Chua Ngọt FULL

Thù Đồng nhẹ nhàng dựa trán vào vai của anh, chậm rãi gật đầu một cái.
 
Cũng không phải bởi vì trong khoảnh khắc ôm anh mà cô có thể lựa chọn quên lời Tùng Thù Đình nói. Mà bây giờ khi bình tĩnh lại, cô biết rõ Trì Tư Việt tới đây là vì mình, không liên quan gì đến Tùng Thù Đình. Còn hình xăm ở sau tai có phải như là đối phương nói hay không hay là còn có một hàm ý nào khác.
 
Cô nghĩ, nếu như Trì Tư Việt muốn nói, anh sẽ chủ động nói cho cô biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên mặt có lớp trang điểm, Thù Đồng lo lắng sẽ chạm vào làm bẩn chiếc áo T-shirt nhạt màu của anh. Cô lùi nửa bước nhỏ, đứng thẳng người, buông thõng tay xuống nhưng không cẩn thận đụng cái "bộp" vào cái hộp trong túi quần của anh.
 
Có lẽ cái hộp có hình vuông, cô vô thức giương mắt nhìn anh.
 
Trì Tư Việt nở nụ cười, lấy cái hộp ra đưa cho cô: "Vẫn là em tự phát hiện ra trước."
 
"Cho em ư?" Thù Đồng hơi kinh ngạc.
 
"Ừm." Trì Tư Việt nhìn cô nhẹ giọng trả lời.
 
Nhận được câu trả lời khẳng định, Thù Đồng cẩn thận từng li từng tí mở cái hộp ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền màu vàng nhạt nằm yên tĩnh trên tấm vải nhung.

 
Kiểu dáng dây chuyền rất đơn giản, bốn phía xung quanh là những lát cắt nghiêng nhãn hiệu hình vuông nhỏ, ở giữa có hình dáng như con mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào vết lõm tinh xảo ở trên bề mặt, cô ngẩng mặt lên, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười rõ ràng: "Là quà chúc mừng em đoạt giải trong cuộc thi đấu hay sao?"
 
Mới vừa nói xong, Thù Đồng lại bỗng nhận ra món quà này anh đã mua từ trước nhưng kết quả thi đấu mới được công bố lúc nãy, cô lập tức lắc đầu tự mình phủ định:
 
"Ừm… Không đúng, anh cũng không biết em có thể đoạt giải hay không. Vậy đây là…?"
 
Cô muốn hỏi, đó là vì sao lại bỗng nhiên lại tặng cho cô món quà như vậy.
 
Ngón tay thon dài thò ra gỡ sợi dây chuyền xuống, mái tóc dài mềm mại được anh vén qua một bên. Trì Tư Việt cúi người xuống, hơi thở ấm áp rơi vào tai cô: "Quà sinh nhật."
 
Mặt dây chuyền hơi lạnh dán vào làn da trắng nõn phía dưới xương quai xanh của cô. Thù Đồng ngây người một lúc, mới vô thức giơ tay sờ sợi dây chuyền trước ngực, sau đó nghe anh trầm giọng bổ sung: "Là món quà sinh nhật đến muộn."
 
Vừa dứt lời, Trì Tư Việt không lui người rời đi mà ngược lại dùng tư thế như vậy nghiêng đầu hôn lên trán của cô: "Bé cưng, em có thích không?"
 
Thù Đồng mím chặt môi dưới, lòng bàn tay cứ vô thức vuốt nhẹ lên hoa văn của sợi dây chuyền.
 
Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng ngày sinh nhật hôm đó. Anh mua cho cô một cái bánh sinh nhật để chúc mừng, lại cùng cô đi đến trung tâm thành phố để chơi trò chơi điện tử. Lồng ngực dán ở sau lưng cô, lòng bàn tay vững vàng nắm lấy tay cô điều khiến cái chuôi hình tròn, cuối cùng còn bắt được một con thỏ bông cụp tai đáng yêu.
 
Vốn dĩ ngày đó đã đủ vui vẻ rồi, cô không ngờ Trì Tư Việt còn bù thêm một món quà.
 
Cánh tay ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh, Thù Đồng ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, nhẹ kiễng chân, chủ động chạm vào môi anh một cái.
 
