nghĩa.
Vút vút!
Ba dải ngọc quang cùng với ánh kim qung quấn về phía Triệu Phong.
- Muốn chết!
Triệu Phong hừ lạnh, hắn cực kỳ bực mình.
Soạt!
Tay phải hắn vung lên, bên cạnh xuất hiện một hắc bào nhân và vài yêu thú chủng tộc Thái Cổ.
Linh sủng Thái Cổ được Triệu Phong gọi ra, ít nhất cũng có thực lực nhị giai Chân Thần trở lên.
Uỳnh uỳnh!
Tất cả linh sủng cùng Triệu Vong đồng thời ra tay, công kích khủng bố đó ngay lập tức phá vỡ cung kích của ba người Kim Ngọc Tộc.
Uỳnh!
Dư âm của công kích xung kích về phía Đế Lâm Chuẩn Thần.
- Cẩn thận Đế Lâm!
Hai tam giai lão giả kia lập tức ra tay chặn công kích cho Đế Lâm.
- Đừng ép ta phải giết ngươi!
Ánh mắt Triệu Phong tựa băng hàn cắm thẳng vào tâm thần Đế Lâm Chuẩn Thần.
Xoẹt!
Tay áo vung lên, Triệu Vong và tất cả linh sủng đều biến mất.
Vút!
Triệu Phong cũng biến thành đạo kim quang biến mất ở phía xa.
- Đế Lâm, ta đã nói đừng động vào hắn.
Một lão giả liền nói.
- Không ngờ đối phương là một Thuần Thú Sư. Thuần dưỡng được nhiều Thái Cổ chủng tộc như vậy, hơn nữa hắc y nhân kia cũng không đơn giản, lại lĩnh ngộ được tử vong áo nghĩa tới nhất trọng rồi.
Một lão giả khác thở dài. Thuần Thú Sư trẻ như vậy, cả Cổ Lũng Vực cũng khó tìm được một người.
- Các ngươi đúng là phế vật!
Đế Lâm Chuẩn Thần nghiến răng phẫn nộ quát lên.
Nếu đồng hành với hắn là tứ giai Chân Thần hoặc ngũ giai Chân Thần Thiên Hoa thì chắc chắn đã bắt được Triệu Phong.
Tuy nổi trận lôi đình, nhưng nhớ lại ánh mắt lãnh đạm của Triệu Phong vừa rồi, trong lòng Đế Lâm đột nhiên sinh sợ hãi. Dường như đối phương muốn lấy mạng hắn là việc dễ như trở bàn tay vậy.
- Đi thôi, vẫn nên tập hợp với nhóm chính Kim Ngọc Tộc trước. Đừng bỏ qua trọng bảo, đến lúc đó nếu Thiên Hoa Chân Thần đồng ý ra tay thì ngươi muốn báo thù cũng rất dễ dàng.
Lão giả kia nói.
Hắn không ngăn Đế Lâm báo thù, nhưng muốn báo thù thì phải giết chết đối phương để trừ hậu họa sau này.
Sau khi giết chết Hề Phong và cắt đuôi người Kim Ngọc Tộc, Triệu Phong tiếp tục lên đường.
Trên đường, Triệu Phong gặp không ít các đội ngũ khác. Số lượng mỗi đội khá đông, hơn nữa có cả tam giai Chân Thần, thậm chí không ít tứ giai Chân Thần. Hơn nữa dường như mục tiêu của họ cũng giống Triệu Phong.
Vút!
Triệu Phong bất giác tăng tốc.
Vài chục ngày sau, Triệu Phong tới khu vực đầy núi cao hùng vĩ.
Triệu Phong phát hiện trên đỉnh các ngọn núi xung quanh, ít nhiều đều có các đội ngũ nghỉ ngơi.
Hơn nữa không gian ở đây rất không ổn định, ảnh hưởng tới việc phi hành. Phía chân trời càng thêm mờ ảo mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Vút!
Triệu Phong bay tới một ngọn đồi.
- Chủ nhân tới rồi!
Thanh y lão giả cung kính nói.
Bên cạnh hắn, Triệu Vạn và Diệt Thế Hắc Giao Long cũng có ở đó.
Sau khi tới đây, Triệu Phong dùng khả năng thấu thị của Thần Linh Nhãn nhìn ra phía xa.
Ánh mắt hắn xuyên qua sự hỗn loạn của không gian, cuối cùng nhìn thấy trại một vùng hư không có một nửa tòa cung điện trong suốt, một phần khác của cung điện vẫn giấu trong hư không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...