Cơ thể căng thẳng của Lâm Tri Ngôn dần dần thả lỏng, sự mệt mỏi lại bắt đầu xuất hiện.
Cô lại bị Hoắc Thuật làm cho mê mẩn, như vậy rất không ổn.
Hoắc Thuật nói tặng cô, đúng là thật sự chỉ tặng cô.
Khi tài xế lái xe tới, Hoắc Thuật mở cửa xe ở ghế sau cho cô.
Nhưng Lâm Tri Ngôn lại trực tiếp mở cửa ghế phụ ra, nghiêng người ngồi vào.
Hoắc Thuật im lặng một giây, đi đến vị trí lái xe đuổi tài xế xuống.
Lâm Tri Ngôn đang thắt dây an toàn lập tức nhíu mày, cô chuẩn bị xuống xe theo bản năng thì lại bị Hoắc Thuật đè lại.
“Em không muốn ngồi cùng anh như vậy sao?”
Ánh mắt Hoắc Thuật nặng nề, dường như nó chứa quá nhiều thứ cô không hiểu nổi, “Tôi nghĩ rằng anh trở về như cũ đi.”
Người như anh thật sự có thể phân biệt được “sự chiếm hữu” và “vui vẻ” sao?
Lâm Tri Ngôn bướng bỉnh nhìn anh, một cuộc giằng co vô hình đột nhiên xuất hiện.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Hoắc Thuật buộc phải dời đi chỗ khác, trở về vẻ bình thản vô hại như ngày xưa.
“Cứ ngồi như vậy đi, còn tiếp tục nữa cô Lâm sẽ muộn mất.”
Anh ngồi lên ghế lái, khóe miệng nhếch lên, giọng nói có chút mệt mỏi.
Xe vừa dừng lại trước cổng cô nhi viện, Lâm Tri Ngôn đã vội vàng xuống xe.
“Sau giờ làm anh sẽ tới đón em.” Hoắc Thuật hạ cửa sổ xe xuống nói với cô.
Hai tay Lâm Tri Ngôn đút túi nhanh chóng rời đi, mặc kệ giọng nói mong chờ phía sau.
Cô không nghĩ rằng Hoắc Thuật đã thật sự thay đổi.
Mấy chuyện chỉ trong một đêm đã yêu cô đến chết đi sống lại kia chỉ có trong tiểu thuyết hạng ba mới có thôi.
Giống như con thỏ trên bàn thí nghiệm cắn anh một cái rồi chạy, thì anh nhất định phải bắt cô trở về.
Có lẽ anh đã có chút thương yêu con thỏ nên mới trấn an cười hứa hẹn: “Tao sẽ không dùng dao giải phẫu mày nữa, sẽ đối xử với mày rất tốt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Nhưng Lâm Tri Ngôn sẽ sống đúng với bản thân, sẽ vĩnh viễn không để mình biến thành con thỏ bị thuần phục kia.
...
Lăng Phi: [Ngày thứ hai bé Ngôn không có ở đây, nhớ cậu, nhớ cậu, rất nhớ cậu.]
Lâm Tri Ngôn trả lời lại bằng một nhãn dán “ôm ấp”, nói: [Khiến Phi Phi lo lắng rồi, tớ rất ổn.
Đều là người trưởng thành ai cũng biết chừng mực.]
[Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tin nhắn của tớ rồi! Tên khốn Hoắc Thuật đó, nhìn thì tốt mà bên trong lại bẩn thỉu như vậy.
Là tớ nhìn sai người rồi!]
Tối hôm qua Lăng Phi bị chặn ngoài cửa nên đến giờ vẫn rất tức giận: [Nhưng cậu yên tâm, anh ta không giữ được câu lâu đâu.]
Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp hiểu ý cô ấy thì Lăng Phi lại gửi tới một tin nhắn thoại: [Bé Ngôn, vậy sau này cậu định làm gì?]
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút, trả lời: [Chờ Chuông Nhỏ vượt qua khoảng thời gian này đã, mấy chuyện kia sau này tính.]
Cô như nhớ tới điều gì lại nói tiếp: [Đúng rồi Phi Phi, tớ muốn nhờ cậu xem giúp tớ có công việc tranh minh hoạ nào hợp với phong cách của tớ không, tớ muốn nhận.]
Lăng Phi: [Có thì có, nhưng mà cậu đã làm hai công việc rồi, chẳng lẽ vẫn có thời gian làm tranh minh họa sao?]
Lâm Tri Ngôn: [Bà Diêm nằm viện rồi, giờ không cần tớ chăm sóc nên hiện tại tớ đang không có việc làm thêm.
Hơn nữa, sau này có lẽ tớ sẽ không làm công việc phụ trách tắm rửa nữa.]
Lăng Phi: [Cũng được, nếu như cậu muốn vẽ tranh minh hoạ thì tớ có thể nhận giúp cậu mấy đơn kinh doanh.
Nhưng nếu cậu thiếu tiền thì cứ nói với tớ là được, đừng khiến bản thân mệt mỏi!]
Lâm Tri Ngôn cảm thấy rất ấm áp: [Do tớ muốn vẽ tranh minh họa thôi.
Chỉ là tớ đột nhiên nghĩ hiểu ra, đi ra ngoài chưa chắc đã là chuyện xấu.
Không có gì đáng tin bằng tiền mình kiếm được.]
Lăng Phi tỏ vẻ đồng ý: [Quá đúng! Về sau chúng ta chính là hai ngôi sao mới đang lên trong giới họa sĩ Internet, vượt qua biên giới, vươn về thế giới!]
Lâm Tri Ngôn cười nhẹ, đứng trên sân thể dục hít không khí mát lạnh một lúc để tập trung tinh thần, tập trung làm việc cho cả ngày.
Cô lại trở về với lĩnh vực thoải mái của mình, như được trở lại nơi thích hợp với mình.
Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày cô rời khỏi lĩnh vực này, đi tới một nơi xa hơn, một nơi cô không bị trói buộc.
Sau khi dạy học xong trở lại căn hộ nhỏ, Lăng Phi đã thu dọn đồ đạc rời đi.
Trong tủ lạnh có ba món ăn Lăng Phi làm tối hôm qua, được bọc cẩn thận bằng màng bọc thực phẩm, trên bề mặt có lớp váng dầu rất mỏng.
Lâm Tri Ngôn lấy đồ ăn ra hâm nóng, ngồi ở bàn đọc sách gắp từng đũa ăn.
Rau xanh xào dầu hào hơi mặn, cánh gà chiên coca thì hơi đắng, trứng xào cà chua thì quá nhiều nước, nhưng cô vẫn ăn rất ngon lành.
Ăn được một nửa cô mới phát hiện góc bàn có một tấm giấy ghi chú, là chữ viết của Lăng Phi.
[Bé Ngôn nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quên dù xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn luôn có chúng tớ!
Viết bởi Phi Phi Phi Phi]
Lâm Tri Ngôn đặt đũa chống cằm, không hiểu sao mình lại bật cười, cười được một lúc thì thấy sống mũi cay cay.
Sau khi rửa bát, Lâm Tri Ngôn ngây ngốc nằm trên giường, tinh thần thả lỏng, chẳng mấy chốc đã bất giác thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại trời đã tối đen, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối đen như mực.
Bỗng Lâm Tri Ngôn xuất hiện một cảm giác trống rỗng như bị thời gian vứt bỏ.
Cô duỗi lưng sờ soạng mở đèn, rồi cầm lấy máy trợ thính trong hộp nhỏ đeo lên.
Sau khi nhấn nút mở máy, tiếng chuông cửa ầm ĩ lập tức truyền đến.
Tiếng chuông đinh đoong không ngừng, không biết đã kêu bao lâu nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra.
Lâm Tri Ngôn chậm rãi xuống giường đi mở cửa.
Sau khi mở khóa trái cửa phòng được mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau nhưng Hoắc Thuật không nói một lời, sự giáo dưỡng chín chắn ngày thường của anh cũng gần như biến mất
“Anh đợi em ở dưới tầng một tiếng, lên tầng nhấn chuông cửa mười lăm phút.”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói, giọng điệu có chút tủi thân: “Nếu em còn không mở cửa thì anh sẽ gọi người tới mở khóa mất.”
[Tôi nghĩ tôi có quyền lựa chọn ngủ lúc nào.]
Lâm Tri Ngôn đút tay vào túi, nhìn điện thoại.
Trên đó có tám cuộc gọi nhỡ, mặc dù không cố ý lưu lại số điện thoại cá nhân của Hoắc Thuật, nhưng cô vẫn nhận ra ngay.
[Nếu anh muốn bắt tôi ở bên anh thì tôi sẽ làm, coi như là người thuê nhà chung thôi, còn không cần trả tiền thuê nhà, cũng được đấy.]
Trên mặt Lâm Tri Ngôn vẫn còn mang theo chút buồn ngủ, điều này làm cho cả người cô toát lên vẻ lười biếng mềm mại, nhưng những chữ gõ ra lại không có chút dịu dàng nào: [Nhưng anh có thể bình thường một chút được không, đừng cố xâm nhập vào cuộc sống của tôi? Náo loạn như vậy thì có gì tốt cho tôi và anh?]
“Bạn cùng phòng? Em nghĩ như vậy sao?”
Ánh mắt Hoắc Thuật sáng rực.
Lâm Tri Ngôn mím môi, xoay người kéo một cái vali từ gầm giường ra thu dọn quần áo.
Hoắc Thuật, tôi cảm ơn anh vì đã cứu tôi khi tôi đến bước đường, cho dù đó chỉ là thủ đoạn lừa tôi mắc câu...
Nhưng nếu được quay trở lại lúc đó, thì tôi thà không nợ anh mối ân tình này.
Hoắc Thuật nắm lấy bàn tay đang gấp áo của cô, đốt ngón tay đặt dưới cằm cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía mình.
Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dâng trào như muốn lột bỏ vẻ điềm tĩnh này để thấy bóng dáng mà anh quen thuộc.
Anh ấy cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt, như thể đang muốn xác định điều gì đó.
Lâm Tri Ngôn mở to hai mắt, đột nhiên giãy giụa.
“Không phải như vậy.”
Nhưng Hoắc Thuật vẫn giữ chặt cô, hắn mím môi dùng giọng điệu thắc mắc ép hỏi cô: “Yêu Yêu trước kia em không như vậy.”
Lâm Tri Ngôn ngửa đầu nhìn anh, nắm chặt tay lại, cắn răng nói.
[Lâm Tri Ngôn trước kia đã chết trên “bàn giải phẫu” của nhân tính rồi, anh đã tự tay làm điều ấy mà, anh quên rồi sao?]
Sau khi cô gõ dòng chữ này ra, tảng đá đang đè lên ngực cô cuối cùng cũng biến mất.
Con ngươi Hoắc Thuật hơi co lại, anh trở nên mông lung, thậm chí còn quên không kiểm soát sức lực của mình.
Lâm Tri Ngôn nhân cơ hội muốn tránh ra nhưng Hoắc Thuật sau lưng cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, rất lâu sau cũng không nói gì.
Khoảnh khắc đó anh đang nghĩ gì vậy?
Lâm Tri Ngôn không biết, cũng không dám nhìn.
Lúc ra cửa, Hoắc Thuật nhận lấy túi đồ hơi nặng trong tay cô.
Im lặng xuống lầu, im lặng lên xe.
Ánh đèn của những ngôi nhà sáng trưng, chiếu sáng cả một không gian rộng lớn.
“Phải làm thế nào thì em mới có thể quên đi chuyện thí nghiệm quan sát?”
Lúc tài xế khởi động ô tô, Hoắc Thuật bình tĩnh nói.
Không biết có phải do trong xe quá yên tĩnh hay không mà cô có cảm giác giọng nói của anh như làn khói lạnh sắp tan biến.
Lâm Tri Ngôn ngồi ở một bên khác của ghế sau, đầu dựa vào cửa kính lạnh lẽo, cúi đầu đánh chữ: [Rất đơn giản, anh biến mất khỏi thế giới của tôi.]
Hoắc Thuật nhìn hàng chữ này, cân nhắc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu.
“Là muốn anh lấy cái chết tạ tội với em sao?”
Anh đưa ra một đáp án cách đề tài cả trăm dặm, giơ ngón tay chống lên thái dương, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của đáp án này.
“Anh sẽ không tự sát, tự sát là hành vi hèn nhát, anh rất coi thường nó.”
Hoắc Thuật hơi ngước mắt, dùng giọng điệu bình tĩnh, học thuật nghiêm túc nói: “Nhưng nếu em muốn lấy mạng của anh thì anh sẽ lập một kế hoạch phạm tội hoàn hảo cho em.
Anh cam đoan sẽ không có ai hoài nghi em, nhưng tất nhiên là sau khi anh giải quyết xong mọi chuyện.”
Trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, sự dung túng ấy giống như đang hỏi: “Yêu Yêu, anh có chân thành không?”
Sống lưng Lâm Tri Ngôn bỗng lạnh toát.
Cô không thể không bội phục tố chất tâm lý của tài xế nhà họ Hoắc, nghe thấy những lời nói điên cuồng nguy hiểm như vậy mà cũng chỉ hơi run tay, chỉ lệch một chút rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Người bình thường chỉ nghe được bốn chữ “phạm tội hoàn hảo” đã sởn hết cả da gà nhưng sao Hoắc Thuật lại có thể nói ra với giọng điệu bình tĩnh như vậy?
“Em đang sợ hãi sao? Hay là đang lo lắng? Em nên tin tưởng năng lực và trí thức của anh.”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói.
[Im đi!]
Lâm Tri Ngôn che tai trái, không thể nhịn được mà đánh chữ: [Nếu anh còn nói vậy nữa tôi sẽ xuống xe ngay lập tức!]
Quả nhiên thấy vậy Hoắc Thuật liền mím môi, im lặng không nói gì nữa.
“Em quá lương thiện Yêu Yêu.”
Một lúc sau, bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, mang theo sự dịu dàng và bất lực.
Lâm Tri Ngôn nghiêng người quay lưng về phía anh, chỉ ước là mình vừa nghe nhầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...