"Em rất thích, cảm ơn anh."
 
Giọng nói của cô chân thành, dường như trong mắt cô lấp lánh ánh sao.
 
Khóe môi Trì Tư Việt giương lên, bàn tay trượt xuống bờ mông mềm mại của cô, nhẹ xoa nắn một cái, giọng nói hơi khàn khàn: "Quà thi đấu cũng có."

 
Mãi đến tận sau bữa tối, tới dưới lầu nhà trọ, nhìn thấy anh lấy trong nơi ký gửi ra một cái hộp hình vuông màu hồng nhạt, Thù Đồng mới hiểu món quà thi đấu anh nói là cái gì.
 
Nhưng chuyện này lại không đúng lúc, chờ Thù Đồng cẩn thận tẩy trang theo các bước trong sách hướng dẫn, sau đó lại lau sạch mồ hôi trên người, bụng dưới của cô bỗng nhiên lại có chút đau đớn, căng tức quen thuộc.
 
Thời gian giao hàng lâu, Trì Tư Việt xuống dưới lầu mua băng vệ sinh và miếng dán làm ấm cơ thể về. Anh mới vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Thù Đồng cầm điện thoại di động ngẩn người.
 
Thù Đồng cắn môi dưới, giọng nói rất nhỏ: "Mẹ em… mới gọi điện thoại tới."
 
Đã lâu rồi không gặp, nói không muốn anh là nói dối. Nhưng mẹ gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu, có cần tới đón hay không. Bà ấy vừa hỏi đã làm cho cô có chút hoang mang, không thể làm gì khác hơn là nói dối rằng mình sắp tới nhà rồi.
 
Trên đường về nhà, mấy lần Thù Đồng muốn nói lại thôi. Cô cứ có cảm giác như mình đang chơi đùa anh.
 
Chiếc xe dừng lại vững vàng, Trì Tư Việt nghiêng người qua tháo dây an toàn cho cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại, non nớt của cô: "Chờ mấy ngày nữa là tốt rồi, nếu không buổi tối ôm em ngủ, anh sợ anh không nhịn được."
 
Cái gì vậy, nói như là cô muốn làm gì lắm vậy.
 
Mặt Thù Đồng nóng lên, đẩy ngực anh ra: "Em mới không nghĩ tới cái đó."
 
Trì Tư Việt nở nụ cười, nhìn gò má từ từ ửng hồng của cô, ngón tay đụng vào dái tai  hơi nóng của cô: "Ừm, không nghĩ tới cái đó, nghĩ về anh là được."
 
Ra khỏi cửa thang máy, bên tai Thù Đồng vẫn còn hơi nóng, đầu óc hoảng hốt nghĩ đến lời anh nói trước khi xuống xe, lần sau phải mặc bộ trang phục trong hộp cho anh xem.
 

Lúc chìa khóa xoay tròn mở cửa chống trộm ra, cô mới lấy lại tinh thần, nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng nói chuyện của mẹ và người nào đó.
 
Thấy cô vào nhà, hai người ngồi trong phòng khách nhìn về phía cô.
 
"Đồng Đồng, đã về rồi sao? Mau đặt túi xuống đi, đây là cô Amy ở công ty du học."
 
Thù Đồng chớp mắt nhìn, nhìn thấy Lãnh Minh Khiết đi tới trước mặt cô xách túi xách trong tay cô: "Sao lại đứng ngẩn người ở đây, mau đổi giày đi, Đồng Đồng."
 
Người được gọi là giáo viên cố vấn Amy để kiểu tóc ngắn ngang tai trông có vẻ già dặn, mỉm cười hỏi Thù Đồng có thích chuyên ngành và có ý định du học ở quốc gia nào hay không.
 
Thù Đồng quay đầu nhìn Lãnh Minh Khiết, nhìn thấy trong ánh mắt của mẹ là chờ mong câu trả lời của cô.
 
Tim bỗng đập nhanh hơn một chút, chính là loại cảm giác không chân thật rằng có thể gần người cô thích hơn một bước.
 
"Em… muốn đi nước Anh, muốn học chuyên ngành văn học…"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận