Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh


Buổi giải trí ngoài trời kết thúc trong sự cụt hứng.

Lâm Tri Ngôn ngồi khoanh tay trên ghế dài, quay đầu nhìn máy phun nước trên mặt cỏ ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang lạnh lẽo và không ngừng run rẩy.

Khu phức hợp giải trí mở hệ thống sưởi rất vừa phải nên đây không phải là vấn đề về nhiệt độ.

Phải mất một hồi cô mới phản ứng lại, cảm giác này gọi là "nghĩ lại mà sợ"...

Hiển nhiên chuyện xảy ra hôm nay là một cú sốc rất lớn, khiến cô sợ hơn bất cứ nguy cơ nào mà cô từng gặp phải trong đời.

Bỗng dưng trên người thấy ấm áp, là Hoắc Thuật phủ áo khoác lên người cô.

"Yêu Yêu, em đang giận anh à?"

Anh ngồi bên cạnh Lâm Tri Ngôn, đưa ngón tay kéo gương mặt đang quay đi nhìn cửa sổ sát đất sang bên này một cách nhẹ nhàng.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Hoắc Thuật vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cứ như kẻ điên vừa cầm súng hơi chĩa vào đầu người khác ban nãy không phải là anh vậy.

Lâm Tri Ngôn mím nhẹ môi, muốn tìm ra một chút cảm xúc phập phồng mà người bình thường nên có ở trong đôi mắt sâu như biển hồ kia của anh.

Nhưng mà không có kết quả.

Cô nhúc nhích ngón tay đã cứng đờ, cúi đầu gõ chữ: [Trông hai người nước ngoài kia rất nguy hiểm, sao anh lại kết bạn với người như thế?]

Hoắc Thuật rũ mắt nhìn dòng chữ này, sau đó trả lời: "Anh và họ không phải bạn bè."

[Sao cơ?]

Lâm Tri Ngôn không hiểu: [Nếu không phải bạn thì tại sao anh lại muốn giới thiệu cho em làm quen? Hay là anh sợ em để ý cho nên mới phủi sạch quan hệ với họ?]

"Anh không nói dối, Yêu Yêu."

Hoắc Thuật nói xong, quay đầu đi suy nghĩ hai giây rồi nói tiếp: "Phải hình dung như thế nào đây? Anh và họ giống như đồng bọn cùng chung chí hướng hơn, vì ích lợi chung nên mới tụ lại với nhau trong thời gian ngắn, chỉ thế mà thôi.


Từ nhỏ anh chưa từng kết bạn với ai cả, cũng không cần bạn bè."

Lâm Tri Ngôn không dám tin.

Hoắc Thuật vừa điển trai vừa có năng lực giỏi, mặc dù không đến mức trở thành tâm điểm nhưng cũng phải được chào đón mới đúng.

Huống chi con người là động vật quần cư, làm gì có ai không có lấy một người bạn từ nhỏ tới lớn được chứ?

"Nhưng quả thật chuyện này là do anh chưa cân nhắc chu đáo, quên rằng May mắc hội chứng hưng cảm."

Hoắc Thuật rũ mắt, nói với giọng điệu dỗ dành: "Hay là anh trút giận thay em nhé?"

Tâm trạng của Lâm Tri Ngôn rất phức tạp, dùng hai ngón cái để gõ chữ: [Anh đừng làm chuyện phạm pháp đấy!]

Hoắc Thuật cười khẽ như nhận được phần thưởng nào đó: "Yêu Yêu đang lo lắng cho anh sao? Yên tâm đi, anh sẽ không nổ súng, chỉ dọa cô ta thôi, dù sao cũng trước mặt bao nhiêu người, muốn giải quyết tốt hậu quả cũng phiền toái lắm."

Lâm Tri Ngôn cảm thấy trái tim mình chùng xuống, như là đang rơi tự do.

Trọng điểm mà anh quan tâm là giải quyết tốt hậu quả rất phiền toái, chứ không phải việc sử dụng súng hơi làm người khác bị thương sẽ vi phạm pháp luật ư?

[A Thuật.]

Lâm Tri Ngôn gọi anh như thế, sau đó hỏi ra thắc mắc trong lòng: [Anh có giấu em chuyện gì không?]

"Ý em nói là chuyện gì?"

[Bất cứ chuyện gì, kể cả việc tại sao May lại đột nhiên mất kiểm soát.]

Lâm Tri Ngôn nhìn anh với vẻ nghiêm túc: [Chỉ cần anh chịu nói với em thì em sẽ tin anh.]

Mặc dù chuyện May mất kiểm soát gợi lên rất nhiều thắc mắc trong cô, nhưng suy cho cùng thì May cũng chỉ là người xa lạ mà cô mới quen được mấy tiếng đồng hồ thôi.

Lâm Tri Ngôn không muốn nghi ngờ Hoắc Thuật chỉ vì một người ngoài, tương tự như thế, cô cũng không hi vọng người yêu bên gối lừa gạt mình chuyện gì.


Hoắc Thuật lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó than khẽ một tiếng.

"May mắc các bệnh về sức khỏe tâm thần, cực kỳ chấp nhất với đề tài thí nghiệm của mình, thậm chí có khi còn phát cuồng...!Thực ra mấy người ở viện nghiên cứu đại học M ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, thần kinh Vincent bị bào mòn bởi dược phẩm vi phạm lệnh cấm nên luôn hưng phấn quá độ, Alfio thì đắm chìm trong việc chơi bời với phụ nữ và bơi trên sông Charles vào mùa đông, ngoài ra còn có rất nhiều chuyện em không cách nào tưởng tượng được đâu..."

[Vậy còn anh thì sao?]

"..." Một khoảng im lặng.

"Có lẽ trong mắt nhiều người anh cũng không bình thường, từ khi sinh ra anh đã rất khác thường rồi."

Hoắc Thuật ôm lấy Lâm Tri Ngôn, ngón tay thon dài trắng bệch nâng gáy cô lên rồi vuốt ve nhẹ nhàng, anh dịu giọng lại, nói: "Chúng ta đừng nhắc tới những người gây khó chịu này nữa, có được không?"

Anh đã tự bóc vết sẹo, tràn đầy cảm giác ghét bỏ bản thân như thế thì sao Lâm Tri Ngôn nỡ nói "Không được" chứ?

Lâm Tri Ngôn nép vào lòng anh, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, để mặc cho cái ôm chặt này xua tan cảm giác lạnh lẽo trên người.

Ở góc độ cô không nhìn thấy, Hoắc Thuật hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía Vincent và May đang tranh chấp lôi kéo nhau trên mặt cỏ ngoài cửa sổ: "Anh còn vài việc phải xử lý, hay là anh đưa em về trước nhé? Đến nhà anh hay là nhà em?"

Người thông minh luôn am hiểu cách nói lảng sang chuyện khác một cách khéo léo.

Lâm Tri Ngôn giãy giụa một lát rồi lắc đầu gõ chữ: [Em ở lại với Lăng Phi, cô ấy sẽ đưa em về.]

Hoắc Thuật không miễn cưỡng nữa, dịu dàng nói: "Vậy cũng được, cứ đọc tên của anh để ghi sổ tất cả chi phí trong khu vui chơi, các em chơi vui vẻ nhé."

Vừa dứt lời thì anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

Dù nói như thế nhưng Lâm Tri Ngôn cũng không còn tâm trạng để chơi nữa.

Cô ngồi uống một ly cà phê đá kiểu Mỹ với Lăng Phi, sau đó kể lại đơn giản một lượt chuyện xảy ra vừa rồi, Lăng Phi nghe xong cũng phải trợn mắt hít hà.

Trên đường lái xe trở về, bỗng nhiên Lăng Phi nói: "Bé cưng, tớ cảm thấy hình như tớ có thể chất giống như Conan đấy."

[Là sao?] Lâm Tri Ngôn dùng tay gõ chữ.


"Bởi vì lần nào tớ ra ngoài với cậu cũng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu xe không bị chó đụng khiến cậu bị bác gái hoạnh hoẹ, thì cũng là ốc tai của tớ có vấn đề khiến cậu phải đi gặp gã đàn ông trung niên mập mập một mình."

Vẻ mặt Lăng Phi đưa đám, nói: "Hôm nay cũng thế, cậu chỉ đi toilet chung với tớ mà suýt chút nữa đã bị người có bệnh tâm thần tấn công, chẳng khác nào bị sát tinh bám vào người, cứ như gặp quỷ ấy!"

[Phi Phi ngốc, chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Nếu muốn trách thì cũng phải trách tớ, lần nào cũng khiến cậu bị liên lụy vào.]

"Hầy, may mà anh nhà cậu xuất hiện kịp thời, nếu không thì tớ không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."

Nói tới đây, Lăng Phi lại cười với vẻ gian manh: "Nói chứ, hình như lần nào cậu cần thì anh ấy cũng xuất hiện nhỉ!"

[Vậy sao?] Lâm Tri Ngôn hơi sửng sốt.

Lăng Phi gật đầu, nói: "Dù sao tớ cũng thấy vài lần rồi, cậu nói xem đây có phải là anh hùng cứu mỹ nhân, mối tình trời ban hay không?"

Người nói vu vơ người nghe để ý, một vài chi tiết mà trước đó cô không để ý dần dần hình thành rõ ràng trong đầu.

Nhớ lại từng chi tiết từ lúc quen nhau cho tới lúc tìm hiểu nhau với Hoắc Thuật, từ buổi tiệc sinh nhật của chú, cho tới khoảng thời gian cô cố tình xa cách, từ lúc bị tổng giám đốc Từ làm khó cho tới việc May phát bệnh vào hôm nay, Hoắc Thuật luôn xuất hiện vào lúc cần thiết nhất, không sớm cũng không muộn, cứ như anh nắm rõ trong lòng bàn tay tư duy và hành động của cô vậy...

Điều này là trùng hợp thật sao?

Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy được ư?

Lâm Tri Ngôn hơi nhíu mày, suy tư một lát, dùng tay gõ chữ: [Có thể phiền cậu đưa tớ quay về biệt thự trên núi được không?]

Có một số việc cô cần phải biết rõ ràng.

...

Hoắc Thuật vẫn chưa trở về, người mở cửa là Quan Thiến.

Lâm Tri Ngôn quen cửa quen nẻo tìm được dép đi trong nhà của mình để thay, vừa mới vào phòng khách đã thấy Hoắc Y Na vốn đang luyện dương cầm lại ném sách nhạc đi, điều khiển xe lăn quay về phòng ngủ.

Cửa phòng bị đóng lại cái rầm, nhưng bị bật ngược lại vách tường vì lực phản.

Có thể nói là vẻ ghét cay ghét đắng Lâm Tri Ngôn được khắc rõ hết lên mặt cô Hoắc.

"Để tôi đi xem cô ấy..." Quan Thiến cười xấu hổ.

Lâm Tri Ngôn vắt áo khoác lên lưng ghế, gõ chữ rằng: [Để tôi đi cho, đúng lúc tôi muốn nói chuyện với cô ấy.]


Cửa mở một nửa nhưng Lâm Tri Ngôn vẫn gõ cửa cho lễ phép.

Thấy không có ai đáp lại, cô bèn mở cửa thử, lúc đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì không khỏi bật cười.

Vì tránh cho xe lăn va chạm nên bàn ghế dư thừa trong phòng cho khách đều bị dọn hết rồi, khiến căn phòng trông trống trải quạnh quẽ vô cùng.

Hoắc Y Na ngồi bên cửa sổ đưa lưng về phía Lâm Tri Ngôn, cúi đầu, trên đầu khoác một cái áo choàng cashmere to rộng màu xanh đỏ thẫm, cô ta khoanh hai tay trước ngực, trông rất giống một cái kén tằm bị bịt kín.

"Ai cho cô vào? Đi ra ngoài!"

Giọng cô ta ồm ồm, rõ ràng là còn mang theo sự oán giận.

Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu dựa vào cái tủ bên cạnh, gõ chữ chuyển sang giọng nói: [Cô nghĩ cái gì mà thật sự đi khiếu nại tôi quấy rối tình dục thế?]

Hoắc Y Na quay đầu sang chỗ khác, càng siết chặt chiếc áo choàng cashmere hơn.

[Thôi được rồi, tôi thừa nhận là tôi có vài suy nghĩ không thể để người khác biết với cô, ai bảo cô có làn da trắng như vậy, còn đẹp như vậy, ngày nào tôi cũng tắm cho cô nên khó tránh khỏi việc thấy sắc nảy lòng tham, không cầm lòng được...]

"Lâm Tri Ngôn, cô bị điên à!"

Hoắc Y Na ngẩng đầu trừng mắt với cô, lời nói thốt ra khỏi miệng.

Bé pháo trúc vẫn hở một tí là nổ, vẫn là cảm giác khi xưa.

Lâm Tri Ngôn cười chớp chớp mắt.

[Chẳng lẽ nếu tôi không làm người phụ trách tắm rửa cho cô thì không thể vào nhà họ Hoắc được hay sao? Chơi mấy trò con nít này không giải quyết được vấn đề, có đúng không.]

Cô bình tĩnh, xoay người đóng cửa phòng lại rồi đổi giọng nói.

[Chúng ta nói chuyện đi, Nana.]

Hoắc Y Na im lặng một hồi, như là đang thực hiện một phen đấu tranh tư tưởng khó khăn.

Lâm Tri Ngôn lẳng lặng đứng đó, không thúc giục cô ta.

"Có phải cô cảm thấy tôi là một cô gái tồi tệ, không chịu hiểu lý lẽ có đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui